TruyenFull.Me

Stony Transfic No Black Or White In The Blue

Tony Stark nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình, chống lại thôi thúc đập nó vào tường. Nó sẽ không giải quyết bất cứ điều gì. Tony khá chắc chắn rằng nó thậm chí sẽ không mang lại cho gã sự hài lòng nhất thời. Nhưng sự thôi thúc muốn phá hủy, đặc biệt là phá hủy thứ gì đó mà gã sở hữu, gần như áp đảo.

Gã không ném ly Scotch, cũng không nôn hết những phần còn lại trong dạ dày trống rỗng. Gã đã nhận được một cú tặc lưỡi từ Captain America ngày hôm nay rồi, và gã không cần phải gợi lại sự chú ý của Steve một lần nữa. Bên cạnh đó, ném cái ly vào tường sẽ vô cùng lãng phí rượu, và Tony không quá chắc chắn rằng gã sẽ ném trúng với hộp sọ đang bị va đập bởi những chấn động còn lại đâu.

Biến bản thân thành một tên say rượu gào rú bất chấp cơn chấn động sẽ là một cách tốt hơn để không ném vỡ cái ly. Nó cũng sẽ đi kèm theo một bài thuyết giảng khác từ Cap, nhưng gã sẽ quá say để quan tâm đến những gì Steve nghĩ về mình. Ngay cả bây giờ Steve cũng đếch thể ít nghĩ về gã hơn. Nếu gã trở thành một kẻ điên và thất bại, thì ít nhất gã cũng có thể đi hết con đường này.

Tony nốc cạn ly Scotch, hưởng thụ cảm giác bỏng rát thiêu cháy cổ họng. Không phải loại Scotch đắt tiền, mà là loại rẻ mạt, loại không dễ nuốt trôi, bởi vì gã không xứng đáng được thoải mái ngay bây giờ. Gã có thể cảm nhận được tốc độ của nó khi nó hòa làm một với dòng máu trong dạ dày trống rỗng, và gã rót thêm một ly nữa. Nếu may mắn, gã sẽ sớm quá say để quan tâm.

Tuy nhiên, vẫn chưa đủ say để gã có thể nhìn thấy ảo giác với những tia sáng rực rỡ. Điều đó gây trở ngại trong kế hoạch của gã. "JARVIS!" Gã gọi to, che mắt khi cúi xuống. "Khởi động--"

"Tôi đến trong hòa bình." Một giọng nói mỉa mai cực kỳ quen thuộc vang lên. Tony biết rõ giọng nói đó -- gã đã xem đủ các video của bản thân để thậm chí nhận thấy sự méo mó khi nghe nó bên ngoài miệng của chính mình.

Gã liếc ra từ dưới gầm bàn và chớp mắt với những gì mình thấy khi tầm nhìn đã rõ ràng. Đây là loại chuyện xảy ra sau nửa chai chứ không phải một ly. Nghiêm túc đấy, gã không say đến mức bị ảo giác thấy bản thân trong một bộ đồ xa lạ - nhưng cũng quen thuộc - bộ giáp Iron Man. Người kia có tấm che mặt được lật lên và đang nhìn chằm chằm xuống một ly martini trống rỗng, được nắm chặt giữa những khớp ngón tay của bộ giáp. "Họ nói rượu sẽ không còn sau chuyến đi." Người kia buồn bã nói. "Nhưng tôi thực sự đã hy vọng. Anh sẽ không ngại chia sẻ một số loại vodka chất lượng cao, phải không?"

"JARVIS!" Tony hét lên.

"Bộ giáp đang đến, Sir." JARVIS trả lời.

"Ah, anh cũng có AI JARVIS." Người kia nói với một nụ cười thích thú xuất hiện trên khuôn mặt. "Mặc dù không có gì vượt trội hơn bản gốc. Xin chào, JARVIS."

JARVIS không trả lời, thay vào đó mặc bộ giáp cho Tony sau khi nó xuất hiện dưới sảnh. "Thông báo cho các Avengers khác." Tony nói khi gã đóng tấm che mặt. Gã đưa tay lên, repulsor sẵn sàng. "Anh là ai?"

"Tôi nên nghĩ đó là điều hiển nhiên. JARVIS giúp kiểm soát bộ đồ?" Bản sao của gã hỏi, nhìn bộ giáp của Tony một cách hiếu kì. Bây giờ Tony đang quan sát, gã đã có thể nhận ra sự khác biệt. Dù đó là cái quái gì, y không phải là một bản sao hoàn hảo. Tóc y xù hơn, khuôn mặt hốc hác hơn. Làn da của y có một chút nhợt nhạt - Tony liên tưởng đến một số đứa trẻ mà gã thỉnh thoảng đến thăm trong bệnh viện - của một người đã bị bệnh trong một thời gian dài. Bộ giáp chắc chắn là khác biệt rồi, với những góc cạnh sắc bén hơn Tony muốn trong các thiết kế của mình.

"Tôi đã nói rằng tôi đến trong hòa bình." Doppelganger của gã nói, dường như không quan tâm.

"Tony, cái gì--" Steve nói khi anh lao vào, trong bộ đồng phục (có lẽ vừa mới trở lại tập luyện, Tony nghĩ, xem xét lại lịch trình của Steve trong đầu) và khiên giơ lên. Anh nhìn Tony thật, người có tấm che mặt úp xuống, sau đó nhìn vào bản sao không đội mũ bảo hiểm, tự động di chuyển sang phía của doppelganger. "Bộ giáp có vấn đề ư?" Anh hỏi y, nhìn vào ly martini trống rỗng với sự không tán thành.

Tony cảm thấy bị phản bội một chút, đặc biệt khi Steve rõ ràng nhận ra sự khác biệt. Gã cho rằng đó là những gì gã nhận được khi đóng tấm che mặt xuống khi có hai người họ. Thành thật mà nói, bộ giáp đã xuất hiện một lần, và mọi người đều cho rằng bộ giáp hiện đang trống rỗng. Gã sẽ sửa cái trục trặc nhỏ đó! "Cap, tránh xa anh ta ra!" Tony nói, lật tấm che mặt lên để Steve có thể thấy gã thực sự đang ở trong.

Steve nhảy lùi lại, lúc này chiếc khiên giơ lên đề phòng kẻ xâm nhập. Anh nhìn vào giữa hai người họ, rồi nheo mắt nhìn doppelganger. Tony kia vẫy tay. "Anh là ai?"

"Thật thù địch lắm thay." Doppelganger nói với một tiếng thở dài. "Tất cả những gì tôi muốn là một ly rượu. Anh không phải là một trong số tôi đã tỉnh táo, phải không?"

Tony kia rùng mình, một chuyển động kỳ quặc truyền qua bộ giáp. Rồi y nhìn xuống cái chai trên bàn mà Tony đã uống. "Ah, tốt. Hình như là không. Scotch? Trừ khi mọi thứ ở đây rất khác biệt, cũng không phải loại cao cấp. Tôi chỉ uống đồ rẻ tiền khi tôi muốn cảm nhận sự thiêu đốt."

Đôi mắt của y -- đôi mắt xanh, Tony nhận ra ngay từ đầu, trông đầy bất ngờ. "Tôi cho rằng đó là một cách để nói rằng anh đã có một ngày tồi tệ?"

Tony cảm thấy mắt mình mở to khi gã nhìn chằm chằm lại, cơn giận bốc lên. "Làm sao anh... Anh là tên quái nào thế?" Tony cáu kỉnh.

"Xin lỗi, tôi không quen với việc thực sự phải giới thiệu bản thân. Đó là một trải nghiệm mới lạ." Tony khác nói với một đợt sóng nhỏ khác. Sau đó, y chuyển ly martini của mình và đưa tay phải ra như muốn bắt tay."Tôi đã luôn muốn gặp bản thân mình. Xin chào! Tôi là anh."

Tony không hạ cánh tay xuống, repulsor vẫn phát sáng đầy đe dọa. Doppelganger hạ tay xuống, nhìn Steve đầy ẩn ý.

"Du hành thời gian?" Steve hỏi, trông có vẻ hơi lạc lõng.

"Tôi cho rằng điều đó có thể về mặt kỹ thuật." Doppelganger nói, nhìn xung quanh. "Nhưng nếu đây là quá khứ, tôi chưa từng đến đây và nếu đây là tương lai, anh sẽ nhớ tôi đã làm điều đó, nên có lẽ là không. Và... Chà. Mẹ kiếp. Mắt nâu. Tôi đã không mong đợi điều đó." Doppelganger giờ đang chăm chú nhìn Tony, tiến lại gần hơn mặc dù các loại vũ khí đang nhắm vào y.

"Thế anh mong đợi điều gì?" Tony hỏi, hơi ngạc nhiên.

"Rượu thuộc loại nào đó. Vodka, martini, rõ ràng, mặc dù tôi sẽ uống scotch, nếu cần. Tỉnh táo không phải thói quen của tôi, old boy." Tony kia nói. Rồi y thở dài, đặt ly martini trống rỗng xuống, giơ hai tay lên với repulsor đã tắt. "Tôi đầu hàng. Đưa tôi đến gặp lãnh đạo của các anh."

"Trường hợp khẩn cấp gì vậy?" Clint thở hổn hển, hết hơi khi chạy vào phòng. Ngẫm lại, Tony đáng lẽ phải cụ thể hơn khi gã bật báo động, nhưng việc này quá kì lạ để có thể suy nghĩ thấu đáo. "Tôi nghe nói rằng... Cái quái gì vậy? Không, chuyện quái gì vậy? Tại sao lại có hai Tony Stark?"

Doppelganger mỉm cười và vẫy tay lần nữa. "Xin chào, Clint. Rất vui khi chú có thể tham gia với bọn anh."

"Mẹ nó chứ cuộc đời của tui." Clint nói. "Không. Tui đíu thể xử lý hai trong số họ được đâu. Ông giải quyết chuyện này đi, Cap."

"Hawkeye." Steve cảnh báo.

"Tôi có thể đề cập một lần nữa là tôi đến trong hòa bình không?" Tony kia nói. "Tôi là Tony Stark từ một chiều không gian khác. Tôi thuộc nhóm Ultimates, giống như mấy người, nhưng với một vài điểm khác biệt."

"Ultimates là gì vậy?" Clint hỏi.

Lần đầu tiên, doppelganger trông có vẻ khó hiểu. Y vẫy tay với tất cả bọn họ. "Mọi người không được gọi là Ultimates?"

"Avengers." Tony nói, chống lại sự thôi thúc bắn tia repulsor vào bản thân khác của gã để khuất phục y và để các điệp viên đưa y vào thẩm vấn.

"Chiến dịch đặc biệt của Fury?" Tony kia lúng túng nói. Khi không ai trong số họ trả lời, y có vẻ trầm ngâm. "Không, tôi không thể tưởng tượng Fury để bất kỳ phiên bản nào của tôi tham gia vào chiến dịch đặc biệt của ổng. Thật kỳ lạ. Dù sao đi nữa, chỉ vì tôi đến từ một chiều không khác không có nghĩa là tôi ở đây để chiếm lấy thế giới."

"Sẽ không phải là điều kỳ lạ nhất xảy ra với chúng tôi." Natasha nói.

Tony khác quay lại ngay khi nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt y mở to và Tony biết ánh mắt đó. Đó là cái nhìn mà Tony đã thấy khi gặp ác mộng, thở hổn hển vào giữa đêm khi nhìn vào gương và chống lại cảm giác chết đuối. Cái nhìn đã biến mất vài giây sau đó và được thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng mà Tony hoàn toàn xa lạ. Tony đã thấy mình tức giận trước đây, nhưng đây là một điều khác biệt, một điều đáng sợ hơn. Lần đầu tiên, doppelganger giơ tay lên phòng thủ, repulsor sáng lên. "Natasha." Tony kia nói, giọng y lạnh lùng. "Ngạc nhiên khi thấy cô còn sống ở đây đấy."

Tony có thể thấy đội của mình đang di chuyển, dự định hạ doppelganger mắt xanh. Gã đã quá quen thuộc với những gì sẽ xảy ra với họ nếu họ tấn công trong khi Tony khác ở trong trạng thái này. Chỉ Cap có vũ khí, và Tony kia không ở trong trạng thái sẵn sàng để kìm chế. Gã tính toán các khả năng, tìm kiếm cách để kết thúc điều này một cách nhanh chóng. Đáng buồn thay, cách duy nhất có lý là cần có người có miệng lưỡi khéo léo và điều đó có nghĩa là nói chuyện với doppelganger này bằng lời của y. Hoặc là ném cả hai ra ngoài cửa sổ, và Tony không muốn phá Tháp lần nữa. Gã nghĩ lại về cái nhìn bao phủ vội vã mà doppelganger đã có, và đưa ra quyết định của chính mình.

"JARVIS, mở bộ giáp ra đi." Tony nói khẽ.

"Sir, đó là một hành động không khôn ngoan lúc này--"

"Mở nó ra." Tony ra lệnh, quan sát khi bộ giáp mở ra. Gã bước ra khỏi nó, bước về phía bản sao của mình với hai tay trong không trung.

"Tony, em đang làm gì vậy?" Steve hỏi. "Quay lại bộ đồ ngay!"

Tony phớt lờ anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thẳm. "Không sao đâu." Tony nói, bước đi bình tĩnh. "Natasha đứng về phía chúng ta."

"Con chó cái đó khiến anh nghĩ vậy." Tony khác khinh bỉ. Y không hạ tay xuống. "Nói cho tôi biết, ĐỒNG ĐỘI, có phải cô định lén lút lấy tài khoản ngân hàng Stark ở đây không? Hay cô chưa tìm thấy đứa trẻ nào để giết?"

"Tôi không có hứng thú làm hại trẻ em hay tiền của Tony." Natasha nói với một cái nhún vai, nhưng cô đi theo sự dẫn dắt của Tony, cất con dao găm nhỏ mà cô vừa với tới. Cô giơ hai tay lên đầu hàng để chứng tỏ mình vô hại. Không phải Black Widow là vô hại, nhưng đó là suy nghĩ được tính. "Tôi không ở đây để làm hại bất cứ ai, càng không có ý hại đội của tôi."

"Hãy nói điều đó với vợ và con của Barton." Tony khác nói.

"Hãy nhớ rằng, tui không có vợ hoặc con." Clint đề nghị, nhưng repulsor của doppelganger không tắt đi.

Đến lúc này, Tony đã đủ gần để đặt bàn tay trần của mình lên chiếc găng tay của y, ấn nhẹ xuống. Không có áo giáp của riêng mình, gã không có hy vọng đẩy nó xuống nếu Tony kia không muốn, nhưng gã giữ áp lực ổn định. "Nếu anh đến từ chiều không gian khác," Tony nói nhẹ nhàng. "Sẽ có sự khác biệt. Cô ấy không phải là người xấu ở đây."

"Anh sẽ biết nếu cô ta là người xấu?" Tony kia hỏi.

Trong sự im lặng, Natasha nhếch mép. Bởi vì không, họ thực sự sẽ không.

Nhưng đó không phải là vấn đề. "Không phải lần này." Tony nói, hy vọng rằng gã đang nói sự thật. Gã không muốn nghĩ Black Widow sẽ lừa họ. Đó là một suy nghĩ kinh hoàng, mặc dù chết bởi bắp đùi của Natasha có lẽ là một trong những cái chết tốt hơn mà Tony có thể nghĩ đến.

"Thật vậy sao?" Tony kia nghi ngờ hỏi. "Cô ta đã ngủ với anh hả?"

"Không." Tony nói, lông mày phải của gã co giật, gã cố gắng ngụy trang thành một cái nhướn mày mỉa mai. "Chắc chắn không phải."

Tony kia nheo mắt. "Anh biết đấy, anh trông đáng chú ý như tôi khi tôi nói dối. Có vẻ như chúng ta có cùng một cách nói."

"Đợi đã, nghiêm túc chứ?" Clint hỏi, nhìn chăm chú vào Tony, rồi đến Natasha. "Cái quái gì vậy? Ông anh đang nói dối hở? Sao tui lại không biết điều này vậy được?"

Bây giờ Tony hốt hoảng. Gã quay lại đối mặt với Natasha. "Điều này không được tính là tôi nói nhé!"

Natasha thở dài, nhưng cô không có vẻ gì là sắp giết gã. Steve, mặt khác, rất tức giận. Tony đã chiến đấu chống lại cái nhăn mặt. "Đó là tình một đêm." Natasha làm rõ trước khi Steve có thể nói bất cứ điều gì, điều mà Tony đánh giá rất cao. Cô không thể giận gã vì đã để sự thật lộ ra khi cô để gã chiến đấu một mình trong hoàn cảnh này. "Chúng tôi đã đặt cược về... danh tiếng của anh ấy. Cách tốt nhất để giải quyết nó là tìm hiểu cá nhân."

"Đó là một đêm kinh khủng." Tony nói thêm.

"Vì thế?" Clint nói trong sự im lặng theo sau. "Tui tò mò chết đi được Ổng có được không?"

"Nói anh ta 'được' là còn nói nhẹ nhàng đấy." Natasha trả lời với một nụ cười nhếch mép. "Danh tiếng của anh ấy rất vững chắc và kiếm được nhiều tiền."

Tony cho phép mình tự mãn về điều đó. Vô cùng tự mãn.

"Stark, Widow, không phải lúc." Steve cắn răng, mặt đỏ bừng. Tony rất buồn khi nói rằng gã không thể biết đó là sự bối rối hay tức giận, nhưng gã đang nghiêng về vế sau vì thực tế là bàn tay không cầm chiếc khiên đang cuộn lại thành đấm.

Tony kia lặng lẽ quan sát cuộc trao đổi, và Tony có thể cảm thấy y dao động ngay cả khi mặc áo giáp khi tay y run lên. "Thôi nào." Tony nói, trả lại toàn bộ sự chú ý của mình cho bản sao ở thế giới khác. "Hãy đưa anh ra khỏi bộ đồ. Sau đó, anh có thể cho chúng tôi biết lý do anh ở đây."

"Tôi không..." Tony kia nói, ánh mắt khó tả biến mất và tan vỡ.

Tony biết nên làm những gì. Gã không hoàn toàn chắc chắn rằng gã muốn những người khác biết, vì đó cũng là điểm yếu của gã. Tuy nhiên, không có nhiều sự lựa chọn. Gã đưa tay lên, cảm thấy lúng túng bên ngoài bộ đồ. Gã nhẹ nhàng vuốt tóc bản sao của mình, kết thúc chuyển động trên má. Chuyển động vừa thân mật vừa êm dịu; Tony nhanh chóng chạm vào, và đó là điều tốt nhất gã có thể làm khi bản sao của gã trốn trong bộ giáp.

Doppelganger nao núng, nhưng không gạt tay gã đi. Thay vào đó y dựa vào bàn tay như một con mèo, nhắm mắt lại và hít một hơi. Y hạ cánh tay xuống, và repulsor được tắt đi. "Miễn là anh hứa sẽ có rượu." Tony kia nói, giọng y run run.

"Vodka ngon nhất tôi có." Tony hứa. Gã lờ đi sự không tán thành trong mắt Steve. Gã để mắt đến Tony Stark từ một thế giới khác. Người kia trông kiệt sức sau cuộc trao đổi.

"Được rồi. Nhưng tôi sẽ cần giúp đỡ để thoát khỏi nó. Giáp của tôi không như của anh." Người kia nói, hơi dựa vào Tony. Không có cách nào Tony có thể chống đỡ được trọng lượng của bộ giáp, chưa kể bản sao của gã trông to lớn hơn gã. Nhưng y dựa vào Tony, đủ để cảm nhận áp lực về sức nặng của y thông qua bộ giáp. Tony biết mánh khóe đó, để thuyết phục tâm trí gã rằng gã thực sự có thể cảm nhận được chúng, và gã đã không rời đi. Sau một cái nhìn cuối cùng về Natasha, một sự pha trộn giữa khát khao và sự phản bội, Tony kia quay lưng đi.

Gã dẫn 'mình khác' (chết tiệt, rằng đây là cụm từ gã phải sử dụng) xuống xưởng, theo sau là một Captain America trông rất không vui. "Anh không cần phải đi theo chúng tôi." Tony lẩm bẩm, lườm Steve.

"Anh ta mặc giáp. Em thì không." Steve nói, trả lại bằng ánh mắt giận dữ. Tony rời mắt khỏi Steve, không muốn đối mặt với sự tức giận ở đó. Không phải khi gã đáng bị như vậy.

Gã cảm thấy một bàn tay kim loại vỗ vai mình. "Hãy để anh ta gầm gừ một cách nam tính và giả vờ rằng anh cần được bảo vệ, old boy. Anh ta thích điều đó, và điều đó giúp anh ta dễ đối phó hơn. Ít gắt gỏng hơn. Và trời cấm Captain America cằn nhằn."

"Prozac (1) sẽ không hoạt động với anh ta, nếu chỉ một viên." Tony trả lời.

Tony kia trông vẫn run rẩy, nhưng y cười yếu ớt khi Steve khịt mũi. "Không rượu." Người kia than thở. "Đôi khi tôi nhớ những ngày anh ấy quan hệ thường xuyên, bởi vì tất cả sự tự do và không tán thành đó đều tập trung ở nơi khác."

"Tôi cái gì cơ?" Steve nói, loạng choạng trong bước chân của chính mình.

"Ý anh là anh ta thả lỏng khi được quan hệ thường xuyên?" Tony hỏi, vì đây là thông tin thích hợp.

"Anh ta chưa làm điều đó ở đây?" Tony khác hỏi, sự hài hước bình thường của y đang trở lại. "Tôi sẽ không nói anh ấy buông thả, nhưng anh ấy tập trung hơn vào việc không tán thành cách phụ nữ ngày nay ăn mặc khi anh ấy từ chối thói quen uống rượu của chúng ta. Điều đó đặt anh ấy vào mối quan hệ với một người phụ nữ đã kết hôn."

"Đã kết hôn?" Steve hỏi, trông hoàn toàn kinh ngạc. "Tôi sẽ không..."

Bây giờ Tony khác trông cực kì vui vẻ. "Oh, đợi cho đến khi tôi quay lại để nói với Cap, bản thân khác của anh ta đã kinh hoàng vì chuyện tình của anh ta với..." Đôi mắt xanh của y mờ đi trong giây lát, và y dừng lại, lắc đầu. "Sau đó, một lần nữa, có lẽ tốt nhất không nên đề cập đến cô ấy bây giờ."

Có gì đó trong quá khứ, và Tony có thể thấy cái chết mà đôi mắt ấy nhìn thấy. Trong những trường hợp bình thường, đây sẽ là lời nói bóng gió của Tony để thay đổi chủ đề và trêu chọc Steve không thương tiếc vì đã cắt cổ người đàn ông khác. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn quá căng thẳng giữa họ, vì vậy Tony chỉ dẫn họ xuống xưởng mà không có bình luận nào khác.

Tháo bộ giáp ra là một công việc tẻ nhạt, vì ổ khóa và kẹp khác với bộ đồ của Tony, và họ không thể sử dụng giàn khoan gã dựng trên ban công mà không cần lập trình thêm. Tony sẽ làm việc vào tối nay (và hãy nhìn vào bộ giáp của người kia đi, bởi vì Tony tò mò về chất lỏng màu xanh lá cây. Cộng với các mạch mà gã thấy là hết sức gợi cảm), nhưng bây giờ họ làm việc trong im lặng. Với Steve ở đó, thật khó để nói chuyện, và Tony không có tâm trạng để đặt câu hỏi.

Sự im lặng kéo dài cho đến khi Tony tháo tấm ngực ra, và bên dưới không có ánh sáng xanh. Gã ngạc nhiên nhìn lên bản sao của mình. Lò phản ứng hồ quang của riêng gã được che bởi bộ đồ gã mặc, ánh sáng bị che khuất, nhưng Tony này đang mặc undershirt và boxers, không có chỗ nào đủ gần để che đi vòng cung. Những gì Tony có thể thấy ở ngực của y là nó còn nguyên vẹn. Nếu không có lò phản ứng hồ quang và không có vết sẹo rõ ràng, thì tại sao...

"Anh không có--" Steve bắt đầu nói. Anh cắt ngang do tín hiệu sắc bén của Tony. Nếu doppelganger không có lò phản ứng, y không cần biết Tony có. Bản sao của gã nhìn họ tò mò, nhưng không bình luận. Nó đã khiến Tony suy nghĩ rất nhiều về, một phiên bản thay thế của gã không có lỗ trên ngực.

Tony không hài lòng khi thấy rằng bản sao mắt xanh của gã cao hơn gã một chút bên ngoài bộ đồ. Tuy nhiên, bộ đồ ba mảnh của Tony vẫn vừa vặn ngay cả khi chúng hơi chật xung quanh cơ thể y, vì vậy một khi người đàn ông kia được chăm sóc đúng cách, họ sẽ quay trở lại tầng chung để gặp những người khác.

Tony kia không nhìn về phía Natasha khi y bước vào phòng, kiên quyết bỏ qua thực tế cô tồn tại. Y nở nụ cười với Thor, ngay cả khi Bruce chào đón y với cái nhìn ngạc nhiên.

Tony, về phần mình, đã đi thẳng đến quầy bar. Gã đã chọn một ly martini với ba quả ô liu và một ly Scotch ngon lành của gã (không có lý do gì để cho đội biết rằng bản thân khác của gã đã thông báo thói quen đó) cho chính mình. "Còn ai uống nữa không?" Gã hỏi.

Ánh nhìn nghiêm khắc không tán thành từ Steve đã dập tắt Thor và Clint. "Black Russian, nếu anh có thể làm được." Natasha nói trong sự thể hiện về tình đoàn kết. Tony biết mình thích cô.

"Vì cô, sugar pie, bất cứ thứ gì." Tony trả lời khô khan. Gã trộn Vodka và Kahlúa, cẩn thận mang cả ba loại đồ uống đến. Tony kia nâng cốc với gã, quay sang Natasha một nửa trước khi y dừng lại... "Vậy, câu chuyện là gì? Tôi cho rằng cú nhảy là có chủ ý, không phải vô tình." Tony nói, ngồi trên ghế bành thay vì nơi gã thường ở bên cạnh Steve và Bruce.

"Anh biết đấy, như thường lệ. Stark Tech bị đánh cắp," Tony kia nói. "Tìm kiếm ai đó đã đánh cắp kế hoạch từ các tập tin cá nhân của anh trai tôi."

Tony chớp mắt. "Anh trai?" Clint hỏi, mọi ánh mắt đều hướng về Tony.

"Chúng tôi là sinh đôi." Tony khác nói, cũng tò mò nhìn Tony bây giờ. "Gregory thân yêu thế nào trong thế giới này?"

Chúa ơi, Tony không nghĩ thế giới của họ lại có thể chống đỡ được cặp song sinh Stark. "Tôi là con một." Tony nói, giơ tay lên để trấn an những người khác. "Chưa bao giờ gặp bất kỳ thành viên gia đình nào tên là Gregory."

Tony kia nhìn xuống martini của mình với vẻ mặt trống rỗng. "Ah." Y nói. Tony tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Gregory. "Tôi không cho rằng tôi có thể nói chuyện với anh ấy ở đây sau điều đó. Đáng tiếc."

"Điều gì đã xảy ra với người anh em song sinh của anh mà anh không thể nói chuyện với anh ấy trong thế giới của anh?" Thor hỏi, bất chấp ánh mắt cảnh báo của Natasha.

"Tôi tắt máy duy trì sự sống của anh ấy." Tony kia nói một cách tối tăm, để lại martini trước khi tiếp tục như thể câu hỏi chưa được hỏi. "Tôi chắc rằng tất cả các anh đều biết rằng hầu hết mọi người coi tôi là thiên tài. Vì vậy, khi tôi nói rằng Gregory thông minh hơn tôi gấp mười lần, tôi chắc chắn anh sẽ nhận ra toàn bộ vấn đề."

Tony không thích nghĩ đến việc có ai đó thông minh hơn gã gấp mười lần. Gã có thể nghe thấy sự phẫn nộ ẩn giấu cẩn thận trong giọng nói của người kia, vì vậy gã không nghĩ mình là người duy nhất. "Người anh song sinh của anh đã tạo ra vũ khí." Tony nói, một cảm giác sợ hãi ngày càng lớn dần trên vai gã.

"Anh ta có ít phẩm chất đạo đức hơn tôi." Tony khác trả lời. "Cụm từ mà Nick thích sử dụng là gì ấy nhỉ? Ah, phải. Phi luân lý. Giống như cách ông ta hỗ trợ những thiên tài cưng của mình. Cho đến khi họ phản bội ông ta và vu oan ông ta phản quốc, dù sao đi nữa."

Tony đứng dậy pha một ly đồ uống khác, đẩy lùi cảm giác khó chịu mà gã cảm thấy. Một lần, rất lâu trước đây, Tony đã tự hỏi liệu gã có bớt cô đơn khi có anh chị em hoặc các thành viên khác trong gia đình không. Bây giờ gã vô cùng vui mừng vì gã không bao giờ có được điều ước đó. Gã đặt đồ uống trước mặt Tony kia, trước khi nâng ly Scotch của chính mình.

"Vì vậy, ông đã có một anh trai song sinh độc ác chế tạo vũ khí, và những bản kế hoạch cho một trong những vũ khí đó đã bị đánh cắp?" Clint hỏi. "Làm thế nào mà nó thậm chí hoạt động? Ý tui là, song sinh thường độc ác như nhau, nhưng Tony lại là biểu tượng tối đẹp."

Bruce xen ngang. "Clint, không phải mọi thứ diễn ra như phim."

"Gregory tóc vàng." Tony khác nói một cách hữu ích.

Miệng Clint há hốc. Tony chỉ phớt lờ cậu ta với sự nhiệt thành tương tự, Tony kia thì phớt lờ Natasha. "Tại sao lại đến đây? Có vẻ hơi xa để bắt một tên trộm." Tony nói.

"Rõ ràng tên trộm đã chạy qua một máy phát cổng thông tin SHIELD đang nghiên cứu khi hắn ta đang cố trốn thoát. Cho dù đó là công nghệ của Reed hay Mysterio, Monica sẽ không nói với tôi. Cô ấy không muốn tôi rình mò nhiều hơn tôi đã làm, nhưng tôi cược đó là thứ gì đó mà Reed đã làm trước khi anh ta phát điên." Tony kia nói. Tony không nhận ra cái tên Reed, nhưng gã biết rằng đó là vết nhơ đặc biệt của sự tình cờ mà bản thân khác của gã đang để lộ. Sự thù hận ở đó được che đậy tốt, nhưng Tony biết bản thân quá rõ. "Vì vậy, các Ultimates được phân chia đi qua các chiều không gian có khả năng nhất." Tony khác tiếp tục. "Nếu chúng tôi không tìm thấy bất cứ điều gì trước khi hết hai tuần, thì cổng sẽ mở ra một lần nữa để đưa chúng tôi về nhà."

"Vì vậy, điều đó có nghĩa là nó thậm chí có thể không ở trong chiều không gian này." Steve nói một cách suy nghĩ. "Anh có cách nào để theo dõi nó không?"

"Việc đó sẽ giống như mò kim đáy bể nếu chúng tôi không phát hiện." Tony kia nói khô khan. "Rất may, tên trộm đã đánh cắp một số thứ khác cần lưu ý, một trong số đó phát ra một số bức xạ ở mức độ thấp nhưng độc nhất. Những người khác có máy theo dõi; tôi có bộ đồ có thể làm được ít nhiều điều tương tự."

"Và anh có biết họ đã đánh cắp bản kế hoạch nào không?" Tony khẽ hỏi.

"Greg không có ở đây để hỏi." Y nói, bất kỳ đau buồn nào gã có thể cảm thấy đều bị khóa lại một cách an toàn. "Tôi sợ rằng người anh em song sinh thân yêu của tôi đã không để lại bất kỳ hồ sơ nào với tôi và tên trộm đã xóa sạch hàng đống bộ nhớ sau khi hắn ta có được thông tin. Anh cũng chỉ biết như tôi mà thôi."

"Đúng là nhà Stark nhỉ." Clint nói.

"Cẩn tắc vô ưu mà, đó có phải là lý do tại sao anh đang tìm kiếm nó bất kể đó là gì không?" Natasha nói, lần đầu tiên lên tiếng.

Tony kia vẫn đứng yên, và Tony muốn đặt tay lên lưng y, nhưng y ở quá xa. "Như cô ta nói." Tony kia nói, nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình với một biểu cảm thậm chí Tony chẳng thể gọi tên. "Tôi không nghĩ là chiều không gian này xứng đáng với bất cứ điều gì anh trai tôi có thể nghĩ ra."

"Sau đó, chúng tôi sẽ hỗ trợ anh trong việc tìm kiếm." Thor nói.

"Nhưng tôi muốn có ít nhất một trong số các Avengers đi cùng với anh mọi lúc." Steve nhanh chóng thêm vào.

"Thật khó để được tin tưởng nhỉ." Tony kia nói với một tiếng thở dài. Y uống ly martini của mình chậm hơn lần này, với một biểu cảm bình tĩnh, mặc dù Tony có thể thấy cách y cầm ly. Y giống như một con vịt trong nước -- bình tĩnh trên bề mặt, nhưng chèo như địa ngục bên dưới.

"Chúng ta hãy đi xuống xưởng. Tôi có thể thức đêm và xem liệu tôi có thể giúp anh theo dõi bức xạ không." Tony nói, hy vọng sẽ nhìn rõ hơn về bộ giáp của mình khác.

"Thor, đi với họ." Steve ra lệnh.

Tony quay lại, giận dữ với mệnh lệnh. Gã đã chịu đựng Captain America đủ rồi. "Vì vậy, bây giờ anh đếch thể tin tưởng tôi nữa, phải không?" Tony hét lên, những ngón tay quấn chặt quanh chiếc ly trong tay khi gã nỗ lực không ném nó.

Steve trông như thể Tony đã tát anh khoảnh khắc đó, trước khi cơn giận thay thế. "Đó không phải là điều tôi đang nói, Tony. Em--"

"Sao cũng được." Tony ngắt lời, xoay gót chân. "Tôi sẽ ra khỏi đây."

"Rất suôn sẻ, Rogers. Tôi có thể nói là hoàn toàn khéo léo." Tony khác nói. Steve nhăn mặt vì sự tức giận mà anh có thể nghe thấy trong giọng nói còn lại của Tony.

Steve cảm thấy đôi vai mình chùng xuống. "Tôi không bao giờ có ý ám chỉ điều đó." Anh nói.

"Tôi không thể nghĩ theo bất cứ cách nào khác, và đó không phải là do suy nghĩ mù mờ của một kẻ nghiện rượu." Tony khác nói, đi theo sau Tony vũ trụ này mà không nói lời nào khác.

"Tôi chỉ... Họ nghĩ quá giống nhau. Tony kia có thể..." Steve nhìn xuống, nhắm mắt lại. Anh đã làm rối tung nó lên.

Anh cảm thấy một tay đặt lên vai và ngước lên nhìn Thor. "Tôi sẽ trông chừng họ, người anh em, đừng sợ. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ rằng anh có ý tốt." Người ngoài hành tinh (Steve từ chối thừa nhận anh ta là một vị thần) nói, mỉm cười ân cần.

"Tôi cũng nên đi cùng để đảm bảo họ không làm nổ tung Tháp." Bruce nói, trông có vẻ lo lắng. "Gấp đôi Tonys có nghĩa là gấp đôi rắc rối."

Clint cười thầm. "Yeah, chúc may mắn với việc kìm nén, Doc."

Khi Thor và Bruce rời khỏi phòng sau hai Tonys (đôi khi Steve bỏ qua quá khứ, chỉ vì nó ít phức tạp hơn. Hydra là ác quỷ, kết thúc câu chuyện. Và anh đã không phải đối phó với bản sao của đồng đội mà anh vừa thương vừa giận) Steve tìm chiếc khiên của mình. Anh an ủi bản thân rằng đó là một ẩn số của cuộc sống, ngay cả khi điều đó dẫn anh đến điều này.

"Tony và tôi ngủ với nhau trước khi anh và anh ấy bắt đầu ở bên nhau." Natasha nói sau một lúc, gợi lại cuộc trò chuyện mà Steve đã rất cố gắng để quên. "Đó là khá sớm sau khi chia tay với Pepper."

"Và cô quyết định ngủ với em ấy là một cách tốt để cổ vũ em ấy?" Steve nói, buộc bản thân không được cáu kỉnh. Anh tôn trọng Natasha, anh đã làm thế, và cô là một người trưởng thành, người không cần đạo đức hay sự ghen tuông của anh. Anh đã nhận được bài giảng đó trước đây và thực sự, anh rất vui vì phụ nữ có nhiều tự do hơn. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi thực tế là cô đã ngủ với Tony.

"Và tôi đã tò mò." Natasha nói với một nụ cười nhếch mép. "Những gì tôi nói trước đó không chỉ là để vuốt ve cái tôi của anh ấy. Nhân tiện, tất cả đều là sự thật. Anh đang ở trong một chuyến đi hết sức tồi tệ đấy."

Có những điều Steve thực sự không muốn biết về đồng đội của mình. Ít nhất, anh tự nhủ mình không muốn biết điều này. Theo như Natasha ngủ với Tony, đó là sự thật. Anh không chịu nghĩ về việc Tony đã ngủ ngon như thế nào. "Nhưng đừng lo lắng, Cap. Tôi không chen vào hai ngưòi." Natasha tiếp tục. "Anh ấy đã không đưa bất cứ ai về nhà kể từ khi hai người bắt đầu."

"Giữa chúng tôi không phải như vậy." Steve phản đối, bất chấp sự nhẹ nhõm mà anh cảm thấy trước lời nói của cô.

Clint khịt mũi. "Cap, tui nghĩ tất cả bọn này đều biết có một con quái vật mắt xanh trong phòng trước đó và chắc chắn rằng đíu phải là Bruce."

"Không thay đổi những gì tôi nói." Steve nói một cách bừa bãi. "Và tôi không ghen."

"Chắc chắn là ông không rồi." Clint nói, vỗ vai anh.

"Hãy nhớ nhé." Natasha trầm ngâm nói. "Coi chừng lưỡi của anh ta nếu anh không bao giờ 'trở nên như thế'. Nó gây chết người. Đặc biệt là khi anh ấy--"

"Tui thực sự chẳng cần biết điều đó về Stark đâu." Clint phàn nàn.

Steve lườm, vì đó là thông tin liên quan, nhưng không yêu cầu Natasha tiếp tục. Thay vào đó, anh tập trung vào việc phớt lờ biểu cảm tự mãn của cô và cố gắng không để trí tưởng tượng của mình bỏ chạy với những suy nghĩ về lưỡi của Tony trong khi có những người khác trong phòng. Cái sau rất dai dẳng, đặc biệt là những ký ức về Tony liếm môi và ăn bơ đậu phộng trên một chiếc thìa lóe lên trước mắt, vì vậy Steve đã để bản thân phải tắm vòi sen trong tương lai sắp tới.

Giá như anh thực sự có thể nói đúng từ với Tony. Sau đó, anh sẽ không cần phải tắm vòi sen một mình trong thời gian dài.

---

Bản thân khác của gã đã cho Tony tần số họ đang tìm kiếm, mà Tony ngay lập tức thiết lập quét. Thật dễ dàng để hack các cảm biến tương tự mà họ đã sử dụng trên Hellicarrier để tìm Tesseract và tập trung chúng lại với dữ liệu mới. Sẽ mất nhiều thời gian hơn vì Tony đã cố gắng dò theo radar và nó không phải là trường hợp khẩn cấp trên toàn thế giới (chưa), nhưng nếu nó được tìm thấy, họ sẽ tìm ra nó.

Ngay sau khi Tony hoàn thành việc thiết lập chương trình hack, Thor và Bruce bước vào xưởng. Tony khoanh tay trước ngực phòng thủ. Gã biết Thor sẽ đến, nhưng Bruce đi xuống cũng khiến gã cảm thấy như bị phản bội. "Tôi không cần người trông trẻ." Gã nói một cách gắt gỏng.

"Bên cạnh đó," Tony khác nói. "Không xúc phạm, Dr. Banner, nhưng Hulk có nhiều khả năng sẽ hạ gục một nửa thành phố cùng với tôi nếu tôi thử điều gì đó. Hay điều đó cũng khác ở đây?"

Bruce trở nên tái nhợt. "Một nửa thành phố?"

"Điều đó có thể là cường điệu hóa, tôi nghĩ." Tony khác nói. "Cuộc tàn sát hàng loạt của anh ta chỉ kéo dài khoảng 800 người trước khi chúng tôi khuất phục anh ta trong thế giới của chúng tôi. Và tôi không muốn nghĩ về tất cả những điều anh ta nói anh ta sẽ làm với bạn gái tội nghiệp của mình nếu chúng tôi không ngăn anh ta lại."

"Ôi, Chúa ơi..." Bruce nói, lùi lại một bước.

Vấn đề không phải gã giận Bruce vì xuống đây để trông chừng gã, mà là phiên bản khác của gã đang nói chuyện. Không ai nói với Bruce những việc như vậy khi có gã canh chừng. "Anh ấy an toàn khi ở quanh đây và anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương Betty." Tony cáu kỉnh. "Và anh ấy đã cứu mạng tôi và những người khác rất nhiều lần trước đây, vì vậy tôi không muốn nghe thêm nữa. Mọi thứ ở đây rất khác."

"Hấp dẫn." Người kia nói, không hề tỏ ra tức giận vì cơn giận của Tony. "Sự khác biệt giữa các thế giới thật đáng kinh ngạc, đặc biệt là khi có quá nhiều thứ vẫn như cũ. Thor, anh có đang ở bên hippies (2) nào không, tình cờ ấy?"

"Tôi sợ rằng tôi không hiểu thuật ngữ này, bạn của tôi." Thor nói với vẻ bối rối.

Tony khịt mũi. "Hippies? Thor? Yeah, không. Không thấy điều đó xảy ra."

Người kia nhún vai. "Anh ấy rất quan tâm đến môi trường và các nước thế giới thứ ba trong thế giới của tôi. Và rõ ràng là nữ hướng đạo. Tôi đã tiếp xúc với vài nữ hướng đạo của anh ấy, và họ chắc chắn biết cách thay đổi tâm trí."

Bruce cười yếu ớt, và không sao, hình ảnh Thor với tư cách là một vị thần hippie khá thú vị, nhưng gã vẫn tức giận với hai người vì đã làm theo lệnh của Steve. "Tôi vẫn không cần người giữ trẻ." Gã nói. "Hay không còn ai tin tưởng tôi trong cái đội này nữa?"

"Tôi tin tưởng anh chăm sóc bản thân." Bruce nói với hai tay giơ lên. "Tôi không tin tưởng hai Tony Starks trong một xưởng nơi mọi thứ có thể bùng nổ."

"Anh ấy có một chỗ đúng." Doppelganger nói với một nụ cười nhếch mép.

"Động chạm đấy nhé." Tony nói, thừa nhận điểm này với một chút giận dữ của mình. Rằng gã có thể tha thứ cho Bruce. Tony thậm chí sẽ không tin tưởng hai phiên bản của mình trong cùng một xưởng. Rồi gã quay sang Thor. "Còn anh, anh chàng to lớn?"

"Đội trưởng đã đưa ra một lập luận thuyết phục." Thor nói. "Không phải là anh ấy không tin tưởng anh, nhưng ai có thể lừa anh tốt hơn bản sao khác của chính anh? Chúng tôi đã thấy anh ta biết điểm yếu của anh, và đây có thể là một mánh khóe. Anh vẫn còn bị thương từ trận chiến trước đó."

"Tôi cũng biết điểm yếu của anh ta." Tony nói, nhưng đó là một điểm tốt khác. Mọi thứ không khớp với nhau như Tony nghĩ. Nếu họ đã theo dõi vũ trụ này đủ lâu (nếu họ có công nghệ vượt qua đa vũ trụ, gã nghi họ dám làm chuyện đó), thì họ sẽ biết phải giả mạo cái gì để khiến Tony hạ thấp cảnh giác. Lối vào của Natasha trước đó đã chứng minh điều ấy, và gã đã nhanh chóng cởi bộ đồ ra sao. Đầu gã vẫn đập thình thịch vì chấn động, dù rượu đã làm mất đi phần nào. Mặc dù vậy, gã không sẵn sàng thừa nhận Steve có thể có một điểm này, không phải bây giờ. Không phải khi có một mối quan tâm chưa được nói ra trong mắt Bruce và Thor về những gì đã xảy ra trước đó.

"Sao cũng được." Tony nói, quay sang bộ giáp mà bản sao của gã đã trình diện. "Có phiền không nếu tôi...?"

"Cứ tiếp tục đi." Tony khác nói, lại gần hơn. "Tôi rất muốn biết làm thế nào anh có bộ giáp tự động tháo ra."

"Mã hóa và JARVIS, chủ yếu. Các robot đủ sức để làm điều đó dễ dàng. Goo (3) xanh?"

"Cung cấp cho nanites quyền truy cập dễ dàng hơn vào bộ đồ và điều khiển bộ đệm." Tony khác nói, nhìn một cách dò xét tại một trong các bảng mạch của JARVIS.

"Nanites?" Nanites. Gã đã cho rằng doppelganger ít tiến bộ hơn gã, nhưng gã không bao giờ có thể khiến các nano hoạt động đủ tốt để làm bất kỳ điều gì tốt. Có lẽ họ chỉ tập trung vào các lĩnh vực khác. Những điều gã có thể làm với nanites...

Tony kia nhếch mép. "Có vẻ như Dr. Banner đã đúng khi lo lắng."

"Anthony Edward Stark, nếu anh làm nổ tung tòa Tháp này..." Bruce bắt đầu nói đùa.

"Anthony?" Tony kia nói, đột nhiên tái nhợt.

Tất cả đều ngập ngừng nhìn y. "Đó không phải là tên của anh hả?" Bruce hỏi.

"Antonio." Tony kia nói, cố gắng che giấu nỗi đau mà Tony bắt gặp trong mắt y. "Nhưng tôi từng có một người bạn thân nhất tên là Anthony."

Từ 'từng' đã nói lên tất cả. Tony cúi xuống để chạm vào mũ bảo hiểm của bộ giáp khác, cố tình cọ vai họ vào nhau. Gã tự hỏi ai là 'Anthony' đã ở trong vũ trụ đó. Nhưng điều gì đã gây ra sự thay đổi tên trong vũ trụ thay thế này? Chắc chắn có rất nhiều sự khác nhau, nhưng điều này cảm thấy khác biệt.

"Là mẹ." Tony và bản sao của gã nói cùng một lúc.

"Được rồi, điều đó khá là đáng sợ đấy." Bruce nói, tháo kính ra và lau vào áo.

"Bố chắc đã khiến mẹ thay đổi tên của tôi." Tony nói, trầm ngâm. "Một cái gì đó ít người Ý và nhiều Mỹ hơn. Ông ấy sẽ không muốn bất cứ điều gì quá gây chú ý."

"Trường hợp như tôi có một người anh em song sinh, lớn hơn năm phút ba mươi hai giây, rằng anh ta có thể tên Gregory. Mẹ có thể đặt tên cho đứa trẻ sinh đôi bé hơn theo những gì bà ấy muốn." Tony khác kết thúc.

Tony cảm thấy ghen tị vì điều đó, rằng phiên bản khác của gã đã được đặt tên bởi mẹ của họ. Có lẽ nó giống như địa ngục khi mà cha đã không quan tâm đến việc đặt tên cho đứa trẻ song sinh thứ hai, nhưng mẹ... Thật tuyệt khi có cái tên mà mẹ đã chọn.

"Anh có nhận ra việc hoàn thiện suy nghĩ của nhau cũng được phân loại là đáng sợ không?" Bruce nói.

Thor cười vui vẻ. "Aye, họ là anh em của tâm trí và thế giới sẽ phát triển với sức mạnh phối hợp của anh."

Tony kia chớp mắt. "Bây giờ, tôi biết Đấng Toàn Năng có thể dịch mà không cần văn vẻ. Đó chỉ là vấn đề tìm cách phù hợp."

"Nah." Tony nói vẫy nó đi. "Đó là loại vui nhộn."

Tony kia nhún vai, uống martini của mình. "Thế giới của anh."

Họ ngồi cùng nhau đi qua các nano khác của Tony trước. Tony không nghi ngờ gì về những thứ nhỏ bé thông minh có bẫy ở khắp mọi nơi (gã biết mình sẽ làm gì với loại công nghệ đó để bảo vệ nó khỏi rơi vào tay kẻ xấu) nhưng gã giải mã nó trong vài tuần. Gã đã chia sẻ mã của JARVIS và một số lý thuyết của gã về AI và robot (cũng được mã hóa bằng bẫy), và may mắn là sẽ mất nhiều thời gian hơn hai tuần mà Tony này sẽ ở đây để tìm ra nó. Cả hai đều được bảo vệ an toàn cho đến khi người kia rời đi, và nếu Tony này trở thành ác quỷ, thì việc đơn giản là có mã chủ của JARVIS xóa dữ liệu. Gã nhận ra Tony này có một mệnh lệnh tương tự cho các nanites.

Tony kiên quyết không nghĩ đến một cái váy mặt trời nhỏ màu xanh với những đốm đỏ. Gã không thể, không phải khi thảm họa tiếp theo xảy ra. Ít nhất thì bản thân gã khác dường như còn thích ứng kém hơn Tony. Tony vẫn chưa thấy bản sao của mình bỏ đồ uống xuống, mặc dù y đã chậm lại sau vài lần đầu tiên. Tony tự hỏi liệu y có say rượu liên tục không, và gã không muốn nghĩ về những con quỷ đuổi theo bản thân khác của gã đến đó.

Khi Thor đánh lạc hướng Tony khác (họ ở cùng nhau như một ngôi nhà đang bốc cháy, bất chấp những lời phàn nàn của Tony khác về bài phát biểu của anh ta), Tony đã thao túng mã của JARVIS để theo dõi hành vi đáng ngờ của y và cảnh báo Steve. Gã cũng cập nhật phần mềm đến mức JARVIS sẽ có thể phân biệt hai người trong vòng một phần nghìn giây khi ping, ngay cả khi người kia cố gắng liên lạc và cắt kiểu tóc mới. Gã đã nhắn tin cho Steve với các chi tiết và cụt lủn. "Bây giờ cậu có hạnh phúc không khi cậu không phải tin tưởng một trong hai chúng tôi?"

Gã biết Steve sẽ không nhắn tin lại (anh từ chối nói chuyện dài hơn vài câu qua tin nhắn khi anh có thể đơn giản là gọi điện, và những cuộc nói chuyện đầy cảm xúc luôn được thực hiện trực tiếp), vì vậy có lẽ đó là một cú đánh thấp, nhưng Tony không thể đối phó với Steve ngay bây giờ.

Tuy nhiên, gã đã sai về việc Steve không trả lời. "Đó không phải là vấn đề về niềm tin, Tony. Anh biết điều đó. Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Lần này đến lượt Tony bỏ qua tin nhắn. Bởi vì không, gã không biết nó có thể là gì nữa. Chưa kể điều cuối cùng gã muốn là nói chuyện với Steve và nhận một bài giảng khác. Gã bướng bỉnh quay trở lại với nanites, nhập mã của chúng và thán phục công việc của người tạo ra chúng.

Cuối cùng, Thor và Bruce cũng cầu xin được ngủ, để lại Tony với bản sao của gã. Bây giờ họ làm việc lặng lẽ, chỉ có âm nhạc Tony đưa vào để giữ cho gã tập trung.

"Anh có biết những gì tôi đang tiếp tục tự hỏi không?" Gã khác -- Antonio, và chết tiệt, điều đó vẫn kỳ lạ -- nói. "Tại sao anh lại uống Scotch rẻ tiền?"

Tony cứng người, nhưng không nhìn lên từ mã của nanites. Sự chấn động vẫn còn đau, nhưng gã có thể bỏ qua nó. "Còn lý do nào khác?" Gã hỏi ngẫu nhiên, tự hỏi liệu Antonio có biết cách đọc vào đó không.

Y đã, rõ ràng. "Ah." Y nói. Tony nhìn qua để thấy y đang chiêm ngưỡng đồ uống của mình. Y nâng nó lên trong hành động chúc mừng khi y bắt gặp ánh mắt của Tony, mỉm cười theo cách không vui vẻ, nhưng rất nhiều sự ghê tởm bản thân. "Đối với con quái vật tồi tệ nhất, chúng ta phải bảo vệ thế giới khỏi nó."

Tony cúi người, nhắm mắt lại với một hơi thở và rùng mình. Gã cảm thấy một bàn tay cọ xát giữa hai bả vai, và lần đầu tiên gã không nao núng. Bàn tay của Tony khác cũng bẩn như gã, nên gã không làm hoen ố bằng cách chấp nhận sự thoải mái.

Rốt cuộc, cả hai đều biết ai mới là quái vật thực sự.

-----------------------------
(1) Fluoxetine, còn có tên thương mại là ProzacSarafem cùng một số tên khác, là một thuốc phản ức chế của chất ức chế tái hấp thu serotonin đặc hiệu. Chúng được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn thần kinh bulimia, rối loạn hoảng sợrối loạn rối loạn tiền kinh nguyệt. Theo Wikipedia.

(2) Hippy: thanh niên lập dị chống lại những quy ước xã hội.

(3) Goo: chất nhờn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me