Streamer Yeu Mi So Mot De Quoc
Lưu ý: Mình chỉ mới tập edit, có nhiều chỗ dịch không được sát nghĩa và có thể bị sai một số từ, mình chỉ có thể eidt sao cho đúng khoảng 75-80% cũng như sao cho dễ hiểu nội dung nhất. Một số câu mình chưa hiểu và dịch sát thì mình sẽ đưa câu gốc lên nhờ các bạn dịch hộ, sau đó sẽ edit lại cho mạch lạc.__________________________________ Thế giới khác? Lạnh, lạnh quá. Du Tịch mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc hỗn loạn, cậu phải mất một lúc lâu mới gắng mở nổi mắt ra. Trước mắt cậu là một chiếc bồn tắm chỉ vừa đủ cho một người, nước lạnh như băng, không chút ấm áp, đang bao phủ lấy cậu. Mùi tanh nhàn nhạt cứ vương vẩn quanh chóp mũi không sao xua đi được, Du Tịch khó chịu nhăn mày lại, bấy giờ cậu mới phát hiện ra nước trong bồn tắm đã nhuộm màu hồng nhạt, mà thứ nhuộm ra màu hồng nhạt ấy chính là máu chảy ra từ cánh tay đang rũ xuống một cách vô lực bên cạnh mình. Miệng vết thương nhìn không thâm, nhưng bởi vì vẫn luôn ngâm mình trong nước, có lẽ vì vậy mà máu mới bắt đầu tuôn trào ra ngoài dữ dội. Chuyện gì thế này?!
Du Tịch hoảng hốt, vội đưa tay kiểm tra, rồi bất chợt bật dậy định lao ra khỏi bồn tắm. Nhưng trước mắt cậu tối sầm lại, suýt nữa thì ngã gục xuống sàn. Mất máu quá nhiều khiến toàn thân vô lực, rét run. Mọi vật trước mắt như bị bóp méo, ngay cả cảnh xung quanh cũng trở nên lạ lẫm. Nhưng cậu chẳng có thời gian để tự hỏi vì sao. cố dằn cơn buồn ngủ đang kéo tới, dùng cánh tay chưa bị thương đè chặt lên miệng vết thương, gắng gượng bước ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước, Du Tịch liền thấy một vật thể hình tròn nhỏ, cao đến đầu gối, đang di chuyến tới chỗ cậu, vang lên giọng nói lạnh lùng mang âm thanh máy móc: "Phát hiện triệu chứng sinh mệnh của chủ nhân đang rất thấp, có cần hỗ trợ không?" Đây là cái quái gì vậy? Siri? Hay Tiểu Ái? Du Tịch không còn sức nghĩ thêm. Hắn chỉ biết nếu còn tiếp tục kéo dài, hắn sẽ chết. Hắn hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Phiền... giúp tôi... gọi 120..." Nói xong, trước mắt hắn tối sầm lại. Du Tịch lần nữa tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng bệnh trắng toát như tuyết. Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, xung quanh chỉ có những thiết bị đơn giản đến mức tối thiểu. Bệnh viện sao? Hắn thầm thở phào. Xem như giữ được một mạng.Quay đầu lại, cậu thấy vết thương bên tay đã được băng bó cẩn thận. Bên cạnh còn treo một túi truyền dịch màu xanh lam nhạt quái dị, bên trong ống truyền còn lấp lánh những tia sáng mờ kỳ lạ.Trong lòng Du Tịch lại dâng lên cảm giác bất an. Nơi này nhìn bề ngoài thì giống bệnh viện, nhưng lại chẳng giống bệnh viện chút nào. Cậu tuy không rành y học, nhưng theo lý thì với tình trạng này, lẽ ra phải truyền nước muối hay glucose gì đó chứ, sao thuốc lại có màu xanh lam?Một ý nghĩ hoang đường bất chợt nảy lên trong đầu, nhưng còn chưa kịp nghĩ sâu, cánh cửa phòng đã "tích" một tiếng rồi tự động trượt sang bên phải, giống kiểu cửa tàu điện ngầm. Du Tịch há hốc miệng. Bệnh viện nhà ai mà xịn vậy chứ?Một người phụ nữ mặc đồ trắng bước vào, trước ngực cài một vật gì đó màu xanh lục kỳ lạ, trông như cây bút nhưng cũng không hẳn. Có vẻ như cô là y tá.Y tá mặt lạnh tiến lại gần, rút ra cây "bút" trên ngực. Không trung trước mặt bỗng hiện ra một tấm bảng phát ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Cô mở miệng: "Tỉnh rồi? Hiện giờ có chỗ nào thấy không thoải mái không?"Du Tịch bị hành động của cô dọa cho giật mình, mất vài giây mới ngơ ngác đáp: "Hả?"Nói xong chính cậu cũng bị giọng mình làm cho hoảng hốt. Đây... đây đâu phải giọng của cậu! Dù âm sắc có vài phần tương tự, nhưng giọng nói này mềm mại hơn hẳn, có thể vì khô cổ nên hơi khàn, nhưng nghe vào lại mang theo một chút cảm giác quyến rũ kỳ lạ. Thế nhưng Du Tịch đã nghe giọng mình hơn hai mươi năm, cậu dám chắc — đây tuyệt đối không phải là giọng của cậu!Cậu cố đè xuống cơn hoảng loạn đang cuộn trào trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Cảm ơn cô đã chăm sóc. Tôi... có thể hỏi đây là đâu không?"Y tá sững lại, sau đó nhìn cậu với ánh mắt kỳ quặc: "Trung tâm trị liệu mà... Chẳng lẽ cậu không định hỏi tại sao cậu lại ở đây à?"Y tá mặt hơi đỏ, trong lòng mắng mình là nhan cẩu (Đồ mê sắc đẹp), bực bội nhét băng gạc vào tay Du Tịch rồi bảo cậu tự ấn lên vết tiêm. Xong xuôi, cô quay người định rời khỏi phòng bệnh, nhưng Du Tịch lại lên tiếng gọi cô lại.Du Tịch chớp chớp mắt, hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi... cô có thể giúp tôi mở TV được không? Tôi hơi chán."Y tá nghi ngờ hỏi: "TV? Ý cậu là 'màn hình quang ảnh'?"Du Tịch âm thầm ghi nhớ cái tên này, gật đầu lia lịa: "Ừm ừm ừm."Y tá liếc cậu một cái đầy khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm. Cô bấm vào nút đỏ trên lan can cạnh giường, màn hình quang ảnh liền bật lên.Du Tịch: "..." Cái nút bật TV mà gần mình thế này á...Cậu cảm ơn, y tá dặn cậu ở yên đó đừng chạy lung tung, cô đi lấy thuốc. Vừa dứt lời thì rời phòng bệnh. Cánh cửa như có cảm biến, cô vừa đi là nó tự động khép lại. Du Tịch lập tức nhảy khỏi giường, như thể trên đó có mãnh thú hay gì đó đang rình rập.Cậu mở cửa nhỏ trong phòng bệnh ra, đúng như cậu đoán — là nhà vệ sinh. Căn phòng bệnh này tuy đơn giản, nhưng tiện nghi đầy đủ, không chừng còn là loại phòng cao cấp.Du Tịch vừa nghĩ như vậy, vừa bước nhanh vào rồi đứng trước gương.Việc nhờ y tá bật TV quả thật là một quyết định sáng suốt. Âm thanh từ màn hình vừa khéo che lấp tiếng kêu kinh hãi mà cậu không kiềm được. Cậu đứng chết lặng trước gương. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn không khỏi run run, chậm rãi đưa tay lên sờ mặt mình.Người trong gương có khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt vì bệnh, nhưng không xấu. Đó là một vẻ đẹp yếu đuối, mong manh. Mái tóc đen mềm mại, xoăn nhẹ tự nhiên, mỗi sợi tóc đều rủ xuống một cách lười nhác. Lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt là điển hình của mắt đào hoa. Nhìn kỹ, dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi nhạt màu, nhỏ nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác quyến rũ kỳ lạ.Rõ ràng là một gương mặt rất đẹp, nhưng trong đầu Du Tịch chỉ có thể hiện lên một từ không hay lắm... kỹ nữ.Chính là cái kiểu trên mạng hay nói — "kỹ nữ khí"(Khí chất kỹ nữ), loại khí chất vừa yêu diễm vừa rẻ tiền, nhìn vào cứ thấy như đang cố tình quyến rũ người khác, đã không hề thanh thuần mà còn cố tỏ ra ngây thơ, giả vờ tạo nét. Du Tịch suýt nữa buột miệng chửi thề, phải gồng mình hít một hơi thật sâu để kìm lại.Nguyên văn: Chính là trên mạng thường nói kỹ nữ kỹ nữ khí, yêu diễm đồ đê tiện, vừa không thanh thuần cũng thực làm ra vẻ diện mạo! Du Tịch vừa nhịn xuống đến miệng thô tục, gian nan mà hít một hơi.(Các bạn giải thích lại cho mình với, câu này thì mình không có hiểu câu đầu.)Gương mặt này thực ra có đến sáu bảy phần giống với khuôn mặt ban đầu của cậu. Nhưng cậu đâu có cái kiểu khí chất mơ hồ như có như không này! Diện mạo ban đầu của Du Tịch, ai thấy cũng sẽ khen là một thiếu niên tuấn tú đoan chính, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn vào là thấy ấm lòng.Du Tịch tự trấn an một lúc, thử nở một nụ cười ấm áp như thường ngày trước gương. Nhưng giây tiếp theo, suýt nữa thì cậu đập luôn cái gương.Trong gương là yêu tinh phương nào thế hả trời?!Du Tịch đột nhiên nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ. Cơ mà... giọng nói của thân thể này cũng mềm mại như vậy, chẳng lẽ...Cậu hít sâu một hơi, lập tức kéo dây quần xuống kiểm tra. Nhìn thoáng qua xong, suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ. May quá, "tiểu đệ" vẫn còn đây!Nhưng mà... hửm?Du Tịch lại cúi xuống nhìn lần nữa... "Tiểu đệ" này sao nhỏ hơn hồi trước một vòng vậy?!Thật. Sự. Là. Nhỏ."Đ-ịt..." Lần này thì cậu không nhịn được nữa mà văng tục. Cái gì vậy trời? Mặt thì có đẹp hơn chút, cũng chẳng phải đẹp kiểu cao sang gì cho cam, thế mà lại phải đánh đổi bằng việc "tiểu đệ" teo một vòng?!Cậu đang chuẩn bị mắng thêm thì bỗng trong đầu vang lên một tiếng "leng keng"."Đã xác nhận thân phận, bắt đầu truyền tải thông tin thế giới."Du Tịch lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn quanh, nhưng trong phòng không có ai khác bước vào."Hả?""Truyền tải hoàn tất, mời ký chủ tiếp nhận thông tin." Giọng máy móc lạnh lùng vang lên lần nữa.Lần này Du Tịch cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai. Giọng nói này không hề truyền qua tai, mà trực tiếp vang lên trong đầu cậu. Gặp người bình thường chắc đã gào thét loạn xạ rồi, nhưng khả năng chịu đựng của Du Tịch khá mạnh, cậu giữ bình tĩnh và thử lên tiếng trong lòng: "Làm sao để đọc?"Giọng máy móc tiếp tục không mang chút cảm xúc nào: "Ký chủ có thể trực tiếp giao tiếp với tôi trong 'thức hải'. Tôi là hệ thống 666. Chỉ cần niệm tên tôi, ngài có thể truy cập thương thành và ba lô hệ thống."Du Tịch làm thử và phát hiện trong ý thức của mình thật sự xuất hiện một quyển sách. Nó không đóng, mở thẳng ra trang đầu tiên — "Chỉ dẫn về thế giới tương lai".Thế giới tương lai? Du Tịch nhíu mày, rồi tập trung đọc tiếp.Xem xong rồi, cậu cảm thấy vừa choáng vừa khó tin. Cậu xuyên tới một thế giới hàng tỉ năm sau. Vậy nên những thứ cậu vừa thấy không phải công nghệ cao gì, mà thực ra là những thứ quá đỗi bình thường với người tương lai.Du Tịch cười khổ. Ở thế giới cũ, cậu tự thấy mình khá hiện đại, không ngờ tới nơi này lại biến thành một món đồ cổ.Hiện tại trong vũ trụ đã có giao thông tự do. Các trạm vũ trụ giống như trạm tàu điện ngầm hồi xưa, vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp. "Người Trái Đất" ngày trước đã tiến hóa để thích nghi với môi trường khắc nghiệt, nhưng bây giờ họ không còn gọi là "người Trái Đất" nữa. Trái Đất từ lâu đã biến mất trong dòng sông lịch sử, trở thành một hạt bụi trôi dạt giữa các tinh vân hỗn loạn ngoài vũ trụ.Ngày xưa, người Trái Đất nắm được công nghệ sinh tồn trong vũ trụ, sau đó rời khỏi hành tinh mẹ, lan ra khắp các tinh hệ. Trong vũ trụ còn tồn tại những loài sinh vật dị chủng đầy nguy hiểm, để tồn tại, cơ thể con người phải không ngừng tiến hóa, và dần trở thành một trong những chủng tộc chiến đấu mạnh mẽ nhất vũ trụ. Nhưng cùng với đó, văn hóa truyền thống dần bị lãng quên.May mắn là các lĩnh vực như văn hóa vẫn có những học giả nghiên cứu phục hồi, mọi thứ đang từ từ phục hưng. Nhưng vấn đề nan giải nhất chính là: chủng tộc từng lấy "ẩm thực làm trời" thì giờ lại mất đi nguồn thực phẩm.Giờ đây, thực phẩm chủ yếu để duy trì năng lượng là "dung dịch dinh dưỡng" do viện khoa học chế tạo.Vì chiến đấu, con người từng vứt bỏ mọi quy trình nấu nướng phức tạp, cũng từ bỏ luôn ham muốn ăn ngon, dần quen với loại dung dịch vô vị ấy vì nó tiện và hiệu quả. Nhưng lâu dần, bản tính yêu thích mỹ thực của con người lại trỗi dậy. Nhiều người bắt đầu nghiên cứu món ăn thật sự, nhưng đã vứt bỏ quá lâu, muốn nhặt lại cũng đâu có dễ.【 Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh ở thế giới cũ của ký chủ đã chấm dứt. Hệ thống xác định ngài có mức độ trùng khớp rất cao với bản thể, đồng thời sở hữu thiên phú mỹ thực hiếm có. Quyết định gửi vào cơ thể ngài để khôi phục sinh mệnh. Nhiệm vụ rất đơn giản: đừng lãng phí khả năng của ngài. Chỉ cần góp phần làm sống lại văn hóa ẩm thực cho thế giới tương lai là được. 】Du Tịch đọc tới đây, cậu câm nín.Tóm lại là gọi cậu tới... làm công cụ?Dường như hệ thống đọc được suy nghĩ của cậu, trên trang sách hiện thêm một dòng chữ:【 Truyền bá văn hóa mỹ thực, tích lũy "giá trị fan", ký chủ có thể dùng điểm tích lũy để đổi các vật phẩm hứng thú trong thương thành. Một cơ hội làm lại cuộc đời, trải nghiệm thế giới hàng tỉ năm sau, cớ sao không thử? 】Nguyên văn:【 truyền bá mỹ thực văn hóa, tích góp fans giá trị, ký chủ có thể ở hệ thống tích phân thương thành đổi cảm thấy hứng thú vật phẩm. Trọng hoạch một lần nhân sinh cơ hội, thể nghiệm hàng tỉ năm sau sinh hoạt diệu thú, thể hội một đoạn diệu thú nhân sinh, cớ sao mà không làm đâu? 】Câu này nghe cũng ra gì ra phết, Du Tịch đành ngậm ngùi, không cãi nữa. Cho tới khi cậu thấy dòng số liệu tiếp theo ——【 Hiện tại kiểm tra được giá trị fan của ký chủ: -10.000.000.000. Giá trị âm quá cao, không thể xác định con số cụ thể. 】Du Tịch: "???"Âm cả chục tỷ á??? "Trải nghiệm nhân sinh diệu thú" hàng tỉ năm sau mà hóa ra là kiểu chuột chạy qua đường ai cũng muốn đập chết?!
Du Tịch hoảng hốt, vội đưa tay kiểm tra, rồi bất chợt bật dậy định lao ra khỏi bồn tắm. Nhưng trước mắt cậu tối sầm lại, suýt nữa thì ngã gục xuống sàn. Mất máu quá nhiều khiến toàn thân vô lực, rét run. Mọi vật trước mắt như bị bóp méo, ngay cả cảnh xung quanh cũng trở nên lạ lẫm. Nhưng cậu chẳng có thời gian để tự hỏi vì sao. cố dằn cơn buồn ngủ đang kéo tới, dùng cánh tay chưa bị thương đè chặt lên miệng vết thương, gắng gượng bước ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước, Du Tịch liền thấy một vật thể hình tròn nhỏ, cao đến đầu gối, đang di chuyến tới chỗ cậu, vang lên giọng nói lạnh lùng mang âm thanh máy móc: "Phát hiện triệu chứng sinh mệnh của chủ nhân đang rất thấp, có cần hỗ trợ không?" Đây là cái quái gì vậy? Siri? Hay Tiểu Ái? Du Tịch không còn sức nghĩ thêm. Hắn chỉ biết nếu còn tiếp tục kéo dài, hắn sẽ chết. Hắn hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Phiền... giúp tôi... gọi 120..." Nói xong, trước mắt hắn tối sầm lại. Du Tịch lần nữa tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng bệnh trắng toát như tuyết. Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, xung quanh chỉ có những thiết bị đơn giản đến mức tối thiểu. Bệnh viện sao? Hắn thầm thở phào. Xem như giữ được một mạng.Quay đầu lại, cậu thấy vết thương bên tay đã được băng bó cẩn thận. Bên cạnh còn treo một túi truyền dịch màu xanh lam nhạt quái dị, bên trong ống truyền còn lấp lánh những tia sáng mờ kỳ lạ.Trong lòng Du Tịch lại dâng lên cảm giác bất an. Nơi này nhìn bề ngoài thì giống bệnh viện, nhưng lại chẳng giống bệnh viện chút nào. Cậu tuy không rành y học, nhưng theo lý thì với tình trạng này, lẽ ra phải truyền nước muối hay glucose gì đó chứ, sao thuốc lại có màu xanh lam?Một ý nghĩ hoang đường bất chợt nảy lên trong đầu, nhưng còn chưa kịp nghĩ sâu, cánh cửa phòng đã "tích" một tiếng rồi tự động trượt sang bên phải, giống kiểu cửa tàu điện ngầm. Du Tịch há hốc miệng. Bệnh viện nhà ai mà xịn vậy chứ?Một người phụ nữ mặc đồ trắng bước vào, trước ngực cài một vật gì đó màu xanh lục kỳ lạ, trông như cây bút nhưng cũng không hẳn. Có vẻ như cô là y tá.Y tá mặt lạnh tiến lại gần, rút ra cây "bút" trên ngực. Không trung trước mặt bỗng hiện ra một tấm bảng phát ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Cô mở miệng: "Tỉnh rồi? Hiện giờ có chỗ nào thấy không thoải mái không?"Du Tịch bị hành động của cô dọa cho giật mình, mất vài giây mới ngơ ngác đáp: "Hả?"Nói xong chính cậu cũng bị giọng mình làm cho hoảng hốt. Đây... đây đâu phải giọng của cậu! Dù âm sắc có vài phần tương tự, nhưng giọng nói này mềm mại hơn hẳn, có thể vì khô cổ nên hơi khàn, nhưng nghe vào lại mang theo một chút cảm giác quyến rũ kỳ lạ. Thế nhưng Du Tịch đã nghe giọng mình hơn hai mươi năm, cậu dám chắc — đây tuyệt đối không phải là giọng của cậu!Cậu cố đè xuống cơn hoảng loạn đang cuộn trào trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Cảm ơn cô đã chăm sóc. Tôi... có thể hỏi đây là đâu không?"Y tá sững lại, sau đó nhìn cậu với ánh mắt kỳ quặc: "Trung tâm trị liệu mà... Chẳng lẽ cậu không định hỏi tại sao cậu lại ở đây à?"Y tá mặt hơi đỏ, trong lòng mắng mình là nhan cẩu (Đồ mê sắc đẹp), bực bội nhét băng gạc vào tay Du Tịch rồi bảo cậu tự ấn lên vết tiêm. Xong xuôi, cô quay người định rời khỏi phòng bệnh, nhưng Du Tịch lại lên tiếng gọi cô lại.Du Tịch chớp chớp mắt, hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi... cô có thể giúp tôi mở TV được không? Tôi hơi chán."Y tá nghi ngờ hỏi: "TV? Ý cậu là 'màn hình quang ảnh'?"Du Tịch âm thầm ghi nhớ cái tên này, gật đầu lia lịa: "Ừm ừm ừm."Y tá liếc cậu một cái đầy khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm. Cô bấm vào nút đỏ trên lan can cạnh giường, màn hình quang ảnh liền bật lên.Du Tịch: "..." Cái nút bật TV mà gần mình thế này á...Cậu cảm ơn, y tá dặn cậu ở yên đó đừng chạy lung tung, cô đi lấy thuốc. Vừa dứt lời thì rời phòng bệnh. Cánh cửa như có cảm biến, cô vừa đi là nó tự động khép lại. Du Tịch lập tức nhảy khỏi giường, như thể trên đó có mãnh thú hay gì đó đang rình rập.Cậu mở cửa nhỏ trong phòng bệnh ra, đúng như cậu đoán — là nhà vệ sinh. Căn phòng bệnh này tuy đơn giản, nhưng tiện nghi đầy đủ, không chừng còn là loại phòng cao cấp.Du Tịch vừa nghĩ như vậy, vừa bước nhanh vào rồi đứng trước gương.Việc nhờ y tá bật TV quả thật là một quyết định sáng suốt. Âm thanh từ màn hình vừa khéo che lấp tiếng kêu kinh hãi mà cậu không kiềm được. Cậu đứng chết lặng trước gương. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn không khỏi run run, chậm rãi đưa tay lên sờ mặt mình.Người trong gương có khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt vì bệnh, nhưng không xấu. Đó là một vẻ đẹp yếu đuối, mong manh. Mái tóc đen mềm mại, xoăn nhẹ tự nhiên, mỗi sợi tóc đều rủ xuống một cách lười nhác. Lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt là điển hình của mắt đào hoa. Nhìn kỹ, dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi nhạt màu, nhỏ nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác quyến rũ kỳ lạ.Rõ ràng là một gương mặt rất đẹp, nhưng trong đầu Du Tịch chỉ có thể hiện lên một từ không hay lắm... kỹ nữ.Chính là cái kiểu trên mạng hay nói — "kỹ nữ khí"(Khí chất kỹ nữ), loại khí chất vừa yêu diễm vừa rẻ tiền, nhìn vào cứ thấy như đang cố tình quyến rũ người khác, đã không hề thanh thuần mà còn cố tỏ ra ngây thơ, giả vờ tạo nét. Du Tịch suýt nữa buột miệng chửi thề, phải gồng mình hít một hơi thật sâu để kìm lại.Nguyên văn: Chính là trên mạng thường nói kỹ nữ kỹ nữ khí, yêu diễm đồ đê tiện, vừa không thanh thuần cũng thực làm ra vẻ diện mạo! Du Tịch vừa nhịn xuống đến miệng thô tục, gian nan mà hít một hơi.(Các bạn giải thích lại cho mình với, câu này thì mình không có hiểu câu đầu.)Gương mặt này thực ra có đến sáu bảy phần giống với khuôn mặt ban đầu của cậu. Nhưng cậu đâu có cái kiểu khí chất mơ hồ như có như không này! Diện mạo ban đầu của Du Tịch, ai thấy cũng sẽ khen là một thiếu niên tuấn tú đoan chính, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn vào là thấy ấm lòng.Du Tịch tự trấn an một lúc, thử nở một nụ cười ấm áp như thường ngày trước gương. Nhưng giây tiếp theo, suýt nữa thì cậu đập luôn cái gương.Trong gương là yêu tinh phương nào thế hả trời?!Du Tịch đột nhiên nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ. Cơ mà... giọng nói của thân thể này cũng mềm mại như vậy, chẳng lẽ...Cậu hít sâu một hơi, lập tức kéo dây quần xuống kiểm tra. Nhìn thoáng qua xong, suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ. May quá, "tiểu đệ" vẫn còn đây!Nhưng mà... hửm?Du Tịch lại cúi xuống nhìn lần nữa... "Tiểu đệ" này sao nhỏ hơn hồi trước một vòng vậy?!Thật. Sự. Là. Nhỏ."Đ-ịt..." Lần này thì cậu không nhịn được nữa mà văng tục. Cái gì vậy trời? Mặt thì có đẹp hơn chút, cũng chẳng phải đẹp kiểu cao sang gì cho cam, thế mà lại phải đánh đổi bằng việc "tiểu đệ" teo một vòng?!Cậu đang chuẩn bị mắng thêm thì bỗng trong đầu vang lên một tiếng "leng keng"."Đã xác nhận thân phận, bắt đầu truyền tải thông tin thế giới."Du Tịch lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn quanh, nhưng trong phòng không có ai khác bước vào."Hả?""Truyền tải hoàn tất, mời ký chủ tiếp nhận thông tin." Giọng máy móc lạnh lùng vang lên lần nữa.Lần này Du Tịch cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai. Giọng nói này không hề truyền qua tai, mà trực tiếp vang lên trong đầu cậu. Gặp người bình thường chắc đã gào thét loạn xạ rồi, nhưng khả năng chịu đựng của Du Tịch khá mạnh, cậu giữ bình tĩnh và thử lên tiếng trong lòng: "Làm sao để đọc?"Giọng máy móc tiếp tục không mang chút cảm xúc nào: "Ký chủ có thể trực tiếp giao tiếp với tôi trong 'thức hải'. Tôi là hệ thống 666. Chỉ cần niệm tên tôi, ngài có thể truy cập thương thành và ba lô hệ thống."Du Tịch làm thử và phát hiện trong ý thức của mình thật sự xuất hiện một quyển sách. Nó không đóng, mở thẳng ra trang đầu tiên — "Chỉ dẫn về thế giới tương lai".Thế giới tương lai? Du Tịch nhíu mày, rồi tập trung đọc tiếp.Xem xong rồi, cậu cảm thấy vừa choáng vừa khó tin. Cậu xuyên tới một thế giới hàng tỉ năm sau. Vậy nên những thứ cậu vừa thấy không phải công nghệ cao gì, mà thực ra là những thứ quá đỗi bình thường với người tương lai.Du Tịch cười khổ. Ở thế giới cũ, cậu tự thấy mình khá hiện đại, không ngờ tới nơi này lại biến thành một món đồ cổ.Hiện tại trong vũ trụ đã có giao thông tự do. Các trạm vũ trụ giống như trạm tàu điện ngầm hồi xưa, vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp. "Người Trái Đất" ngày trước đã tiến hóa để thích nghi với môi trường khắc nghiệt, nhưng bây giờ họ không còn gọi là "người Trái Đất" nữa. Trái Đất từ lâu đã biến mất trong dòng sông lịch sử, trở thành một hạt bụi trôi dạt giữa các tinh vân hỗn loạn ngoài vũ trụ.Ngày xưa, người Trái Đất nắm được công nghệ sinh tồn trong vũ trụ, sau đó rời khỏi hành tinh mẹ, lan ra khắp các tinh hệ. Trong vũ trụ còn tồn tại những loài sinh vật dị chủng đầy nguy hiểm, để tồn tại, cơ thể con người phải không ngừng tiến hóa, và dần trở thành một trong những chủng tộc chiến đấu mạnh mẽ nhất vũ trụ. Nhưng cùng với đó, văn hóa truyền thống dần bị lãng quên.May mắn là các lĩnh vực như văn hóa vẫn có những học giả nghiên cứu phục hồi, mọi thứ đang từ từ phục hưng. Nhưng vấn đề nan giải nhất chính là: chủng tộc từng lấy "ẩm thực làm trời" thì giờ lại mất đi nguồn thực phẩm.Giờ đây, thực phẩm chủ yếu để duy trì năng lượng là "dung dịch dinh dưỡng" do viện khoa học chế tạo.Vì chiến đấu, con người từng vứt bỏ mọi quy trình nấu nướng phức tạp, cũng từ bỏ luôn ham muốn ăn ngon, dần quen với loại dung dịch vô vị ấy vì nó tiện và hiệu quả. Nhưng lâu dần, bản tính yêu thích mỹ thực của con người lại trỗi dậy. Nhiều người bắt đầu nghiên cứu món ăn thật sự, nhưng đã vứt bỏ quá lâu, muốn nhặt lại cũng đâu có dễ.【 Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh ở thế giới cũ của ký chủ đã chấm dứt. Hệ thống xác định ngài có mức độ trùng khớp rất cao với bản thể, đồng thời sở hữu thiên phú mỹ thực hiếm có. Quyết định gửi vào cơ thể ngài để khôi phục sinh mệnh. Nhiệm vụ rất đơn giản: đừng lãng phí khả năng của ngài. Chỉ cần góp phần làm sống lại văn hóa ẩm thực cho thế giới tương lai là được. 】Du Tịch đọc tới đây, cậu câm nín.Tóm lại là gọi cậu tới... làm công cụ?Dường như hệ thống đọc được suy nghĩ của cậu, trên trang sách hiện thêm một dòng chữ:【 Truyền bá văn hóa mỹ thực, tích lũy "giá trị fan", ký chủ có thể dùng điểm tích lũy để đổi các vật phẩm hứng thú trong thương thành. Một cơ hội làm lại cuộc đời, trải nghiệm thế giới hàng tỉ năm sau, cớ sao không thử? 】Nguyên văn:【 truyền bá mỹ thực văn hóa, tích góp fans giá trị, ký chủ có thể ở hệ thống tích phân thương thành đổi cảm thấy hứng thú vật phẩm. Trọng hoạch một lần nhân sinh cơ hội, thể nghiệm hàng tỉ năm sau sinh hoạt diệu thú, thể hội một đoạn diệu thú nhân sinh, cớ sao mà không làm đâu? 】Câu này nghe cũng ra gì ra phết, Du Tịch đành ngậm ngùi, không cãi nữa. Cho tới khi cậu thấy dòng số liệu tiếp theo ——【 Hiện tại kiểm tra được giá trị fan của ký chủ: -10.000.000.000. Giá trị âm quá cao, không thể xác định con số cụ thể. 】Du Tịch: "???"Âm cả chục tỷ á??? "Trải nghiệm nhân sinh diệu thú" hàng tỉ năm sau mà hóa ra là kiểu chuột chạy qua đường ai cũng muốn đập chết?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me