TruyenFull.Me

Sookay Come On

---

Âm nhạc nện vào ngực như một cơn dội nhịp. Trần Anh Khoa đứng tựa vào quầy bar, ly cocktail trong tay chỉ mới vơi một phần ba nhưng đã thấy đầu lâng lâng. Không hẳn vì rượu, mà là vì cảm giác được sống, được thở, được tự do lần đầu tiên sau hai năm tự ép mình thành người tử tế nơi xứ lạnh.

Một tiếng va nhẹ bên hông.

Khoa quay lại. Một người đàn ông, cao, mặc áo sơ mi đen mở ba nút, cổ áo xộc xệch như vừa cãi nhau với thời trang. Tay gã cầm chai bia, mồ hôi bám nhẹ nơi thái dương. Mùi bạc hà, da người và khói thuốc sót lại trên tóc.

"Xin lỗi, tôi không thấy đường."

Giọng trầm. Ấm. Lười nhác như mèo.

Khoa gật đầu định quay đi thì...

"À, khoan."

"Em cười đẹp lắm. Mà tôi không chắc là vì ánh đèn club hay là... à, thôi. Đừng trả lời. Để tôi tưởng tượng tiếp cũng được."

Khoa bật cười. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu không thấy bị phiền vì một câu tán tỉnh.

"Anh say chưa?"

"Say người ta chưa, hay say rượu?"

Gã lạ mặt không chớp mắt.

Ánh đèn LED vụt đổi màu. Giai điệu trong club chuyển sang đoạn drop bass. Mọi thứ xung quanh trở thành một thứ chuyển động chậm, như trong video quay chậm cảnh hai người đi qua nhau.

"Tên em là gì?" gã hỏi.

"Anh hỏi để lưu tên vào trí nhớ à?"

"Không. Tôi hỏi để biết... mình có thể mời ai về nhà tối nay."

Một cú đánh thẳng.

Nhưng đôi mắt kia đen, sâu, không hề giỡn chơi.

Khoa uống nốt ly cocktail, liếm môi, và nhìn thẳng vào mắt người kia.

"Anh có bao cao su không?"

Gã cười. Gật đầu. Không cần thêm lời nào.

Họ rời club như hai kẻ biết chắc mình sẽ làm gì, nhưng chẳng ai biết sau đêm đó, họ còn muốn nhau nhiều hơn cả dục vọng.

---

Cửa căn hộ khép lại sau lưng với một tiếng "cạch" rất nhỏ. Trần Anh Khoa không nhớ mình đã cười mấy lần trong 5 phút đi xe, chỉ nhớ bàn tay người đàn ông kia đặt trên đùi cậu suốt đoạn đường, ấm, chắc, không vội vã.

"Cởi giày đi." gã nói, vừa tháo đồng hồ vứt lên ghế sofa.

"Và áo nữa, nếu em thấy nóng."

Khoa đứng yên, nhìn gã đi thẳng vào bếp như thể họ quen nhau từ mấy năm rồi. Mùi cà phê cũ, gỗ và hương chanh xịt phòng quện lại thành một thứ gì đó... thân quen một cách kỳ lạ.

Gã quay lại, bước gần hơn, từng bước không nhanh, nhưng dứt khoát. Đến khi đứng sát trước mặt cậu, chỉ một hơi thở là chạm.

"Em có chắc không?" giọng gã khàn hẳn.

Khoa gật. Không nói. Chỉ nắm lấy cổ áo sơ mi kia và kéo xuống. Chậm. Từng nút. Lồng ngực trước mặt hiện ra, ấm áp và sống động dưới ánh đèn vàng.

"Tôi tên Sơn." gã khẽ nói khi tay chạm vào xương hông của Khoa, luồn vào vạt áo thun.

"Còn em thì sao?"

"Anh đoán xem." Khoa thở ra, môi gần kề, ngón tay lướt dọc sống lưng Sơn như thể đã đi con đường này từ rất lâu.

Gã không nói nữa.

Lần chạm môi đầu tiên không vội. Nhưng đầy lực. Như thể họ đang tìm điều gì đó bị mất trong miệng nhau, ướt, sâu, lạc lối và nồng nàn. Tay Sơn ôm lấy eo Khoa, nhấc bổng cậu đặt lên bàn ăn, mặt gỗ mát lạnh khiến lưng cậu run nhẹ.

Họ cởi đồ nhau như hai người từng làm điều đó vô số lần không vụng về, không ngại ngùng. Chỉ còn những hơi thở gấp gáp, tiếng khóa kéo, tiếng da chạm da, và nhịp tim vỡ tung trong một căn phòng xa lạ.

Khoa vòng chân quanh eo Sơn, ngửa đầu thở mạnh khi môi kia lần xuống cổ, vai, rồi thấp dần.

"Chúng ta vừa gặp nhau..." Khoa thốt lên giữa những đợt rùng mình.

"Tôi không biết vì sao lại..."

"Không sao." Sơn đáp, thì thầm như vỗ về.

"Anh cũng không biết. Nhưng anh muốn em. Và không phải chỉ một lần."

Khoa run nhẹ khi lưng cậu chạm mặt bàn, gỗ lạnh khiến sống lưng nổi gai, nhưng bàn tay người kia thì nóng rực, lướt trên da như lửa. Sơn không hôn cậu nữa. Anh cúi xuống, lưỡi chạm vào cổ, rồi bờ vai, rồi xương ức. Những nụ hôn ngắn, ẩm ướt, để lại vệt nóng bỏng từng centimet.

"Thở đi." Sơn thì thầm, và Khoa nhận ra mình đang nín thở.

Chiếc quần jean bị kéo xuống chậm rãi, từng nấc một. Không phải để trêu, mà như thể gã đàn ông ấy đang mở một món quà cấm, cần phải trân trọng từng lớp vải. Khi cơ thể trần trụi hiện ra trong ánh đèn vàng, Sơn dừng lại. Nhìn. Không nói.

"Em đẹp thật đấy." câu nói phát ra như hơi thở.

Bàn tay anh vuốt nhẹ từ đầu gối lên đùi trong, tới hông, rồi ôm lấy cậu. Cái siết không mạnh, nhưng đủ để khiến Khoa rướn người theo bản năng.

Khoa mở chân ra khi anh áp sát.

Một tiếng rên khẽ thoát ra, lần đầu tiên môi họ không gặp nhau mà vẫn cảm thấy môi mình bị nuốt trọn.

Sơn vào chậm. Rất chậm. Tay anh đỡ sau lưng Khoa, còn ánh mắt thì khóa chặt lấy cậu, như muốn hỏi: "Được không?", "Em chịu nổi không?", "Anh có thể tiếp tục chứ?". Khoa cắn môi, gật đầu, rướn hông về phía trước như một lời mời gọi.

Chuyển động bắt đầu, nhịp chậm, sâu, lún sâu vào từng tiếng thở.

Không ai nói gì. Căn phòng chỉ có tiếng thân thể cọ xát, tiếng da va vào da, và những âm thanh ướt át bị bóp nghẹn bởi bàn tay cậu tự đặt trên môi mình.

Mỗi cú nhấp của Sơn như đè xuống một phần ký ức trong Khoa, về những tháng ngày không ai chạm, không ai hỏi "em có đau không", "em có cô đơn không".

Và khi anh vòng tay ôm Khoa sát vào ngực, rút ra gần hết rồi dập vào sâu đến tận cùng, cả hai cùng rên, cùng thở dốc, cùng tan chảy.

Sơn không phải người nhẹ tay. Nhưng không thô bạo. Chuyển động của anh như nhạc chậm nhưng bass mạnh, lắc tung mọi cảm xúc dồn nén.

"Anh muốn em."

"Không phải chỉ đêm nay." Sơn thì thầm, khi họ lên cao trào.

Khoa cắn vai anh, siết tay vào gáy, đón lấy từng nhịp nhấn sâu, rồi cùng nhau vỡ vụn, ướt át và dính đầy những lời chưa nói.

Họ không biết thời gian trôi bao lâu. Chỉ nhớ sau cùng, khi da vẫn còn dính vào nhau, mồ hôi đọng thành giọt giữa ngực, Sơn hôn lên trán Khoa, khẽ nói:

"Lần sau em mang bao theo. Đừng quên."

---

Chương đầu nên nhẹ nhàng thôi

🛎️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me