TruyenFull.Me

Strawberry Patch

Chú ý: Có nội dung liên quan đến trầm cảm và thuốc lá.

Mùa đông như mọi năm, mang theo sự cô đơn đến thấu xương. Sakai Moka ngồi co ro trên chiếc sofa, hơi thở thoát ra thành những làn khói mờ trong không khí lạnh lẽo. Căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đặn, như đang đếm từng giây trôi qua của cuộc đời vô nghĩa này.

Có lẽ ký ức đã được thời gian tô vẽ thêm màu sắc, khiến cô nhớ lại những ngày tháng năm đó - khi còn cười đùa bên bạn bè mà chẳng cần lo âu điều gì, như những khoảnh khắc bình yên giữa cơn ác mộng dài. Mải miết chạy theo mục tiêu vô định, cuối cùng đi đến một cuộc sống trống rỗng. Đôi khi cô tự hỏi, giá như ngày xưa mình đã cố gắng hơn thì có lẽ... Nhưng hôm nay, cô vẫn nằm dài bất lực trên giường, ước gì cuộc đời có nút reset để quay lại từ đầu.

Hôm nay Moka cũng khoác vội chiếc áo phao bên ngoài áo hoodie rồi bước ra khỏi nhà. Dù trong lòng chỉ muốn cuộn mình trong chăn cả ngày, nhưng để kiếm sống, cô buộc phải đi làm thêm. Moka không còn ai để nhờ cậy. Cô đã quên mất sự tồn tại của cha mẹ từ lâu, và những người bạn thời trung học cũng đã cắt đứt liên lạc. May mắn tìm được công việc làm thêm gần nhà - nếu không có lý do phải ra ngoài, có lẽ cô đã thực sự trở thành kẻ vô dụng. Gần đây có một nhà hàng Nhật Bản nhỏ, và may mắn thay, Moka đã thấy tờ thông báo tuyển nhân viên phục vụ dán trên cửa kính. Nơi đây giống một izakaya hơn là nhà hàng thông thường - được trang trí theo phong cách bar ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ. Sau giờ làm, những nhân viên văn phòng mệt mỏi thường ghé qua đây để thư giãn.

Moka mở cửa, cúi đầu chào qua loa với ông chủ. Ông chủ đôi khi khó chịu vì thái độ hờ hững của Moka, nhưng vì cô làm việc cẩn thận và nhanh nhẹn nên ông đành bỏ qua. Moka làm ca tối, chủ yếu phục vụ những khách hàng làm thêm giờ hoặc những người muốn nhâm nhi vài ly vào tối khuya.

"Cho một set yakitori và một chai soju."

Moka vừa cởi áo phao và chỉnh lại đồng phục thì đã có đơn hàng đầu tiên. Cô đáp "Vâng" rồi nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị. Nhà hàng chủ yếu có những khách quen, nên Moka hầu như đều biết mặt và sở thích của họ. Người này lần nào cũng gọi set xiên nướng, người kia lần nào cũng xin thêm một cốc nước ấm...

Cô vừa đảo mắt nhìn xung quanh thì bắt gặp một cô gái trẻ. Ít nhất Moka nghĩ cô ấy trẻ hơn mình khá nhiều. Cô gái đặt chiếc cặp sách trông nặng nề lên ghế bên cạnh và gọi một bát gyudon, ăn chậm rãi từng miếng nhỏ. Có vẻ như cô ấy đến đây để ăn tối muộn chứ không phải để nhâm nhi như đa số khách hàng khác. Giữa đám đàn ông trung niên chiếm gần hết chỗ ngồi, sự xuất hiện của một cô gái khiến Moka vô thức chú ý hơn. Cô cứ lén liếc nhìn cô gái, rồi đột nhiên cô gái ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau và cô ấy nở một nụ cười tươi rói. Moka không biết phải phản ứng thế nào nên đã vội vàng tránh mắt. Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ chỉ khoảng học sinh cấp hai... Tại sao lại ăn tối một mình ở nơi như thế này vào giờ muộn như vậy? Moka càng thêm tò mò về cô gái với nụ cười rạng rỡ ấy.

Lúc đó, từ phía cô gái phát ra tiếng "choảng!" lớn, như có thứ gì đó rơi vỡ. Moka giật mình nhìn lại, thấy trên sàn vương vãi những mảnh thủy tinh lấp lánh và nước đổ lênh láng. Cô gái đang nhìn Moka với vẻ mặt hoảng hốt, như đứa trẻ vừa làm hỏng đồ chơi. Sau một thoáng ngập ngừng, cô gái đột nhiên bắt đầu nhặt những mảnh vỡ bằng tay không. Moka thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng tiến đến:

"Để tôi dọn cho! Xin đừng chạm vào!"

Moka vội vàng ngăn cô gái lại, nhưng ngón tay cô ấy đã bị thương và rỉ máu.

"Ôi xin lỗi ạ... Em không cố ý làm rơi đâu... Em thật sự xin lỗi ạ."

Cô gái cứ liên tục xin lỗi, như thể không nhận ra bàn tay mình đang chảy máu.

"Không sao cả, chỗ này dọn được nhưng tay của em... em định làm thế nào đây?"

Moka nói, vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô gái để kiểm tra vết thương. Lúc này cô gái mới chợt nhận ra tay mình bị thương, liền giật mình hoảng sợ.

"Ôi em không biết tay mình chảy máu luôn...Nhưng em không đem theo băng cá nhân..."

Cô gái nhìn quanh quất, cố tìm thứ gì đó để xử lý. Moka vội vàng chạy về phía quầy, lấy chiếc băng cá nhân dự phòng. Lần trước cũng có khách bị thương ở nhà hàng, cô đã mang theo một chiếc băng cá nhân hình dâu tây từ nhà. Moka khom người xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô gái và cẩn thận dán băng. Cô gái có vẻ bối rối và căng thẳng. Xong việc, Moka lau tay vào tạp dề rồi nhìn cô gái.

"Cảm ơn chị rất nhiều, chỗ này để em dọn cho..."

Cô gái lại định dùng tay không dọn mảnh vỡ, Moka vội ngăn lại:

"Em cứ tay không cầm vào thủy tinh vậy sao?"

Moka khẽ cười, thấy vẻ vụng về của cô gái thật đáng yêu. Cô gái bối rối vẫy tay trong không khí:

"Dạ, em chỉ là... Dù sao cũng thật sự xin lỗi ạ..."

Thấy cô gái buồn rầu, Moka mỉm cười an ủi:

"Không sao đâu, chuyện thường xuyên ấy mà. Chỗ này tôi sẽ dọn, em cứ ăn tiếp đi."

Moka lấy cái dụng cụ ở góc phòng ra và cẩn thận gom những mảnh thủy tinh trên sàn. Cô gái hơi rụt rè nhìn Moka rồi cẩn thận cầm lại đôi đũa.

Moka nghĩ trong lòng: Chuyện này cũng thường xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân không thấy bực bội khi khách làm vỡ đồ. Ngược lại, vẻ bối rối của cô gái khiến Moka cảm thấy dễ thương và cô vô thức nở nụ cười nhẹ. Moka muốn biết thêm về cô gái này. Cuộc sống lặp đi lặp lại nhàm chán với sự uể oải ở nhà rồi đi làm thêm mệt mỏi của Moka bỗng xuất hiện một người cô muốn tìm hiểu.

"Nếu ngón tay vẫn đau thì cứ tìm tôi nhé. Tôi tuy không phải bác sĩ nhưng sẽ cố gắng chăm sóc cho em." - Moka nói với cô gái sau khi đã dọn sạch mảnh vỡ trên sàn.

"Vâng... Em thật sự cảm ơn ạ..."

Cô gái vừa nhai vừa trả lời, má phồng lên đầy thức ăn. Moka thấy cô ấy giống như một chú sóc chuột dễ thương. Rồi cô gái ăn xong, rụt rè chào tạm biệt và rời khỏi nhà hàng. Moka mong ngày mai cô gái ấy sẽ lại ghé qua vào giờ này. Đêm hôm nay, thay vì cảm giác u uất thường lệ sau khi tan làm về nhà, lòng cô bỗng có một luồng khí ấm áp lạ thường.

Ngày hôm sau, trái với mong đợi của Moka, cô gái lại không xuất hiện. Moka tặc lưỡi, vẻ mặt hơi thất vọng, tự nhủ trong lòng: "Ừ thôi, chỉ là một lần chạm mặt thoáng qua mà." Cứ thế, khi giờ làm việc của nhà hàng kết thúc, Moka dọn dẹp bát đĩa và chuẩn bị tan làm. Cô chào ông chủ rồi mở cửa định bước ra ngoài.

Từ phía cuối đường có một bóng dáng nào đó đang chạy tới. Càng đến gần, hình dáng cô gái ấy càng rõ ràng. Moka vô thức vui mừng vẫy tay chào cô gái. Cô gái vừa chạy nhanh vừa thở dốc, nói với Moka:

"Ủa ở đây chỉ làm đến 10 giờ thôi ạ? Em tưởng 11 giờ, thấy từ đằng xa đèn đã tắt hết nên em vội chạy đến..."
"Vâng, quán chúng tôi vốn dĩ chỉ làm đến 10 giờ... Mà tay em có còn đau nhiều không?"

"À, em đến cũng vì chuyện đó, mà thật ra là vì đồ ăn ở đây hôm trước ngon quá... nên em muốn đến ăn tối thêm lần nữa..."

Cô gái trả lời kèm nụ cười ngọt ngào như hôm qua. Moka ngập ngừng một lúc rồi bắt đầu mở cửa nhà hàng trở lại. Cô muốn hiểu thêm về cô gái này. Cô muốn làm bạn với cô ấy.

"Ơ? Thôi em không cần ăn đâu, tay em cũng ổn rồi... Chị không cần phải mở cửa quán đâu, phiền chị quá."

Moka phớt lờ lời cô gái, mở cửa nhà hàng và gật đầu ra hiệu mời cô gái vào trong. Cô gái ngập ngừng một lát rồi cẩn thận bước vào nhà hàng. Khi cô gái vào, Moka bật đèn nhà hàng sáng rồi đi về phía bếp. Moka chỉ là nhân viên phục vụ, nên thực tế không biết nấu nhiều món, món duy nhất cô tự tin là trứng cuộn tamagoyaki. Cô làm xong rồi mang ra chỗ cô gái đang ngồi:

"Tôi muốn cho em ăn một bữa cơm đàng hoàng... nhưng tôi chỉ biết làm món này thôi."

Cô gái đáp rằng chỉ cần thế này là đủ rồi, cảm ơn và cầm đũa lên. Sau khi thấy cô gái cho miếng trứng cuộn vào miệng, Moka tiến đến quầy, lấy một chiếc băng dâu tây giống như chiếc hôm qua cô đã dán. Khi Moka tiến đến chỗ cô gái và đưa tay ra như thể đợi điều gì đó, cô gái đang nhai trứng cuộn liền đưa tay ra cho Moka một cách tự nhiên. Moka cẩn thận thay băng mới lên chỗ bị thương. Sau khi dán xong, một bầu không khí hơi ngại ngùng bao trùm, Moka ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô gái:

"Em tên là gì?"

Moka cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hỏi những điều cô tò mò bấy lâu.

"À... em là Lee Wonhee. Còn chị...?"

"Tôi là Sakai Moka."

"Ồ, thì ra chị là người Nhật... Thật bất ngờ ạ."

Cô gái - giờ đây là Wonhee - nhìn Moka với đôi mắt tròn xoe đầy thích thú.

"Em bao nhiêu tuổi rồi? Trông như học sinh cấp hai ấy."
"Em học lớp 11 ạ..."

Moka ngạc nhiên vì cô gái lớn tuổi hơn mình tưởng.

"Vậy sao em hay ăn tối muộn như vậy?"

"À tại em học thêm đến giờ này mới xong... Các quán ăn xung quanh đều đóng cửa vào giờ này nên em mới tìm đến đây ạ."

Moka và Wonhee đã nhanh chóng trở nên thân thiết từ ngày hôm đó. Tất nhiên, sau đó Wonhee cũng thường xuyên ghé qua nên hai người càng thêm gần gũi. Chẳng mấy chốc, Wonhee đã gọi Moka là "unnie". Cuộc sống của Moka, vốn luôn tăm tối, dường như đã có chút ánh sáng le lói. Ngày hôm đó cũng không có gì khác biệt, Wonhee sau khi học thêm xong đang trên đường đến nhà hàng. Khi đi qua con hẻm ngay trước nhà hàng, Wonhee bất chợt nhìn thấy Moka đang ngồi xổm ở cuối hẻm, một tay cầm điếu thuốc đang cháy âm ỉ.

Wonhee ghét thuốc lá. Em có những ký ức không tốt gắn liền với mùi khói thuốc. Khi nhìn thấy Moka hút thuốc, em đã rất sốc. Moka cũng không muốn Wonhee nhìn thấy mình trong tình trạng này. Khi phát hiện Wonhee đang đứng ngơ ngác, cô vội vàng giấu điếu thuốc ra sau lưng. Nhưng Wonhee đã lùi lại và quay người đi về con đường cũ. Moka vội vàng chạy theo và giữ Wonhee lại.

"Em đến từ bao giờ vậy? Sao không nói gì?"

Moka cố gắng giữ giọng điềm tĩnh nhất có thể.

"Chị hút thuốc từ bao giờ vậy...?"

"Ừm...? Chị hút từ lâu rồi mà, sao vậy? Em ghét thuốc lá à? Chị sẽ không hút trước mặt em đâu."

"Vâng, em ghét thuốc lá. Ghét thật sự... Hôm nay em xin phép về trước ạ."

Moka cảm thấy khó hiểu trước phản ứng mạnh mẽ của Wonhee chỉ vì một điếu thuốc.

"Này, có gì mà phản ứng dữ vậy... Chị cũng là người lớn rồi, hút một điếu có sao đâu."

"Chị nói gì vậy? Chị chỉ cần nói là từ nay sẽ không hút thuốc nữa thôi, có gì khó đâu?"

"Không phải vậy, chỉ là chị thấy em phản ứng thái quá vì một điếu thuốc thôi. Em là ai mà chị phải nghe lời em?"

Nghe những lời này, vẻ mặt Wonhee tối sầm lại. Em đã nghĩ họ là một mối quan hệ đặc biệt hơn thế. Wonhee nhìn Moka với ánh mắt đầy thất vọng rồi quay người bước đi. Cuộc sống của Moka, vốn chỉ toàn màu đen tối, mới bắt đầu có chút ánh sáng thì ánh sáng đó đã vụt tắt. Biến mất hoàn toàn. Kể từ đó, Wonhee không còn đến nhà hàng nữa. Moka hối hận tận cùng về những lời mình đã nói ngày hôm đó. Một điếu thuốc thôi mà, có đáng gì...

Những ngày lạnh giá cứ tiếp diễn không ngừng. Thời tiết đã lạnh đến mức dù mặc áo phao vẫn thấy đằng sau tai tê buốt và hơi thở ra đều thành khói trắng. Chứng trầm cảm của Moka dường như đã chìm sâu xuống tận đáy vực thẳm. Cuộc sống của cô còn tăm tối hơn gấp nhiều lần so với những ngày tháng bình thường lặp đi lặp lại từng có trước khi gặp Wonhee. Moka không còn gì để cười, không còn gì để mong đợi, cũng không còn gì để hy vọng. Cô nhớ Wonhee da diết đến mức đau đớn. Cô muốn tìm đến Wonhee bằng mọi cách, nhưng lại nghĩ rằng sau những gì mình đã làm, việc tìm đến Wonhee là hành động quá vô liêm sỉ. Moka không còn tìm thấy lý do nào để tiếp tục sống.

Cô nghĩ rằng dù mình có chết cũng sẽ chẳng có ai nhớ thương. Cứ thế, Moka bước ra khỏi nhà với đôi mắt khô khốc, trống rỗng. Kỳ lạ thay, tuyết đầu mùa đang rơi lặng lẽ. Tuyết trắng phủ đầy đường phố, tiếng cười của trẻ con rộn rã khắp nơi, nhưng lòng Moka chỉ tràn ngập nỗi buồn tê tái. Moka đút tay vào túi áo và bước về phía nhà hàng. Hôm nay cô vẫn làm việc một cách máy móc, vô hồn.

Đóng cửa nhà hàng xong, Moka đi lên sân thượng. Đây là lần đầu tiên cô lên đó. Cô lên không phải để tự tử, mà là vì không muốn về nhà nhưng cũng không biết nên đi đâu. Từ sân thượng nhìn xuống, đường phố thật đẹp. Con đường phủ đầy tuyết trắng tinh khôi trông đầy hy vọng, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng cô. Moka đứng một mình trên sân thượng, chìm đắm trong những suy nghĩ tối tăm khoảng mười phút.

Đột nhiên, cửa sân thượng "rầm" một tiếng mở toang, và có ai đó bước vào vội vàng. Moka quay đầu về phía sau. Trước cửa, Wonhee đang thở dốc như vừa chạy rất nhanh, khi nhìn thấy Moka, em thở phào nhẹ nhõm rõ rệt. Moka ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Cô hoàn toàn không ngờ Wonhee sẽ tìm đến mình.

"Sao..."

"Sao chị lại ở đây vậy? Chị có biết em lo lắng thế nào không?"

"Sao em biết chị ở đây mà tìm được?"

"Em cứ nghĩ chị chắc chắn ở nhà hàng nên đã đến đó trước, nhưng không thấy chị đâu nên em đã rất hoảng hốt... Em đã đi hết các tòa nhà xung quanh, nghĩ bụng biết đâu chị ở đây nên đây là nơi cuối cùng em tìm đến... Sao chị lại ở trên sân thượng vậy... Chị định... định tự tử sao? Sao chị lại làm người khác lo lắng như vậy..."

"Không... không phải vậy... Nhưng sao em lại tìm đến chị... Chị đã nghĩ mọi chuyện thật sự kết thúc rồi, sao em lại..." - Nước mắt bắt đầu dâng trào trong mắt Moka.

"Sao em lại tìm đến à? Vì em nhớ chị chứ sao nữa... Chị không nhớ em sao? À vâng, có lẽ việc em đột nhiên không đến nhà hàng chỉ vì một điếu thuốc thì chị thấy khó hiểu cũng đúng thôi... Nhưng chị thật sự không nhớ em chút nào sao? Em nhớ chị rất nhiều..."

"..."

"Em thấy tuyết rơi sáng nay là em chỉ nghĩ đến chị thôi. Em luôn muốn cùng chị ngắm tuyết đầu mùa. Em nhớ chị lắm nhưng em luôn cố gắng kìm nén, nhưng hôm nay nếu không gặp được chị thì em thật sự không chịu đựng nổi nữa..."

"..."

"Chị... chị thật sự không nhớ em sao?"

"...Sao chị lại không nhớ em được chứ..."

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cả hai người.

"Chị cũng nhớ em rất nhiều, Wonhee à... Nhưng chị đã sai rồi, làm sao chị dám tìm đến em nữa..."

"Chị đâu có sao, sao chị không tìm đến em chứ... Em luôn thức dậy và nghĩ rằng hôm nay chị sẽ đến, hôm nay em lại được gặp chị. Em đã sống như vậy suốt những ngày qua..."

"Chị xin lỗi Wonhee à... Chị không nên nói với em như vậy... Chị thật sự xin lỗi..."

Cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng khóc.

"Tay em đã ổn rồi chứ" - Moka vội vàng nắm tay Wonhee, giọng đầy lo lắng.

"Tay em đã ổn, còn chị thì sao...chị có ổn không?"

"...Không, chị nhớ em đến phát điên lên được. Chị từ giờ sẽ bỏ hút thuốc và sẽ không nói những lời làm tổn thương em nữa. Chị thực sự xin lỗi."

"Chị ơi, em cũng xin lỗi..."

Wonhee lục lọi trong túi áo rồi hỏi Moka:

"Chị có thích kẹo dâu không ạ? Em nghe nói kẹo dâu có tác dụng rất tốt trong việc cai thuốc đấy."

"Dâu tây?"

"Vâng...Dù chị không thích thì bây giờ sẽ thích thôi."

Wonhee lấy ra kẹo vị dâu tây trong túi, bỏ vào miệng vài viên rồi tiến đến hôn lấy Moka.

Nụ hôn đầu tiên của cả hai, hòa quyện giữa nước mắt và hương dâu, ngọt ngào nhưng pha lẫn chút buồn bã...











end

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me