Chương 12: H
Tiệc rượu của công ty tổ chức vào cuối tháng — một sự kiện thường niên dành cho các đối tác chiến lược và ban lãnh đạo cấp cao. Chu Hạ An vốn không định đến, nhưng khi nghe nói Cố Mặc Nghiêm sẽ chủ trì, cậu đã thay đổi quyết định.Bữa tiệc được tổ chức tại một sảnh tiệc cao cấp nằm trên tầng 38 của khách sạn quốc tế. Không gian sang trọng, âm nhạc êm dịu, ánh đèn ấm áp khiến mọi người có phần thư giãn sau những tháng ngày căng thẳng vì dự án.Chu Hạ An đứng lặng bên quầy rượu nhìn anh từ xa Cố Mặc Nghiêm hôm đó mặc một bộ vest xanh đậm, cà vạt nới lỏng, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Những ly rượu cứ lần lượt được người này đến người khác mời.Đến gần cuối buổi tiệc, anh đã ngà ngà say.Khi mọi người lần lượt ra về Cố Mặc Nghiêm vẫn ngồi lại, mắt nặng trĩu, cổ tay đỡ trán cả người dựa vào ghế sofa góc phòng.Chu Hạ An không nói gì, chỉ tiến lại gần, khom người nhẹ nhàng: "Chú say rồi, để em đưa chú về."Cố Mặc Nghiêm không phản kháng. Lúc lên xe, anh dựa đầu vào cửa kính gió thổi qua khe cửa mái tóc anh rối nhẹ.
Nhà của Cố Mặc Nghiêm vẫn như xưa vẫn như cái ngày cậu rời khỏi đây trong nước mắt. Căn nhà tối giản, gọn gàng đến mức lạnh lẽo vì chủ nhân của nó đã đi lâu ngày mới về, Hạ An đỡ anh vào sofa, đặt ly nước ấm lên bàn, rồi đi lấy khăn ấm lau mặt cho anh.Anh nằm yên, hơi thở nặng dần vì mệt. Khi cậu cúi người, lau nhẹ trán anh sau đó mới vuốt nhè nhẹ lên đôi môi của anh bất ngờ, Cố Mặc Nghiêm đưa tay lên giữ lấy cổ tay cậu.Bàn tay ấy rất ấm.Chu Hạ An thoáng khựng lại, mắt chạm mắt anh trong không gian mờ sáng của đèn ngủ."Em còn chưa từ bỏ à..." Anh nói khẽ, giọng hơi khàn, pha chút men say và yếu lòng.Chu Hạ An không trả lời chỉ nhìn anh, rồi từ tốn cúi xuống — rất chậm, rất gần...Đến khi môi họ chạm nhau.Nụ hôn đầu tiên sau khi gặp lại – không phải vồ vập, không phải lợi dụng mà là một sự chờ đợi vỡ oà sau ngần ấy thời gian lặng lẽ. Môi cậu mềm, hơi thở vướng mùi rượu nhè nhẹ từ anh nhưng tất cả đều thật đến không thể chối bỏ.Cố Mặc Nghiêm không hề đẩy cậu ra.Thậm chí, anh còn giữ chặt gáy cậu, đáp lại không mãnh liệt mà sâu sắc ngập tràn mâu thuẫn như thể đấu tranh giữa lý trí và khao khát.Cho đến khi... anh bất ngờ dừng lại.Hơi thở anh gấp hơn, bàn tay trên gáy cậu buông ra."Không được... Em về đi." Giọng anh khàn đặc, gần như ra lệnh.Chu Hạ An ngước lên, ánh mắt có chút tủi thân nhưng không còn yếu đuối như cái đêm của ngày ấy nữa."Em không về" cậu nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Trừ khi chú nói...chú không có chút tình cảm nào với em."Cố Mặc Nghiêm siết chặt nắm tay, cắn răng, rồi quay mặt đi.Dù cho Cố Mặc Nghiêm vẫn quay mặt đi nhưng Chu Hạ An vẫn không rời mắt khỏi anh, từng hơi thở chậm rải đều đặn như đang chờ đợi .Và rồi — Cố Mặc Nghiêm quay đầu lại.Chỉ trong một khoảnh khắc, anh kéo cậu vào lòng.Không còn do dự.Không còn trốn tránh.Không còn lời từ chối nửa vời.Môi anh phủ lên môi cậu như trút bỏ tất cả những gì anh đã nén lại bấy lâu. Nụ hôn không còn nhẹ nhàng như lúc đầu mà mãnh liệt như thể đã nhịn đói suốt một năm trời và giờ đây cuối cùng cũng được nếm lại vị ngọt mà anh từng tự tay đẩy đi.Chu Hạ An đáp lại không chút ngần ngại. Tay cậu vòng qua cổ anh, ngửa đầu, để mặc nụ hôn ngày càng sâu. Cậu đã chờ điều này quá lâu — từng giây, từng phút, đều không quên được hình bóng ấy.Anh khẽ cắn môi dưới của cậu, khiến Chu Hạ An run lên nhè nhẹ nhưng lại không lùi bước. Trái tim cậu đập dồn dập, từng tế bào như được đánh thức.Bàn tay của anh siết lấy eo cậu, kéo sát vào người mình. Cả căn phòng ngập mùi rượu và hơi thở lẫn vào nhau — mờ nhòe, dồn dập như thể thế giới ngoài kia không còn tồn tại."Chú say rồi sao" Hơi thở cậu đã gấp gáp vì đã nhiễm mùi vị tình dục, cậu không biết lí do anh chủ động với mình là vì trong tim anh đã cho cậu vào hay chỉ bởi vì bị cồn kích thích
Đồng hồ trong phòng khách gõ 14 tiếng chuông, Cố Mặc Nghiêm bế Chu Hạ An vào phòng tắm để cậu dựa vào bồn tắm lớn rồi bắt đầu xả nước ấm vào. Sau khi nước đã đầy bồn thì đưa tay mò xuống dưới tiểu huyệt sưng đỏ móc hết những gì mình đã bắn vào trong raChu Hạ An bừng tỉnh hẳn với hành động của chú bèn đưa tay giữ lấy tay chú lại: "Chú ơi sao lại lấy hết của em ra, em muốn có bảo bảo với chú mà"
ánh mắt cậu ngậm nước như sắp khóc"Ngoan, em còn phải học xong đại học. Đến lúc đó muốn có bảo bảo thì tôi sẽ để em mang thai, được không. Bây giờ em vẫn còn nhỏ lắm chưa thể có bảo bảo được đâu" Cố Mặc Nghiêm ôm lấy cậu nhẹ giọng an ủi"Không muốn đâu...huhu...Rõ ràng là hồi nãy chú bảo sẽ cho em mang thai bảo bảo mà" Cậu nức nở định đứng lên khỏi vòng tay anh tính bước ra khỏi bồn tắm"Nếu em bướng bỉnh như vậy tôi sẽ không cần em nữa, Ngồi yên xuống đây nhanh" giọng Cố Mặc Nghiêm đã trầm hơn chứng tỏ anh đang giận khiến cậu cũng ngoan ngoãn trở lại ngồi vào vòng tay anh không dám nhúc nhích. Cậu sợ người đàn ông này sẽ không càng cậu nữa thậtCậu đành giấu ấm ức vào trong để anh móc hết tinh dịch còn sót lại bên trong cậu ra rồi mới bế cậu về phòng lau người, cậu cũng ngoan ngoãn tận hưởng sự dịu dàng của người đàn ông sau sau bao năm mới gặp lại. Sau khi đã dọn dẹp sơ lại bãi chiến trường thì anh ôm cậu lên giường hôn chúc cậu ngủ ngon, cậu cũng ôm chặt anh như muốn hai cơ thể có thể hoà lại làm một, hôn lên mặt anh thật nhiều khiến anh bật cười rồi từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhà của Cố Mặc Nghiêm vẫn như xưa vẫn như cái ngày cậu rời khỏi đây trong nước mắt. Căn nhà tối giản, gọn gàng đến mức lạnh lẽo vì chủ nhân của nó đã đi lâu ngày mới về, Hạ An đỡ anh vào sofa, đặt ly nước ấm lên bàn, rồi đi lấy khăn ấm lau mặt cho anh.Anh nằm yên, hơi thở nặng dần vì mệt. Khi cậu cúi người, lau nhẹ trán anh sau đó mới vuốt nhè nhẹ lên đôi môi của anh bất ngờ, Cố Mặc Nghiêm đưa tay lên giữ lấy cổ tay cậu.Bàn tay ấy rất ấm.Chu Hạ An thoáng khựng lại, mắt chạm mắt anh trong không gian mờ sáng của đèn ngủ."Em còn chưa từ bỏ à..." Anh nói khẽ, giọng hơi khàn, pha chút men say và yếu lòng.Chu Hạ An không trả lời chỉ nhìn anh, rồi từ tốn cúi xuống — rất chậm, rất gần...Đến khi môi họ chạm nhau.Nụ hôn đầu tiên sau khi gặp lại – không phải vồ vập, không phải lợi dụng mà là một sự chờ đợi vỡ oà sau ngần ấy thời gian lặng lẽ. Môi cậu mềm, hơi thở vướng mùi rượu nhè nhẹ từ anh nhưng tất cả đều thật đến không thể chối bỏ.Cố Mặc Nghiêm không hề đẩy cậu ra.Thậm chí, anh còn giữ chặt gáy cậu, đáp lại không mãnh liệt mà sâu sắc ngập tràn mâu thuẫn như thể đấu tranh giữa lý trí và khao khát.Cho đến khi... anh bất ngờ dừng lại.Hơi thở anh gấp hơn, bàn tay trên gáy cậu buông ra."Không được... Em về đi." Giọng anh khàn đặc, gần như ra lệnh.Chu Hạ An ngước lên, ánh mắt có chút tủi thân nhưng không còn yếu đuối như cái đêm của ngày ấy nữa."Em không về" cậu nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Trừ khi chú nói...chú không có chút tình cảm nào với em."Cố Mặc Nghiêm siết chặt nắm tay, cắn răng, rồi quay mặt đi.Dù cho Cố Mặc Nghiêm vẫn quay mặt đi nhưng Chu Hạ An vẫn không rời mắt khỏi anh, từng hơi thở chậm rải đều đặn như đang chờ đợi .Và rồi — Cố Mặc Nghiêm quay đầu lại.Chỉ trong một khoảnh khắc, anh kéo cậu vào lòng.Không còn do dự.Không còn trốn tránh.Không còn lời từ chối nửa vời.Môi anh phủ lên môi cậu như trút bỏ tất cả những gì anh đã nén lại bấy lâu. Nụ hôn không còn nhẹ nhàng như lúc đầu mà mãnh liệt như thể đã nhịn đói suốt một năm trời và giờ đây cuối cùng cũng được nếm lại vị ngọt mà anh từng tự tay đẩy đi.Chu Hạ An đáp lại không chút ngần ngại. Tay cậu vòng qua cổ anh, ngửa đầu, để mặc nụ hôn ngày càng sâu. Cậu đã chờ điều này quá lâu — từng giây, từng phút, đều không quên được hình bóng ấy.Anh khẽ cắn môi dưới của cậu, khiến Chu Hạ An run lên nhè nhẹ nhưng lại không lùi bước. Trái tim cậu đập dồn dập, từng tế bào như được đánh thức.Bàn tay của anh siết lấy eo cậu, kéo sát vào người mình. Cả căn phòng ngập mùi rượu và hơi thở lẫn vào nhau — mờ nhòe, dồn dập như thể thế giới ngoài kia không còn tồn tại."Chú say rồi sao" Hơi thở cậu đã gấp gáp vì đã nhiễm mùi vị tình dục, cậu không biết lí do anh chủ động với mình là vì trong tim anh đã cho cậu vào hay chỉ bởi vì bị cồn kích thích
"Em cứ xem như là vậy đi" Cố Mặc Nghiêm hờ hững trả lời
Cố Mặc Nghiêm sờ soạng vào mông của cậu, cất giọng: "Vén áo lên"Chu Hạ An ngoan ngoãn cắn vạt áo lên, vậy là áo sơ mi trắng vừa mới vén lên, bụng dưới non nớt trắng như tuyết lập tức lộ ra, hai bên xương quai xanh cân xứng gầy gò thế nhưng phần ngực vẫn có chút thịt, hai nắm nho nhỏ trắng mềm như tuyết sờ vào rất thích.Ánh mắt Cố Mặc Nghiêm có phần tối đi, đặt tay dưới ngực Chu Hạ An, mò lên trên từ chút từng chút một. Chu Hạ An cảm thấy rất khó chịu ngực nóng lên, ngứa không chịu nổi cậu nhỏ giọng nức nở, ngước đôi mắt long lanh nước nhìn anh: "Chú ơi, xoa xoa giúp em với."Cố Mặc Nghiêm nở nụ cười: "Ngứa?"Chu Hạ An đỏ mặt gật đầu.Cố Mặc Nghiêm cúi xuống mút mạnh bạo 2 điểm trước ngực, tay còn lại cũng không để yên cho đầu vú còn lại."Tôi nghe bảo chỗ này của em sau này mang thai sẽ tiết ra sữa"Chu Hạ An mở to đôi mắt mắt màu trà, đỏ mặt nói: "Không có, em chưa có sữa." Nói rồi, lại ưỡn ngực đem hai vú ướt át của mình đến bên chóp mũi cao thẳng của Cố Mặc Nghiêm, chóp mũi cao thẳng trực tiếp đâm vào núm vú, hô hấp nóng rực phả vào làm cặp vú đỏ lên, như là hai chiếc màn thầu màu hồng đào mới được hấp chín."Chú ơi, chú làm em đi được không? Bắn cho em, em mang thai sẽ có sữa, lúc đó em cho chú uống."Cố Mặc Nghiêm đỏ mắt lấy tay đánh vào cặp vú hồng hồng của cậu, đầu nhũ đáng thương run lên: "Đồ dâm đăng, mở lỗ nhỏ ra, tôi đến làm em."Một giây sau, tiếng mở dây lưng vang lên một đồ vật thô to nóng bỏng bắn ra chọc vào khe mông trắng nõn của cậu, cứ cọ tới cọ lui.Chu Hạ An bị cọ tới run lên, nước dâm cũng chảy ra khắp giường dương vật của chú nóng ghê người, khiến làn da của cậu cũng nóng đến đỏ bừng, dương vật ma sát tới lui khiến cậu càng ngày càng ngứa"Chú ơi....chú... A—" Hai ngón tay thon dài đút vào trong miệng cậu, khuấy đảo lên xuống, đầu lưỡi hồng hào không tự chủ mà liếm mút tay anh.Hai ngón tay cùng với dương vật thô to cương cứng trên người Chu Hạ An, một trên một dưới đùa bỡn cậu.Chu Hạ An cảm thấy bắp đùi và khe mông bỏng rát nhưng chú vẫn không chịu đút vào khiến cậu mềm nhũn khóc lên."Chú ơi..làm em đi có được không..hức.."Cố Mặc Nghiêm đỏ mắt lấy tay đánh vào cặp mông trắng nõn của cậu của cậu, tiểu huyệt huyệt đáng thương run lên: "Đồ dâm đãng, mở lỗ nhỏ ra, tôi chịch emTim Chu Hạ An đập thình thịch, mở chân càng lớn, đùi gác trên thành ghế sô pha mắt cá chân cong xuống, nâng cao mông, đỏ mặt tách cặp mông đầy đặn của mình, lộ ra tiểu huyệt hồng thắm giờ còn đang tuôn ra dâm thủy giàn giụa.Cố Mặc Nghiêm nhìn lỗ nhỏ đỏ tươi xinh đẹp kia, ngón tay trắng như tuyết của Chu Hạ An kéo nhẹ nhàng mở mông ra, cảnh xuân hồng nhạt khẽ lộ diện thịt mềm bên trong đang điên cuồng ngọ nguậy, như thể đang gọi mời.Chu Hạ An mềm nhũn làm nũng: "Chú ơi, chú vào được rồi đó."Cố Mặc Nghiêm thấp giọng mắng: "Bé con dâm đãng". Nói xong, thắt lưng dựng thẳng, cắm vào.Tiểu huyệt của cậu bị xé ra đầy bạo lực, banh thành một lớp màng mỏng bọc lấy dương vật thô to sưng đỏ dọa người của Cố Mặc Nghiêm cực kì chặt chẽ, thịt huyệt bên trong vì đã được báo trước sẽ có vật lạ xâm phạm trở nên cực kì mềm ướt dính người, tham lam hút vào dương vật thô to, cổ họng cậu phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, vươn tay muốn ôm Cố Mặc Nghiêm Chu Hạ An đôi mắt ướt nước vì tình dục, tiểu huyệt căng chặt bị mở rộng, quy đầu khổng lồ cắm vào thật sâu, áp đến thịt mềm bên trong cũng thành hình tròn, cậu nức nở một tiếng, dâm thủy tuôn ra như suối giàn giụa tưới lên quy đầu.Cố Mặc Nghiêm nắm lấy eo nhỏ của cậu, vừa nắm vừa mạnh mẽ thúc vào, khiến cho vách thịt run rẩy như đang hứng chịu từng đợt sóng thần, vú nhỏ giật giật, hồng đến đáng thương, Cố Mặc Nghiêm cúi đầu cắn chặt một bên vú vừa hút ngực vừa cắm vào hậu huyệt đáng thương đằng sau đang không được ai yêu thương.Chu Hạ An ngửa đầu thở hổn hển, miệng nhỏ hồng hồng hơi mở ra thút thít khóc, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ cực kì."Chú ơi...Chú ơi... Nhẹ một chút, em đau quá...rách mất"Tiểu huyệt Chu Hạ An bị cắm đến mức phát ra tiếng nhóp nhép, cặp mông trắng nõn bị ép tới mức thay đổi hình dạng, đầu vú cũng sưng đỏ vì Cố Mặc Nghiêm cắn quá nhiều.Tiểu huyệt của Chu Hạ An lại quá ngoan ngoãn chỉ biết mút lấy dương vật đang đâm loạn của anh, tử cung bên trong hút hút một cái, giống hệt cái miệng nhỏ liên tục cắn mút lỗ nhỏ đang hơi mở ra trên đỉnh dương vật "Là em quyến rũ tôi trước, là em bảo muốn sinh bảo bảo cho tôi"Chu Hạ An bị làm đến mất đi lí trí, mơ mơ màng màng mà lên đỉnh lần đầu tiên, dương vật nhỏ xinh đã ngẩng cao từ ban nay giờ phun ra dịch trắng như sữa, bắn hết lên vùng bụng như tuyết của chính mình, sau đó bị Cố Mặc Nghiêm bôi ra khắp nơi"Là em... a.." Dương vật của chú thúc vào một chiều sâu khó mà tin nổi, thiếu chút nữa làm khoang sinh sản bị phá tan.Đôi môi đỏ tươi của Chu Hạ An dính nước miếng không biết là của ai, như là bị làm đến ngây dại cậu chỉ thấy mình đúng là đồ dâm đãng: "Vâng.. Là bé con tự mình quyến rũ... Em tự cởi quần áo...lại...lại còn cho chú bú ngực... lại...lại còn mở ra hai mông..."Lúc này Cố Mặc Nghiêm mới hài lòng, càng siết chặt lấy bé con ngọt mềm nhiều nước dưới thân, vừa dùng dương vật tàn phá khoang sinh sản non nớt của cậu, vừa dùng lời nói nghiền nát chút lý trí vốn chẳng còn bao nhiêu của cậu: "Là em tự mình quyến rũ tôi, là em muốn có bảo bảo với tôi"Chu Hạ An đỏ mặt khóc rưng rức, bất chợt lại bị Cố Mặc Nghiêm nắm eo lật người lại, dương vật vẫn chuyển động trong tiểu huyệt non mềm ướt đột nhiên đảo một vòng lập tức đâm vào khoanh sinh sản của cậu.Chu Hạ An lại khóc lóc mà cao trào lần thứ hai.Tiểu huyệt chật chội dính người đang điên cuồng mấp máy, kịch liệt mút vào như là hàng ngàn chiếc miệng nhỏ của cậu đang quấn quýt, liếm láp dương vật Cố Mặc Nghiêm. Eo Cố Mặc Nghiêm động mạnh cuối cùng lại bắn tinh vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt non của cậu ngay lúc em cao trào.Tinh dịch nóng bỏng đặc sệt như suối nước nóng phun vào từng đợt từng đợt trong khoang sinh sản mẫn cảm, cháy bỏng đến nỗi cậu phải duỗi chân khóc nấc lên.Chu Hạ An thở hổn hển, rút ra dương vật đã nửa mềm, tinh dịch trắng đục nhiều đến nỗi không chặn nổi, chảy ra từ miệng huyệt đỏ tươi đáng thương của cậu chảy dọc khe mông đẫy đà rơi xuống mặt nệm sô pha. Trên đó còn có một vệt máu đỏ tươi chứng tỏ sự trong trắng của cậu đã nằm trong tay người đàn ông mà cậu đã yêu thầm suốt bao năm qua.Đồng hồ trong phòng khách gõ 14 tiếng chuông, Cố Mặc Nghiêm bế Chu Hạ An vào phòng tắm để cậu dựa vào bồn tắm lớn rồi bắt đầu xả nước ấm vào. Sau khi nước đã đầy bồn thì đưa tay mò xuống dưới tiểu huyệt sưng đỏ móc hết những gì mình đã bắn vào trong raChu Hạ An bừng tỉnh hẳn với hành động của chú bèn đưa tay giữ lấy tay chú lại: "Chú ơi sao lại lấy hết của em ra, em muốn có bảo bảo với chú mà"
ánh mắt cậu ngậm nước như sắp khóc"Ngoan, em còn phải học xong đại học. Đến lúc đó muốn có bảo bảo thì tôi sẽ để em mang thai, được không. Bây giờ em vẫn còn nhỏ lắm chưa thể có bảo bảo được đâu" Cố Mặc Nghiêm ôm lấy cậu nhẹ giọng an ủi"Không muốn đâu...huhu...Rõ ràng là hồi nãy chú bảo sẽ cho em mang thai bảo bảo mà" Cậu nức nở định đứng lên khỏi vòng tay anh tính bước ra khỏi bồn tắm"Nếu em bướng bỉnh như vậy tôi sẽ không cần em nữa, Ngồi yên xuống đây nhanh" giọng Cố Mặc Nghiêm đã trầm hơn chứng tỏ anh đang giận khiến cậu cũng ngoan ngoãn trở lại ngồi vào vòng tay anh không dám nhúc nhích. Cậu sợ người đàn ông này sẽ không càng cậu nữa thậtCậu đành giấu ấm ức vào trong để anh móc hết tinh dịch còn sót lại bên trong cậu ra rồi mới bế cậu về phòng lau người, cậu cũng ngoan ngoãn tận hưởng sự dịu dàng của người đàn ông sau sau bao năm mới gặp lại. Sau khi đã dọn dẹp sơ lại bãi chiến trường thì anh ôm cậu lên giường hôn chúc cậu ngủ ngon, cậu cũng ôm chặt anh như muốn hai cơ thể có thể hoà lại làm một, hôn lên mặt anh thật nhiều khiến anh bật cười rồi từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me