TruyenFull.Me

Su Cho Doi My Le Nhat Cua Em

2020-11-15

Tiểu Phi Phi tối hôm qua uống nhiều rượu cuối cùng cũng tỉnh, mơ màng nhớ đến chuyện tối qua An tổng vào trong lâu bày tỏ.Lòng tôi nóng bừng lên, chạy băng ra khỏi phòng, nhìn thấy An tổng đang lau sàn ở phòng khách, tôi vọt đến ôm lấy chị rồi hôn chị.Đúng lúc này, đột nhiên từ sau hàng sofa truyền đến một giọng nói đầy phẫn uất: Hết nói nổi, mẹ bây còn ở đây này.Trời ơi, mẹ sao lại về tới rồi...Chắc là tôi uống rượu nên mất trí rồi, haha.Đợi tôi tỉnh rượu rồi kể lại chuyện này hôm qua ha, trời ơi, xấu hổ quá.

2020-11-15

【 Viết cho bảo bối của em 】

Nếu tối hôm qua, lãnh đạo nhà tôi ở đây thâm tình bay tỏ thì hôm nay, tại chỗ này cũng nên tôi đây cũng nên ôn lại một chút, có đúng không?

Tối hôm nay, vì xã trưởng đại nhân và mẹ An, tôi làm một buổi tốt phong phú, nhìn hai người vui vẻ ăn tôi cũng thấy vui vẻ.

Khoảng thời gian này hai người chăm sóc cho tôi, phải nói là thật sự rất vất vả, trong lòng tôi lúc nào cũng tràn ngập sự biết ơn không nói thành lời.

Bảo bối, chị vất vả rồi.

Chiều nay, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, Tiểu Phi Phi đã bị An tổng kéo ra ngoài đi xem nhà.

Tôi cứ tưởng trước đó chị nói muốn đổi nhà chỉ là tiện miệng nói vui, không ngờ rằng từ sớm chị đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.

Căn hộ rất đẹp, cũng rất to, chị hỏi tôi có thích không?

Tôi nói: Đương nhiên thích, chỉ là căn nhà lớn vậy, quét dọn chắc là mệt lắm.

Chị nói: Không cần bận lòng chuyện dọn dẹp, chúng ta có thể thuê người giúp việc mà, cái chính là chị muốn sau này đón ba mẹ Từ đến đây, để hai người có thể thấy thoải mái hơn.

Tôi biết ngay sẽ như thế, mỗi khi chị tính toán cho chuyện tương lai của cả hai, mặc nhiên đều sẽ có ba mẹ tôi trong đó, chị lúc nào cũng chu đáo như thế. 

Bảo bối, chị thật sự là niềm kiêu hãnh của em.

Sáng hôm nay, khi tôi từ phòng ngủ chạy ra ôm lấy chị, vậy là tôi thấy được chút ngại ngùng rất hiếm thấy từ mắt chị, tựa như lúc tôi nhìn thấy chị nói lời yêu tôi ở trong lâu, tim tôi thình thịch đập như con nai chạy loạn.

Bảo bối, em muốn nói: Em cũng yêu chị.

Đêm qua, chị chở một tôi say khước trở về, cho tôi uống canh giải rượu, tắm rửa cho tôi, dỗ tôi ngủ.

Sau đó, chị thầm lặng vào lâu viết những lời thâm tình ấm áp đó, với tôi mà nói, những lời đó so với cái ôm nó càng say lòng người hơn.

Bảo bối, em vẫn như thế, vẫn yêu chị như ngày đầu.

Chiều hôm qua, chị đưa tôi về nhà ăn cơm, rồi mua cho tôi trái cây tôi thích ăn, đồ uống mà tôi thích uống, cả loại rượu mà tôi yêu.

Ngày hôm qua, trong nhà rất náo nhiệt, hai anh cũng đều đến, còn dẫn theo hai chị dâu đến cùng.

Nói thật thì, tôi lúc nào cũng cảm thấy sợ sợ ba An, mà hôm qua lại đặc biệt uống với ba rất nhiều, cũng tâm sự với ba rất nhiều lời, thật ra trông ông như một người cực kỳ uy nghiêm thế nhưng rượu vào rồi cũng trở nên rất đáng yêu.

Có lẽ nhờ có chất kích thích nên sự dũng cảm của tôi tăng lên, tôi hỏi ba một câu mà tôi giữ trong lòng đã lâu.

Đó là: An tổng đã thuyết phục ba mẹ thế nào để ba mẹ chấp thuận cho bọn con bên nhau?

Ba An cũng có thể bị sự kích thích của chất cồn nên bất chấp An tổng hết lần này đến lần khác can ngăn, thẳng thắng nói ra: Con bé quỳ xuống xin ba! Quỳ rất nhiều lần!

Lời ba An vừa thốt ra khiến tôi trở nên ngây dại.Tôi không còn nghe thấy ba nói gì tiếp theo, trong đầu tôi chỉ còn lại hình ảnh An tổng quỳ gối ở trước mặt ba.

Tôi đã nghe không ít lần mẹ An kể về An tổng, từ nhỏ chị đã rất ngoan hiền, rất hiếu thảo, chưa từng làm ba mẹ tức giận, là một cô bé hiểu chuyện, là một đứa trẻ ưu tú.

Chị là bảo bối của ba An mẹ An, hơn thế, còn là niềm kiêu hãnh của hai người họ.

Chỉ vì tôi, vậy mà chị có thể không màng đến sự trách cứ của ba mình mà quỳ xuống cầu xin ba chấp nhận cho chúng tôi, càng nghĩ đến tôi càng không chịu nỗi.

Đùng một tiếng, tôi quỳ xuống trước mặt ba An.

Ba An thấy thế, ông sợ hãi đỡ tôi dậy, liên miệng nói: Không được, không được.

An tổng cũng bị dọa, liều mạng kéo tôi lên, tôi cố dùng sức trụ lại không chịu đứng dậy, bao uất ức trong lòng làm tôi bật khóc, An tổng thấy vậy nhanh chóng quỳ xuống ôm lấy tôi.

Chị nhẹ nhàng nói bên tai tôi: Bé cưng, đứng dậy nào, chuyện đã qua rồi, ba mẹ cũng đã chấp thuận cho chúng ta.

Tôi nói với chị: Hai người là ba mẹ của chị, sau này cũng là ba mẹ của em, tại sao em không được quỳ xuống trước ba mẹ của chúng ta? Thế thì phải quỳ thế nào mới đúng.

Chị nghe thấy tôi nói thế, nhanh chóng nắm lấy tay tôi, chúng tôi cứ thế cùng nhau quỳ trước mặt ba An mẹ An.

Cũng phải cảm ơn rượu đã cho tôi dũng khí, cuối cùng thì tôi cũng đã dám đối mặt với ba mẹ An để nghiêm túc nói ra những chuyện chất chứa trong lòng tôi bấy lâu nay, tôi nói: Thật ra con rất muốn có một dịp để chính thức cảm ơn ba mẹ, con biết An tổng lúc nào cũng là bảo bối mà ba mẹ yêu nhất, ba mẹ chiều chuộng chị, yêu thương chị, có thể ba mẹ không để tâm chuyện chị sẽ không kết hôn nhưng để chấp nhận việc chị sẽ phải bên cạnh chung sống cùng một đứa con gái, đây là chuyện mà không phải bất kỳ người làm cha mẹ nào cũng có thể làm được, con biết tình cảm của bọn con vẫn chưa thể nhận được sự chúc phúc công khai từ mọi người thế nhưng việc bọn con ở bên nhau là vì bọn con yêu nhau, bọn con không trộm không cướp, bọn con cố gắng làm việc, bọn con sống lành mạnh, bọn con hiếu thuận với ba mẹ. Tuy rằng là tình yêu của hai đứa con gái, nhưng bọn con biết thấu hiểu cho nhau, cổ vũ nhau, bầu bạn với nhau. Nên là, con cảm ơn ba mẹ đã chấp nhận cho bọn con, cũng cảm ơn các anh đã luôn bên cạnh bảo vệ cho bọn em. Con sẽ yêu thương chị nhiều nhất có thể, sẽ mãi mãi trân trọng chị. Xin ba mẹ cứ giao bảo bối này cho con đi, những ngày còn lại trong đời, hãy để chị là bảo bối của con!

Tôi dùng một hơi nói xong, thở ra, lo sợ hỏi ba: Ba này, vừa rồi con nói bằng tiếng Nhật, ba nghe hiểu hết phải không?

Không nghĩ là khi tôi hỏi xong, mọi người đều ha ha ha ha ha ha mà cười, nghĩ trong bụng: Chẳng lẽ lại mất mặt nữa sao, nhưng tôi thấy được nước mắt trong mắt An tổng và mẹ An, thế là tôi biết, lúc này chúng tôi đã thắng.

Sau đó, ba An cầm ly rượu lên, đỡ tôi và An tổng đứng dậy, còn nháy mắt ra hiệu với mẹ An, mẹ An cũng rất hiểu ý, giơ ly rượu lên tựa vào ba An, rồi hiền hậu nói với tôi: Con gái, bảo bối này của mẹ giao cho con đấy, cảm ơn con đã yêu con bé!

Sau đó bà ngửa đầu uống hết nửa ly rượu, cuối cùng còn cố tình nói một câu bằng tiếng Trung: Kính nhờ!

Trời ạ, bà ấy uống rượu vào thật sự rất đáng yêu, tôi cũng phấn khích nâng ly rượu lên uống một hơi, sau đó, tôi cảm giác mình lại bay lên mây.

Bảo bối, hôm nay em dũng cảm không?

Vài tháng trước, không may tôi gặp tai nạn xe, chuyện khó quên nhất là giây phút tôi tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của chị, tuy tiều tụy nhưng vẫn rất xinh đẹp.Sau tôi nghe thấy anh nói chị khóc đến ngất trước giường bệnh của tôi, tim tôi đau như bị thứ gì đó đâm phải, khi đó tôi đã lập lời thề: Sau này tôi sẽ không bao giờ khiến chị phải lo lắng khổ sở vì tôi thế nữa!

Bảo bối, xin chị hãy tin em.

Vào một ngày cách đây 4 năm, cuối cùng em cũng thoát khỏi nỗi sợ trong lòng mà can đảm theo đuổi lại chị.

Cảm ơn chị đã sẵn sàng tha thứ cho những tổn thương em gây ra với chị, cảm ơn chị lúc nào cũng yêu thương em vô điều kiện.

Bảo bối, chúng ta cuối cùng cũng đã bên nhau.

Vào một ngày cách đây 5 năm, một kế hoạch vô tình được sắp xếp, ông trời đã để chúng ta gặp nhau.

Để rồi sau đó, em bước vào cuộc sống của chị, còn chị, chị bước vào sinh mệnh của em.Bảo bối, cảm ơn sự xuất hiện của chị.

Vào một ngày cách đây hơn 10 năm, em mang theo một giấc mơ tương lai tràn đầy màu hồng, từ bên kia đại dương bay đến nơi này.

Còn chị, đã ở đây, ở một nơi nào đó đợi em.

Bảo bối, cảm ơn chị đã chờ em.

Vào một ngày cách đây hơn 30 năm, mẹ đã mang em đến với thế giới này, cứ thế mà cố gắng quên mình, cứ thế mà liều mạng.

Để từ đó, em mới có cơ hội cảm nhận thế giới này một cách chân thật, yêu lấy thế giới này, gặp được tương lai là chị, yêu lấy tương lai là chị.

Chỉ là khi đó em vẫn chưa biết: Ta sinh quân đã sinh.

Bảo bối, có lẽ em là vì chị mà đến.

Và cũng là vào một ngày cách đây hơn 30 năm, mẹ An đã mang chị đến thế giới này, và từ đó, thế giới này có nhiều điều đáng để chờ đợi hơn.

Nhưng khi đó chị lại không biết: Quân sinh ta chưa sinh.

Bảo bối, có lẽ chị cũng là vì chờ em mà đến.

Nghĩ lại, cả đời này mấy ai có thể gặp được một người biết ấm biết lạnh, thấu hiểu được vui buồn của người mình yêu.

Có thể chân thật nhất vẫn là tế thủy trường lưu, thế những cuộc sống đôi lúc cũng cần chút gì đó bất ngờ, thêm một chút gia vị và chút gì đó xúc động.

Năm tháng có thể thầm lặng nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể nào thiếu đi trào dâng.

Bảo bối, em yêu chị, em rất yêu chị, em mãi mãi yêu chị, em vẫn mãi vẫn mãi yêu chị.

Yêu chị, bảo bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me