TruyenFull.Me

Stneko Nhat Duoc Mot Be Nghe Trong Vo Han Luu

- Đã mang anh ấy về đây dưới hình dạng một NPC... Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm hiểu cách để giữ anh ấy ở lại.

Ngay lúc đó, một tiếng chuông nhỏ vang lên.

Âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng đến kỳ lạ, như thể nó vang lên ngay bên tai anh, xuyên qua mọi tạp âm xung quanh.

Trường Sơn khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng. Không ai có vẻ nhận ra điều bất thường. BB Trần và Tăng Phúc vẫn đang cười nói rôm rả cùng Liên Bỉnh Phát. Tất cả đều hoàn toàn bình thường, chỉ có anh là nghe thấy.

Trường Sơn vội mở danh sách vật phẩm ra kiểm tra. Lục Lạc Bạc vẫn còn đây, chưa được sử dụng, nhưng lòng anh cứ nôn nao thế nào. Mím môi, Trường Sơn mở giao diện theo dõi trạng thái thần thú.

"Lỗi hệ thống. Không xác định được vị trí."

- Tôi phải về ngay - Anh ngay lập tức nói với đồng bọn của mình.

BB ngay lập tức thu lại vẻ đùa cợt, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn hẳn:

- Để tụi này đi chung với anh.

- Không cần đâu. - Anh cố giữ giọng bình thản, đưa tay siết nhẹ cổ tay áo để che đi bàn tay đang dần lạnh toát - Mọi người cứ tiếp tục đi nhận vật phẩm đi. Chắc không có gì đâu.

Nói thế, nhưng chính anh cũng không tin vào lời của mình. Một phần trong anh vẫn muốn tự an ủi, nghĩ rằng bé Nghê có lẽ chỉ nghịch ngợm với hệ thống, giống như hồi cậu tiêu sạch tiền của anh chỉ vì tò mò. Nhưng trực giác anh không để anh lờ đi sự thật.

Lần này... có gì đó thật sự không đúng.

Không nói thêm lời nào, Trường Sơn ấn vào nút Home trên đồng hồ. Trong chớp mắt, anh đã quay về nhà.

Trường Sơn lao vào trong, quét mắt tìm kiếm khắp nơi. Giường trống trơn, không một chút hơi ấm nào còn sót lại. Thư phòng cũng trống không. Bé Nghê đã biến mất. Đồng hồ trên tay anh nhấp nháy liên hồi. Khi anh ấn vào, những dòng chữ đỏ chói trên màn hình đồng hồ lập tức hiện ra.

"Muốn gặp lại thần thú? Hãy bước vào map tiếp theo một mình.

Không được tiết lộ nội dung tin nhắn này cho bất kỳ ai. Nếu vi phạm, thần thú sẽ biến mất vĩnh viễn."

Ngón tay Trường Sơn vô thức siết chặt cổ tay trái, nơi đồng hồ vẫn đang nháy sáng. Tin nhắn này không giống bất kỳ thông báo nào anh từng nhận được trước đây. Không người gửi, không thể báo cáo, cũng không thể phản hồi. Như thể nó chỉ xuất hiện để tìm đến anh, rồi lập tức biến mất ngay khi hoàn thành nhiệm vụ.

Mắt Trường Sơn tối lại, nhanh chóng phân tích tình hình.

Bé Nghê không thể tự dưng biến mất. Cậu vốn là thần thú của anh, một phần của trò chơi, một phần của chính thế giới này. Nhưng bây giờ, ngay cả đồng hồ của anh cũng không thể xác định được vị trí của cậu. Chuyện này có liên quan gì đến việc thế giới Chông Gai đang tự hoàn thiện chính nó? Hoặc đến những bình chứa linh hồn họ làm bể trong map trước?

Trường Sơn chậm rãi nhắm mắt lại. Dù là ai làm chuyện này đi chăng nữa, hắn biết rõ cách chơi với tâm lý với anh. Nếu là bản thân anh gặp nguy hiểm, có lẽ anh còn có thể cân nhắc. Nhưng đây là Bé Nghê. Cậu nhóc không phải chỉ là một thần thú, mà còn là người đồng hành với anh từ những map đầu tiên. Anh không thể mạo hiểm với mạng sống của cậu được.

Tin nhắn kia xuất hiện đột ngột, chẳng có dấu hiệu gì của hệ thống chính thống. Trong suốt thời gian tham gia trò chơi, dù gặp nhiều tình huống quái đản, đây là lần đầu tiên anh nhận được một lời mời cụ thể—và bị buộc phải đi một mình.

Rất có thể, map tiếp theo không phải là một map bình thường. Nó sẽ được thiết kế để nhắm vào chính anh.

Anh mở mắt, đôi con ngươi trầm xuống, sâu như một vực thẳm. Nếu chúng muốn kéo anh vào trò chơi này, vậy thì cứ thử xem. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ tìm được thần thú nhà mình.

- Chuẩn bị di chuyển vào map mới trong 5... 4...

Nhanh quá!

Trường Sơn giật mình, đồng hồ trên tay rung nhẹ như một hồi chuông thúc giục. Không kịp suy nghĩ nhiều, anh mở khung chat, ngón tay lướt trên màn hình với tốc độ chóng mặt.

"Tôi và bé Nghê sẽ vào map trước."

3...

Anh nhấn gửi.

2...

Một tia sáng xoẹt qua màn hình đồng hồ, tin nhắn vừa được gửi đi bỗng nhòe dần, rồi biến mất.

1...

---

Hơi thở của Trường Sơn hóa thành từng làn khói trắng. Lạnh quá.

Anh đang đứng một mình trong một căn phòng rộng lớn, có vẻ là hỉ phòng? Màn lụa đỏ giăng khắp nơi, đường viền thêu hoa văn uyên ương vẫn còn nguyên vẹn, nhưng một số chỗ đã đông cứng thành băng. Ánh sáng lồng đèn hắt lên khiến chúng phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo đến quái dị.

Tim anh đập dồn dập. Không có ai khác trong phòng. Ít nhất, trong giây phút này, anh chưa gặp nguy hiểm.

Trường Sơn hít sâu, cảm nhận mùi trầm hương nhàn nhạt quẩn quanh. Rất lâu rồi anh mới rơi vào tình huống "xé túi mù" thế này. Không có bất kỳ dữ kiện nào trước khi vào map, không đồng đội, không hướng dẫn. Chỉ có chính anh và sự phán đoán của mình.

Nhưng không sao cả. Dù là bất cứ loại nhiệm vụ nào, anh sẽ luôn có cách.

Mắt anh lướt qua căn phòng, nhanh chóng đánh giá xung quanh. Không có bụi. Mọi thứ đều có dấu vết sử dụng gần đây: một bàn cờ đang chơi dở, hai chén trà còn lưu lại dấu vết nước trà đã cạn, một quyển sách đặt ngay ngắn trên bàn.

Tim Trường Sơn trùng xuống. Có vẻ như căn phòng này có đến hai chủ nhân. Nếu một người là anh, vậy người kia là ai? Người đó đang ở đâu? Sao hệ thống còn chưa ban bố mô tả map và nhiệm vụ phụ?

Trong góc phòng, một chiếc gương đồng cũ kỹ phản chiếu hình bóng anh. Trường Sơn cau mày, nhìn kỹ vào chính mình trong gương: mái tóc dài đen nhánh, y phục trắng tinh khôi, tay áo rộng thêu chỉ bạc. Bộ y phục này... nhìn sao cũng không giống đồ người mới cưới nên mặc. Anh không đeo đồng hồ, trên ngón tay chỉ có một chiếc nhẫn vàng.

Trường Sơn thử tháo ra. Không được. Nhẫn dính chặt vào da, tựa như nó vốn đã là một phần của cơ thể anh.

Vậy đây không chỉ đơn thuần là một map sinh tồn. Mà còn có yếu tố vai diễn?

Có vẻ như nhiệm vụ lần này liên quan đến danh phận của mình trong map.

Ánh mắt anh sắc lại. Không có thông tin, vậy thì tự tạo thông tin.

Trường Sơn cong tay, để nhẫn quét qua từng vật phẩm trong phòng. Màn hình vẫn trống trơn, cho đến khi tia sáng xanh rung lên khi lướt qua quyển sách trên bàn. Có phản ứng!

Anh cầm sách lên, mở ra và bắt đầu đọc.

"Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân núi, có một họa sĩ tên là Lưu, nổi danh khắp nơi vì tài năng vẽ tranh chân dung của mình. Lưu là một người cô độc, sống cùng vợ, nàng Liên, người duy nhất thấu hiểu tâm hồn cậu. Nhưng một ngày nọ, Liên qua đời đột ngột vì một căn bệnh hiểm nghèo, để lại Lưu chìm trong nỗi đau tột cùng.

Mỗi ngày, Lưu ngồi trước bàn vẽ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Không còn nàng Liên, cậu chẳng còn hứng thú với hội họa hay cuộc sống. Một đêm, khi đang say trong men rượu và nước mắt, một người đàn ông lạ xuất hiện trước cửa nhà. Hắn mặc áo choàng đen, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói thì thầm như gió:

"Ngươi muốn Liên quay lại không?"

Lưu sửng sốt, gật đầu lia lịa. Người đàn ông thì thầm:
"Ngươi phải vẽ 100 bức tranh chân dung của nàng, mỗi bức thể hiện một phần linh hồn. Khi hoàn thành, nhuộm máu căn phòng nàng sẽ sống. Nhưng nhớ rằng, nàng chỉ tồn tại nhờ vào tình yêu của ngươi. Nếu tình yêu phai nhạt, nàng sẽ tan biến mãi mãi."

Lưu đồng ý mà không chút do dự. Từ đó, anh bắt đầu hành trình vẽ lại linh hồn Liên. Từng bức tranh là một ký ức, một cảm xúc – từ nụ cười hạnh phúc đến giọt nước mắt buồn bã. Mỗi nét vẽ rút cạn sức lực của Lưu, nhưng cậu không ngừng lại. Sau nhiều tháng, khi bức tranh thứ 100 hoàn thành, Lưu cắt tay, nhuộm máu cả căn phòng như lời chỉ dẫn.

Đêm đó, ánh sáng đỏ kỳ lạ lan tỏa khắp căn nhà. Từ giữa phòng, Liên xuất hiện, như chưa từng rời xa. Lưu bật khóc, ôm chặt lấy nàng. Cuối cùng, giấc mơ của cậu đã thành sự thật..."

Cách!

Trường Sơn giật mình ngẩng đầu. Một thanh âm trầm đục dội vào không gian, giống như... dùi gõ vào thành trống.

Ngay lúc đó, hệ thống xuất hiện. Nhưng lần này, thay vì đọc nhiệm vụ bằng giọng AI quen thuộc, nó chỉ hiện những dòng tin nhắn chớp tắt trên màn hình ảo trước mắt anh:

"Chào mừng người chơi Neko Lê đã vào map Đào Liễu."

"Nhiệm vụ chính: Khám phá..."

"Nhiệm vụ chính: Chinh phục..."

"Nhiệm vụ chính: Khám phá khu rừng gần nhà.

Mô tả map: Xin chúc mừng! Bạn và trúc mã cuối cùng cũng đã cưới được nhau! Hai người đã dọn về biệt phủ nhà họ Nguyễn. Bên cạnh phủ là một cánh rừng yên bình, nơi mọi thứ đều mềm mại và uyển chuyển như nhành liễu rủ. Nhưng liệu sự bình yên này có thật sự là điều bạn mong đợi?

Nhiệm vụ phụ:

1. Thoát khỏi biệt phủ nhà họ Nguyễn.

2. Nhìn thấy mặt phu quân.

3. Khiến phu quân đồng ý để mình đi."

- Phu quân? - Trường Sơn lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua màn hình nhiệm vụ. Anh đã đoán được phần nào, nhưng xác nhận như thế này vẫn có chút... kỳ lạ.

Càng thú vị hơn, ở góc phải màn hình còn xuất hiện một thanh đo mới: Chỉ số hài lòng của Sơn Thạch: 100.

Trường Sơn nhướng mày. "Sơn Thạch"? Vậy ra "phu quân" của anh trong map này là người này sao?

Nếu chỉ số hài lòng đã chạm mức tối đa thì nhiệm vụ số 3 có vẻ không quá khó. Nhiệm vụ số 2 cũng vậy, nếu đây thật sự là hỷ phòng của họ thì sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp được "phu quân".

Vậy trọng tâm có lẽ nằm ở nhiệm vụ đầu tiên, thoát khỏi biệt phủ nhà họ Nguyễn...

Nhưng tất cả điều này có liên quan gì đến câu chuyện anh vừa đọc?

Trường Sơn nhìn xuống quyển sách trong tay, tiếp tục đọc:

"Những ngày đầu, Lưu và Liên sống hạnh phúc. Nhưng rồi, cậu nhận ra rằng: mỗi lần cậu thấy mệt mỏi hay hoài nghi về tình yêu của cả hai, cơ thể Liên trở nên mờ dần. Gánh nặng giữ cho nàng tồn tại bắt đầu đè nặng lên trái tim Lưu. Tình yêu của cậu dần phai nhạt, và Liên cũng dần tan biến.

Liên phát hiện ra chuyện này, len lén tìm đến người thầy pháp kia. Thầy dặn, có một cách để giúp linh hồn ra đi không vướng bận. Hãy đợi đến đêm trăng rằm, băng qua cánh rừng gần đó. Chắc chắc nàng sẽ được siêu thoát, nhưng mọi trói buộc cũng sẽ biến mất theo, chưa chắc kiếp sau Liên đã gặp được Lưu.

Suy nghĩ mãi, Liên quyết định đi. Trong đêm cuối cùng, khi Liên chỉ còn là một bóng mờ, nàng mỉm cười, nói với Lưu:
"Tình yêu không thể ép buộc. Hãy nhớ em như một phần ký ức đẹp đẽ, không phải là một bóng ma níu giữ chàng."

Liên đi mất, để lại Lưu cô độc giữa căn phòng đầy tranh. Từ đó, cậu không bao giờ vẽ nữa. Người ta nói cậu đã lên rừng, lang thang khắp chốn để tìm kiếm Liên, nhưng chẳng bao giờ thành công."

Cánh rừng trong truyện... có phải là cánh rừng anh cần khám phá trong map này không?

Trường Sơn khép sách lại, nhìn quanh căn phòng lạnh hơi sương, tay vân vê chiếc nhẫn.

Anh hiểu rồi.

Băng lạnh giữ xác, trầm hương trấn hồn.

Hỷ phòng này có hai người. Một người đã muốn rời đi. Một người níu giữ.

Vậy mà nhiệm vụ lại yêu cầu anh "thoát khỏi biệt phủ nhà họ Nguyễn". Có lẽ, vai trò của "Trường Sơn" trong thế giới này chính là Liên, người đang chờ cơ hội để rời khỏi nơi này.

Vậy còn "Sơn Thạch" thì sao? Hắn muốn giữ người kia lại vì tình yêu, hay chỉ vì nỗi sợ mất mát?

Trường Sơn mỉm cười, mắt tối lại.

"Sơn Thạch" đúng không? Để xem tình cảm của ngươi dành cho "Trường Sơn" ở thế giới này sâu đậm đến nhường nào.

Trường Sơn thu sách lại, đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Nếu đây thật sự là một biệt phủ, vậy hẳn từ đây anh có thể nhìn thấy bên ngoài, dù chỉ là một phần nhỏ của khuôn viên. Nhưng khi anh kéo tấm rèm lụa sang một bên và đẩy cửa sổ ra—không có gì cả.

Không có cây cối, không có bầu trời, không có ánh sáng nào xuyên qua. Chỉ có sương.

Một màn sương dày đặc, trắng xóa như thể nuốt trọn tất cả mọi thứ bên ngoài. Nó không động đậy theo gió, cũng không có dấu hiệu tan biến, cứ lặng yên mà vây lấy khung cửa. Lạnh lẽo. Mờ ảo.

Trường Sơn nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua nó, nhưng vô ích.

Anh vươn tay ra ngoài cửa sổ, nhưng ngay khi những đầu ngón tay chạm vào lớp sương ấy, một cảm giác tê rần chạy dọc từ đầu ngón lên đến tận cánh tay. Trường Sơn lập tức rụt tay lại.

Màn sương vẫn lặng lẽ bám ngoài cửa sổ, như một con thú đang chực chờ kẻ nào đó đủ ngu ngốc để bước vào.

Anh hít sâu một hơi, đóng cửa sổ lại.

Như vậy, đường thoát qua cửa sổ đã bị loại trừ.

Ngay lúc ấy, có tiếng bước chân vang lên từ xa. Trường Sơn lập tức đặt sách xuống, tiến về phía giường, chậm rãi nằm xuống. Lưng anh dán vào lớp gấm đỏ, hơi lạnh thấm qua từng lớp vải, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía cửa.

Đúng như anh nghĩ, nhiệm vụ số 2 sẽ là nhiệm vụ hoàn thành đầu tiên.

Cửa hỷ phòng từ từ mở ra. Trước mắt Trường Sơn, một dáng người cao gầy xuất hiện.

Trên nền thảm đỏ thẫm, vạt áo trắng quét nhẹ trên mặt đất. Người vừa bước vào mặc một bộ hỉ phục thêu kim tuyến tinh xảo, mỗi bước chân đều mang theo hương trầm dìu dịu. Hắn hơi cúi người để tránh lụa đỏ, ngẩng đầu lên.

Mắt Trường Sơn mở to.

Mặt người này... sao anh lại không thấy được mặt hắn?

——

Các khách đọc được cho tôi xin chiếc vote và lưu vào danh sách đọc nhaaa ☂️☂️☂️

Có góp ý gì các khách iu cứ comment cho tôi nhoé 🙌 Từng chiếc vote, lưu vào danh sách đọc, và comment của mọi người đều là động lực để tôi nấu fic mỗi ngày 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me