xvii.
Yeonjun lấy định vị của Soobin gửi cho Woohyun, còn Woohyun cứ đinh ninh rằng địa chỉ này dẫn đến nhà của Yeonjun. Chuyện sau đó...có chút xấu hổ. Soobin, trong tâm trạng hớn hở và đôi tay rắn rỏi xách đầy những túi đồ ăn mà Yeonjun yêu cầu trước đó, bước ra khỏi xe ô tô. Gã càng hớn hở hơn nữa khi nhìn thấy bóng lưng gầy gò của ai đó đang đứng trước cửa nhà mình, chiếc mũ lông dày cộm khiến gã không tài nào nhìn ra nổi màu tóc của người kia, nhưng dù gì thì người nài nỉ xin định vị nhà gã vào nửa tiếng trước chỉ có mỗi một mình Yeonjun thôi mà. Vậy thì, ngoài anh ra, còn ai vào đây nữa?Có đôi khi, Soobin thật sự đánh giá thấp sự khôn lỏi và cái đầu đầy mưu mô của người con trai mà gã đang theo đuổi. Yeonjun có thể trông nhát gan vào một số tình huống, nhưng sự thật thì cái gì em cũng dám làm.Điển hình như việc mời gã bước vào những cái bẫy kì quặc, cái bẫy mà gã vừa rớt xuống. Nghe thấy tiếng bước chân, người kia lặng lẽ quay đầu lại. Cậu trai có mái tóc màu cam sáng, ánh mắt ám xanh nhờ màu lens, tàn nhang phủ đầy trên đôi gò má. Soobin nhận ra Woohyun, nhưng đáng lẽ ra cậu ta không nên xuất hiện ở đây. Woohyun, mặt khác, không cần cảm thấy bất ngờ, bởi vì theo như những điều mà Yeonjun đút vào đầu cậu ta trước đó thì Yeonjun và Soobin là hàng xóm của nhau. Cậu ta chỉ cảm thấy chưa sẵn sàng để đối mặt với gã, dù gì thì việc mặt dày trên mạng với việc mặt dày ngoài đời thực cũng thuộc hai trường phái hoàn toàn khác nhau. Woohyun cũng không cảm thấy tim cậu ta đập nhanh như trong tưởng tượng - Soobin sau khi trưởng thành đúng là có trở nên rất đẹp mắt, nhưng rồi cậu ta cũng không tìm được thêm bất kì một lý do gì để dây dưa không liêm sỉ trước mặt người ta. Cậu ta chỉ đơn giản là ngưỡng mộ vẻ bề ngoài của gã, rồi tiếc nuối nhớ lại thì ra có một người như vậy từng theo đuổi mình, cảm thấy không cam tâm vì sao lúc theo đuổi cậu ta Soobin trông không đàn ông như vậy đó? Hết rồi. Woohyun moi hết nổi lý do rồi. Ngẫm nghĩ một hồi, cậu ta cũng không biết mình về nước làm cái gì. "À...anh tìm Yeonjun hả?""Yeonjun đâu?""Tôi cũng không biết nữa, tôi đang chờ anh ấy mà.""Em với anh ấy có quan hệ gì? Sao lại đứng trước cửa nhà tôi để chờ anh ấy?"Bùm. Môi của Woohyun thoáng chốc trề xuống. "Nhà anh? Nghiêm túc hả?!""Nhà của tôi. Rõ ràng là nhà của tôi. Tôi lừa em làm gì?""Vậy chắc anh ấy gửi nhầm định vị rồi...""Yeonjun đưa định vị nhà cho em?""Ừ, chắc là có nhầm lẫn gì đó thôi. Dù gì hai người cũng là hàng xóm mà...""Hàng xóm? Tôi với anh ấy là hàng xóm khi nào?""Chứ không phải hả?!"Đến lúc cả hai phát hiện mình bị lừa thì Yeonjun đã ăn được ba cái tết (trong trí tưởng tượng) rồi."Anh nói...Yeonjun là cái người trong ảnh?""Ừ.""Nếu hai người đang quen nhau, mắc gì anh ấy phải cố gắng ghép anh lại với tôi?"Soobin kéo tay áo sơ mi lên một nửa, mi mắt cụp xuống, giọng khàn khàn. "...Chúng tôi không quen nhau.""Càng khó hiểu. Anh ấy dụ tôi với anh ở cùng một chỗ thì có lợi ích gì?""Để tôi không làm phiền anh ấy nữa."Woohyun khịt khịt mũi. Người đàn ông trước mặt cậu ta lúc này trang phục chỉnh tề, dáng ngồi cũng thẳng tắp, nhưng không hiểu sao càng nhìn càng thấy thê thảm. À...thê thảm thật. "Ồ.""Em ồ cái gì?""Ồ vì đường tình của anh luôn trắc trở.""Cảm ơn lòng tốt của em, mời em về cho.""Tôi cảm thấy anh nên từ bỏ, anh ấy bảo anh ấy là trai thẳng mà?""Cảm ơn lòng tốt của em." Soobin nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng lập lại lần nữa. "Mời em về cho."Về thôi mà, cũng không có vấn đề gì. Woohyun đã nghĩ thế, nhưng rồi cậu ta nhận ra mình sắp sửa phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Ví như bản thân bị dụ bay về Hàn Quốc chỉ để che mưa chắn gió cho một anh chàng nào đấy tên là Yeonjun, hay cậu ta thực chất chẳng yêu thích Soobin như cậu ta đã nghĩ (chỉ là đôi chút không cam lòng ấu trĩ thôi, hẳn rồi). Và giờ thì cậu ta cảm thấy thật vô nghĩa. Cả một cặp vé máy bay chỉ để chiêm nghiệm thước phim tình cảm đơn phương sướt mướt giữa gã du học sinh confident gay và một cậu trai thẳng giỏi nhất là tính kế. Trong ấn tượng của Woohyun, Soobin rất dễ tổn thương và thường có xu hướng nhượng bộ người khác - vậy nên cậu ta đinh ninh Soobin sẽ từ bỏ Yeonjun sau vụ này và ôm trong lòng nỗi đau thất tình trong cỡ hai, ba tháng thay vì chất vấn hay làm cho ra nhẽ với người kia. Nhưng có vẻ cậu ta đã nhầm. Khoảng thời gian khi theo đuổi cậu ta, Soobin là một em thỏ trắng. Còn bây giờ gã là sói đầu đàn. Chẳng có chuyện gã để yên cho Yeonjun sau khi anh chơi gã thêm một vố hãi hùng, không bao lâu sau vố giả làm Beomgyu đi xem mắt với gã. Soobin cẩn thận suy nghĩ xem gã đã làm sai cái gì. Gã đối xử với anh cực kì cẩn trọng trong suốt quá trình theo đuổi, ra sức tìm tòi sở thích của anh, cố hết sức không làm anh phật ý dù là trong bất kì tình huống gì. Tất cả những gì Yeonjun biểu hiện ra bên ngoài là một cậu trai dễ ngượng ngùng, hay xấu hổ và thích che giấu lớp da mặt siêu mỏng của bản thân dưới ánh mắt chua lè và những câu từ gắt gỏng. Theo cách gã quan sát, anh chưa bao giờ ghét gã. Vậy vấn đề nằm ở đâu?Nếu Yeonjun thật sự ghét gã, anh sẽ không đỏ lịm đôi tai mỗi khi bị gã chạm vào hay ấp a ấp úng khi nghe được những câu chữ sến súa nhất từ tuyển tập tán tỉnh của gã.Ít nhất, Yeonjun không "thẳng" như anh đã và đang khăng khăng. Anh chỉ nhát cáy mà thôi.
"Gì đây?"
"Gì đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me