Son Ha Lenh Chu On Dong Nhan Hoan
Ôn Khách Hành vừa nghe Trương Thành Lĩnh nói xong liền vội vàng chạy về phòng. Cánh cửa đáng thương bị đạp ra không chút thương tiếc, trong phòng, Chu Tử Thư gương mặt đỏ hồng khó chịu ngồi trên giường giật giật cổ áo, lại nhìn Diệp Bạch Y một mặt bối rối đi đi lại lại khắp phòng.
Diệp Bạch Y thấy Ôn Khách Hành hai mắt đều sắp toả sáng, ánh mắt đó cứ như người sắp chết đói thì nhìn thấy một bàn mỹ thực bày ra trước mắt vậy. Lão động tác mau lẹ chụp lấy Ôn Khách Hành đẩy về phía Chu Tử Thư, trên miệng nói không ngừng, "Ta mấy ngày trước vừa nghiên cứu ra một loại đan dược mới để ở trong phòng, bị Tần Hoài Chương đồ đệ ăn mất rồi. Ngươi hiện tại tới vừa đúng lúc, nhanh giúp hắn đi!"
Không đợi Ôn Khách Hành hỏi rõ tình huống như thế nào, Diệp Bạch Y đã như một làn gió cuốn ra khỏi phòng. Sau đó còn nghe thanh âm quát mắng của lão từ bên ngoài vọng vào, "Uy uy, một đám nhãi ranh, tụ tập đầy trước phòng người khác làm cái gì? Phi lễ chớ nhìn, có biết không? Nhanh giải tán!"
"Diệp tiền bối, sư phụ như thế nào rồi?", đây là Trương Thành Lĩnh đang lo lắng hỏi thăm.
"Đúng, đúng! Tại sao chỉ có ca được vào còn chúng ta thì không?", thanh âm tò mò của Cố Tương đi theo vang lên.
"Diệp tiền bối?", chúng đệ tử cũng sốt ruột.
"Không có gì đáng ngại! Các ngươi còn tụ tập ở đây mới khiến tình hình trở nên đáng ngại đấy!", Diệp Bạch Y âm lượng hạ thấp mấy phần, "Tần Hoài Chương đồ đệ chỉ là ăn nhầm xuân dược!"
Bên ngoài một mảnh trầm mặc, kế đó nghe Thất gia cười cười, "Ồ, Ôn công tử nguy rồi!", giọng điệu mười phần ngả ngớn.
"Ta ca như thế nào nguy rồi? Chu Nhứ mới là nguy rồi! Nhìn hắn hiện tại ngốc nghếch như vậy, cũng đừng bị ta ca khi dễ đến phát khóc!", Cố Tương nghe vậy kịp phản ứng lập tức phản bác, ca của nàng mới là người ở trên nha.
"Tiểu nha đầu, ngươi không tin?", Thất gia nhướn mày tiếp tục cười cười.
"Ta cũng cảm thấy giống Tương tỷ tỷ, sư thúc rõ ràng cao hơn sư phụ nha!", này là Trương Thành Lĩnh nói.
"Hơn nữa trước đó bọn họ từ Võ khố quay về, là sư thúc bế sư phụ đi vào trang a!", là giọng của Tất Tinh Minh.
"Ôn huynh dường như luôn bị Chu huynh chèn ép!", Tào Uý Ninh cũng nói.
"Hiện tại cũng là A Hành mỗi ngày kiếm tiền dưỡng Chu trang chủ nha!", chờ chút, La di vì sao cũng ở đây tham gia náo nhiệt.
"Ta chỉ thấy sư thúc thỉnh thoảng hôn trộm sư phụ, chưa từng thấy sư phụ chủ động bao giờ!", tiểu tử Trình Tử Thần này thấy được khi nào.
"Từ trước đến giờ đều là cốc chủ ra khỏi phòng trước nha!", Liễu Thiên Xảo một nữ tử nói loại chuyện này thật không ngại mất mặt à.
Không thể trách mọi người đều nghĩ Ôn Khách Hành ở trên Chu Tử Thư ở dưới. Bởi vì từ khi nhận thức, vẫn luôn là Ôn mỹ nhân truy Chu trang chủ nha. Trong mắt đám người Cố Tương Trương Thành Lĩnh, Ôn mỹ nhân muốn bao nhiêu chủ động có bao nhiêu chủ động, còn Chu trang chủ muốn bao nhiêu ngạo kiều có bao nhiêu ngạo kiều.
"Nếu không chúng ta cược một chút?", ngữ khí của Thất gia dường như chỉ kém tấm tắc một câu, các ngươi nha, vừa nhìn chính là chưa từng trải, nhãn lực này, chậc chậc, không được.
"Được thôi, cược cái gì?", A Tương nha đầu ngốc này có vẻ rất hưng phấn.
"Một tháng thu nhập của Bình An ngân trang, như thế nào?", không hổ là Thất gia, đám hài tử kia lần này e là phải lấy thân gán nợ.
"Các ngươi sắp thua phát khóc!", Diệp Bạch Y có vẻ đắc ý khi thấy người khác gặp hoạ.
Không đúng, không đúng! Câc ngươi không phải quan tâm tình trạng của A Nhứ à? Như thế nào nói nói một hồi liền thành vấn đề này?
Ôn Khách Hành ở trong phòng bị Chu Tử Thư lột sạch từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đẩy ngã nằm trên giường, cật lực kìm nén âm thanh của chính mình, lại nghe đám người ở bên ngoài mãi không có ý định giải tán, tâm phiền ý loạn gào lên, "Ta đếm đến ba, các ngươi còn không cút ngày mai đừng trách ta!"
Hắn vừa mở miệng, một đám hài tử choai choai liền lấy tốc độ nhanh nhất đời mình chạy mất. Còn lại các trưởng bối nhìn nhau một hồi, cũng tự quay về tiểu viện của mình.
"Ô Khê, xem ra chỉ có Diệp tiền bối nghĩ giống chúng ta!", thanh âm Thất gia loáng thoáng từ xa truyền đến.
Dạ sắc vị ương, tinh trầm nguyệt liễm. Đêm nay liệu có phải là một đêm xuân diễm nồng nàn.
Xác định xung quanh đã không còn ai, Ôn Khách Hành mới thở dài một hơi. Sau đó mới chú ý đến Chu Tử Thư chỉ mặc một lớp áo trong đè trên người hắn. Bởi vì vẫn chưa khôi phục ký ức nên y hiện tại có vẻ bối rối, cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhất là bụng dưới, giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, lại không biết làm sao để dễ chịu hơn một chút. Lớp vải cuối cùng trên cơ thể gần như là bị y thô bạo xé mở. Chu Tử Thư thần trí hỗn loạn bây giờ ăn nhầm xuân dược, bắt đầu theo bản năng dùng thân thể chính mình cọ xát với thân thể Ôn Khách Hành.
"Ôn Ôn, Ôn Ôn... thật khó chịu... A Nhứ nóng quá... Ôn Ôn giúp A Nhứ..."
Ôn Khách Hành nghe y nghẹn ngào đến đáng thương, vươn tay sờ lên phân thân đã dựng thẳng nổi đầy gân xanh của y, hơi kinh hoảng không biết lần đó trong Võ khố thân thể hắn làm sao có thể nuốt trọn cự vật to dài như vậy.
Ngay lúc bàn tay thon dài của Ôn Khách Hành chạm vào, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy thẳng lên đầu, cảm giác tê dại từ hạ thân phóng đại vô số lần, lan đến tận tứ chi.
Ôn Khách Hành giúp y vuốt ve một hồi, phát hiện ngọc hành trong tay không chỉ không phóng xuất mà còn to thêm một chút. Ngẩng đầu nhìn, sắc mặt người kia đỏ tưởng chừng có thể xuất huyết, những đường gân tím xanh trên trán như có sinh mệnh nhảy lên.
Chu Tử Thư khó chịu đến cực điểm, cúi đầu ngậm lấy cánh môi phấn hồng mềm mại bắt đầu giày vò. Y như người chết đuối tham lam hút lấy một ngụm lại một ngụm không khí ngọt ngào từ khoang miệng ẩm ướt kia. Hai hàm răng thỉnh thoảng ma sát bờ môi xinh đẹp bày tỏ sự bức bối của bản thân hiện tại. Sau đó lại dời miệng xuống cổ rồi lồng ngực trắng nõn của hắn gặm cắn, ở mỗi nơi đồng đều lưu lại dấu vết nho nhỏ như muỗi đốt đầy ám muội.
"Ôn Ôn... A Nhứ càng ngày càng khó chịu..."
"A Nhứ ngoan... chờ thêm một chút... ta đang giúp ngươi nha...", Ôn Khách Hành đối diện người trong lòng đang động tình đã rung động không thôi, hiện tại bị y vô ý thức trêu chọc cũng bắt đầu thở dốc, cực lực nhẫn nhịn dục vọng, an ủi y.
Ôn Khách Hành vừa dứt lời liền cảm nhận được trước ngực một trận tê rần, A Nhứ vậy mà ngậm lấy một bên nhũ tiêm của hắn, khi thì dùng lưỡi liếm lấy, khi thì dùng răng cọ qua cọ lại, thỉnh thoảng còn mút lấy. Bên còn lại cũng bị một bàn tay đè xuống trêu chọc, hắn thậm chí còn cảm nhận được lớp chai mỏng do cầm kiếm trong lòng bàn tay nóng hổi kia, đang ma sát trên ngực hắn.
Ôn cốc chủ trong phút chốc thật hoài nghi A Nhứ nhà hắn có phải đã khôi phục ký ức hay không, như thế nào biết cách châm lửa như vậy. Quan trọng nhất là, hạ thân của hắn dưới sự trêu chọc không ngừng của y đã nổi lên phản ứng. Phân thân trắng nộn ngẩng lên, đỉnh đầu còn có chút bạch dịch tràn ra, huyệt khẩu đằng sau cũng truyền đến cảm giác trống rỗng, giống như khao khát được lấp đầy. Vừa nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp đến mức yêu nghiệt không kìm được đỏ bừng.
"A... A Nhứ... đừng nháo... ân...", Ôn Khách Hành mím môi, lật người đè Chu Tử Thư đang ngồi trên người hắn xuống, động tác ở tay tăng nhanh mấy phần, đến tận khi tay hắn mỏi nhừ mới nghe được y kêu lên một tiếng, một luồng trọc dịch phun đầy tay hắn.
Nhưng xuân dược do đích thân kiếm tiên luyện chế, nào có dễ dàng giải như vậy. Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư rốt cuộc đã phóng xuất, định giúp y thu dọn một chút, sau đó chính hắn tự giải quyết. Vừa đứng lên, cổ tay đột nhiên bị người lôi kéo, hắn mất thăng bằng ngã thẳng vào một vòng tay quen thuộc.
"Lão Ôn, làm gì đi vội như vậy?", miệng y kề sát bên vành tai, trong lúc nói chuyện nhiệt khí phun ra nuốt vào.
Ôn Khách Hành bị trêu chọc vặn vẹo thân mình, sau đó linh quang chợt loé, ngẩng phắt đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén thanh minh của người kia, "A Nhứ... ngươi..."
"Lão Ôn... sư đệ... ta khôi phục rồi!", Chu Tử Thư đưa tay chạm lên gương mặt diễm lệ trước mặt, gầy gò, tiều tụy, mệt mỏi, "Thời gian này, vất vả cho ngươi rồi!"
Thật ra, Diệp Bạch Y không phải cố tình luyện chế xuân dược. Lão vốn đang nghiên cứu đan dược giúp Chu Tử Thư khôi phục nha. Nhưng không hiểu thế nào mà đan dược luyện thành lại phát hiện là xuân dược, vì vậy lão cũng chưa dám cho y ăn, chỉ tạm để trong phòng trước. Cũng không biết Chu tiểu bằng hữu làm sao đi ngang phòng lão nhìn thấy, nghĩ là kẹo lấy ăn mất. Về sau bị mọi người chất vấn, kiếm tiên rất là oan uổng đem chuyện này nói ra. Tất nhiên đây là chuyện nói sau. Hiện tại nha, Chu đại trang chủ biểu thị xuân tiêu nhất khắc thiên kim, y và Ôn đại mỹ nhân đều đã hỗn loạn lăn trên giường rồi, dĩ nhiên phải làm xong chính sự trước đã.
Dược tính chưa hết, Chu Tử Thư vừa xuất không bao lâu lại chậm rãi cảm nhận được một trận khô nóng. Kiên nhẫn giúp Ôn Khách Hành mở rộng huyệt khẩu, sau đó gấp không kịp chờ tiến quân thần tốc đi thẳng vào bên trong, phân thân to lớn nóng bỏng va chạm với nhục bích, tốc độ ra vào nhanh chóng.
"A Nhứ... A Nhứ... a ha... chậm... chậm một chút... ách...", mỹ nhân hai mắt óng ánh lệ, bị tiết tấu của người ở trên kia làm cho theo không kịp, chỉ có thể vừa bị động ưỡn người tiếp nhận vừa mềm mại cầu xin.
"Lão Ôn~ Bảo bối~ Ngoan nào!", trang chủ đại nhân động tác không ngừng, tay và miệng không quên an ủi vuốt ve để mỹ nhân thật nhanh đạt đến đỉnh điểm của sảng khoái.
Ôn Khách Hành trong chớp mắt cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngọc hành vừa rồi còn cương cứng sau khi phun ra bạch dịch nóng hổi thoáng chốc mềm nhũn trong tay Chu Tử Thư. Trong khi đó, huyệt động bên dưới vẫn bị cự vật va chạm không ngừng.
Chu trang chủ mỗi lần tiến vào vừa nhanh vừa chuẩn xác, không chỉ đâm thẳng đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể mỹ nhân mà còn chạm đến đúng điểm kích thích khoái cảm nhất. Ôn Khách Hành thân thể khắp nơi bị trêu chọc, lại thêm từng đợt khoái cảm tan vỡ đánh vào rất nhanh phân thân lại ngẩng đầu.
"Ôn nương tử~ Gần đây ngươi có phải béo lên hay không? Bụng đều dư thịt rồi!", Chu Tử Thư véo véo eo bụng Ôn Khách Hành trêu chọc, trong lòng nghi hoặc người này gương mặt tay chân rõ ràng đều gầy đi thấy rõ, vì sao chỉ có bụng béo lên.
"Ân... Chu Tử Thư... ách...", Ôn Khách Hành đỏ mặt, vừa muốn cãi lại, chợt cảm nhận được vật hư hỏng đang làm loạn bên trong thân thể mạnh mẽ đâm đến vị trí sâu chưa từng có, ngay sau đó là một cỗ nhiệt lưu phun trào. Chính bản thân hắn cũng không thể khống chế lần nữa đạt đến đỉnh điểm khoái cảm xuất ra.
Chu trang chủ thoả mãn gục lên người Ôn mỹ nhân nhà y, trên miệng vẫn không quên trêu chọc hắn, "Vi phu tiến sâu như vậy, Ôn nương tử có thoả mãn không? Hài lòng không?", vừa nói tay vừa ấn ấn bụng hắn để hắn sâu sắc cảm nhận được vị trí của vật bên trong.
"A Nhứ~ Hỗn đản~", mỹ nhân vươn tay gạt bàn tay hư hỏng kia khỏi bụng mình, thở dốc chưa ngừng đã yêu kiều mắng một tiếng, đuôi mắt ửng hồng còn treo lệ óng ánh, nhìn vào cực kỳ ủy khuất cũng cực kỳ câu dẫn.
Ôn Khách Hành cũng không biết dáng vẻ này của hắn rơi vào trong mắt Chu Tử Thư có bao nhiêu mê người. Vốn là dược tính xuân dược kia còn chưa tan hết, hiện tại lại bị câu lên. Trang chủ đại nhân thầm thở dài trong lòng, ta cũng không cố tình khi dễ ngươi, là chính ngươi quá hấp dẫn thôi.
Kế đó, Ôn mỹ nhân bị trang chủ nhà hắn khi dễ đến khóc ngất lại bị khi dễ đến tỉnh không biết bao nhiêu lần. Ngay từ đầu hắn còn có thể uỷ uỷ khuất khuất mở miệng xin tha, về sau liền hoàn toàn đắm chìm trong từng đợt tình triều cao trào. Xen lẫn thanh âm da thịt va chạm đầy ái muội là những tiếng ân ân a a nho nhỏ như mèo kêu, nghe vào khiến Chu đại trang chủ tâm mềm nhũn mà hạ thân thì cương lên mãi.
Rốt cuộc qua hơn nửa đêm thì Chu đại trang chủ mới thoả mãn buông tha mỹ nhân mềm mại không xương trong lòng. Thu dọn một chút chiến trường liền nhẹ nhàng trèo lên giường ôm lấy thân thể người kia vào lòng. Gương mặt mỹ nhân vẫn còn ửng hồng do dư vị tình ái chưa lui hết, có lẽ vì đang nằm trong vòng ôm quen thuộc mà biểu tình lộ ra nét an bình. Chu Tử Thư vươn tay kéo chăn bao kín thân thể hai người, ở bên má hắn đặt xuống một nụ hôn dịu dàng, Lão Ôn, A Nhứ quay lại rồi.
Chu Tử Thư chìm vào mộng đẹp chưa được bao lâu thì bị động tĩnh bên người đánh thức. Trong lúc mơ hồ y dường như nghe được tiếng thở dốc ẩn nhẫn ở rất gần, thỉnh thoảng còn có vài tiếng rên rỉ xen lẫn. Y vội vàng mở to mắt, lập tức bị doạ đến luống cuống tay chân.
Ôn Khách Hành thân thể cuộn tròn cố gắng ức chế sự run rẩy, hai tay đều ôm chặt bụng dùng lực lớn đến cơ hồ đem cánh tay khảm vào da thịt trên bụng. Hai hàng chân mày nhíu chặt, trên trán sau lưng đều thấm đẫm mồ hôi lạnh, răng gắt gao cắn chặt môi cố gắng không phát ra âm thanh có lẽ là vì sợ quấy nhiễu đến mộng đẹp của người bên gối.
"Lão Ôn, Lão Ôn, ngươi thế nào?", Chu Tử Thư cũng không dám đụng hắn, chỉ có thể hốt hoảng kêu gọi.
"A Nhứ? Đau... đau quá...", Ôn Khách Hành mờ mịt ngẩng đầu mới phát hiện y đã tỉnh. Hắn cũng không biết chuyện gì, trong lúc ngủ đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, muốn phớt lờ cũng không thể. Nhưng lại thấy người nằm bên cạnh ngủ rất ngon, không muốn đánh thức y đành cắn răng chịu đựng. Hai mươi năm tranh đấu trong Quỷ cốc, thương bệnh vô số, thậm chí có không ít lần chỉ còn nửa cái mạng, nhưng lần này bụng đau là loại cảm giác trước giờ hắn chưa từng trải qua, thật sự rất khó chịu cũng rất khó ẩn nhẫn.
Chu Tử Thư vừa bật người dậy liền hoảng hốt nhìn thấy hạ thân Ôn Khách Hành có một vệt máu nhỏ, sợ hãi thoáng chốc xâm chiếm tâm trí y. Nhưng y cũng không dám chần chừ, vội vàng buông xuống một câu ta tìm Đại vu, rồi chạy đi.
Y trong lòng lo lắng Ôn Khách Hành, sợ hắn một người khó nhịn đau đớn, sợ hắn xảy ra nguy hiểm. Vì vậy dù hiện tại đang là nửa đêm cũng không cố kỵ lễ nghi, chạy đến trước phòng Đại vu và Thất gia cũng không gõ cửa, một chân đá bay cửa, ngựa không dừng vó đến bên giường cưỡng ép lôi Đại vu vừa mơ màng tỉnh lại đứng lên rồi kéo người chạy một mạch về phòng, để lại Thất gia hồ đồ một mặt khó hiểu ngồi trên giường.
"Chu trang chủ? Có chuyện gì?", ngữ khí của Đại vu không quá tốt, nói thật, đổi lại là ai trong tình huống này thái độ cũng không thể tốt được. Ngươi có chuyện không thể để ngày mai nói được à? Cứ phải quấy rầy mộng đẹp của bọn ta. Trong lúc bực tức Đại vu vậy mà cũng không có chú ý Chu Tử Thư thần trí đã tỉnh táo.
"Là Lão Ôn!", Chu Tử Thư không biết tình huống người kia cụ thể thế nào.
Rất nhanh chạy đến phòng, cửa phòng vẫn còn mở, là do khi nãy Chu Tử Thư gấp gáp quên đóng. Giữa đêm khuya thanh tĩnh vẫn nghe được tiếng rên đau bị đè nén của Ôn Khách Hành.
Đại vu lúc này biết chuyện không ổn, cũng không so đo chấp nhất. Thuần thục đi đến bên giường đặt tay lên cổ tay Ôn Khách Hành, nhíu mày, khoé mắt khẽ đảo qua Chu Tử Thư đầy mặt nôn nóng đứng một bên, lại xem thử mạch đập ở cổ tay bên kia.
"Châm của ta...", vươn tay muốn lấy ngân châm mới phát hiện chính mình là đang ngủ trong phòng bị Chu trang chủ mạnh mẽ đánh thức lôi kéo chạy qua đây, căn bản không có mang theo châm.
"Ở đây, ở đây! Ta đã mang cho ngươi!", cửa phòng vang lên thanh âm của Thất gia, hắn vừa nãy bị đánh thức cũng không bực bội, thấy hai người kia vội vàng chạy đi đoán là có chuyện cũng đi theo, còn không quên mang một ít vật dụng của Đại vu.
Liên tiếp hạ mấy châm, Chu Tử Thư sau khi thấy Ôn Khách Hành dần dần thả lỏng không còn vẻ đau đớn nữa mới nhẹ nhõm đi ra ngoài ngồi xuống chờ Đại vu.
"Tử Thư, ngươi khôi phục rồi!? Ôn công tử làm sao vậy?", Thất gia cũng đi theo ngồi xuống.
"Ta cũng không rõ!", Chu Tử Thư trong lúc nói vẫn không dời mắt nhìn chằm chằm thân ảnh đang hôn mê trên giường, vừa thấy Đại vu bước ra ngoài liền nôn nóng hỏi, "Đại vu, thế nào rồi?"
"Chu trang chủ, chúc mừng! Ôn công tử có hỉ, đã hơn ba tháng!", Đại vu dường như không có cảm thấy chính mình một câu có bao nhiêu kinh người, vẫn nói tiếp, "Chỉ là hắn vẫn luôn vất vả ưu tư quá độ, đêm nay lại nháo một trận, nên động thai khí, hiện tại đã không ngại. Bất quá ta vẫn phải nói, các ngươi về sau ở trên giường lưu tâm một chút!"
"Ngươi nói, Lão Ôn mang thai?", Chu Tử Thư lắp bắp, không quá tin tưởng nhìn Đại vu muốn xác nhận lại.
Đại vu rất bình thản gật đầu, đưa mắt nhìn qua thấy Bắc Uyên nhà mình cũng là một bộ kinh ngạc muốn rớt cằm, hảo tâm nói lại một lần, "Đúng vậy! Hắn mang thai, dựa theo thời gian đến tính đoán chừng là từ lần trước các ngươi ở Võ khố đi!"
"Không thể nào!", không đợi Chu đại trang chủ hay Thất gia phản ửng tiếp, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của Cố Tương, nàng cơ hồ là gầm lên, "Ta ca không phải là ở trên sao?"
"Sư phụ uy vũ! Sư phụ lợi hại! Chúc mừng sư phụ sư thúc!", chúng đệ tử không biết từ khi nào cũng đứng đầy bên ngoài.
"A Hành a, nhớ năm đó ngươi ở Quỷ cốc là cỡ nào bá khí cỡ nào cường thế a!", La Phù Mộng được Liễu Thiên Xảo dìu, một bộ đau lòng nhà mình cải trắng bị heo ủi. Dù sao nàng nhìn xem Ôn Khách Hành từ nhỏ đến lớn, cũng coi như là trưởng bối của hắn.
"Tần Hoài Chương đồ đệ, lợi hại! Ồ, chẳng lẽ bây giờ ta phải gọi tiểu ngu xuẩn là Tần Hoài Chương đồ tức!?", Diệp Bạch Y hướng Chu Tử Thư dựng thẳng ngón cái, sau đó vuốt vuốt cằm tự hỏi.
Thất gia giật giật khoé mắt thì thầm với Chu Tử Thư đứng cạnh, "Tử Thư a, ngươi Tứ Quý sơn trang thu nhận những người này, tư duy có vẻ quá siêu thoát đi!"
Trọng điểm không phải nên là Ôn công tử một nam nhân như thế nào có thể mang thai sao? Nhìn lại biểu hiện của đám người này xem, Diệp tiền bối thì không nói đi, dù sao sống lâu, năng lực chấp nhận lớn chút cũng không có gì lạ. Nhưng A Tương và tiểu Tào xoắn xuýt việc Chu Ôn hai người ai nằm dưới, tiểu nha đầu còn bất mãn nàng ca bị khi dễ, chúng đệ tử thì lo vuốt mông ngựa sư phụ của bọn hắn, La Phù Mộng và Liễu Thiên Xảo ngoài miệng than thở nhưng hai mắt loé sáng như vậy, tất cả các ngươi rốt cuộc là có ý gì.
"Các ngươi... các ngươi hơn nửa đêm ở trước phòng ta tụ tập nhốn nháo làm gì?", Chu đại trang chủ mí mắt cũng điên cuồng giật.
Thật, cái này không thể trách bọn hắn. Là do Chu Tử Thư khi nãy đạp sập cửa phòng Đại vu và Thất gia gây ra động tĩnh quá lớn. Cố Tương ở gần đó vốn là chưa ngủ, nghe động tĩnh liền chạy qua phòng Tào Uý Ninh gọi người dậy đi cùng xem có việc gì. Vừa lúc có một đệ tử đi nhà xí ngang qua nghe vậy quay về gọi thêm các sư huynh sư đệ đi cùng. Mà Diệp Bạch Y thì càng không cần nói, đường đường kiếm tiên, ngũ quan có bao nhiêu nhạy bén chứ, vừa nghe tiếng động đã sớm dẫn đầu chạy qua bên này.
Cho nên, nhao nhao một trận, toàn trang trên dưới đều biết Ôn Khách Hành mang thai, trong khi hắn bản nhân còn đang hôn mê không biết gì.
Chúng đệ tử nghĩ đến mấy tháng này sư thúc thân mình bất tiện còn phải vất vả kiếm tiền dưỡng mọi người, liền âm thầm quyết tâm từ ngày mai phải nghe lời chăm chỉ luyện công chia sẻ gánh nặng cho sư thúc. Cố Tương và Tào Uý Ninh đã bắt đầu thảo luận nghiên cứu các món ăn bồi bổ thân thể.
Ôn Khách Hành mơ màng mở mắt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng, dịu dàng ấm áp rơi trên thân thể. Vừa thử cử động mới phát hiện eo lưng rã rời, bụng có chút buồn đau, mà ở vị trí khó nói nào đó cũng truyền đến đau nhức, cảm giác giống như hắn vừa trải qua một trận chiến dài, toàn thân nhuyễn nhu vô lực.
"Lão Ôn, tỉnh rồi?", thanh âm thân thuộc vang lên bên tai, đồng thời hai cánh tay hữu lực vòng qua, Ôn Khách Hành liền thuận thế thả lỏng để mặc bản thân bị Chu Tử Thư kéo vào lòng.
"Đêm qua thật doạ chết ta! Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?", Chu Tử Thư áp mặt vào sau gáy hắn, chóp mũi hít hít, ân, phu nhân nhà mình thật thơm a.
"A Nhứ~ Dừng, dừng, nhột quá... ân~", Ôn Khách Hành vặn vẹo thân mình muốn tránh, lời nói thoát khỏi miệng bất giác dẫn theo mấy phần kiều mị. Thân thể mang thai trở nên mẫn cảm, rất nhanh mỹ nhân gương mặt đỏ đỏ hồng hồng.
"Lão Ôn~"
"A Nhứ, đêm qua ta làm sao vậy?"
"Ôn nương tử~", Chu Tử Thư một tay vẫn ôm Ôn Khách Hành, một tay đan vào tay hắn, dẫn dắt tay hai người cùng đặt trên bụng hắn, "Ta không biết ở nơi này có cái hài tử. Là ta không tốt, đêm qua gây sức ép ngươi như vậy!"
Ôn Khách Hành cho là hắn nghe lầm rồi, hai mắt mở to hỏi lại, "A Nhứ ngươi nói cái gì nha?"
"Lão Ôn, ngươi hoài thai!", Chu Tử Thư xoay người hắn lại để hai người đối mặt nhau, chậm rãi nói từng chữ.
"A Nhứ ngươi có phải còn choáng váng không?", Ôn Khách Hành là thật cảm thấy A Nhứ nhà mình còn chưa tỉnh táo, hai tay bưng gương mặt y kề sát mặt mình quan sát thật kỹ.
"Đêm qua Đại vu xem mạch, hài tử đã hơn ba tháng rồi!", Chu Tử Thư để mặc hắn bóp mặt mình, ánh mắt vừa chuyển lại nói tiếp, "Hay là Ôn nương tử chán ghét ta rồi, không muốn nhận nợ!?"
"Nói bậy! Ta làm sao chán ghét A Nhứ!", Ôn Khách Hành nói xong mới kịp phản ứng, "Không đúng! Nên uỷ khuất cũng phải là ta uỷ khuất mới đúng! Ngươi rõ ràng là chiếm tiện nghi còn khoe mẽ! Ta ở Võ khố liền nhường ngươi, từ khi Lục Hợp thần công luyện thành ngươi mất trí cũng là ta một mực chiếu cố ngươi, còn phải kiếm tiền dưỡng một đám đồ đệ của ngươi, bây giờ hài tử cũng là ta hoài. Ai nha Chu đại gia, việc gì cũng là ta làm, ngươi còn có mặt mũi nói!?"
Ôn Khách Hành muốn nói tiếp, nhưng thanh âm không thể phát ra nữa, bởi vì miệng hắn đã bị một cái miệng khác chặn lại. Chu Tử Thư hài lòng nhìn mỹ nhân mềm nhũn trong ngực, đưa tay vén vài sợi tóc tán loạn trước mặt hắn, ngữ khí ôn nhu đến tận xương tuỷ nói, "Vất vả rồi! Về sau đổi lại ta chiếu cố ngươi, được không?"
"Xem như ngươi có lương tâm!"
Lúc này ngoài phòng vang lên thanh âm của Cố Tương, "Ca, ca, ngươi tỉnh chưa?", không đợi ai trả lời liền trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào, theo sau nàng là Tào Uý Ninh, cả hai đều bưng một khay đồ ăn còn bốc khói nghi ngút.
Cố Tương vừa nhìn Chu Tử Thư liền mở miệng, "Chu Nhứ! Ngươi muốn làm gì? Ta ca đã tỉnh cũng không biết đi lấy đồ ăn cho hắn! Hắn hiện tại là hai người đấy, phải chiếu cố cẩn thận hơn, có biết không?"
Chu Tử Thư biết nghe lời phải, "Đến, nương tử, vi phu dìu ngươi đi rửa mặt!"
"A Tương, ngươi cũng biết...", hoàn toàn quên chú ý A Nhứ vừa gọi bản thân là nương tử.
"Ân, không chỉ ta, mọi người đều biết, chúc mừng ca!"
"... Các ngươi mang thức ăn ra trước đi, ta và A Nhứ thay y phục xong rồi ra sau."
"Được rồi! Các ngươi nhanh chóng lên! Chu Nhứ, không được để ca và cháu của ta bị đói!"
Đợi nàng và Tào Uý Ninh đi xa rồi, Chu Tử Thư mới ôm eo Ôn Khách Hành, để hắn úp mặt vào lòng mình. Nha, vừa phát hiện nương tử còn cao hơn mình một chút, làm sao bây giờ? Xem ra phải tìm thời gian hỏi thăm Đại vu có biện pháp nào để cao thêm hay không! Hoặc ít nhất phải bảo Thành Lĩnh đi làm vài đôi giày lót đệm dưới chân!
Ôn Khách Hành không biết suy nghĩ phong phú của y, còn đang thẹn thùng nghĩ đến việc mọi người đều biết y mang thai.
"Lão Ôn, bụng còn đau không?", Chu Tử Thư không nỡ để hắn đứng lâu, ôm người ngồi xuống giường, một tay xoa nhẹ trên bụng có chút phồng lên kia.
"A Nhứ, ngươi nói mọi người..."
"Lão Ôn, đừng suy nghĩ nhiều!"
Hai người ở trong phòng dính nhau một lúc lâu, mới khoan thai đi đến phòng ăn.
Trong phòng ăn mọi người đều đã đến đầy đủ, Diệp Bạch Y một tay cầm đũa một tay bưng bát, thấy người đến liền gấp không kịp chờ mở miệng, "Uy, ta còn nghĩ các ngươi muốn trốn trong phòng đến trưa!"
Đại vu và Thất gia đang gắp thức ăn cho nhau, nhân tiện còn vung một đợt cẩu lương.
Cố Tương và Trương Thành Lĩnh nhanh chóng đứng dậy muốn đỡ Ôn Khách Hành, nhưng đáng tiếc là bị Chu Tử Thư chặn lại, chỉ đành đi theo hai bên. Tào Uý Ninh và các đệ tử dọn ra một khoảng trống, không biết Tất Tinh Minh còn tìm đâu ra một cái đệm lót lên ghế.
"Sư phụ! Sư thúc!", chúng đệ tử chào hỏi.
"Được rồi! Đều ngồi xuống dùng bữa đi!", Chu Tử Thư phất phất tay, sau đó lại tập trung toàn bộ chú ý lên người mỹ nhân nhà mình.
"A Hành, ăn nhiều một chút!", La Phù Mộng ngồi đối diện gắp thức ăn vào chén Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành nhìn một lượt quanh phòng ăn, cuối cùng hai mắt dừng lại trên thân người ngồi cạnh, trên hai tay vẫn luôn nắm chặt của hai người. Năm tháng tĩnh hảo, nhân sinh viên mãn, thật tốt!
_____________
Phần này kết thúc như vậy đi! Viết dài quá sẽ sinh lười.( '▽`)
18/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me