Soonhoon Giong Noi Giua Tang Khong
Ca trực buổi tối tại trung tâm điều phối Incheon bắt đầu như bao ngày. Màn hình radar phát sáng nhịp nhàng trong ánh đèn mờ, những chấm tín hiệu xanh vàng trôi lặng lẽ giữa nền trời giả lập.Jihoon bước vào cabin điều phối lúc 19h03, chỉnh lại tai nghe và kiểm tra bảng tần số. Cậu vừa kết thúc một buổi họp nội bộ ngắn về quy trình xử lý tình huống bất thường, nên mọi thao tác đều nhanh gọn, thuần thục. Nhưng có một điều Jihoon không biết: chỉ vài chục phút nữa, cậu sẽ đối diện với tình huống căng thẳng nhất trong sự nghiệp.Tại thời điểm 19h47, tín hiệu từ chuyến bay KW416 – hành trình từ Singapore về Incheon – đang ở độ cao FL350, trôi êm trên không phận cách điểm tiếp cận khoảng 120 hải lý. Jihoon nhận tín hiệu đường truyền từ tổ bay."Ground Incheon, đây là KW416. Chúng tôi đang theo hành trình chuẩn, không có nhiễu động. Thời tiết tốt. Dự kiến tiếp cận Incheon lúc 20h40."Giọng cơ trưởng Kwon Soonyoung vang lên quen thuộc, đều đặn và chắc chắn. Cơ phó hôm nay là Moon Junhwi, một người Jihoon từng phối hợp trong vài chuyến trước. Cậu xác nhận tín hiệu và cập nhật dữ liệu.Chỉ năm phút sau đó, vào 19h52 radar hiện lên cảnh báo bất thường: máy bay gửi tín hiệu Squawk 7500.Tim Jihoon như hẫng một nhịp.Squawk 7500 – mã khẩn cấp quốc tế cho tình huống không tặc.Cậu lập tức chuyển tần số sang kênh khẩn cấp, đồng thời khóa tín hiệu để tập trung giám sát riêng máy bay KW416. Bên cạnh, kỹ thuật viên Seungkwan và nhân viên an toàn bay Xu Minghao cũng lập tức vào vị trí."KW416, đây là Ground Incheon. Các anh đã gửi mã 7500. Xác nhận lại tình trạng chuyến bay."Không có phản hồi.Jihoon nghiến chặt răng, giữ giọng bình tĩnh:"KW416, xác nhận lần nữa. Nếu không phản hồi, chúng tôi sẽ kích hoạt quy trình khẩn cấp theo mã 7500."Một khoảng lặng kéo dài mười giây như nghẹt thở.Rồi giọng nói của cơ trưởng Soonyoung vang lên, trầm hơn thường lệ:"Ground Incheon, đây là KW416. Không thể nói nhiều. Trên khoang có tình huống bất thường. Đã khoá cửa buồng lái. Chuyến bay vẫn có thể điều khiển, xin hỗ trợ duy trì hành trình an toàn."Jihoon hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức lia sang màn hình chiến thuật. Cậu bật chế độ giám sát bay khẩn, phát tín hiệu cảnh báo đến các tổ điều phối sân bay lân cận và thông báo lên Cục An toàn Hàng không."KW416, yêu cầu xác nhận có vũ khí, số lượng đối tượng khả nghi và tình trạng hành khách."Không có phản hồi.Từ sau lưng, Xu Minghao báo nhanh:"Bộ phận an ninh đang truy dấu dữ liệu hành khách. Có thể có hai người nghi vấn, đã từng bị điều tra ở Hong Kong. Không rõ động cơ."Seungkwan chạy về phía bảng sơ đồ, đánh dấu tuyến tránh, chuẩn bị khả năng hạ cánh khẩn tại Jeju hoặc Busan nếu cần.Jihoon giữ nguyên giọng đều đặn, dặn mình không được run:"KW416, Incheon vẫn đang đồng hành cùng các anh. Khi có thể, xin cập nhật tình hình trong khoang."Một tín hiệu âm thanh đơn độc được phát lại từ đầu dây bên kia – tiếng "click" gãy gọn. Không một từ. Đó là cách phi công xác nhận nhưng không thể nói. Jihoon hiểu.Trên radar, máy bay vẫn tiếp tục tiến gần Incheon, không đổi hướng, không thay đổi độ cao.Từng giây trôi qua dài như cả giờ.Jihoon siết chặt tay thành nắm, ánh mắt không rời khỏi đường bay KW416 – cậu biết, trên tầng không ấy, có một người vẫn đang giữ cần lái bằng toàn bộ ý chí, còn cậu – giữ lấy sóng tần bằng cả trái tim.Một phút sau, tín hiệu từ KW416 vang lên lần nữa. Lần này không phải giọng của Soonyoung, mà là tiếng nói trầm, cộc lốc, pha chút âm điệu Đông Nam Á:"Yêu cầu hạ cánh tại Incheon. Không thay đổi lộ trình. Không có thương lượng. Nếu từ chối, sẽ có người chết."Một lần nữa, mã 7500 được xác nhận. Tình huống giờ đây không còn là nghi vấn mà là hiện thực.Xu Minghao lập tức chuyển lệnh báo động cấp cao. Seungkwan liên hệ với lực lượng an ninh sân bay và đơn vị kiểm soát đặc nhiệm chống khủng bố.Chỉ năm phút sau, văn phòng điều hành chính bật sáng. Chủ tịch Korea Wings – Choi Seungcheol – đã có mặt tại trung tâm điều phối. Anh không đi một mình. Cùng anh là một nhóm cố vấn và đại diện an ninh cấp cao. Dù mới hơn ba mươi, vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh của Seungcheol khiến cả phòng điều phối gần như lập tức rơi vào im lặng.Không ai trong phòng biết rằng chuyến bay bị không tặc hôm nay có một người rất quan trọng với Seungcheol: Yoon Jeonghan – tiếp viên trưởng của chuyến KW416, cũng là người mà anh đang trong mối quan hệ mập mờ suốt hai năm qua."Báo cáo nhanh tình hình." Seungcheol yêu cầu, giọng dứt khoát nhưng không giấu được tia căng thẳng thoáng qua đáy mắt. Jihoon đứng lên, dù tim vẫn chưa hết căng, nhưng ánh mắt đã trở lại bình thản:"Máy bay đang được kiểm soát bởi tổ lái. Không tặc yêu cầu hạ cánh tại Incheon. Không có thay đổi độ cao hay hành trình. Buồng lái đã khóa an toàn. Chưa có dấu hiệu xâm nhập vào hệ thống điều khiển."Choi Seungcheol gật đầu, sau một thoáng suy nghĩ:"Nếu cơ trưởng còn nắm quyền điều khiển, chúng ta có thể phối hợp. Đảm bảo mặt đất sẵn sàng tiếp ứng trong vòng 20 phút nữa. Nếu cần, ưu tiên toàn bộ đường băng."Jihoon trở về ghế điều phối, tay chỉnh lại radar, ánh mắt lần nữa khóa chặt vào chấm tín hiệu KW416.Cuộc chạy đua với thời gian và với những mạng người chính thức bắt đầu.***Trên chiếc KW416, bầu không khí trong khoang hành khách trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Yoon Jeonghan đang kiểm tra dọc lối đi thì bị một trong hai kẻ khả nghi chặn lại bằng ánh mắt dữ tợn. Hắn không rút vũ khí nhưng bàn tay giấu trong áo khoác khiến Jeonghan hiểu rõ, mọi hành động thiếu kiểm soát có thể dẫn tới thảm hoạ.Jeonghan ra hiệu cho các tiếp viên giữ bình tĩnh. Với kinh nghiệm của mình, cậu nhẹ nhàng trấn an hành khách bằng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể, đưa tay chỉnh lại dây an toàn cho một bà cụ ngồi gần cửa thoát hiểm. Mỗi bước đi đều như bước trên mép vực.Phía trên buồng lái, Soonyoung và Junhwi vẫn đang kiểm soát phi cơ. Cửa buồng đã bị khóa, và họ đang liên tục cập nhật tình hình từ radar cùng tần số riêng. Soonyoung thì thầm:"Jihoon chắc chắn đã nhận được tín hiệu rồi."Junhwi liếc nhanh sang người cơ trưởng:"Hy vọng cậu ấy đủ thời gian chuẩn bị. Chúng ta không có phương án thứ hai."Tại trung tâm điều phối, kế hoạch tiếp ứng đang được triển khai nhanh chóng. Jihoon phối hợp cùng Xu Minghao phân tích đường tiếp cận. Các yếu tố như hướng gió, tốc độ đáp, khoảng cách với các đường băng lân cận đều được đưa lên bản đồ chiến thuật.Seungkwan trực tiếp liên hệ với tổ xử lý khẩn cấp của sân bay, chỉ đạo bố trí xe cứu hỏa, cứu thương và đơn vị chống bạo động dọc đường băng 34L – đường băng lớn nhất của Incheon, vừa được giải phóng toàn bộ.Jihoon bình tĩnh truyền lệnh:"Kích hoạt chế độ ELGA (Emergency Landing Ground Alert). Ưu tiên hoàn toàn cho KW416. Ngắt mọi lệnh tiếp cận khác trong vòng bán kính 20 hải lý."Choi Seungcheol bấy giờ mới chậm rãi bước tới phía sau Jihoon, mắt dõi theo từng chỉ số trên màn hình radar:"Chúng ta có thể đưa họ về an toàn chứ?"Jihoon không quay lại, chỉ trả lời bằng một câu chắc nịch:"Tôi tin cơ trưởng Kwon. Và mặt đất sẽ không bỏ rơi họ."Ngay lúc đó, trung tâm điều phối nhận được một thông điệp mới từ tổ bay – lần này giọng nói không giấu giếm sự đe dọa:"Yêu cầu chuẩn bị nhiên liệu đầy đủ. Kiểm tra toàn bộ máy bay ngay sau khi hạ cánh. Không được điều cảnh sát. Bất kỳ dấu hiệu can thiệp nào sẽ khiến con tin gặp nguy hiểm."Bọn chúng không giấu mục đích: cướp máy bay. Nhưng việc tổ lái phản ứng quá nhanh, khóa buồng lái kịp thời khiến kế hoạch ban đầu thất bại. Giờ đây, chúng buộc phải hạ cánh trước, chờ cơ hội để hành động tiếp.Choi Seungcheol lập tức xoay người ra hiệu cho cố vấn an ninh:"Cho phép chuẩn bị nhiên liệu giả. Đồng thời thiết lập hàng rào khống chế từ xa. Chúng không được phép đưa máy bay rời khỏi Incheon."Jihoon thì thầm vào micro nội bộ:"KW416, Incheon đã sẵn sàng tiếp nhận. Sẽ không có lực lượng cảnh sát ở gần. Xin xác nhận tình trạng khoang hành khách."Từ đầu dây bên kia, chỉ có tiếng Jeonghan vang lên, nhỏ và ngắt quãng:"Hành khách an toàn tạm thời. Không có thương vong. Tiếp viên vẫn đang kiểm soát khoang."Câu nói ấy như kéo căng thêm sợi dây trong lồng ngực Jihoon. Cậu siết nhẹ ngón tay quanh bút, ánh mắt vẫn găm chặt vào vị trí KW416 – đang từ từ hạ độ cao, tiến vào vùng tiếp cận cuối cùng của Incheon.Trên máy bay, Soonyoung và Junhwi hiểu rõ: khoảnh khắc tiếp đất sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất. Không tặc chưa thể vào buồng lái, nhưng chúng đang chực chờ cơ hội – có thể ngay khi máy bay chạm đất và giảm tốc.Soonyoung nói khẽ, không rời mắt khỏi bảng điều khiển:"Chúng ta sẽ không tắt động cơ hoàn toàn. Cứ để họ nghĩ là máy bay sẽ tái cất cánh. Cậu chuẩn bị mô phỏng lỗi hệ thống nhiên liệu."Junhwi gật đầu, tay thao tác nhanh trên bảng điều khiển phụ, ngắt tạm dữ liệu hiển thị từ cụm cung cấp nhiên liệu số 2, tạo ra cảnh báo giả.Soonyoung thì thầm thêm:"Khi vừa hạ cánh, tôi sẽ cho giảm tốc muộn hơn bình thường, giả vờ mất kiểm soát để khiến chúng hoảng sợ và mất tập trung. Nhớ hiệu lệnh."Junhwi siết tay vịn:"Hiểu rồi. Một cơ hội duy nhất."Máy bay hạ độ cao, Incheon hiện ra dưới ánh đèn đêm rực sáng. Jihoon lập tức mở luồng liên lạc khẩn:"KW416, đường băng 34L đã sẵn sàng. Chúc hạ cánh an toàn. Mặt đất vẫn đang theo dõi sát từng chuyển động của các anh."Soonyoung đáp lại, giọng thấp:"Ground Incheon, tiếp nhận tín hiệu. Cảm ơn cậu."Chiếc Boeing 777 bắt đầu chạm bánh, khựng nhẹ rồi giảm tốc chậm bất thường như kế hoạch. Đèn trong khoang nhấp nháy, báo lỗi nhiên liệu xuất hiện trên màn hình cabin. Hành khách bắt đầu xôn xao, còn đám không tặc quay cuồng vì bất ngờ.Junhwi ngay lập tức phát tín hiệu nội bộ, giả vờ cần kiểm tra hệ thống trước khi tái xuất phát. Toàn bộ kịch bản được diễn trơn tru trong vài chục giây ngắn ngủi – nhưng quyết định vận mệnh của gần ba trăm con người.Ngay thời điểm máy bay giảm tốc, một trong hai tên không tặc rút dao kề sát cổ Yoon Jeonghan, kéo cậu đứng lên giữa lối đi, hét lớn:"Nếu không cho tiếp nhiên liệu, hắn chết đầu tiên!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me