Soonhoon Verkwan Junhao Ca Phe Syphon Trong Tiem Banh Nho
Lúc mẹ rời phòng, anh cũng đã dần bình tĩnh hơn. Anh lấy ví ra, bỏ lại toàn bộ số thẻ ngân hàng mà bố đã đưa trước đó. Chỉ giữ lại một ít tiền mặt, giấy tờ tuỳ thân, à, có cả sổ tiết kiệm bí mật mà bố mẹ anh còn chẳng biết. Anh lôi chiếc vali lớn từ góc tủ, ném trên giường mở bung ra, xếp toàn bộ quần áo mà tự anh mua, vật dụng cá nhân, và cả một quyển sách nói về tâm lý bìa đã cũ sờn. Anh chợt ngẩn người nhìn vào ngăn tủ, dù đã lấy đi toàn bộ những thứ anh muốn, nhưng quần áo bên trong vẫn còn chất đầy, với những bộ âu phục được bố yêu cầu cắt may theo số đo cầu kì, nhưng chẳng mấy khi anh động đến vì anh không thích những buổi tiệc tùng của giới thượng lưu.
Nửa đêm hôm đó, anh rời khỏi nhà trong thầm lặng, với một mẩu giấy nhớ được đính trên tủ đầu giường, bảo với bố mẹ rằng anh không trách bố, nhưng anh vẫn phải thực hiện ước mơ của mình, rồi anh sẽ ổn thôi, hai người đừng lo lắng rồi sinh bệnh. Anh bỏ lại chìa khoá nhà ở chậu cây trước cửa, rồi kéo vali lên taxi đi mất, cũng chặn luôn cả liên lạc của bố mẹ mình, vì anh không muốn hai người lỡ như thấy bản thân mình chật vật ở thế giới ngoài kia rồi lại lo lắng. Anh đặt một phòng ở khách sạn khi xe dừng lại và nhìn thấy đầu tiên, ngủ lại một đêm rồi lại dùng chính số tiền trong sổ tiết kiệm mà mình có, mua một căn hộ nhỏ gần trường để thuận tiện việc đi lại. Điều này nghe ban đầu có vẻ khá là kì hoặc có gì đó rất là ảo tưởng sức mạnh, nhưng lại là sự thật khi lúc đó anh đã đủ mười tám, và luật pháp cũng không cấm được một người đủ tuổi mua bất động sản đứng tên mình mà không cần người giám hộ.
Nhờ thành tích xuất sắc, và là thủ khoa đầu vào của ngôi trường danh tiếng, năm hai đại học của anh, nhà trường cũng có ý định để anh làm sinh viên trao đổi với học bổng toàn phần trong hai năm sắp tới tại một ngôi trường cũng nổi tiếng về bề dày lịch sử tồn tại, cũng như là những nghiên cứu chuyên sâu trong ngành tại Pháp. Trước ngày anh bay, anh đã gọi về cho mẹ thông báo rằng mình sẽ đi du học, và mọi thứ đang đi theo đúng với nguyện vọng của con. Mẹ anh cười, bảo rằng vậy là tốt rồi, khi nào về nước thì báo cho mẹ, để cả hai người đều có thể thấy được dáng vẻ trưởng thành của con mình.
Ở trời Tây, anh chật vật để tồn tại khi chỉ còn một mình đúng nghĩa đen. Không có đồng hương, không cùng tiếng nói, không cùng văn hoá, sự khác biệt về mọi thứ khiến anh dần quay lại trong những tháng ngày tuổi mười một đầy đau khổ kia. Anh lạc lối đến trống rỗng khi đặt chân tại nơi đất khách quê người. Mỗi tối khi nhắm mắt lại trong căn phòng đã tắt đèn tối mịt khiến anh có cảm giác không an toàn. Thậm chí anh còn tưởng tượng ra rằng, trong bóng tối sẽ có vô vàn sợi dây từ mọi nơi túa ra, vồ lấy và trói nghiến anh lại, để anh vẫy vùng trong sự tuyệt vọng, cuối cùng là nghẹt thở cho đến chết. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng, anh lại đưa đôi bàn tay run rẩy, mở lên chiếc đèn bàn bên cạnh giường.
Từ một chiếc đèn, dần dần anh lại cảm thấy không đủ, rồi lại mở thêm một chiếc đèn ngủ nữa, rồi lại đến mở đèn sáng trưng cả một căn phòng, để khi anh chợp mắt mới có thể cảm nhận được sự an toàn. Mỗi sáng thức dậy, anh lại cố gắng vẫy vùng tìm cách để thoát thân khỏi đầm lầy của kí ức đau thương đó, đêm về lại nhận ra rằng, mọi cố gắng đều chỉ là công dã tràng, khí mà anh càng muốn trốn chạy, thì nó lại càng đuổi theo sát phía sau anh. Cho đến một ngày, anh gặp được một người, hay làm hoạt động công ích ở nhà thờ gần trường. Anh ấy nhận ra anh là người Hàn Quốc, ngay sau khi anh bước vào khuôn viên nhà thờ phương Tây lạ lẫm, nhưng chỉ có thể nói vài ba câu tiếng Hàn bập bẹ, rồi lại quay về nói tiếng Anh để thoải mái hơn.
Anh ấy chính là Ji Soo, với tên thánh là Joshua, là đàn anh cùng ngành nhưng mà là ở khoá trên của anh. Có điều, trong giao diện rất là châu Á, anh ấy lại là người Mỹ. Ji Soo mang anh đến gần hơn với đức tin, nơi mà anh có thể gửi gắm những hi vọng mỏng manh cuối cùng trước khi bản thân mình bị nhấn chìm trong tuyệt vọng. Ji Soo đã động viên anh rất nhiều, hướng dẫn về chuyên ngành cũng như chỉnh sửa lại những bài luận của anh trước thời gian hoàn thành, thậm chí, có lần anh ấy đã đưa anh toàn bộ tài liệu mà anh ấy đã sưu tầm được để phục vụ luận văn cuối cùng trước khi tốt nghiệp cho anh, nhưng anh đã từ chối, vì anh không muốn vì mình mà người khác phải mang gánh nặng. Ji Soo tuyệt vời đến thế, vì anh ấy nhìn thấy bản thân mình khi mới di chuyển từ Mỹ sang Pháp để tiếp tục con đường học vấn, và không muốn anh giống anh ấy của vài năm về trước, cô đơn đến lạc lõng.
Anh dần mở lòng hơn, kết quả học tập cũng không tệ, thậm chí có thể nói là rất tốt vì chưa bao giờ lọt khỏi top 5. Nhưng khi kì nghỉ đông đến, Ji Soo hỏi anh rằng có muốn về Hàn chung không, vì bố mẹ anh ấy cũng vừa định cư tại đấy, anh lắc đầu, bảo rằng mình có chuyện khác quan trọng hơn. Mùa đông đó, anh đăng ký xét tuyển ngành Truyền thông Báo chí, quyết định học song bằng.
Ngày Ji Soo tốt nghiệp, anh đã mua một bó hồng thật to đến tặng anh ấy, như một lời cảm ơn cho người bạn thân thiết nhất đã giúp anh hoàn thiện được như ngày hôm nay. Anh ấy cười, đội mortarboard lên cho anh, bảo rằng em cũng sẽ giống như anh hôm nay thôi, hoặc thậm chí còn có thể giỏi hơn được nữa. Khi nào em tốt nghiệp thì nhắn cho anh, anh sẽ sang để chúc mừng em như bây giờ. Anh sững sờ, khi biết rằng Ji Soo sau khi tốt nghiệp sẽ về làm việc tại Hàn Quốc. Nhưng cũng vui thay anh, vì đâu đó nếu như anh hoàn thành những khoá học của mình, anh cũng sẽ quay lại đất nước mà mình đã sinh ra và lớn lên đề làm việc. Sau buổi lễ tốt nghiệp đó, cả hai chia tay nhau. Ji Soo về Hàn, anh ở lại Pháp tiếp tục việc học, thuận lợi tốt nghiệp trong thầm lặng ở cả hai ngành rồi lại tiếp tục học lên đến thạc sĩ.
Ngày anh tốt nghiệp, mọi thứ lại bình lặng đến đáng sợ. Không bạn bè, không người thân, không có cả Ji Soo, vì anh đang tham gia một buổi tọa đàm về phân tích tâm lý học tại Mỹ. Anh cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, sau buổi lễ hôm đó lập tức trở về Hàn. Anh được bệnh viện Sol Bi mời về làm việc, với vị trí là thạc sĩ tâm lý học. Nhưng mọi chuyện dường như chỉ mới bắt đầu từ đây. Giống như anh chủ mắt chuột, anh cũng bị đồng nghiệp cô lập, chỉ với việc anh là người nhỏ tuổi nhất bệnh viện này, mà đã nhận được bằng thạc sĩ khi chỉ vừa mới chạm ngưỡng hai lăm. Mọi người e dè không muốn trò chuyện cùng anh, nhưng khi không có mặt anh tại nơi đó, họ lại thêu dệt những câu chuyện không có thật.Ban đầu do có chút lệch múi giờ cùng lối sinh hoạt vẫn còn mang hơi hướng của phương Tây, anh luôn nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể tự giải quyết một mình, cho dù bị đồn đoán hoặc xa cách với những mối quan hệ xung quanh cũng không sao, nhưng dần dà, những việc tưởng chừng không có gì nghiêm trọng ấy lại ảnh hưởng đến danh tiếng cũng như công việc của anh một cách nặng nề. Thật may vì vào thời điểm đó, anh gặp được Han Sol, cậu nhóc lập tức làm quen và kết bạn với anh, ngay từ lần gặp đầu tiên, trong cuộc họp vào mỗi đầu tuần của bệnh viện...#20240829Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me