10
"Chị dâu khoẻ hơn chưa anh?"Huening Kai, thư ký của hắn, vừa đưa tập tài liệu vừa hỏi thăm với giọng điệu có phần vô tư."Cậu vừa nói cái gì?"Soobin nhăn mặt, tay kéo lỗ tai như thể muốn chắc chắn mình không nghe lầm."Ý em là... anh Choi Yeonjun ấy... có khoẻ không ạ?" Huening ấp úng, không hiểu sao sếp lại phản ứng lạ như vậy."Ấy, no no... cái câu trước cơ...""Chị dâu khoẻ hơn chưa????"Vừa nghe lại câu này, Soobin gật gù, vỗ tay khen ngợi như vừa nghe được lời hay ý đẹp."Hay... hay lắm... tháng này thưởng riêng cho cậu.""Giám đốc thật tuyệt vời." Huening Kai cười hùa theo, nhưng trong lòng vẫn không hiểu sao câu đó lại được khen đến thế.Soobin thở dài, nét mặt dịu xuống khi nhắc đến một người nào đó."Em ấy khoẻ rồi, dạo này chịu ăn chịu uống, cũng không gắt gỏng với tôi nữa.""Hay quá đi, cứ đà này năm sau hai người tổ chức đám cưới luôn quá."Nhưng câu nói vô tư ấy lại khiến nụ cười trên mặt Soobin khựng lại. Dù hắn có vui vẻ ra sao, sự thật vẫn là Yeonjun chưa thực sự mở lòng với hắn. Chuyện hai người bên nhau, chẳng qua cũng chỉ nhờ có cái thai mà thôi..."Haizz... em ấy cứng đầu lắm...""Là sao ạ?" Huening không hiểu, định hỏi thêm nhưng ngay lập tức đã bị chặn họng."Mà thôi, cậu làm việc đi. Nhiều chuyện tôi cắt thưởng đấy."Vừa mới vui vẻ xong mà đã lật mặt đe doạ, làm Huening Kai cuống cuồng thu dọn tài liệu rồi lặng lẽ lui ra.Chiều đến, Yeonjun có việc bận nên dặn Soobin không cần đón, để anh tự về. Soobin nghe vậy thì trực tiếp lái xe về nhà, nhưng trên đường nghĩ thế nào lại vòng qua siêu thị.Hắn chưa bao giờ làm mấy chuyện như thế này, nhưng đột nhiên lại muốn nấu một bữa ăn tử tế cho Yeonjun.Tuy nhiên... hắn quên mất một chuyện: Một thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lớn lên có kẻ hầu người hạ như hắn thì lấy đâu ra kỹ năng bếp núc?Sau hơn một tiếng xoay xở, gian bếp giờ đây giống như bãi chiến trường. Một nồi gì đó đang sôi ùng ục trên bếp, một chảo khác thì bốc khói nghi ngút. Dù đã làm theo sách hướng dẫn, nhưng kết quả thế nào thì chính Soobin cũng không dám chắc.Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra."Tôi về rồi đây..."Yeonjun đặt túi sách xuống ghế sofa, vừa đi vào thì đột nhiên nhíu mày."... Có mùi gì đó?""Em về rồi... có mệt không?"Soobin lật đật chạy ra từ trong bếp, còn đeo tạp dề, vẻ mặt lúng túng thấy rõ."Anh... làm gì vậy?" Yeonjun nheo mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ. "Khoan, rốt cuộc mùi gì thế này?""À... không có gì đâu! Em đi tắm đi, sau đó anh chở em đi ăn nhé."Khoé mắt Yeonjun giật giật. Rõ ràng có chuyện gì đó. Anh nhanh chóng lách người qua Soobin, xông thẳng vào bếp."Khoan đã—"Nhưng hắn ngăn không kịp.Yeonjun nhìn một vòng bếp, từ đống xoong nồi ngổn ngang đến những thứ gì đó không rõ là món ăn hay thí nghiệm khoa học, trong lòng có chút hoang mang.Nhìn thấy một nồi đang sôi, anh cầm muỗng lên múc thử một ít. Vừa nếm xong, mặt anh lập tức biến sắc."Đừng có ăn mà!" Soobin hốt hoảng.Nhưng Yeonjun đã chuyển sang thử chảo thứ hai. Càng nếm, ánh mắt anh càng lạnh hơn, đến mức Soobin thấy hơi sợ."... Anh định làm món gì?""Anh... anh định làm khoai tây xào nấm..."Yeonjun nhìn lại cái thứ sền sệt không rõ hình dạng trong chảo."Anh chắc đây là món khoai tây xào nấm không?""Anh làm theo sách mà! Nhưng mà nó lạ lắm..."Yeonjun thở dài."Mau dọn đống này đi.""Anh biết rồi, em cứ đi tắm đi.""Khoan... lúc nãy anh mua nhiều đồ chứ hả?""Ừ, mua khá nhiều."Nghe vậy, Yeonjun không nói gì thêm mà chỉ xắn tay áo, đeo tạp dề rồi lấy đồ từ tủ lạnh ra. Soobin nhìn anh đầy khó hiểu."... Em định làm gì?""Nấu ăn." Yeonjun liếc hắn. "Không lẽ để anh đầu độc tôi?""Anh không có ý đó đâu mà.""Đùa thôi, anh làm gì dám chứ. Mau dọn đống kia của anh đi."Yeonjun ra lệnh một cách dứt khoát, Soobin vội vàng dọn cái đống do hắn bày ra, sau đó thì phụ anh rửa bài thứ và chuẩn bị bát đũa.Yeonjun cầm dao, nhanh nhẹn thái thịt thành từng lát đều tăm tắp, động tác thuần thục và dứt khoát. Sau đó, anh bật bếp, phi tỏi trên chảo nóng, rồi cho từng nguyên liệu vào xào một cách gọn gàng, không hề có một động tác dư thừa nào. Chưa đầy hai mươi phút sau, hương thơm đã lan toả khắp phòng. Soobin nhìn bàn ăn, rồi lại nhìn người đàn ông đang tháo tạp dề ra, có chút ngẩn người."... Em giỏi thật đấy.""Tại anh dở thôi." Yeonjun đáp gọn, rồi kéo ghế ngồi xuống.Soobin cũng ngồi xuống, cầm đũa lên, cẩn thận nếm thử một miếng. Vị vừa miệng, không quá mặn cũng không quá nhạt, hương thơm đậm đà, rõ ràng là ngon hơn hẳn cái thứ mà hắn nấu."... Ngon quá."Yeonjun liếc nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi lên tiếng."Tất nhiên rồi. Anh may mắn lắm mới được tôi nấu ăn cho đấy."Soobin tròn mắt."Thật không?""Trước giờ tôi thấy chỉ có anh lừa tôi thôi chứ tôi đã lừa anh bao giờ chưa?"Soobin bật cười."Em nói quá, anh lừa em hồi nào chứ."Yeonjun không đáp, chỉ tiếp tục ăn, nhưng đôi môi lại khẽ cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me