Soonhoon Giong Noi Giua Tang Khong
Khóa huấn luyện tại Frankfurt không giống bất kỳ đợt đào tạo nào Jihoon và Soonyoung từng trải qua. Đây là chương trình liên kết giữa các hãng hàng không châu Âu và châu Á, diễn ra tại Frankfurt Aviation Training Center - trung tâm đào tạo hàng không hiện đại bậc nhất khu vực. Mỗi người đến đây đều mang theo một lý lịch riêng, một màu sắc riêng. Không còn vai trò cơ trưởng hay điều phối viên cấp cao, tất cả đều là học viên, đặt lại tên tuổi và danh tiếng phía sau để cùng thử sức trong các tình huống mô phỏng khẩn cấp ở cấp độ cao.Trung tâm điều phối mô phỏng nằm trong một toà nhà kính lớn, có tầm nhìn hướng thẳng ra đường băng số 3 của sân bay Frankfurt. Bên trong là hàng loạt cabin điều hành mô phỏng giống hệt với phòng kiểm soát thực tế. Từ dàn màn hình radar, hệ thống điện đàm đa kênh, cho đến thiết bị hiển thị hướng gió, nhiệt độ và độ ẩm theo thời gian thực.Ngày đầu tiên, Jihoon được phân công vào ca điều phối đêm với một tình huống giả định cấp độ 4: hỗ trợ máy bay hạ cánh trong điều kiện sương mù dày đặc, tầm nhìn dưới 200 mét. Đây là bài kiểm tra kỹ năng điều phối trong môi trường áp lực cao, mô phỏng chính xác điều kiện thực tế tại các sân bay có thời tiết khắc nghiệt.Phi công được ghép cùng lượt là Kwon Soonyoung và mặc dù điều này hoàn toàn do hệ thống tự động phân phối, Jihoon không khỏi cảm thấy một chút hồi hộp.Bên trong cabin điều phối, Jihoon đeo tai nghe chuyên dụng, mắt liên tục quét qua ba màn hình chính: radar tiếp cận, thông số thời tiết và biểu đồ tín hiệu đèn. Ngoài trời, hệ thống đèn PAPI, ALS và hệ thống CAT III ILS (hệ thống hạ cánh bằng thiết bị cấp độ ba) đang hoạt động tối đa công suất.Ca mô phỏng bắt đầu lúc 09:00 giờ địa phương, thời tiết giả lập tại sân Frankfurt đưa về trạng thái sương mù nặng, tầm nhìn dưới 200 mét. Jihoon ngồi trong cabin điều phối số 3, đeo tai nghe chuẩn ICAO, kết nối trực tiếp với buồng lái của Soonyoung qua tần số điều phối riêng."Train478, tín hiệu ALS và PAPI ổn định. Giữ độ nghiêng ba độ, tốc độ tiếp cận một ba năm knot."Giọng ground Frankfurt, tên mã của Jihoon trong buổi mô phỏng vang lên đều và rõ qua kênh liên lạc riêng. Từng từ được phát âm chuẩn xác, không thừa một âm tiết nào. Dù biết người nhận tín hiệu là ai, Jihoon vẫn giữ đúng tốc độ và ngữ điệu như trong một ca điều phối thật sự.Từ buồng lái, giọng Soonyoung đáp lại nhanh không kém: "Ground Frankfurt, rõ. Độ nghiêng ba, tốc độ một ba năm.""Train478, gió bề mặt một hai mươi độ, bốn hải lý. CAT III ILS ổn định. Chuẩn bị chuyển sang chế độ bay tay sau ba mươi giây.""Ground Frankfurt, tiếp nhận. Sẽ chuyển chế độ."Bên trong cabin, Jihoon không rời mắt khỏi màn hình radar. Cậu điều chỉnh thông số đầu vào, đánh dấu vùng gió xáo động nhẹ trên biểu đồ, đồng thời giữ liên lạc không đứt mạch. Soonyoung, ở đầu còn lại, hiểu rõ từng ngắt nghỉ trong giọng nói ấy."Train478, tốc độ xuống 130. Giữ nguyên hướng 070.""Ground Frankfurt, đã rõ. Tốc độ 130, hướng 070."Tín hiệu máy bay thu hẹp dần khoảng cách. Đèn PAPI vẫn giữ trạng thái hai đỏ hai trắng. Đường tiếp cận thẳng như kẻ chỉ."Train478, chuẩn bị điểm chạm. Đèn biên xác nhận sáng. Gió ổn định. Cho phép tiếp đất.""Ground Frankfurt, đã nhận. Tiếp đất."Từ cabin điều phối, Jihoon dõi theo từng nhịp di chuyển của biểu tượng máy bay trên màn hình. Không một cảnh báo lệch, không thay đổi bất thường. Chỉ có sự chính xác. Không hổ danh là cơ trưởng trẻ xuất sắc của Korean Wings.***Sau khi bài mô phỏng kết thúc, cả hai được mời vào phòng hậu kiểm. Phòng hậu kiểm là một không gian nhỏ phía sau trung tâm điều phối, nơi giám sát viên và các chuyên gia đánh giá trực tiếp hiệu suất của từng học viên.Trên màn hình lớn, đoạn ghi hình từ cả cabin điều phối và buồng lái được tua lại. Âm thanh trao đổi giữa Jihoon và Soonyoung được phát qua loa, từng câu lệnh, từng phản hồi, từng khoảng ngắt đều được đối chiếu với biểu đồ dữ liệu chuyến bay mô phỏng.Một giám sát viên người Đức, tóc hoa râm, cầm bút laser chỉ vào biểu đồ:"Phản ứng của tổ bay và mặt đất hoàn toàn khớp với chuẩn huấn luyện cấp độ 3. Không có độ trễ phản hồi, không lệch hướng tiếp cận. Đặc biệt, kiểm soát viên mặt đất xử lý tốt trong điều kiện thời tiết giả lập thấp nhất."Người còn lại, thuộc nhóm giảng viên kỹ thuật đến từ Hàn Quốc, gật đầu xác nhận:"Khả năng giữ tần số liên lạc ổn định và không chồng chéo là điểm cộng. Giọng điều phối rõ, tốc độ lệnh hợp lý. Phi công tiếp cận ổn định, kiểm soát vận tốc tốt, tiếp đất đúng giới hạn kỹ thuật."Không ai nói lời khen, nhưng hàng loạt dấu tích màu xanh dương hiện lên bảng theo dõi kết quả là một sự công nhận rõ ràng. Khi buổi hậu kiểm kết thúc, Jihoon tháo tai nghe ra, đứng dậy khỏi ghế mà không nhìn sang Soonyoung.***Vì bài kiểm tra kết thúc suôn sẻ và phản ứng từ ban giám sát là tích cực, Jihoon và Soonyoung đã quyết định tự thưởng cho mình một bữa tối nghiêm túc thay vì bữa ăn vội trong căng tin huấn luyện như bữa trưa. Soonyoung đã đặt một nhà hàng kiểu Đức nằm cách sân bay khoảng 15 phút đi bộ.Quán không lớn, ánh sáng vàng dịu và có mùi bánh mì đen nướng lan khắp gian phòng. Cả hai ngồi ở một bàn gần cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy vài ánh đèn của sân bay nhấp nháy phía xa. Cả hai gọi mấy món đơn giản là xúc xích nướng, súp hành, và thêm hai ly bia lúa mạch đen nhỏ.Sau vài phút im lặng, Soonyoung nghiêng người, ngón tay xoay nhẹ ly bia trên mặt bàn gỗ, rồi cất giọng trầm khẽ:"Lúc tiếp cận đoạn CAT III, tay anh có hơi cứng lại. Một thoáng thôi... nhưng rõ ràng là run."Jihoon ngẩng đầu, ánh mắt hơi sững. Trong cabin điều phối, từng tín hiệu, từng phản hồi của Soonyoung đều đều và dứt khoát, không hề có dấu hiệu nào của sự chần chừ hay lệch nhịp. Mọi thứ gọn gàng đến mức gần hoàn hảo, chuẩn mực. Cậu khẽ nhếch môi:"Không ai thấy được điều đó trên radar đâu."Soonyoung cười, không nói thêm gì. Anh đặt ly bia xuống, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài ô cửa sổ nơi sân bay Frankfurt lấp lánh ánh đèn."Jihoon này, anh cảm tưởng đây không phải đi tập huấn nghiệp vụ mà đi trăng mật của hai đứa mình ý."Jihoon sặc bia sau khi nghe Soonyoung nói. Anh nhanh chân ngồi nhích sát lại cậu, vừa vỗ lưng vừa lấy giấy ăn chấm nhẹ lên môi Jihoon vì trên đó vẫn vương một chút bọt bia. Jihoon sau khi lấy lại nhịp thở thì đẩy Soonyoung ra:"Anh lại bắt đầu rồi đấy.""Anh bắt đầu gì nào, Jihoon nói anh nghe xem nào."Cơ trưởng Kwon tựa lưng vào ghế, tay cầm ly bia nhưng ánh mắt thì không rời khỏi người đối diện. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt Jihoon đang dần đỏ ửng. Cả hai đều hiểu rõ lý do không phải vì vài ngụm bia.Soonyoung được đà lấn tới. Anh ngồi sát sàn sạt vào Jihoon, ghé tai cậu nói nhỏ gì đó khiến Jihoon trợn tròn mắt, vội bịp mồm người nào đó lại. Soonyoung nhìn phải ứng của Jihoon lại càng cười lớn. Sự đùa giỡn của họ khiến mấy vị khách trong nhà hàng cũng phải ngoái lại nhìn. Jihoon sau khi không thể dừng được trò đùa giai của ai kia thì đành bất lực quay đi tiếp tục ăn phần súp hành còn nóng trong bát. Trong đầu cậu không cầm được mà lạc vào một mảng ký ức nào đó lúc sáng. Thực chất, Jihoon và Soonyoung được sắp xếp chung một phòng khách sạn trong một tuần tập huấn. Khi nhìn danh sách phòng, cậu không khỏi trộm nghĩ có khi nào tên nào đó nhúng tay vào không. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên không kém của Soonyoung, Jihoon lại nghĩ chắc không thể nào cơ trưởng Kwon lại can thiệp được vào mấy chuyện này. Tất nhiên phòng của hai người là giường đôi. Jihoon đã giao kèo với cơ trưởng Kwon rằng cấm anh bén mảng đến giường của cậu và ngược lại.Lại nhớ đến chuyện sáng nay khi Jihoon sắp ra khỏi nhà thì cơ trưởng Kwon không biết kiếm đâu ra một khăn to ụ khoác vào cổ cậu. Jihoon cười híp mắt nhìn người đang cẩn thận quàng khăn cho mình mà không hề phòng bị. Và khi mất cảnh giác, cái gì dễ mất nhất. Chính là một nụ hôn mà theo Kwon Soonyoung là nụ hôn chào buổi sáng.Khi quàng khăn xong, Soonyoung bỗng giữ nhẹ lấy hai bên má Jihoon, cúi người xuống và đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi cậu. Nhẹ như sương, nhưng cũng đủ khiến cả người Jihoon đông cứng trong vài giây. Cậu không kịp phản ứng, cũng không biết phải nói gì. Gương mặt đỏ bừng từ cổ lên đến mang tai.Ngay sau đó, như thể bản năng sinh tồn trỗi dậy, Jihoon xoay người, giật cửa mở ra và gần như bỏ chạy khỏi hành lang tầng khách sạn. Sau lưng, Soonyoung cười đến cong mắt, gọi với theo:"Chào buổi sáng nhé, điều phối viên của anh."***Những ngày sau đó, dù vẫn tuân thủ lịch học và lịch huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng Jihoon và Soonyoung đã cùng nhau tạo ra một nhịp điệu riêng. Ban ngày, họ vào các buổi thực hành mô phỏng điều kiện thời tiết phức tạp, phối hợp trong các bài huấn luyện phản ứng khẩn cấp, trao đổi trên kênh vô tuyến bằng mã hiệu và giọng điệu vô cảm như hai đồng nghiệp xa lạ. Nhưng đến tối, khi rời khỏi khuôn viên trung tâm, mọi sự cứng ngắc và bài bản đều bị rũ bỏ thay vào đó là một cặp đôi bình thường.Họ dành thời gian đi bộ dọc bờ sông Main, nơi ánh đèn pha lê từ các toà nhà kính phản chiếu xuống dòng nước êm. Có hôm, Soonyoung kéo Jihoon vào một quán cà phê nhỏ chỉ có đúng ba bàn, gọi hai ly cacao nóng và một đĩa bánh táo nướng. Có hôm, họ đến khu chợ Giáng Sinh ngoài trời, nơi mùi xúc xích nướng, hạt dẻ rang và rượu vang quế tràn ngập trong không khí.Jihoon thường giấu tay trong túi áo khoác, nhưng mỗi khi Soonyoung lén chạm vào đầu ngón tay lạnh ngắt của cậu, anh luôn giả vờ như chỉ đang chỉnh tay áo giúp. Còn Jihoon, nếu không đỏ mặt thì cũng giả vờ ho nhẹ, rồi quay đi.Họ cãi nhau vụ nên đi tuyến tàu nào về khách sạn, rồi lại cùng im lặng khi chờ đèn đỏ giữa một ngã tư lớn. Họ mua chung một cây kem trong siêu thị ban đêm rồi chia đôi ngay giữa đường. Và trong buổi tối gần như cuối cùng ở Frankfurt, trước khi trở về Hàn Quốc, Jihoon nói một câu nghe như lẩm bẩm:"Thật may vì có anh trong đợt tập huấn này."Soonyoung không trả lời, chỉ khẽ đưa tay, nắm lấy cổ tay áo của Jihoon và giữ chặt. Cái siết nhẹ nhàng đó, giữa khí lạnh 3 độ C của đêm Đức, là lời hứa không nói thành lời rằng khi trở về, họ vẫn sẽ tiếp tục bước cùng nhau................................Nếu các sĩ tử 2k7 nếu ai có đọc được những dòng này thì Nhiên xin chúc các em một Kỳ thi thật trọn vẹn và làm hết sức mình nha. Thời gian trước thi mấy ngày hãy để bản thân nghỉ ngơi, ôn luyện vừa đủ và nhớ ngủ sớm, ngủ sớm và ngủ sớm. Vì khi có sức khỏe các em mới có thể hoàn thành tốt kỳ thi được.Chúc các em MÃ ĐÁO THÀNH CÔNG, VINH QUY BÁI TỔ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me