TruyenFull.Me

Song Tinh Can Ke Nguy Hiem End

Suốt quãng đường từ máy bay về đến nhà trao trả Tư Thành cho bảo mẫu rồi tới bệnh viện, Đẳng Quân cứ thế được Nghiên Du bế ngủ một mạch không biết trời đất gì hết. Hắn chỉ đành sắp xếp phòng bệnh cho cậu nghỉ ngơi trước, nhìn người con trai đã chính thức thuộc về mình khiến hắn bất giác nở nụ cười thỏa mãn, Đẳng Quân sẽ không muốn chạy khỏi hắn nữa, bọn hắn là một ‘gia đình’ thật rồi.

“Ngủ ngoan, lát tôi quay lại sau”

Nghiên Du đến phòng bệnh Quý Nặc kiểm tra tình hình, anh được tiêm an thần nên ngủ li bì, nhưng hai tay đã phải cột lại với thanh chắn giường rất chắc chắn. Trên mặt anh còn có vài vết sẹo do móng tay tạo thành nữa, tự làm thương bản thân sao?

Bác sĩ nói với hắn, Quý Nặc cứ tỉnh dậy sẽ muốn hành hạ chính mình, còn đòi móc mắt ra nữa.

Nghiên Du hỏi bác sĩ, liệu người này có thể bình phục được không?

“Bình phục ư? Có lẽ phải dùng thời gian để trả lời, chúng tôi không thể nói trước được”

Lượng thuốc tiêm vào anh đã vượt mức cho phép, không những thế còn có thành phần adrenaline liều cao. Não bộ chịu kích thích tương đối, nếu sau này có thể hồi phục hoàn toàn chắc chắn sẽ để lại di chứng, ít thì ảnh hưởng trí nhớ, nhiều thì quên luôn bản thân mình là ai. Không những thế còn ảnh hưởng của thuốc kích dục nữa, cái này mới thật khó nói ra.

“Bác sĩ hãy làm hết sức có thể, cứ dùng liệu trình tốt nhất cho cậu ấy, thuốc nào khó kiếm cứ nói tôi, tôi sẽ tìm bằng được.”

Nói chuyện với bác sĩ chưa xong, ở bên ngoài đám đàn em đang nháo nhào đi tìm hắn, nói rằng Đẳng Quân đã tỉnh lại nhưng không thấy ai bên cạnh nên nhất quyết muốn ra khỏi phòng tự đi kiếm. Nghiên Du vội vàng chạy về phòng bệnh, cậu ấy còn đang mang thai, nếu hành động sơ suất sẽ ảnh hưởng mất.

“Cáo nhỏ!”

Đẳng Quân còn đang đập cửa đã ngỡ ngàng khi Nghiên Du đã xuất hiện trước mặt mình, cậu phập phồng cánh mũi, tự dưng cau mày rồi quay người sang hướng khác không muốn đối diện. Nghiên Du cúi người ôm lấy cậu từ phía sau cùng sự dỗ dành nhẹ nhàng nhất.

“Vừa dậy không thấy tôi đã sợ vậy rồi à?”

Đẳng Quân lập tức nhếch môi khinh bỉ, giãy khỏi người hắn rồi làm kí hiệu:

[Không có, bé con đâu rồi?]

“Bé con nào? Con khỉ á?” - Hắn chán chường đảo mắt hướng lên trên - “Nó vào đây làm gì? Đương nhiên phải về với bảo mẫu rồi. Cậu đừng có giở cái thái độ hậm hực ấy nữa được không? Tôi lúc nào cũng lo nghĩ cho cậu, còn cậu thì sao?”

Hắn ta rõ ràng không vui rồi, cáo nhỏ lúc nào cũng đối xử với hắn như kẻ thù vậy. Đẳng Quân khẽ cau mày, dù biết quá khứ của hắn thế nào rồi, nhưng không phải vì thế mà thay đổi thái độ nhanh được.

[Lo nghĩ cho tôi? Anh chỉ biết bản thân mình thôi. Chẳng qua tôi đang mang thai đứa con của anh, chẳng qua anh cứ phát điên muốn tôi bên cạnh anh thôi]

“Cái gì?” - Nghiên Du hạ giọng, đút tay vào túi quần rồi chầm chậm tiến đến phía Đẳng Quân, cậu thấy biểu hiện này có chút giống trước đây nên lập tức hạ tầm mắt xuống. Nghiên Du đã dồn cậu đến phía tường, chỉ cần giơ tay lên, người trước mặt sẽ lập tức lấy tay che đi đầu mình phòng thủ. 

Đúng vậy nhỉ, mối quan hệ(*)của họ cũng đâu phải tốt đến mức ấy. 

(Đoạn này Nghiên Du nhớ lại lần Đẳng Quân bảo mối quan hệ của hai người không có tốt mà ảnh không để ý tới, bây giờ mới hiểu)

Là do hắn phát sinh tình cảm với người mình coi là bao cát, là công cụ tình dục. Là do hắn tự nổi điên khi biết cậu bị bắt cóc, là do hắn muốn tạo một gia đình với cậu.

“Quân Quân” - Hắn chuyển sang ôm eo cậu kéo sát vào mình - “Sống vì bản thân mình là thứ quan trọng đầu tiên phải nhớ. Nếu mẹ cậu sống vì bản thân đã sớm bỏ chạy từ lâu rồi, người đàn bà đó vẫn khao khát cầu xin được tình yêu từ bố cậu.”

“Nếu cậu sống vì bản thân, cậu cũng nên tự mình bỏ trốn khỏi căn nhà bạo lực ấy. Cậu bỏ đi rồi, có lẽ lão ta không còn lý do đánh vợ mình nữa, biết đâu họ sẽ có đứa con khác thì sao?”

“Nếu Nhất Nặc biết sống vì bản thân, cậu ta đừng nên tự mình gánh vác những trách nhiệm không cần thiết.”

Những lời Nghiên Du không sai, từng cái ‘nếu’ hắn đưa ra đã khiến cậu không thể phản bác được. Nhưng chính là vì có một thứ gọi là tình cảm mới có ràng buộc, mẹ khao khát giữ gìn gia đình, cậu không muốn bỏ mặc mẹ ở lại, Quý Nặc cũng vô cùng trân trọng tình bạn mới tự chuốc khổ lấy.

“Cáo nhỏ, cậu là ngoại lệ của tôi, chỉ một mình cậu” - Nghiên Du vừa ôm cậu, vừa vân vê vành tai đang dần đỏ lên - “Tôi có thể vì cậu mà quên đi bản thân mình, còn nói vì đứa con sao? Tôi không quan tâm nó đến thế đâu”

Và thế, Đẳng Quân lại bị những lời hoang đường này dẫn dụ đến nụ hôn không thể chối bỏ. Nước mắt cậu chảy xuống làm ướt cả má hắn, Nghiên Du tạm dứt ra để lau nó đi cho cậu, rồi không chịu nổi nữa liền tiếp tục thâm nhập miệng nhỏ không muốn buông ra. Hai người hôn nhau say đắm đến mức ngã xuống giường lúc nào không hay, Nghiên Du vẫn theo thói quen cởi quần cậu rất nhanh, vừa hôn vừa bóp mông tạo kích thích.

“Ư, ha…”

Đẳng Quân dứt khoát đẩy hắn ra, cậu vẫn thổn thức chưa ngừng khóc được, khép chân lại rồi lấy tay ôm bụng mình, lắc đầu nhìn hắn.

Bên trong còn có đứa trẻ.

“Tôi không đâm vào đâu, đừng lo”

Đẳng Quân giật mình khi hắn đang đưa lưỡi ra liếm lấy dương vật của cậu, cáo nhỏ vội vàng nắm tóc hắn nhắc nhở, nhưng khuôn mặt đang ngập tràn dục vọng kia sớm đã đắm chìm không dứt rồi.

“Cậu mà không cảm nhận được khoái cảm, tôi cho cậu thành phụ nữ thật đấy.”

Từ trước đến giờ cậu đều là người phải hầu hạ, hôm nay lại được đích thân tân lão đại của Khổng tước hội cúi mình thế này, nếu để ai thấy được chắc sẽ phải dụi mắt đến rụng mất.

Đẳng Quân ban đầu thấy rất ngại, nhưng chim nhỏ được liếm láp rồi ngậm lấy khiến cậu bắt đầu có phản ứng. Ánh mắt của Nghiên Du như muốn chiếm hữu cậu từ sâu bên trong, thỉnh thoảng còn có ý cười trong đó nữa. Đẳng Quân bấu chặt vào ga giường cố kìm nén, thở dốc nhìn lên trần nhà với khuôn mặt đỏ bừng. 

“Ư, a!”

Cậu như cảm nhận được cái gì sắp phun trào, chỉ có thể nắm tóc Nghiên Du mong hắn mau nhả ra, nhưng hắn đã giữ chặt hai đùi không cho cậu nhúc nhích, cứ thế tiếp nhận tinh hoa của người con trai ngoại lệ ấy.

“Loãng thật, như sữa tách béo ấy” - Hắn lau khóe môi, cười khẩy nhìn cáo nhỏ đang run lẩy bẩy kia.

Đẳng Quân vẫn không tin được cảm giác ngập tràn khoái cảm ban nãy là gì, hồi trước cậu có xuất tinh dịch, nhưng đều do kích thích của thuốc cộng thêm mới vậy thôi.

“Được rồi, giờ đến lượt tôi”

 Nghiên Du khép chặt đùi cậu lại rồi đưa dương vật lớn vào giữa, hắn ta cười đầy khoái chí trước đôi mắt hoang mang ấy.

“Tôi hứa không đút vào rồi nhé?”

Một lúc lâu sau đó Nghiên Du đã bước ra khỏi phòng với điếu thuốc trên tay, biểu cảm khoan khoái này mãi mới được biểu lộ ra còn làm đàn em không dám nhìn thẳng. Y tá đi ngang qua nhíu mày tiện nhắc nhở:

“Vui lòng không hút thuốc”

“Được được, đi chỗ khác bây giờ”

Đại ca chắc chắn bị chập mạch rồi!

Âu cũng nhờ người trong phòng cả thôi, phần đùi trong của cậu đã đỏ tấy khi chịu ma sát quá lâu, hai chân mềm nhũn vì mỏi, còn không thể đứng thẳng được dù đã nằm nghỉ một lúc. Lượng tinh dịch hắn bắn ra thật đáng nể ấy chứ, cậu còn tưởng hắn tè dầm lên người mình rồi.

‘Phó Nghiên Du…nuốt tinh dịch của mình…’

Đẳng Quân vội lấy gối che đi mặt mình vì xấu hổ, còn ngượng hơn cả lần đầu làm tình với hắn nữa, làm sao có thể nhìn hắn trực diện được nữa bây giờ?

Cả đêm hôm đó trằn trọc không ngủ nổi, ngày hôm sau đã bắt đầu kiểm tra tổng quát xem tình trạng sức khỏe thế nào. Vị bác sĩ phụ trách chính của Đẳng Quân ném ánh nhìn không hài lòng cho Nghiên Du, hắn ban đầu có chút chột dạ, nhưng cũng rất nhanh phản bác lại.

“Rõ ràng ông bảo cậu ta từ giờ khó có thai lại cơ mà?”

“Khó chứ không phải không có khả năng, Nghiên Du, tình hình là tôi nghe thấy nhiều hơn một tim thai”

Nghiên Du khựng lại, hắn siết chặt tay đặt trên bàn, điều này còn gây sốc hơn cả việc bố cưỡng hiếp bạn hắn nữa rồi. Hắn cứ mở miệng rồi lại liếm môi, nuốt xuống nước bọt mấy lần mới nói được.

“Là thai đôi sao?”

Đẳng Quân đang ăn cả bàn đầy đồ một cách ngon miệng, dù rất ngại khi Nghiên Du sắp trở về phòng, nhưng cậu không thể ở một mình quá lâu trong thời gian nhạy cảm này được. Tất cả tại hắn mới khiến cậu bị phụ thuộc vào người khác, đúng là tên đáng ghét!

Nghiên Du trở về phòng bệnh sớm nhất có thể để bên cạnh cậu, nhìn cáo nhỏ nhét miệng đầy đồ ăn lại không nhịn được phì cười. Hắn ngồi xuống bên cạnh rồi chọt vào má cậu nhắc nhở:

“Ăn từ từ thôi, cậu là cáo chứ có phải chuột lang đâu”

Nói rồi Nghiên Du lại cẩn thận quan sát cậu với ánh mắt xót thương, cái cổ tay gầy guộc đó chỉ cần dùng chút sức đã có thể bẻ gãy được, đôi chân yếu ớt không thể đi lại quá năm phút, thêm chứng hen suyễn, bệnh trầm cảm chưa khỏi nữa. May là vấn đề dinh dưỡng đã được cải thiện, nhưng chung quy lại nếu không giải quyết sớm, Quân Quân của hắn sẽ…

Chờ cậu ăn no xong, Nghiên Du lấy ngón tay lau khóe miệng cho cậu mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn nắm bàn tay nhỏ ấy rồi hôn lên nó, đôi mắt đã trở nên lạnh lẽo hơn.

“Quân Quân nghe tôi nói nhé, việc này sớm muộn bác sĩ sẽ nói cho cậu biết thôi.”

Đẳng Quân vừa căng tai ra nghe, vừa nhìn miệng hắn để đọc khẩu hình. Lồng ngực đang đập nhanh vì hồi hộp, đến mức nước bọt nuốt xuống cũng khó khăn nữa.

“Chúng ta…bỏ cái thai này đi”

____

Attention please =))))

First of all:

Vì lí do sắp end truyện, tui được cô em xã hội (đen) tặng những bức tranh khum thể nào quý giá hơn được nữa 😭😭😭

Picture 1:


Đại gia đình nhà khỉ, trùi ui đáng iu dzô cùngggg

=))))))

Picture 2:

Ông bố damdang, vừa từ bể bơi lên đã bế con hộ vợ =))))

Chin cảm ơn cô em xã hội nhiềuuuu @siejade1  ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me