Soojun
He's never thought he would fall in love, as his life has sticked to selfishness for a long time. Choi Soobin vốn định nói lời xin lỗi và tìm cớ để nán lại thêm đôi chút, thế nhưng âm thanh kì lạ phát ra từ cái máy in đời mới đã thu hút sự chú ý của cả hai. Và rồi, cái máy đạt đến mức độ quá tải, đống giấy bị lực từ động cơ thổi tứ tung ra ngoài, và một trong số đó đáp thẳng lên khuôn mặt đẹp trai lai láng của Choi Soobin. Yeonjun cố nhịn cười, loạng choạng đứng dậy rút phích cắm trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn. Cậu không thể làm cho "ngài S" quá sức mất mặt, nếu hắn thù hằn cậu, đời này cậu chắc chắn sống không yên ổn."Thứ lỗi cho tôi, có vẻ như cả máy móc và giấy tờ trong cái phòng này đều bài xích sự hiện diện của ngài.""Được rồi, không sao." Choi Soobin không khó để nặn ra một nụ cười ngọt ngào, trái ngược với nội tâm tối đen như mực của hắn. Vừa rồi là một màn cực kì nhục nhã, nhưng "ngài S nhà ta" vẫn thành công cư xử như chẳng có vấn đề gì."Có điều, Yeonjun-ssi đừng gọi tôi là ngài nữa. Tên của tôi là Choi Soobin.""Ừ?""Hi vọng chúng ta có thể thân thiết hơn, vậy nên Yeonjun-ssi có thể gọi tôi là hyung-"*Mình note lại phòng khi có bạn không đọc phần mô tả
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me