Suite Side Of Diaphonic Symphonia
Một người đàn ông đang đứng ngay sau lưng cậu, gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm vào. Khi ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Christoph, người đó khựng lại, thoáng ngỡ ngàng.Anh ta là một trong những vệ sĩ được Al Faisal thuê, dù Christoph chưa từng trò chuyện trực tiếp. Người đàn ông này cũng vừa mới đến và đang chờ Al Faisal xuất hiện."Gì đấy?"Giác quan của Christoph trở nên nhạy bén tức thì. Giọng cậu lạnh lẽo khi hỏi. Người đàn ông nọ lúng túng đưa tay vào túi quần."Không... tôi chỉ... nhìn quanh xem có ai mang thuốc không... nhưng hình như không có." Hắn lầm bầm, rồi lập tức lùi lại.Christoph lặng lẽ nhìn theo bóng hắn hòa vào dòng người, ánh mắt hơi đờ ra một chút. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu lại quay đầu lại.Mấy loại người như thế... đúng là cậu chẳng ưa nổi. Cơn đau đầu bắt đầu âm ỉ, Christoph khẽ tặc lưỡi rồi gõ nhẹ vào thái dương.Chẳng bao lâu sau, đoàn xe đến nơi. Từ chiếc xe đi đầu trong ba, bốn chiếc dừng cùng lúc, Richard bước xuống. Christoph đang dõi theo những người vừa xuống xe, hơi nhíu mày khi thấy hắn, nhưng sắc mặt liền giãn ra khi trông thấy trưởng nhóm bước ra từ chiếc xe phía sau. Al Faisal đã đến.Ngay khi xác nhận ông ta đã vào trong, nhóm vệ sĩ lập tức di chuyển đến vị trí của mình. Có người lên trước kiểm tra tầng nơi Al Faisal sẽ ở, rà soát hành lang và phòng nghỉ. Có người hộ tống ông vào phòng. Số còn lại tản ra quanh khách sạn, rà soát lần cuối cùng để đảm bảo an ninh.Christoph chỉ tiễn nhóm của mình đến tầng một, rồi nhanh chóng đi về phía vị trí được phân công rồi lùi lại phía sau lưng trưởng nhóm.Nhưng đúng lúc đó, một đám đông bắt đầu xôn xao, chen lấn di chuyển theo nhịp bố trí của đội an ninh.Christoph khựng bước. Cậu đổi hướng trong tích tắc.Cùng lúc ấy, một lưỡi dao sắc lẹm xé toạc không khí ngang tầm hông, đúng chỗ cậu vừa định bước qua.Dù được xử lý vụng về, lưỡi dao vẫn sượt qua ống tay áo Christoph. Nếu chém trúng cổ thì nó đủ sắc để rạch toạc da thịt mà không cần nhiều lực."Khi đầu bắt đầu ong ong, tôi thường cảnh giác hơn đấy, đồ ngốc..."Đôi mắt xanh lam của Christoph lúc này dần chuyển sang sắc xanh thẫm lạnh lẽo. Người đàn đứng lẫn trong đám đông, chính hắn. Khi ánh mắt chạm nhau, hắn khẽ giật mình, nhưng vẫn siết chặt con dao trong tay rồi lao về phía trước.Christoph lập tức đưa mắt tìm Al Faisal. Trong tích tắc, cậu bắt gặp ánh mắt của ông lão, người đã nhận ra điều bất thường và đang nhìn về phía cậu. Bên cạnh ông là trưởng nhóm, các vệ sĩ khác cũng đã kịp đứng vào vị trí. Sau khi xác nhận rằng Al Faisal đã an toàn, Christoph mới quay lại đối mặt với kẻ tấn công.Đám đông bắt đầu nhận ra có chuyện, vội vã dạt ra tạo khoảng trống. Khi mọi người lùi ra được một hai bước, con dao trong tay tên kia đã nằm gọn trong tay Christoph.Hắn lảo đảo khi lùi lại, vấp chân, gào lên khi khuỷu tay bị Kristoff bẻ ngược xoắn chặt trong lúc đoạt dao."Đồ ngu... Ai ra lệnh cho mày? Một thằng ngu đúng nghĩa như mày thì chẳng thể được thuê chỉ vì may mắn.""Đây là lời cảnh cáo à?"Christoph bước lại gần, cúi xuống nhìn hắn từ một góc nghiêng. Mỗi bước chân của cậu đều có âm thanh kim loại khe khẽ khi xoay lưỡi dao trong tay, khiến tên kia lùi thêm từng chút. Hắn run rẩy, cố mở miệng nói điều gì đó nhưng đúng lúc ấy, lưỡi dao đâm mạnh vào vai hắn.Không chỉ có hắn kêu gào. Những người đứng quanh đó cũng bật tiếng hét sững sờ. Vài người mới nãy còn nhìn quanh dò hỏi, giờ đồng loạt hoảng loạn."Ai sai mày tới? Để tao đoán thử nhé?""Christoph! Dừng lại! Christoph, dừng tay!"Giọng Christoph hòa lẫn trong tiếng la hét xung quanh, gần như không thể nghe rõ khi cậu xoay nhẹ con dao đang ghim vào vai kẻ kia.Một bàn tay thô bạo chen vào, kéo tay cậu ra. Là Jack.Christoph liếc nhìn. Chạm phải đôi mắt đã chuyển màu xanh thẫm, Jack thoáng rùng mình, vô thức buông tay ra khỏi cánh tay Christoph rồi chậm rãi giơ hai tay lên để tỏ ý không làm gì cả.Christoph nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, rồi mở bàn tay đang nắm dao. Buông thõng cánh tay, cậu từ từ đứng dậy.Một chiếc khăn tay được đưa ra từ bên cạnh. Christoph ngẩng đầu. Không biết từ lúc nào Richard đã đứng bên cậu.Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trắng tinh một lúc, rồi lặng lẽ nhận lấy. Sau đó cúi xuống nhìn tên đàn ông đang run rẩy dưới chân, toàn thân đầy nước mắt và nước mũi. Ánh mắt hắn như muốn nói: chuyện có gì đâu, chỉ là một cú đâm vào vai.'Tôi đã nói rồi mà. Đi ám sát mà không có chuyên nghiệp vào thời điểm này là ngu ngốc.'Ánh mắt Richard dường như đang nói vậy, khiến Christoph cau mày. Cái nhìn im lặng ấy còn khiến người ta phát điên hơn cả trăm nhát dao từ kẻ khờ đang co rúm dưới đất. Sau ánh nhìn im lặng đó, khi Richard cuối cùng cũng lên tiếng, Christoph lập tức trừng mắt về phía môi hắn, chuẩn bị đối phó với một câu mỉa mai nào đó.Thế nhưng bất ngờ thay, người mà Richard cất tiếng gọi lại không phải Christoph."Ngài Faisal. Tôi muốn đệ trình một kiến nghị, liệu có thể không?"Richard đang nhìn Al Faisal, gương mặt bình thản, nụ cười vẫn không thay đổi.Trước khi Christoph kịp nhíu mày, Al Faisal, người vẫn lặng lẽ quan sát toàn bộ khẽ gật đầu, nét nhăn nơi khóe mắt hằn sâu thêm chút nữa."Không lâu trước, có tin từ phía Tarten gửi đến. Tôi nghe nói có người đang đe dọa đến sự an toàn của người thân của tôi - Christoph Tarten, hiện đang làm việc dưới quyền ngài Faisal.""Có lẽ cậu ta đã phạm một sai lầm nào đó trong lúc đang phục vụ ngài."Giọng Richard đều đều, chỉ vừa đủ để không đẩy trách nhiệm vượt quá giới hạn. Nhưng Al Faisal hiểu rất rõ.Là người từng trải qua bao phen bị phản bội, từng nuôi dưỡng hàng trăm "con rắn" trong nội bộ mình, ông ta chắc chắn thừa biết: kẻ vừa tấn công Christoph có liên quan đến người trong dòng họ ông. Và lý do có lẽ xuất phát từ chính việc mà Christoph từng làm, từng giúp đỡ, từng đứng về phía ông ở một chuyện trong quá khứ nào đó.Al Faisal khẽ nhếch môi, nở nụ cười lúng túng như thể đang khó xử, rồi thở dài:"Chà... chuyện lớn thật đấy."Richard nhẹ nhàng gật đầu đồng tình, rồi tiếp lời:"Vậy nên, dù tôi biết việc này có thể hơi vượt qua ranh giới, vì cậu ấy thuộc quyền ngài chứ không phải tôi nhưng trong thời gian tôi lưu lại đây, tôi muốn được toàn quyền đảm bảo sự an toàn của Christoph trong phạm vi của Tarten."Sắc mặt Christoph lập tức thay đổi. Cậu quay sang Richard, trừng mắt với ánh nhìn lạnh như thép. Nhưng Richard vẫn không hề nhìn cậu.
"Tôi hoàn toàn không có ý can thiệp vào công việc của cậu ta và ngài Faisal," Richard nói, giọng vẫn bình thản. "Tôi chỉ muốn Tarten có thể chăm lo cho sức khỏe của ngài Faisal khi cậu ấy đang dưới sự bảo vệ của Tarten.""Hmm... tức ý cậu là...?" Al Faisal khẽ lắc đầu, hỏi lại. Khi ấy, trong ánh mắt Richard lấp lánh một nụ cười lịch thiệp."Dĩ nhiên, ngài đã chuẩn bị sẵn giường cho cậu ấy rồi. Nhưng... mong là sẽ không bất lịch sự nếu chúng tôi lại chuẩn bị riêng một chỗ ở cho cậu ấy."Lời đề nghị nhẹ nhàng rơi khỏi môi hắn, lịch sự và nhã nhặn. Cùng lúc đó, Christoph nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng. Đôi môi lạnh như băng như muốn thốt lên "Tôi không đồng ý", nhưng vì quá sững sờ nên cuối cùng cậu cũng chẳng nói nên lời.Một khoảng lặng ngắn phủ xuống. Al Faisal nhìn Richard, rồi liếc sang Christoph, rồi lại quay về phía Richard. Những nếp nhăn quanh miệng ông càng lúc càng hằn rõ."Christoph từng nói rằng quan hệ giữa họ hàng của cậu ấy rất khăng khít, nhưng giờ tôi mới hiểu tất cả là vì vị gia chủ đã chu đáo như vậy..." Ông khẽ gật đầu, giọng trầm đục. "Vậy thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả. Dù cậu ta hiện đang là cấp dưới của tôi, thì sống vài hôm dưới sự hiếu khách của người thân cũng chẳng có gì sai, đúng không?""Thu xếp theo lời ngài Tarten đi," Al Faisal nói với vị cố vấn đang đứng cạnh. Người cố vấn gật đầu, sau đó liếc nhìn thủ lĩnh. Dù thoáng hiện vẻ khó hiểu, vị thủ lĩnh cũng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh, đáp lại: "Tôi hiểu rồi."Al Faisal quay sang Christoph, cậu vẫn im lặng, môi mím chặt, sắc mặt không biểu lộ điều gì. Ông mỉm cười và nói: "Hòa thuận với anh em trong nhà thì tốt mà." Rồi, như đã canh sẵn thời gian, ông quay người rời đi theo hướng dẫn, đoàn người hộ tống lập tức đi theo sau.Vị thủ lĩnh khi đi ngang qua, khẽ liếc nhìn Richard rồi chuyển ánh mắt sang Christoph và nói:
"Chọn chỗ ở xong thì gọi tôi. Tôi cần thiết lập mạng lưới liên lạc với cậu." Nói rồi anh cũng rời đi.Jack và Debbie, khi thấy Christoph vẫn còn để tâm đến kẻ tấn công, liền bước đến, đỡ người đàn ông đang nằm co quắp trong vũng máu đứng dậy. Cả hai chỉ để lại một câu: "Vậy gặp lại sau nhé" rồi cũng quay lưng đi.Sau khi mọi người lần lượt rời khỏi, Hans vẫn đứng lặng phía sau Richard với gương mặt hoang mang, dường như cũng không ngờ tới tình huống vừa rồi, khẽ hắng giọng rồi bước lên."Vậy... chắc tôi phải thuê thêm một phòng nữa.""Cố gắng chọn phòng nào gần phòng tôi một chút, Hans," Richard nói. Hans gật đầu. Nhưng rồi, chỉ ngay sau đó, anh ta gần như khựng lại hoàn toàn trước câu nói tiếp theo của Richard."Và mang hành lý của anh sang đó luôn."(ý bảo là hans hãy ở phòng khác đi, còn chít sẽ ngủ với richard)"...Gì cơ ạ?" Hans nhìn hắn, ngơ ngác hỏi lại. Trong các chuyến công tác, Hans thường ở chung phòng với Richard. Để thuận tiện cho công việc, họ thường thuê một phòng có hai phòng ngủ riêng biệt, và lần này cũng vậy. Đương nhiên, hành lý của Hans đang ở căn phòng nhỏ hơn trong phòng của Richard.Hans lặng người một lúc, nhưng rồi cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói kia, và định cất lời: "Vâng..." bằng một vẻ mặt phức tạp. Thế nhưng Christoph, kẻ nãy giờ vẫn như tượng đá, đang trừng mắt nhìn Richard, lại lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời Hans:"Không cần làm vậy."Giọng cậu sắc như băng."Người nhà của các anh? Tarten sẽ lo cho sức khỏe của tôi? Nghe thật buồn cười.""Phải, ở phòng nào cũng được, cho dù Al Faisal trả tiền, Miller trả tiền, hay chính anh trả tiền. Nhưng không phải là phòng của anh."Khi Christoph dứt khoát lên tiếng, Richard cúi xuống nhìn cậu một thoáng, không nói gì. Hắn chớp mắt chậm rãi như thể đang đắm chìm trong suy nghĩ, rồi hỏi với gương mặt bình tĩnh:"Tại sao?""...Tại sao à..."Christoph khẽ nhíu mày. Câu hỏi ấy quá hiển nhiên đến mức cậu không thể nghĩ ra được một lý do cụ thể. Cần gì lý do để không vào phòng hắn? Nhưng tại sao phải giải thích chuyện đó?Richard không rời mắt khỏi Christoph, dõi theo biểu cảm bối rối và lặng thinh thoáng qua trên khuôn mặt cậu. Hắn từ tốn nhướng nhẹ mày."Vì tôi muốn ngủ cùng em à?"Giọng nói nhẹ nhàng ấy vang lên, bình thản như mọi khi. Christoph thoáng giật mình. Trong khoảnh khắc đó đầu óc cậu trống rỗng, chỉ biết nhìn Richard trân trối, chớp mắt đầy nghi ngờ.Nhìn cậu như vậy, Richard lại cúi đầu, giọng nhỏ hơn, như thì thầm bên tai:"Em sợ lần này tôi sẽ không dừng lại ở chuyện nếm hương vị trên môi em khi mà em đã ngủ sao?"Hắn nói những lời ấy mà không chút đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn điềm nhiên quan sát vẻ mặt đang dần lạnh đi của Christoph."Em nghĩ những gì tôi nói với Al Faisal chỉ là khách sáo thôi sao? Tôi thì không như vậy. Tarten là cái tên em nhất định phải giữ gìn. Một khi mang tên Tarten, sẽ không ai được phép làm hại em, ít nhất là khi tôi còn ở đây. Kể cả em, Christoph Tarten, em cũng không được phép làm bản thân em phải tổn thương.""Dù em có muốn hay không, thì chỉ cần còn mang họ Tarten, em sẽ không thể tùy tiện đặt mình vào nguy hiểm. Vì chính tôi đã căn dặn em như vậy, tôi là chủ nhân của Tarten và nhiệm vụ của tôi là phải giữ em được an toàn tuyệt đối."Chỉ sau đó, gương mặt căng thẳng của Richard mới dịu đi một chút. Hắn buông lời như thể đã nói xong điều cần nói:"Cứ mang hành lý đến. Phòng tôi an toàn chẳng khác gì phòng của Al Faisal.""Anh nghĩ tôi là loại người mà sự an toàn sẽ dễ dàng bị đe dọa chỉ vì một tên ngu dốt đó?"Christoph miệng vẫn còn vương hai chữ an toàn và nguy hiểm, nhìn Richard với ánh mắt băng giá. Trong mắt Richard ánh lên một nụ cười lạnh."À phải rồi. Christoph Tarten, cựu thành viên của đội chống bạo động T&R, là nhân vật chính của Cánh đồng chết phiên bản châu Âu, người từng lội qua cả một núi xác chết. Được thôi, vậy giờ tôi hỏi một em cái khác nhé: rốt cuộc là em đang sợ hãi cái gì? Em sợ phải đến phòng tôi như thế à? Nhìn gương mặt em cứ dán lên người tôi từ nãy tới giờ, tôi thấy mệt lắm rồi.""Em sợ đến mức không dám bước vào phòng tôi à?"Khóe miệng Richard cong lên đầy giễu cợt, như muốn trêu chọc, nhưng ánh mắt lại tối lạnh. Christoph ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rực lửa."Tôi sợ —""....""Vậy thì để tôi nói cho mà nghe. Yên tâm đi, tôi sẽ không động vào em nếu như em không tự dang chân ra trước mặt tôi và cầu xin tôi đưa nó vào. Như vậy đã được chưa?"Giọng nói dịu dàng đến mức gần như vuốt ve khẽ vang bên tai Christoph. Và rồi, như có ai đó tắt hết mọi biểu cảm trên gương mặt hắn, nét chế giễu trên môi, ánh lạnh trong mắt tất cả đều biến mất sạch sẽ, như bị phủ lên một tấm màn vô hình.Christoph nhìn trân trân người đàn ông đứng trước mặt, như bị chặn hết mọi lời trong cổ họng. Và Richard vẫn lạnh lùng nhìn xuống cậu, hàm dưới siết chặt từ lúc nào không hay. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, như thể thứ gì đó dồn nén trong lòng hắn rốt cuộc cũng vỡ tung, trào ra thành lời:"Nếu như em cứ đông cứng lại mỗi lần nhìn thấy mặt tôi, thì thôi cứ đợi lúc tôi ngủ rồi đến và cắt vào cổ tôi đi! Nếu em ghét đến mức không muốn thấy mặt tôi thì làm như em muốn, nhưng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me