Stony Transfic No Black Or White In The Blue
Steve muốn chạy. Anh muốn phá hủy các bao cát trong Tháp cho đến khi tay mình chảy máu. Anh muốn ra ngoài, bước vào giữa một cuộc chiến và bịt mồm những tên chết tiệt mà anh biết sẽ nhún nhảy quanh anh. Anh muốn đốt cháy năng lượng mà anh không có nhưng không thể tránh được sự nhức nhối tinh thần.Anh đã không làm bất cứ điều gì trong số đó. Anh ngồi trên chiếc ghế nhựa lạnh lẽo của bệnh viện, gục đầu vào lòng bàn tay.Đó là Natasha, người đi loanh quanh trong phòng không ngừng nghỉ, trông như cô chỉ còn năm giây nữa là cắn đầu người đặc vụ cấp dưới tiếp theo người mà chẳng có tin tức gì. Thor ngồi đối diện với Steve, tư thế của anh ta toát lên sự thống khổ khi anh ta nhìn theo cánh cửa phía xa. Rhodey thì đứng, dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực. Anh ta trông như có thể ngủ thiếp đi khi đứng nhắm mắt như thế, nếu không phải vì sự căng thẳng trên vai. Bruce đang pha trà lần nữa, tay anh run rẩy khi rót nước. Anh sẽ sớm chuyển sang uống cà phê, làm một vòng cho tất cả bọn họ. Bây giờ tất cả họ đã có ít nhất ba hoặc bốn cốc, nhưng không ai có thể bảo Bruce dừng lại. Clint đang ở trên mái nhà, cần phải ở một nơi cao, nơi cậu ta có thể theo dõi những kẻ xâm nhập sẽ không đến, nhưng Steve biết cậu ta vẫn đang lắng nghe mỗi hơi thở của họ dưới đây với hy vọng có được tin tức.Steve muốn nhắm mắt lại, nhưng nếu vậy, anh sẽ không ngừng tưởng tượng."Anthony. Anthony, trả lời tôi. Dậy đi mà. Anh cũng không thể bỏ tôi lại được." Doppelganger nói, đôi mắt mở to khi cơ thể bọc thép của y run rẩy trên sàn nhà. Rõ ràng là y bị sốc. Bản thân Steve đã bị đóng băng ở ngưỡng cửa khi nhìn thấy cảnh tượng khuôn mặt của Tony nhăn lại vì đau đớn mặc dù đã bất tỉnh, bộ giáp của gã tối, thiếu ánh sáng xanh của lò phản ứng hồ quang. Đôi mắt xanh của Antonio là một sự tương phản rõ rệt với những gì Tony của anh không có.Natasha đẩy anh ra, xô Antonio không chống cự vào tường, những lời buộc tội và đe dọa mà Steve chỉ có thể theo dõi một nửa rời khỏi môi cô. Antonio cứ cầu xin nhẹ nhàng, nên rõ ràng không nhận thức được sự nguy hiểm vì Thor và Clint đã phải gỡ cô ra khỏi y. Hulk gầm lên khi Rhodey bay vào, bế Tony trong tư thế công chúa, mang theo áo giáp và tất cả, và nhanh chóng cất cánh khi anh ta hét lên với JARVIS thông qua bộ đàm.Nhưng Steve vẫn có thể thấy Tony nằm đó trên mặt đất, tan vỡ và không động đậy, ngực gã tối và phẳng lặng khi những người khác--"Potts đang đến gần. Lối vào phía đông." Clint nhẹ nhàng gọi vào tai Steve. Steve mở mắt ra, thấy rằng những người khác cũng đã nghe thấy.Chắc chắn, năm phút sau, một tiếng gót giày dữ dội báo hiệu sự tiếp cận của Pepper Potts, theo sau là một Happy Hogan trông rất có vẻ khẽ khàng. Đôi mắt cô đỏ hoe và lớp trang điểm của cô đang bong ra, nhưng cô có một vẻ ngoài điềm tĩnh mà cô đã giữ bằng một nắm tay nắm chặt. Mắt cô quét khắp căn phòng, thu vào tất cả khuôn mặt của họ. "Vẫn không có gì?" Cô hỏi, giọng chỉ run lên một giây."Với nguồn cấp dữ liệu mở của JARVIS, có lẽ cô đã biết trước chúng tôi." Rhodey nói, rời khỏi bức tường để ngồi vào chỗ của Steve. Pepper đi theo anh ta, dựa vào vai Rhodey khi anh ta vòng tay ôm lấy cô. Steve quan sát khi mắt cô bắt đầu sáng lên, nhưng cô không để nước mắt rơi xuống.Happy lúng túng đứng ở một bên, vặn vẹo tay. "Hey, đó là boss mà chúng ta đang nói đến, đúng không?" Happy nói, nhìn qua Avengers, cần sự đảm bảo khi sự tuyệt vọng che mờ sự lạc quan trong lời nói của anh. "Anh ấy sẽ vượt qua. Mọi người sẽ thấy. Anh ấy luôn như vậy."Không ai trong số họ nói bất cứ điều gì. Sự im lặng trong phòng kéo đến, đe dọa sẽ làm tất cả nghẹt thở. Happy cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác, che giấu tiếng sụt sịt của bản thân.Cảm giác giường như vô tận, nhưng nó chỉ phải mất bốn mươi lăm phút bằng đồng hồ nội bộ của Steve, khi tất cả đều nhảy lên lúc giọng nói của Clint vang lên bên tai họ. "Antonio ở lối vào phía tây.""Chuyện gì vậy?" Pepper hỏi khi Natasha đứng yên, chiếm lấy vị trí bị bỏ rơi của Rhodey trên tường, thu dọn mọi dấu hiệu cho thấy hoạt động của Tony đang ảnh hưởng đến cô. Sự thiếu tin tưởng vẫn còn mạnh mẽ trong cô, và Steve không thể nói anh đổ lỗi cho cô."Tony khác đang quay lại." Rhodey nói khẽ với Pepper. Cô đã được thông báo về Tony Stark thứ hai khi y xuất hiện lần đầu tiên, nhưng cô đã ở bờ biển phía Tây và chưa nhìn thấy y. "Tự khích lệ mình đi. Trông họ khá giống nhau đấy."Steve gạt bỏ sự tức giận của chính mình trước tin tức. Bây giờ Antonio mới xuất hiện? Y đã biến mất không lâu ngay sau khi tất cả họ đến bệnh viện, và thậm chí Rhodey cũng không đề nghị theo dõi y và đảm bảo rằng y sẽ không uống rượu cho đến chết. Mặc dù Steve không đổ lỗi cho Antonio về những gì đã xảy ra, anh vẫn phẫn nộ với phiên bản thay thế của thiên tài vì đã để lại cho họ một cái vẫy tay ngắn và một nụ cười dễ vỡ.Khi Antonio xuất hiện, y xông vào phòng, với toàn bộ năng lượng hưng cảm và ánh mắt hoang dại, sốt sắng. Y đã không ngủ, hay thậm chí uống nhiều như vậy, nếu bàn tay run rẩy nắm chặt một hộp đen nhỏ là cơ sở để đánh giá. Có những vết bầm tím quanh cổ y mà đôi mắt của Natasha đã phát hiện ra trước khi cô nhìn xuống, và Steve lo lắng một lúc nếu cô đang cân nhắc thử lại lần nữa hoặc nếu cô cảm thấy có lỗi."Bruce!" Y hét lên, thậm chí không liếc nhìn bất kỳ ai khác khi y nói chuyện với Bruce. "Bruce, tôi đã làm được. JARVIS đã phê duyệt mã, và cậu ta đảm bảo rằng tôi đã không bỏ bất kỳ cửa sau nào. Điều này sẽ hoạt động. Chúng tốt hơn tôi có thể tự làm chúng, và--""Anh đang nói về cái gì?" Bruce gầm gừ, một màu xanh lá cây trong mắt anh ta. Antonio lùi lại một bước, với vẻ đau đớn và sợ hãi phải đến từ Bruce Banner của thế giới khác nếu những gì Steve nghe về anh ta là sự thật. Bruce lùi lại ngay lập tức với một bầu không khí xin lỗi, nhưng Antonio đã nói nhanh."Các nanites, old boy." Y nói, nhanh chóng lấy lại sự hưng cảm của mình. "Cho tôi. À, tôi khác. Chúng tôi đã cố gắng cung cấp cho chúng một yếu tố chữa lành nhẹ để giúp sửa chữa tổn thương cho trái tim anh ấy, bao gồm những thứ khác. JARVIS và tôi đặc biệt thiết kế chúng để giúp trái tim anh ấy đập trong ít nhất hai giờ nếu lò phản ứng hồ quang lại tắt, và Anthony có lẽ có thể kéo dài thời gian đó khi anh ấy tỉnh lại, mặc dù nó không phải là cách chữa trị hoàn toàn. Giống như một nguồn pin thay thế, mặc dù chúng hoạt động theo cách hoàn toàn khác với lò phản ứng, vì vậy không thực sự là pin. Và chúng đã được bảo vệ để chống lại mọi EMP mà tôi biết, vì vậy--""Bình tĩnh, Antonio." Thor nói, đặt tay lên vai y. "Anh nói rằng anh có cách để giúp Tony của chúng tôi?""Đó là những gì tôi đang cố gắng giải thích!" Antonio cáu kỉnh. Y xẹp xuống một chút do cái nhìn nghiêm khắc của Thor, đẩy một bảng dữ liệu về phía Bruce. "Tất cả đều ở đó. JARVIS kết hợp nó lại, vì vậy nếu anh không tin tưởng tôi, anh có thể hỏi cậu ta. Không phải tôi đổ lỗi cho anh về--""Anh..." Pepper ngắt lời, hai tay che miệng. "Ôi chúa ơi."Antonio quay lại nhìn cô và Happy, một nụ cười chân thật trên khuôn mặt. "Ms. Potts. Happy. Luôn luôn tốt khi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc."Steve có chút nhẹ nhõm. Ít nhất Antonio đã có một số người tử tế trong vũ trụ khác."Anh nói rằng anh đã làm một cái gì đó có thể giúp boss?" Happy hỏi, rõ ràng ném niềm tin của mình vào Antonio nếu điều đó có nghĩa là hy vọng mới.Steve lại nhìn Antonio. Có những đường sẫm màu dưới mắt y, và tay y chưa bao giờ ngừng run rẩy. Y trông phờ phạc và kiệt sức đến mức Steve không biết y đang ở trên đôi chân của mình như thế nào. Không có gì ngoài sự cứng rắn trong mắt y, không có tia lửa nào khiến y trở thành Tony Stark. Nó gần như là y chưa tỉnh dậy sau cú sốc, hoặc từ chối trong tâm trí khi cơ thể y thừa nhận sự thật về sự kiệt sức và đau buồn của y, và điều đó đã không thay đổi nỗi sợ lạnh lẽo trong bụng Steve.Pepper cũng thấy bất cứ điều gì đó là không ổn, nếu khuôn mặt không còn chút máu của cô là bất cứ dấu hiệu nào. "Tony.""Không có thời gian để nói chuyện, Ms. Potts. Chúng ta cần bắt đầu chuẩn bị cho--""Tony, chúng ta không thể." Bruce nói khẽ, nhìn lên từ chiếc máy tính bảng.Antonio xoay quanh, giận dữ và tuyệt vọng trong giọng nói. "Tại sao không? Tôi đã kiểm tra năm lần. JARVIS đã kiểm tra năm lần. Tôi cũng không hack cậu ta. Anh có thể tự mình xem dữ liệu!""Tony, những nanites này thật tuyệt vời." Bruce nói, giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang sự điên cuồng của Antonio. "Chúng thực sự là vậy. Tôi thậm chí không thể đoán được làm sao anh..." Anh ta lắc đầu, tiếp tục. "Nhưng không phải là chúng tôi không tin tưởng anh. Tại thời điểm này, việc truyền máu cần thiết cũng có thể giết chết anh ấy. Các nanites sẽ gây quá nhiều sức ép cho cơ thể của anh ấy khi cố gắng chữa cho anh ấy."Antonio trông như thể nhận được một cú đánh toàn thân. "Không đủ nhanh. Không bao giờ đủ thông minh." Steve nghe y lẩm bẩm với giọng nói nhỏ đến mức mà chỉ có huyết thanh cho phép anh nghe thấy. Đôi mắt y trở nên trống rỗng hơn khi y nói to hơn lần này. "Vậy thì tôi sẽ tìm ra thứ gì đó khác. Tôi sẽ-- tôi sẽ tìm thứ gì đó để--"Y nhảy lên khi Pepper đặt tay lên vai y, quay lại nhìn cô với đôi mắt mở to. "Anh không thể sửa chữa mọi thứ." Cô nói nhẹ nhàng như thể đây là cuộc cãi vã mà cô có thường xuyên với Tony của họ."Tại sao không?" Y cáu kỉnh, ra hiệu một cách điên cuồng bằng tay. "Tôi đã làm điều này, vậy tại sao tôi không thể sửa nó?!""Ôi, Tony." cô nói. Antonio nhìn xuống, nhắm mắt lại. Trong một khoảnh khắc, gần như dễ dàng để quên đi những đường nét hốc hác và thấy Tony của họ đang đứng đó, cảm giác tội lỗi của họ trở nên thật mạnh mẽ. "Đến đây ngồi đi." Cô nói, dẫn y đến ghế và đẩy y xuống giữa cô và Rhodey.Steve chưa bao giờ thấy Tony tan vỡ như vậy. Tony của họ, gã gói ghém mọi thứ cho đến khi chúng vỡ tung, nhưng Tony này là tất cả những cảm xúc ẩn giấu sau nhiều năm lạm dụng rượu và một nụ cười quyến rũ. Bây giờ họ đã loại bỏ rượu, tất cả những gì còn lại đã được phơi bày ra và bị phá vỡ. "Bruce." Steve nói, nhìn một cách bất lực. "Ít nhất chúng ta có thể kiểm tra với một trong các bác sĩ về nanites không? Có lẽ vẫn chưa quá muộn."Bruce gật đầu, nhìn qua chiếc máy tính bảng một lần nữa. "Tôi sẽ xem những gì họ nói, nhưng đừng hy vọng. Đến lúc này--""Đến lúc này, đằng nào chúng ta cũng sẽ mất anh ấy." Một giọng nói mới vang lên. Tất cả họ đều nhìn lên để thấy một người phụ nữ với mái tóc đen ngắn trong áo khoác phòng thí nghiệm của bác sĩ. Cô ấy cầm một cái bảng kẹp ở bên mình.Pepper phát ra một tiếng ồn ngắn, nghẹn ngào khi Rhodey đứng dậy, hai tay nắm chặt. "Ý cô là gì, Dr. Anderson?" Anh ta gặng hỏi. Người phụ nữ nhìn tất cả bọn họ, dừng lại trên Tony Stark thứ hai. Rhodey gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục. "Anh ấy trong đội. Anh ấy có sự cho phép để biết.""Lần này, trái tim của Mr. Stark đã bị tổn thương quá nhiều." Bác sĩ nói. "Ngay cả với lò phản ứng hồ quang mới, mảnh đạn đã di chuyển quá nhiều. Cũng không có người hiến tặng hiện tại nào sẵn có để có thể phù hợp với Mr. Stark, và điều đó cũng có vấn đề tương tự với việc tạo sức ép lên cơ thể ngài ấy.""Anh ấy sẽ không muốn bị xáo trộn trong danh sách nếu ai đó cũng cần cấy ghép." Pepper nói trong nước mắt. "Ôi Chúa ơi. Tony..."Bruce lập tức lướt bàn tay trên dữ liệu của nanites, miệng anh ta mím thành một đường chắc chắn. "Những thứ này có thể chữa cho trái tim anh ấy, nhưng cơ thể anh ấy chấp nhận chúng...""Nó sẽ là gánh nặng đối với cơ thể vốn đã căng thẳng của ngài ấy." Bác sĩ đồng ý, liếc qua dữ liệu. "Tôi sẽ cần nhiều tuần để hiểu tất cả những thứ này, ít nhiều để xác minh những gì nó làm. Ms. Potts, Đại tá Rhodes, hai người đóng vai trò là ủy quyền y tế của Mr. Stark. Điều này có thể giết chết ngài ấy nhanh hơn.""Nhưng nếu chúng ta không làm gì, cậu ấy cũng sẽ chết." Rhodey nói, hai bàn tay nắm chặt rồi buông ra trong một nhịp điệu không thể phát hiện. "Pepper?"Steve nín thở khi họ chờ đợi phản ứng của cô. Tony sắp chết, một thực tế vẫn chưa được hiểu hoàn toàn, và Steve không thể... Tony sẽ ghét các nanites, đặc biệt vì đó là thứ mà bản thân khác của gã đã làm, thay vì những gì gã đã đích thân làm. Gã hoang tưởng đến mức gã đã dành hàng tuần để xem xét kỹ lưỡng mã để đảm bảo không có cửa sau, không có bất cứ cách nào để hạn chế gã, hoặc tệ hơn, kiểm soát gã. Nhưng họ sẽ có thể tống khứ nanites nếu gã không thích, phải không? Họ không thể bỏ qua cơ hội này, không phải khi đó là thứ duy nhất của họ.Nhưng đây không phải là quyết định của anh. Đó là Pepper và Rhodey, và nó chỉ giết Steve khi mà anh không nói gì trong chuyện này. Nếu anh không đợi quá con mẹ nó lâu để nói về chủ đề giữa anh và Tony, thì đây cũng có thể là quyền của anh. Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là ngồi và chờ đợi một cách lo lắng.Pepper dụi mắt, nhìn Antonio, người vẫn đang gục xuống ghế. Đôi mắt y nhắm nghiền, đôi vai y trượt dài trong thất bại và tuyệt vọng. Cô lại ngồi cạnh y lần nữa, đưa tay vuốt tóc y. "Có cách nào để kiểm soát Tony thông qua những nanites đó không?" Cô hỏi. "Tôi... tôi bảo vệ chúng giống như của tôi. Tốt hơn. JARVIS cũng đã xem qua nó. Có lẽ ai đó có thể bẻ khóa nó, nhưng tôi đã thử--"Cô đặt một ngón tay lên môi y, và y ngước lên, đôi mắt y ướt đẫm như cô. "Vậy thì anh tốt hơn nên bắt đầu thiết lập mọi thứ." Cô nói. "Bruce, nếu anh có thể xem qua dữ liệu và thủ tục? Tôi biết anh không phải là bác sĩ y khoa, nhưng anh biết nhiều về lò phản ứng như Tony vào thời điểm này. Và nếu có bất cứ điều gì có thể làm tăng cơ hội của anh ấy...""Cô chắc chắn không cần phải hỏi." Bruce hứa.Pepper kéo Antonio đứng dậy, nhìn y chằm chằm với ánh mắt nghiêm nghị. "Chúng tôi đang tin tưởng anh.""Tôi..." Antonio nói, sợ hãi và hoảng loạn thoáng qua mặt y. "Nếu nó không hoạt động, tôi không thể...""Đó không phải là lỗi của anh." Cô nói, kéo y vào một cái ôm thật chặt. "Và anh sẽ giúp tôi hét lên với tên ngốc ấy khi ảnh cuối cùng cũng tỉnh lại, hiểu chứ? Chỉ cần làm những gì anh có thể cho anh ấy."Antonio gật đầu, ổn định vai với một hơi thở sâu cuối cùng. "Thật đáng tiếc cho thế giới của tôi, cô không bao giờ để tôi ngủ với cô ấy." Y nói, một phần nào đó của bản chất cũ trở về.Một cái nhìn bực tức quen thuộc thoáng qua mặt Pepper. "Cô ấy biết rõ hơn tôi.""Ouch, ôi. Ổng đụng phải cái đó." Clint nói qua com, giật mình cười nhẹ với Natasha. Cô vẫy tay xua cái liếc nhìn chất vấn của những người không liên quan."Tôi có lẽ xứng đáng với điều đó." Antonio nói với vẻ nhăn nhó.Nhưng y ngập ngừng đi theo Bruce. Pepper mỉm cười trấn an, mặc dù đó là một điều nhỏ bé mong manh. "Happy, đảm bảo Mr. Stark có mọi thứ anh ấy cần.""Vâng, Ma'am." Happy nói, đứng thẳng hơn khi tên anh được gọi."Đó sẽ là tất cả chứ, Mr. Stark?" Cô hỏi. "Đó sẽ là tất cả, Ms. Potts." Y nói, dễ dàng rơi vào vai trò này. Steve nhận ra ngay từ đầu rằng đó là điểm chính, để mang đến cho Antonio sự thoải mái trong một điều gì đó quen thuộc."Một số thứ không bao giờ thay đổi." Rhodey lẩm bẩm bên cạnh anh, lặp lại những suy nghĩ của Steve.Antonio sải bước với mục đích mới, theo sau Bruce và bác sĩ, nói chuyện một dặm một phút với Happy một cách chi tiết những điều anh ta cần. Lúc này Pepper ngã gục xuống ghế bên cạnh Steve, nhắm mắt mệt mỏi."Tôi sẽ xuống và theo dõi anh ta." Clint nói trên bộ đàm. "Chỉ để chắc chắn về... Well, mọi người biết đấy.""Tôi sẽ gặp anh ở đó." Natasha trả lời, gõ vào máy tính bảng với một cái nhíu mày trên khuôn mặt, nhưng cô có vẻ thoải mái hơn nhiều so với trước đó. "Tôi đã có một phiên bản JARVIS không bị làm phiền để kiểm duyệt dữ liệu. Chúng tôi sẽ đảm bảo rằng anh ta đã thực hiện những gì anh ta nói.""Cảm ơn." Pepper nói. "Mặc dù tôi có ý đó khi tôi nói rằng tôi tin tưởng anh ta."Steve gật đầu đồng ý với Natasha khi cô bước đi. Không phải là cô cần nó, nhưng cô cho phép anh nói cuối cùng trong rất nhiều điều, đặc biệt nếu cô nghĩ anh có thể cần cô ở nơi khác. Anh muốn gọi cô lại, nhưng anh tin cô không mất bình tĩnh như đã làm ở căn cứ Hydra."Kiểm tra cũng chả thừa đâu." Clint lẩm bẩm trên bộ đàm, mặc dù thực tế Pepper sẽ không nghe thấy cậu ta.Thor cau mày. "Họ sẽ không tìm thấy bất cứ điều gì không ổn. Trái tim của Antonio đôi khi bị sai lầm, nhưng anh ấy cũng trân thành như Tony của chúng ta vậy.""Nó sẽ khiến họ cảm thấy như họ đang làm gì đó." Rhodey nói với một tiếng thở dài khi anh ta gạt đi ánh mắt lo lắng của Thor. "Họ cũng biết điều đó, tôi nghĩ vậy. Hãy để họ có ảo tưởng rằng họ đang làm điều gì đó hữu ích. Tôi ước tôi có thể làm điều tương tự.""Ah, đó thực sự là khôn ngoan." Thor nói với một cái gật đầu. "Tôi cũng thừa nhận tôi ghen tị với họ. Tôi sợ rằng tôi không thể giúp gì cho y học của con người cũng như với loại công nghệ mà Tony của chúng ta tạo ra.""Khoan nịnh bợ." Rhodey dịch hùng hồn.Steve cảm thấy một bàn tay nhỏ bé đặt trên vai anh, và anh nhìn qua để thấy đôi mắt lo lắng của Pepper. "Anh đang rất im lặng, Steve." Cô nói."Không có nhiều điều để nói.""Làm thế nào anh chống đỡ được?""Tôi cảm thấy mình nên hỏi cô điều đó, không phải theo cách khác." Steve nói, không trả lời câu hỏi của cô. Lông mày của Pepper cho thấy rằng cô không ấn tượng. Anh nên biết nhiều hơn để cố gắng làm chệch hướng một người thường xuyên theo kịp Tony.Anh cúi xuống, đặt khuỷu tay lên đầu gối. "Đừng nghĩ rằng có thể thực sự hiểu hết." Anh nói. "Tôi không..." Anh hít một hơi thật sâu, đẩy lùi nỗi sợ hãi đang đe dọa tràn ngập tâm trí của anh. "Tôi cảm thấy mình cũng vô dụng như Thor. Chúng tôi đã bắt được Hydra, có Hiệp hội Serpent đang bị giam giữ để được gửi trở lại thế giới khác, và tôi và Thor đã lấy lại công nghệ và dữ liệu bị đánh cắp trở lại Tháp để SHIELD sẽ không có được nó. Natasha đã phá hủy những gì còn lại của... "Steve dừng lại, lần này buộc phải ép sự tức giận xuống khi nghĩ đến việc tạo ra một người với mục đích duy nhất là tàn sát. Đó là những gì huyết thanh có thể làm được, nếu chúng để làm cho nó hoạt động. Thay vì bom nguyên tử, một vũ khí nhân loại. Nó làm cho anh buồn nôn khi nghĩ về nó. "Nhưng hiện tại..." Anh tiếp tục với một hơi thở rùng mình. "Hiện tại tôi không biết. Và Tony vẫn..."Pepper trượt tay cô vào tay anh, siết nhẹ. "Hiện tại chúng ta đứng cầu nguyện." Cô nói. "Tony không theo tôn giáo, và tôi cũng không thực sự, nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ phiền nếu muốn cầu nguyện đâu."Rhodey khịt mũi. "Cậu ấy có phiền đấy." Anh ta nói, kiếm cho mình một cái lườm nhỏ từ Pepper. "Nhưng những gì cậu ấy không biết sẽ không giết cậu ấy. Đằng nào thì tôi cũng không nói với cậu ấy đâu."Cầu nguyện nghe có vẻ tốt lúc này."Tôi cũng muốn đứng cầu nguyện, nếu có thể." Thor nói. "Tôi không biết nhiều về tôn giáo Midgardian, vì Jane cũng là một người vô thần như Tony, nhưng tôi biết một số bùa phép mà mẹ tôi đã dạy tôi khi còn nhỏ. Tôi không đủ thông thạo phép thuật để chúng có sức mạnh, nhưng...""Một thứ nữa Tony ghét. Phép thuật." Rhodey nói với nụ cười yếu ớt. "Trời ạ, anh có thể tham gia cùng chúng tôi bây giờ. Nó sẽ là sự trả thù của chúng ta với cậu ấy vì đã làm cho chúng ta lo lắng."Hơi thở của Steve ngưng lại một cách đau đớn theo cách mà nó chưa từng có trước huyết thanh khi Thor cười khẽ. "Aye." Thor nói. "Có vẻ như là một sự trả thù phù hợp."Steve nhìn Pepper, người một lần nữa cố kìm lại những giọt nước mắt của chính mình. Anh siết chặt tay cô và cô vòng tay ôm lấy anh, dựa vào vai anh.Anh muốn... Anh muốn nụ cười của Tony, lan khắp mặt gã khi Steve bước vào phòng. Anh muốn đôi mắt nâu thay vì xanh, với một tia sáng xấu xa trong khi gã thảo luận về cuộc chiến chơi khăm của gã với Clint. Anh muốn ôm Tony trong tay và hít vào mùi dầu và kim loại. Anh muốn... Anh muốn Tony.Steve cúi đầu và lặng lẽ động đậy môi. Nếu những lời cầu nguyện là thứ duy nhất anh có thể đưa ra ngay bây giờ, anh sẽ làm.---Steve tỉnh dậy với những tiếng bước chân vang lên, sau đó đánh thức Pepper. Anh không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Anh thậm chí đã không nghĩ rằng mình có khả năng xem xét tình hình, nhưng anh chắc chắn đã gục xuống ở một lúc nào đó.Clint đang đứng đó. "Xong rồi." Cậu ta nói, giọng nhẹ nhàng."Anh ấy...?" Thor hỏi ngập ngừng, không di chuyển. Rhodey đang ngủ dựa vào vai anh ta, ngáy nhẹ."Chúng ta chưa biết." Clint nói với một cái nhún vai. Chàng cung thủ trông có vẻ mệt mỏi, và Steve có thể thấy cậu ta đang nhìn cầu thang và những gì thoải mái một chút mà mái nhà có thể mang lại cho cậu ta trái với giọng điệu hờ hững. "Anh ta đã sống sót sau khi truyền máu vì anh ta là một tên khốn ngoan cố, nhưng chúng ta không biết liệu cơ thể anh ta có chấp nhận nanites hay không, hoặc nếu anh ta sẽ tỉnh lại. Dr. Anderson nói..." Clint nuốt nước bọt, nhìn đi chỗ khác. "Well, đó có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta để ngồi với anh ấy, nếu nó không hoạt động. Họ sẽ cho một vài người trong chúng ta vào một lúc."Steve nhìn nhiều hơn là cảm thấy móng tay của Pepper cắm sâu vào cánh tay mình. Anh đẩy lùi cảm giác cay nóng trong mắt. "Cô và Rhodey nên vào trước, với Happy nếu anh ấy vẫn ở bên." Anh nghe thấy mình nói với cô một cách xa xăm."Steve, anh--""Tôi có thể đợi." Anh nói. Anh không thể, thực sự không, bởi vì anh muốn gặp Tony hơn bất cứ thứ gì. Nhưng anh cần một chút thời gian để tự trấn tĩnh trước đó và chuẩn bị tinh thần cho cảnh tượng Tony, không còn sống và sôi nổi, mà tái nhợt và hầu như không thở. Sẽ có máy móc và những thứ tương tự -- anh đã xem một số chương trình truyền hình hiện đại và đã xuống Med Bay đủ để biết những gì mong đợi. Những cỗ máy giữ cho Tony còn sống, cho đến khi gã tỉnh dậy hoặc Pepper và Rhodey quyết định...'Tôi tắt máy.' Anh nghe thấy tiếng Antonio nói. Anh tự hỏi làm thế nào Antonio có thể thẳng thắn như vậy. Nó tốt hơn là tưởng tượng tất cả một cách quá dễ dàng như Tony của anh phải trông như thế nào.Pepper cúi xuống và hôn lên má anh, và Steve biết từ đôi mắt cô rằng cô nghe thấy những gì anh không nói. Cô rời sang bên cạnh để đánh thức Rhodey, và Steve cảm thấy chơi vơi khi không có ai đè nặng anh.Rốt cuộc anh là người cuối cùng đi vào."Cậu ấy nghe anh." Rhodey nói khi anh ta bước ra, giọng thất vọng. "Tôi biết vẻ ngoài đó. Giống như cậu ấy đã tìm cách khác để cố tự sát, và điều đó làm tôi và Bruce sợ hãi. Cậu ấy không có cùng mối liên hệ với Bruce Banner trong thế giới của mình, và phiên bản chết tiệt khác của tôi đã làm tổn thương cậu ấy quá nhiều để cậu ấy thực sự lắng nghe tôi." Đại tá nói tiếp, giọng anh ta nhỏ dần."Tôi sẽ xem những gì tôi có thể làm." Steve trả lời. Anh không biết mình có thể làm được bao nhiêu, nhưng anh có thể thử.Khi anh chuẩn bị tinh thần, anh cảm thấy tay của Rhodey trên vai mình. Anh cảm thấy dễ chịu một cách cảm động vì điều đó.Thật tệ khi Rhodey không theo dõi gã, bởi vì Steve đã bỏ lỡ liên lạc một cách sâu sắc khi anh thấy Tony với tất cả các ống và máy móc hiện ra trên gã. Trông gã tái nhợt, thật mong manh, nằm đó như một con búp bê vỡ. Steve cảm thấy bụng mình thắt lại thành từng nút, rồi nó rơi ra hoàn toàn bên dưới anh. Đôi mắt của Tony nhắm lại, không một chút màu nâu nào mà Steve rất muốn thấy."Anh cần nghỉ ngơi." Anh nghe Bruce nói, thu hút sự chú ý của Steve khỏi Tony của anh để chú ý đến sự tuyệt vọng mà anh nghe thấy trong lời nói.Đôi mắt xanh của Antonio mở to, và nhìn chúng gần như có cảm giác như một cái tát thô bạo. "Tôi cần phải ở đây nếu có sự cố xảy ra." Antonio nói. "Các nanites rõ ràng không sửa chữa mọi thứ một cách chính xác, vì vậy--"Antonio liếc qua để xem ai đã bước vào, đôi mắt y lập tức trở nên ảm đạm. "Steve..."Bruce thở dài, nhìn qua Steve. Lần này anh giữ ánh mắt. Đó là một sự mất kết nối kỳ lạ, vì Tony tránh gặp ánh mắt của Steve trong khi Bruce tìm kiếm nó. Có sự im lặng cầu xin trong ánh mắt của anh ta. Steve gật đầu, trượt xuống chiếc ghế cạnh giường của Tony khi Antonio quẹt chiếc máy tính bảng của mình."Anh cũng nên ngủ một chút." Steve nói với Bruce. "Tôi đã ngủ sớm, vì vậy tôi sẽ tiếp tục..." Câu 'ca trực chết chóc' mắc kẹt trong cổ họng anh. " Ca trực đêm." Anh kết thúc, chỉ nghẹn lời một chút.Bruce hướng ánh mắt về phía Tony của họ, nằm yên trên giường. Anh ta ngập ngừng đưa tay chạm vào trán Tony, trông có vẻ lạc lõng và sợ hãi hơn là một người đàn ông có thể biến thành người khổng lồ xanh. Anh ta liếc nhìn Antonio, người vẫn đang nhìn chằm chằm xuống sàn, và ánh mắt ngày càng mãnh liệt. "Anh ấy sẽ vượt qua." Bruce nói một cách bất lực, đau đớn thay vì sự tức giận trong mắt. "Anh ấy... anh ấy sẽ." Anh ta lặp lại, trước khi chạy ra khỏi phòng, có khả năng là để làm dịu đi màu xanh giận dữ mà Steve đã thấy trong giây lát khi anh ta rời đi. Anh không thể giúp gì nhưng tự hỏi liệu có lẽ Hulk cũng muốn có cơ hội ngồi với Tony trước khi...Có phải chỉ vài ngày trước, anh đã ngồi như thế này bên cạnh Tony đang ngủ? Nó rất khác so với lúc đó, khi Tony ấn nhẹ ngón tay lên môi anh. Nhưng bây giờ nó giống như nỗi sợ hãi của anh từ đêm đó đã biến thành hiện thực. Anh đã mất Tony của mình, và anh không chắc mình có thể giữ cho một người khác cũng không bị trượt đi nếu điều đó xảy ra hay không."Luôn rất kiên nhẫn." Antonio nói đùa với những ngón tay run rẩy."Anh cần ngủ." Steve trả lời, tự hỏi lần cuối cùng Antonio uống rượu là khi nào. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng anh gần như muốn mời người đàn ông một chút rượu nếu chỉ để hoãn lại những gì anh biết là sẽ đến. "Anh có--"Antonio rút ra một cái chai, đủ kỳ lạ, làm dịu nỗi sợ hãi của Steve. "Tôi không cai nghiện quá nhiều." Antonio nói."Nhưng anh đã không uống nó, phải không?" Steve trả lời, thầm xem xét những gì anh nghe được về việc cai nghiện. Sự run rẩy, lo lắng, thiếu ngủ, thái độ dễ cáu gắt của y trước đó. Antonio cũng đổ mồ hôi một chút, thậm chí dù căn phòng không ấm áp như vậy. Với lượng rượu nhiều như y đã uống, những triệu chứng này dường như chỉ là khởi đầu của nó. Steve nhớ Clint từng nói về việc đôi khi nó gây tử vong như thế nào, và trong khi họ đã ở bệnh viện, y không thể nắm lấy cơ hội đó. Không phải bây giờ. "Tại sao?" Anh hỏi, cố gắng giữ cho âm thanh tan vỡ ra khỏi giọng nói."Bởi vì nếu tôi bắt đầu, tôi sẽ không dừng lại." Antonio thừa nhận. "Và nếu tôi không dừng lại, thì tôi không thể giúp nếu có vấn đề xảy ra.""Vì vậy, anh sẽ cố gắng tự giết mình theo cách này?" Có một nỗi kinh hoàng thầm lặng trong lời nói của Steve. "Đó có phải là hình phạt của anh không?""Mỉa mai thay." Antonio lơ đễnh, không phủ nhận một trong hai tuyên bố. "Cả anh khác và Thor đều tin chắc rằng tôi sẽ chết vì ngộ độc rượu, nhưng thay vào đó, đấy là quá trình cai nghiện. Và không có Anthony để giúp tôi vượt qua chúng lần này. Tôi đã giết cả hai người họ, phải không?""Tony--""Tôi không đủ thông minh." Antonio cáu kỉnh, ngày càng kích động. "Tôi không bao giờ đủ thông minh, không như mọi người nghĩ. Ngay cả Chúa cũng biết không phải ai cũng thông minh như ai. Tôi luôn đi sau một bước, hoặc không đủ nhanh. Greg thông minh hơn. Nếu anh ấy ở đây, tôi--""Đừng." Steve nài nỉ. "Không phải như thế này. Tôi không thể... Tôi không thể không có hai người."Đôi mắt mở to nhìn anh lần đầu tiên kể từ khi anh bước vào phòng. "Steve, đó là lỗi của tôi, không phải của anh. Không phải--""Phải không?" Steve cay đắng hỏi. "Tôi không thể ngăn một trong hai người ra khỏi sự quyến rũ của cái chết. Em ấy biết rằng đây sẽ là hành động tự sát. Em ấy biết và em ấy có vẻ hạnh phúc về điều đó. Và bây giờ anh cũng muốn rời đi? Tôi phải làm gì để khiến cho cả hai người muốn ở lại? Đặt tên cho nó, bởi vì tôi sẽ làm điều đó. Bất cứ điều gì, chỉ..."Steve cảm thấy vai mình nhô lên khi hơi thở gấp gáp đau đớn. "Tôi cần em ấy." Anh nói nhẹ nhàng, lặp lại những lời anh nói từ tối hôm đó. "Và tôi không biết liệu tôi có thể mất Tony thứ hai không nếu chúng tôi mất em ấy. Đừng rời bỏ tôi. Làm ơn."Anh cảm thấy một bàn tay run rẩy chạm vào má, và Steve nhận ra ngay từ đầu rằng anh khó có thể nhìn rõ. Anh chớp mắt, nhưng vẫn khó thấy. "Tôi-- Tôi..." Antonio nói. "Nếu tôi bắt đầu, anh sẽ ngăn tôi lại chứ?""Ừ." Steve trả lời không chút do dự, dụi mắt để giũ sạch chúng. Anh cảm thấy tồi tệ, sử dụng bản chất hy sinh bẩm sinh của Tony như một phương tiện để đưa người đàn ông đến đây và bây giờ. Anh không thể hối hận về sự cần thiết, cũng không phải sự ích kỷ đã gây ra điều đó. Không, nếu nó khiến Antonio ở lại. Anh không thể khiến cả hai gặp nguy hiểm, không phải cùng một lúc."Được rồi." Antonio nói. Steve phải giúp y tháo nắp trên chai, và một khi anh có thể nhìn rõ hơn, Steve nhắn tin cho Clint để mang lại nhiều hơn vào buổi sáng. Không lâu sau khi kiệt sức chiếm lấy Antonio, đầu y tựa vào vai Steve khi cơn run rẩy lắng xuống.Nó có cảm giác không đúng. Antonio có một mái tóc quá dài, quá gầy và hốc hác (vẫn đang chết, có hoặc không có cồn), và tóc y quá dài so với cổ của Steve. Anh muốn Tony của mình.Steve đưa tay ra, ngập ngừng nắm lấy tay Tony. Nó lạnh - quá lạnh - nhưng vẫn còn sống trong những ngón tay anh. "Tôi cần em." Steve lặng lẽ lặp lại trong không khí bệnh viện ngột ngạt. Anh đưa tay Tony lên môi, ấn một nụ hôn vào mu bàn tay mịn màng, rồi vào vết chai trên lòng bàn tay và ngón tay của Tony. Anh đã không buông tay khi anh kết thúc, tuyên bố bàn tay của Tony là của anh, như anh đã nên làm từ lâu.Anh quyết định chờ đợi, nhìn ngực Tony lên rồi xuống, kinh hoàng chớp mắt trong trường hợp anh bỏ lỡ lần cuối. Để nhiều giờ trôi qua, Steve đợi suốt đêm, đứng canh giữ người mà anh không thể bảo vệ.Nó đã gần đến sáu trăm tiếng đồng hồ khi anh cảm thấy bàn tay co giật. Steve nín thở, liều mạng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác để chứng minh rằng anh đã không tưởng tượng ra nó. "Tony?" Anh thì thầm, cảm thấy Antonio đang hồi hộp bên cạnh mình.Bàn tay của Tony lại di chuyển và Steve siết nhẹ. "Tony." Anh lặp lại.Đôi mắt mở to, cho thấy sắc thái của màu nâu mà Steve đã mong mỏi đến nỗi đau đớn. Tony - Tony của anh - khẽ rên rỉ như thể đau đớn, nhưng đó là một trong những âm thanh hay nhất mà Steve từng nghe. Nó có nghĩa là gã còn sống. Bất chấp tất cả các tỷ lệ cược, tên khốn may mắn sống sót một lần nữa.Với bàn tay rảnh rỗi, anh lướt những ngón tay qua mái tóc của Tony, cúi xuống hôn lên trán gã khi Steve chạm vào má gã. Anh nghĩ rằng anh đã nhìn thấy sự nhận thức ngắn gọn trong đôi mắt nâu rực rỡ đó trước khi chúng lại nhắm lại. "Tôi yêu em." Steve thì thầm, không dừng lại bởi sự do dự của chính anh hay của Tony lần này. "Và đừng có dám làm thế với tôi một lần nữa.""Anh ấy...?" Antonio hỏi. Steve liếc nhìn y để thấy rằng người đàn ông trông vẫn hoàn toàn suy sụp, nhưng ít nhất y trông không có vẻ gì là sắp tan vỡ bất cứ lúc nào."Em ấy tỉnh lại." Steve nói, chưa một lần buông tay Tony. Nó ngắn ngủi, nhưng nếu Tony có thể tỉnh lại một lần, anh có thể làm lại lần nữa.Antonio ngay lập tức quét qua dữ liệu trên máy tính bảng của mình, lướt qua thông tin nhanh hơn cả Steve có thể theo dõi. Rồi y ngước lên, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của Steve kể từ sau trận chiến. "Chúng đã hoạt động." Y nói một cách hoài nghi. "Các nanites. Chúng đã hoạt động.""Chúng đã." Steve đồng ý, đảm bảo anh sẽ không siết chặt tay Tony quá mạnh. "Cảm ơn anh.""Tôi đã không..." Antonio bắt đầu."Không có anh, em ấy sẽ không có cơ hội." Steve nói."Không có tôi, anh ấy sẽ không ở trong mớ hỗn độn này." Antonio cáu kỉnh."Anh nghĩ rằng em ấy sẽ không tìm ra cách để làm điều này với chính mình hả?" Steve hỏi khô khốc. Antonio nhìn đi chỗ khác một lần nữa, nhưng Steve không thể không mỉm cười. "Anh đã cứu tất cả mọi người khỏi vũ khí đó và cả em ấy nữa. Cảm ơn anh." Steve nói lại lần nữa.Antonio không trả lời, nhưng y dựa lưng vào vai Steve. Khi Steve nhắn tin cho những người khác để báo cho họ biết, anh chưa bao giờ buông tay Tony.---Tony tỉnh dậy lần đầu tiên cảm thấy đau đớn. Gã không tin vào thiên đường hay địa ngục, nhưng cơn đau đủ để ném một số nghi ngờ vào quan điểm dựa trên cơ sở khoa học thông thường của gã. Dù thế, hoặc gã vẫn còn sống bằng cách nào đó, và Tony đã không tin vào phép màu nào nhiều hơn là gã tin vào thế giới bên kia. Dù bằng cách nào, Tony đã xong. Gã muốn khoa học và logic trở lại, và để ngọn lửa chết tiệt đã đốt cháy trong huyết quản của gã dừng lại.Gã nghe thấy tên mình một vài lần, vì vậy gã cố gắng mở mắt ra. Gã nghĩ rằng gã đã nhìn thấy Steve, điều mà nếu gã sẽ theo giả thuyết cho phép các thiên thần vào thế giới quan của gã, Steve có thể bù đắp cho nó. Gã không thể nghĩ đến bất cứ ai khác mà gã muốn thấy ở thế giới bên kia (vẫn không tồn tại, chết tiệt).Rồi gã nghe thấy một giọng nói, không phải tiếng Anh như tất cả những bộ phim đã gợi ra. Mẹ nó, thậm chí cả Thor và Loki là giọng Anh. Nếu Chúa sẽ chứng minh sự tồn tại của mình và phá vỡ thế giới quan của Tony, thì tên khốn sẽ nói tiếng Anh giống như trong tất cả những bộ phim cũ. Hoặc ít nhất, anh ta nên nghe giống như Morgan Freeman. Nhưng giọng nói không giống bất kỳ thứ gì trong số đó. Tuy nhiên, đó là sự an ủi và ấm áp, và đó là điều cuối cùng gã nghe thấy trước khi mất ý thức lần nữa. Tony ước mình có thể tỉnh táo để yêu cầu - cầu xin - được nghe lại. Nhưng gã chỉ có thể nắm bắt được những câu chữ khi gã bị kéo xuống.'Tôi yêu em.'Lần thứ hai gã tỉnh lại cũng giống như vậy, mặc dù lần này có rất nhiều cuộc nói chuyện và một sức ép ấm áp trên tay gã mà gã cố gắng siết chặt lại. Gã bất tỉnh một lần nữa trước khi gã có thể nói nếu gã thành công.Lần thứ ba, gã có thể chịu đựng được ngọn lửa đang chạy qua cơ thể hơn một chút, nhưng vẫn thực sự đau đớn. Biến đi, gã nghĩ, cố gắng đẩy lùi ngọn lửa. Trước sự ngạc nhiên to lớn của gã, ngọn lửa đã tắt. Nó được thay thế bằng một cơn đau đớn dồn dập trong ngực khiến gã thở hổn hển.Có tiếng la hét, và những âm thanh mà Tony mơ hồ nhận ra là một phần của bệnh viện (tuyệt, vậy đó thực sự là một phép màu chết tiệt? Tony sẽ tìm cách đổ lỗi cho toán học hay khoa học nếu đó là điều cuối cùng gã làm, bởi vì gã là con chó cái của khoa học, cảm ơn rất nhiều), và bàn tay siết chặt tay gã có cảm giác đủ mạnh để làm gãy xương. Có một phút hoặc thế của sự đau đớn gần như áp đảo trước khi ngọn lửa quay trở lại. Tony vô cùng biết ơn ngọn lửa trong huyết quản của mình bất chấp cơn đau đớn khắc sâu của chính nó, miễn là nó xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của gã.Không lâu sau, trong tất cả mọi thứ, não của gã phát ra một tiếng ping. Não gã đã phát ra tiếng ping như thế nào là một câu hỏi Tony sẽ nghiên cứu tỉ mỉ với sự báo thù một khi gã có thể, well, thực sự cử động, nhưng tại thời điểm này, tất cả những gì Tony thực sự có thể làm là mở tin nhắn đi kèm với nó. Gã sẽ không nghĩ về làm thế nào mà bất cứ điều gì đã được thực hiện với gã là một trực giác đáng kinh ngạc và dễ sử dụng.Thông điệp rất đơn giản và trong tất cả các chữ in hoa. 'ĐỪNG CÓ TẮT CHÚNG ĐI, ĐỒ NGU NGỐC CHẾT TIỆT.'Tony hơi bị xúc phạm bởi điều đó. Gã đã bị xúc phạm nhiều hơn nếu gã không bị đau, điều đó có nghĩa là đã chỉ có quá nhiều sự chú ý của gã mà gã có thể phân chia thành bị xúc phạm. Nhẹ thì nó sẽ phải như vậy.'Đau.' Gã gửi lại, không hoàn toàn chắc chắn bằng cách nào, nhưng sẵn sàng tiếp tục với nó nếu điều đó có nghĩa là cơn đau có thể dừng lại.'Các nanites đau hả?' Câu trả lời đã đến một lát sau, lần này là dấu câu bình thường.Nanites. Einstein ban phước cho các định luật vật lý, giờ gã đã biết ai là người có lỗi với khả năng kỹ thuật đột ngột của gã rồi. Gã sẽ quyết định sau nếu gã nên làm tổn thương doppelganger của mình vì điều này, hoặc cảm ơn y vì đã giải thích phép lạ là khoa học. Cái sau đã làm cho gã cảm thấy thảm hại hơn. Gã quyết định không thừa nhận điều đó. 'Phải.' Gã gửi lại.Lần này chờ đợi phản hồi lâu hơn và Tony cảm thấy những ngón tay ấm áp đan xen với ngón tay của mình. Ít nhất ngực gã đã trở lại bình thường, ngay cả khi tĩnh mạch của gã vẫn có cảm giác như đang bốc cháy. Bàn tay đang nắm tay gã cũng có cảm giác dễ chịu, hiện tại nó không nghiền nát gã.Cuối cùng, có một tiếng ping khác. 'Được rồi, sự trục trặc không đáng kể. Các nanites của anh tiên tiến nhiều hơn của tôi, old boy, và chính xác thì tôi không có thời gian để kiểm tra xem yếu tố chữa bệnh sẽ hoạt động như thế nào trên một đối tượng sống. Bruce, JARVIS và tôi đang làm việc trên một bản vá bây giờ. Đừng tắt chúng đi một lần nữa.''Đồ khốn.' Gã gửi lại, quá mệt mỏi cho bất cứ điều gì dài hơn.Gã nghe thấy hai tiếng cười, một tiếng cười thầm và một tiếng cười khác nữ tính hơn. Pepper, tâm trí gã cung cấp, mặc dù không thể là tay cô đang nắm lấy tay gã. Nó quá lớn. Tony mở to mắt khi thấy Pepper và Steve ngồi bên giường bệnh. Khi Steve thấy gã đang nhìn, anh đưa tay Tony lên môi, hôn nhẹ. Trước mặt mọi người. Nếu đó không phải là một sự nỗ lực lớn để giữ cho đôi mắt của gã mở ra, họ sẽ bị tai họa lớn. Steve chưa bao giờ công khai tình cảm trước mặt người khác. Nhưng giờ Steve đang nắm tay gã.Steve chỉ mỉm cười như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới. Anh có quầng thâm dưới mắt và không khí mệt mỏi xung quanh anh, nhưng anh nghe có vẻ hạnh phúc khi nói. "Hey, Shellhead." Anh nói, giọng dịu dàng. "Hiện tại họ đang làm việc để ngăn chặn cơn đau, nhưng các bác sĩ sẽ để em ngủ một lần nữa cho đến khi nó được khắc phục. Tôi sẽ gặp em khi em tỉnh lại, được chứ?"Anh không buông tay Tony ra, và anh lướt bàn tay tự do qua mái tóc của Tony, để gã ngủ ngon lành trong lòng bàn tay Steve. Nếu đây là một ảo giác gây đau đớn, thì đó là một điều tốt đẹp.Ping. Bản thân khác của gã nói quá nhiều. 'Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, tôi...' Tony đã ngủ trước khi gã có thể đọc phần còn lại của tin nhắn.Lần tỉnh lại tiếp theo, Tony thừa nhận đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Thông điệp mà gã đọc trước đó đã biến mất hoàn toàn, và gã vẫn có thể cảm thấy các nanites, những thứ kỳ lạ, nhưng ít nhất gã đã có thể nghĩ mà không đau. Đó luôn là một điểm cộng.Gã cẩn thận mở mắt, nhìn thấy ba điều. Rhodey, đầu tiên, đang ngồi ở một bên với một nụ cười lớn. Rồi đến Steve, vẫn nắm tay gã. Steve trông tệ hơn với bộ râu, như thể những người khác đã không thể ép buộc anh về nhà. Ít nhất thì anh đã thay bộ đồng phục bẩn thỉu mà anh đã mặc trước đó ra.Cuối cùng, gã nhìn thấy Antonio, ngồi phịch xuống giường với những vết thâm tím dưới đôi mắt nhắm nghiền. Bây giờ y đang ngủ, nhưng Tony nghi ngờ rằng y đã ngủ rất nhiều trước khi y chết vì kiệt sức. Gã cảm thấy có chút tội lỗi, không ở đó để hành động khi một người bạn đang ngủ."Chào mừng trở lại." Steve nói, mỉm cười với gã."Chào." Tony rón rén, giọng gã khàn khàn.Rhodey đưa cho gã một vài viên đá lạnh sau đó kéo gã vào một cái ôm thật chặt. Gã dựa vào vai Rhodey, hít thở mùi hương nước thơm sau khi cạo râu của Rhode khi gã cuộn tròn lại gần hơn. Ngay cả với toàn bộ máy móc và tĩnh mạch Tony đã được nối, Rhodey vẫn đem lại những cái ôm tốt nhất. "Đừng khiến chúng tôi sợ như vậy một lần nữa." Rhodey nói khẽ vào tai gã.Tony im lặng gật đầu, để cho mùi nước thơm làm dịu đi sự căng thẳng còn lại. "Không có ai hợp thành bọn với Cap để bắt cậu ta về nhà à?" Tony nói sau vài phút với tiếng sụt sịt chán ghét về phía Steve.Rhodey cười khi má của Steve có chút màu sắc. "Hôm qua tôi đã về nhà để thay đồ và ngủ." Anh nói một cách bướng bỉnh."Sau khi Pepper đe dọa sẽ thiến anh bằng đôi giày của cô ấy nếu anh không." Rhodey bổ sung.Tony chớp mắt. "Hãy nói với Pepper rằng cô ấy không thể. Tôi cần những thứ đó. Một phần cuộc sống tình dục tuyệt vời của tôi trong tương lai phụ thuộc vào chúng đó." Gã nói, quên mất rằng lọc từ ngữ là một điều tốt khi nó liên quan đến giá trị đời tư vô cùng cao của Steve."Quá nhiều thông tin, anh bạn." Rhodey nói, mặc dù anh ta đang cười toe toét khi Steve đỏ ửng thậm chí còn nhiều hơn nữa. "Quá nhiều thông tin."Tony chỉ siết chặt tay Steve để trấn an và xin lỗi, tự hỏi liệu gã có còn một chút láu cá nào khi bị đánh thuốc mê không. Steve mỉm cười đáp lại, mặc cho nét ửng hồng mờ nhạt vẫn còn hằn lên má và ánh nhìn bực tức nuông chiều trong mắt anh.Đó là khi sự chú ý của Tony bị thu hút bởi một tiếng thút thít khe khẽ. Antonio đang bám chặt lấy ga giường. Cơn ác mộng, Tony nhận ra. Gã bắt đầu di chuyển một cách tự động để giúp đỡ, nhưng tay Steve đã lướt qua tóc của Antonio trước khi gã có thể, nhẹ nhàng vuốt ve doppelganger.Tony nhướn mày. "Nó thường làm anh ấy bình tĩnh lại." Steve nói với một cái nhún vai. Và yeah, được thôi. Tony là đàn ông đủ để thừa nhận rằng gã biết chính xác cách ai đó vuốt tóc gã có thể khiến gã cảm thấy. Tuy nhiên, gã sẽ phủ nhận sự ghen tuông nhức nhối khi thấy Steve làm điều đó với bản thân khác của gã. Từ vẻ ngoài của nó, gã đã không thể che giấu nó khỏi Rhodey."Vì vậy, khi nào cậu sẽ đưa tôi ra khỏi đây?" Gã hỏi, chủ yếu là để giữ cho Rhodey khỏi phải bình luận."Ít nhất một tuần." Rhodey nghiêm khắc nói.Antonio bình tĩnh lại, và sự chú ý của Steve quay trở lại với Tony. Có sự khao khát trong đôi mắt xanh đó khi chúng nhìn gã. Khát khao và hứa hẹn.Tony nghĩ lại ba từ mà gã đã nghe thấy khi tỉnh lại lần đầu. Gã thở hắt ra. "Tony?" Rhodey hỏi, kéo gã trở lại với một cái nhìn lo lắng."Tôi không sao." Tony nói, nở nụ cười ngập ngừng với Steve. "Tôi... tôi ổn."---Natasha ngước lên từ chiếc ghế dài nơi cô đang đọc sách khi Tony vấp ngã lúc đi vào phòng. Không phải Tony. Tony khác. Antonio. Tony của cô vẫn còn trong bệnh viện. Chiếc ly martini luôn hiện diện trong tay y đã vơi một chút, đặc biệt là khi tất cả họ đều thấy y run rẩy tệ như thế nào trong những giờ đầu tiên ở bệnh viện. Cắt bỏ turkey lạnh sẽ tốt như một bản án tử hình cho người đàn ông.Cô ngập ngừng gọi to. Sau những gì cô đã làm khi cô thấy Tony của mình nằm trên mặt đất... "Cuối cùng họ đã đuổi anh ra khỏi bệnh viện?" Cô hỏi, không nhìn lên từ cuốn sách của mình.Từ khóe mắt cô nhìn thấy Antonio căng thẳng khi nghe giọng nói của cô. "Có vẻ như Anthony đang khẳng định mình là một cậu bé lớn và không cần chúng ta lảng vảng xung quanh." Y nói khô khan.Natasha gật đầu, không chớp mắt hay rời mắt khỏi trang sách. Nếu cô nhắm mắt lại, cô sẽ thấy hai bàn tay mình xung quanh cổ Tony mắt xanh khi Tony của cô nằm trên sàn, tối tăm và bị bóng tối che khuất theo cách mà Tony Stark không bao giờ nên có. Những vết bầm trên cổ của Antonio chỉ mới bắt đầu mờ dần.Cuối cùng cô ngước nhìn người đàn ông, người đang nhìn thứ gì đó nhỏ bé trong tay mình. "Tôi xin lỗi." Cô nói, cắt thẳng vào vấn đề."Vì điều gì?" Đôi mắt xanh liếc lên nhìn cô bối rối. Cô nhớ rất rõ chúng trông như thế nào trong khi y vẫn đang gọi 'Anthony' một cách thảm hại dưới bàn tay cô."Tôi đã tấn công anh." Natasha nói. "Tôi cho rằng anh đã phản bội chúng tôi và làm Tony của chúng tôi bị thương." Nhưng đó là một lời nói dối, phải không? Ám chỉ rằng suy nghĩ dựa trên lý trí, và cô đã phóng mình lên Antonio với một cơn thịnh nộ máu lạnh sẽ khiến Hulk tự hào. Cô cũng đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất của y khi y rời bệnh viện, lẩm bẩm dưới hơi thở những phương trình ngẫu nhiên. Y đã tự đẩy mình đến mức gần như sụp đổ để tạo ra chính những thứ đã cứu mạng Tony của cô, và cô đã loại y ra khi y đang chìm đắm trong sự tự thương hại của mình với vodka.Không gì trong số đó gần với cảm giác chán ghét trong dạ dày cô như cú sốc về những gì đã xảy ra đã làm hao mòn Antonio, trước khi Thor và Clint có thể kéo cô ra khỏi y. Đôi mắt xanh mở to, đi từ không nhìn thấy cho đến sự phản bội thô thiển.Ngay cả bây giờ, Tony thay thế cũng nao núng trước lời nhắc nhở, bỏ bất cứ thứ gì đã có trong tay vào túi. "Cô đã tức giận." Y nói sau một khoảnh khắc rõ ràng y tự trấn tĩnh bản thân. "Chính xác là tôi không đổ lỗi cho cô."Điều đó khiến cho mọi thứ tồi tệ hơn. Bởi vì y không chỉ nói vậy để cô cảm thấy tốt hơn. Ý của y là thế. Và y tin rằng cô đã đúng khi tức giận với y, khi mà chính Tony của cô là người đã đưa ra lựa chọn không nói cho y biết sự thật về những gì EMP sẽ làm với lò phản ứng hồ quang."Anh nên." Natasha trả lời. "Anh đã bị sốc và tôi..."Bàn tay tự do của Antonio vươn lên, dừng lại giữa chừng trước khi y hạ nó xuống. Tuy vậy, Natasha có thể đọc được sự di chuyển. Y định xoa cổ trước khi nhận ra nó sẽ gây chú ý tới những vết bầm tím. "Cô chỉ tấn công người làm tổn thương Anthony." Antonio nói khi y rón rén ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế dài. "Cô khác đã làm điều đó với tôi một lần. Cô ấy có lẽ chỉ đang bảo vệ tài sản của mình, nhưng..."Antonio nhắm mắt lại, đưa martini lên môi. Khi y hạ nó xuống, y mỉm cười yếu ớt. "Đêm đó, cô ấy cho tôi những vết bầm tím, và một số lượng lớn dấu hôn xuống cổ tôi. Cô ấy nói nếu có ai khác cố gắng đánh dấu tôi không phải là cô ấy, cô ấy chắc chắn rằng thi thể sẽ không bao giờ được tìm thấy. Đó là dấu vết ngọt ngào và lãng mạn của cô ấy, nhưng tôi thấy rằng tính chiếm hữu đó rất hấp dẫn. Một cái gì đó về việc biết ai đó đủ quan tâm để tức giận khi người khác làm tổn thương tôi."Và có bao nhiêu người đã làm điều đó trong cuộc đời của Antonio? Trong cuộc đời Tony của cô? Cảm giác buồn nôn trong dạ dày cô vặn vẹo đau đớn khi nghĩ về bản thân khác của cô đã sử dụng điều đó để chống lại Tony này. "Cô ấy không bao giờ nên làm điều đó với anh. Cô ấy không xứng đáng để đòi hỏi anh như thế." Cô nói, ước gì mình có thể xóa đi những dấu ấn được đưa cho y bởi một phiên bản khác của chính cô. Tony Stark này là một đống hoang tàn của một người đàn ông khiến Tony của cô trông giống như gã đã sống một cuộc sống bình dị, và y xứng đáng hơn những gì mà bản thân khác của cô đã làm với y. Những gì bản thân cô đã làm với y, tạo ra những vết bầm tím quanh cổ y khi đó là phần da duy nhất cô có thể chạm tới qua bộ giáp."Chúng tôi đã chiến đấu với Thor vào thời điểm đó." Antonio tiếp tục, như thể cô chưa nói gì. "Tôi đã xem đoạn phim qua bộ đồ của cô ấy sau đó. Tại một thời điểm, cô ấy đã lừa Thor hạ thấp sự cảnh giác của anh ta bằng cách nói rằng cô ấy đang mang thai em bé của chúng tôi sau khi anh ta đánh cô ấy."Đến lượt Natasha nhăn nhó. Đó là một cú choáng nhỏ. Antonio khá bực bội về vấn đề này, nhưng cô phải tự hỏi liệu đó có phải là một sự giả vờ không."Dù sau đó, tôi..." Tony khác nói, đột ngột dừng lại. Natasha bắt đầu vươn tay ra - Tony Stark đã luôn làm tốt hơn với tình cảm thể xác - nhưng đã dừng lại trước khi cô có thể phạm sai lầm đó. Hình ảnh của bàn tay đó quanh cổ y quá mạnh mẽ."Tôi tự hỏi nó sẽ như thế nào, nếu đó là sự thật", Antonio nhẹ nhàng thừa nhận, nhìn xuống ly martini của mình. "Cô ấy không bao giờ để tôi nói về nó, và tôi... Bất kể những gì Monica đã nói, tôi có lẽ sẽ là một người cha tồi tệ. Tôi vẫn... tôi muốn điều đó, cho dù điều đó có ích kỷ đến thế nào.""Đó không phải là ích kỷ." Natasha nói. Cô ấy không muốn có con, nhưng cô ấy tôn trọng những người muốn. Tony - cả hai Tonys - sẽ là những người cha rất tốt, nếu chỉ để chọc tức di sản của Howard Stark. Nhưng cả hai đều quan tâm, và cho dù họ có những thất bại nào khác, họ sẽ làm bất cứ điều gì cho một đứa trẻ. "Monica là ai?" Cô hỏi, quyết định bỏ qua cho Antonio nếu y muốn."Black Widow thứ hai, vợ cũ của Nick Fury, mẹ của con ông ta, và là giám đốc hiện tại của SHIELD." Y liệt kê.Natasha huýt sáo. Đó là một lý lịch khá ấn tượng. "Tôi sẽ không tranh cãi với một người phụ nữ như vậy, nếu cô ấy nói rằng anh sẽ là một người cha tốt."Antonio nhún vai. "Cô ấy nói tôi là một người cha tốt hơn đối với khối u não của tôi so với Nick Fury đối với con trai của chính họ."Nó... không giống như một lời khen. Natasha không biết phải nói gì về câu nói đó, nên cô sẽ không dính líu đến nó. "Vì những gì nó đáng giá." Natasha nhẹ nhàng nói. "Tôi nghĩ cả anh và Tony của tôi sẽ là những người cha tốt."Antonio bỏ đồ uống xuống, đưa tay nắm lấy tay cô. Y đặt một nụ hôn lên nó, khiến Natasha sửng sốt trong im lặng. "Cô không cần phải đeo nó. Cô có thể ném nó vào ngăn kéo ở đâu đó và không bao giờ nhìn nó." Antonio nói, ấn một vật nhỏ vào tay cô -- một chiếc nhẫn, tâm trí cô cung cấp. "Nhưng tôi muốn cô có thứ này. Cô xứng đáng với nó hơn nhiều so với cô ấy.""Tôi không thể--" Natasha bắt đầu."Cô có thể." Antonio trả lời. "Đó là nhẫn đính hôn của cô ấy. Tôi đã tháo nó ra khỏi cô ấy khi..." Y lắc đầu, nhắm mắt lại một lúc. "Không giống như nó quan trọng lúc này. Như tôi đã nói, cô có thể giấu nó ở đâu đó. Chỉ cần... giữ nó. Làm ơn.""Tôi không thể là thế thân của cô ấy." Natasha nói, cổ họng cô khô khốc."Cô không phải." Antonio đồng ý. "Nhưng tôi muốn... nếu tôi trao trái tim mình cho Natasha Romanov, có ít nhất một vũ trụ nơi cô ấy không khinh miệt điều đó. Và thế là đủ với tôi. Tôi muốn cô có nó."Cô nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay. Nó thật lộng lẫy, với đủ kim cương để cho thấy rằng nó đáng giá cả một gia tài, nhưng không hề lòe loẹt. Nó lấp lánh trong ánh sáng khi cô di chuyển nó trong ngón tay, cảm thấy kim loại mà cô biết không phải là vàng, nhưng có lẽ là thứ gì đó từ áo giáp của Tony. "Được rồi." Cô nói, giọng cô run rẩy hơn cô muốn thừa nhận. "Tôi sẽ giữ nó.""Cảm ơn." Antonio nói. Y uống nốt chỗ martini và đứng dậy. "Và giờ tôi đi ngủ trước khi JARVIS đuổi tôi ra khỏi Steve. Anh ta khá khăng khăng rằng tôi phải đi ngủ, mặc dù tôi nghĩ rằng anh ta cũng khó chịu nhiều hơn khi Anthony cũng đá anh ta ra.""Chúc ngủ ngon, Tony." Cô nói, giữ chiếc nhẫn thật chặt trong tay.Y nhìn lại cô, vô số cảm xúc lướt trên khuôn mặt. Đôi mắt y là một cánh cổng dẫn đến trái tim y trong giây đó, tan vỡ và thất vọng. "Chúc ngủ ngon, Natasha." Y nói, giọng y mang theo sự dứt khoát.Cô nhìn xuống chiếc nhẫn một lần nữa khi y rời đi, hy vọng rằng một chút nào đó của y đã được đặt xuống để thanh thản. Cô không đa cảm, nhưng cô có thể đánh giá cao cử chỉ đó. "Anh ấy vẫn còn quá ngây thơ." Cô nói với bản thân trong sự yên lặng còn lại. "Quá nhiều lý tưởng. Anh ấy vẫn tin tưởng mọi người quá dễ dàng. Nhưng điều đó thật tốt. Thế giới cần nhiều người theo chủ nghĩa lý tưởng như anh ấy hơn là những người như mình. Và mi đã cố gắng hủy hoại điều đó." Cô không biết mình đang nói với chiếc nhẫn hay với chính mình.Đó là một tội lỗi mà cô chưa phạm phải, nhưng đòn roi của lương tâm siết chặt cô. Cô đã thỏa hiệp, và cô không biết làm thế nào để quay trở lại cách mà mọi thứ diễn ra. Và liệu đó có phải là điều tốt hay xấu hay không, cô đã chẳng thể biết nữa.-----------------------------
A/n: Dù sao, có trích dẫn của chương:"Pray that your loneliness may spur you into finding something to live for, great enough to die for.""Hãy cầu nguyện rằng sự cô đơn của bạn có thể thúc đẩy bạn tìm kiếm thứ gì đó để sống, đủ lớn để chết." -Dag Hammarskjold-
A/n: Dù sao, có trích dẫn của chương:"Pray that your loneliness may spur you into finding something to live for, great enough to die for.""Hãy cầu nguyện rằng sự cô đơn của bạn có thể thúc đẩy bạn tìm kiếm thứ gì đó để sống, đủ lớn để chết." -Dag Hammarskjold-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me