TruyenFull.Me

Suite Side Of Diaphonic Symphonia

Từ chap này trở đi Richard sẽ xưng "anh - em" nha. Còn Chít xưng hô như nào thì vẫn giữ nguyên như thế, ẻm đang nhỏ.

Richard đột ngột bật ra câu nói ấy như thể đang rất giận dữ, nhưng ngay giây tiếp theo lại ngậm chặt miệng. Những người đi cùng hắn vẫn đang đứng từ xa theo dõi cuộc trò chuyện bằng ánh mắt vừa bối rối vừa bất an, bỗng ngạc nhiên tròn mắt. Khuôn mặt họ hiện rõ vẻ sửng sốt như thể lần đầu tiên được thấy hắn bộc lộ cảm xúc đến vậy.

Chính Richard cũng khẽ nhíu mày, hướng ánh nhìn vô định trong thoáng chốc, như đang hối hận vì đã để cơn xúc động bộc phát quá đột ngột. Hắn thở hắt ra một tiếng nặng nề, gần như là tiếng rên khe khẽ rồi xoay người, gương mặt lạnh tanh hướng về phía người đàn ông đang đứng phía sau.

"Carton, mang hành lý của cậu ta lên phòng tôi."

Hắn vừa gật đầu với Christoph vừa nói, rồi ngay lập tức quay lưng bước thẳng về phía trước, ánh mắt không hề dao động. Phải đến khi Hans, người là kẻ cuối cùng còn đứng lại sau nhóm trợ lý đang vội vã đuổi theo Richard do dự cất tiếng: "...đi thôi," Christoph mới sực tỉnh. Cậu vẫn đứng yên như tượng, ánh mắt mở to, không chớp, chăm chăm nhìn theo bóng lưng ấy.

*...Là phòng 2301. Vẫn cùng khách sạn. "Nằm trong phạm vi truyền và nhận tín hiệu."

'À, phòng 2301. ...Tầng 23. Vậy là cùng tầng với thủ lĩnh. Có vẻ là phòng đẹp đấy.'

"Phòng à? Cũng bình thường thôi. Không khác mấy so với phòng tôi từng ở Dresden. Thậm chí đồ nội thất còn kém hơn... nói chung chẳng có gì đặc biệt."

'Nếu là phòng ở Dresden, chẳng lẽ cậu từng ở nhà Tarten?'

"Hừm."

...Mấy người này sinh ra đã ngậm thìa bạc...

'Ngày mai sau khi cậu kết thúc lịch trình và trở về khách sạn, thủ lĩnh của cậu sẽ đích thân bảo rằng cậu có thể tự do với lịch trình từ đó về sau. Tôi nói thế là bởi chính miệng ngài ấy bảo rồi! Mai dậy lúc 5 giờ sáng đấy! Chúc ngủ ngon!'

Quản lý đột nhiên nổi đóa lên và cúp máy sau lời cuối cùng mà Christoph cũng chẳng phân biệt được là chào hay là hét. Cậu vốn chỉ định báo mình đã về đến khách sạn, giờ thì nhíu mày khó hiểu, nhướng mày nhìn chằm chằm vào điện thoại. Sao tự nhiên người đó lại nổi điên lên thế? Cậu lắc đầu, đặt máy xuống.

Dù sao thì "chúc ngủ ngon" cũng có nghĩa là lịch trình hôm nay kết thúc rồi. Christoph nhìn đồng hồ, thấy đã gần chín giờ, liền ngả đầu tựa vào lưng ghế sofa. Cơn đau âm ỉ trong đầu cứ râm ran, nhè nhẹ như từng đợt gõ nhẹ lan tỏa, nhưng rõ ràng đã đỡ hơn lúc mới về khách sạn. Có lẽ vì cả buổi tối quá nhiều chuyện dồn dập khiến cậu chẳng còn thời gian để nhận ra mình đau đầu nữa.

Với tình trạng này, có lẽ cậu sẽ ngủ được mà không cần uống thuốc, Christoph nghĩ thầm, tay khẽ xoa thái dương. Ngay lúc đó, có tiếng mở cửa vang lên phía sau.

Cậu không quay đầu lại. Hướng phát ra âm thanh là từ phòng ngủ của Richard, mà ngoài Christoph ra thì chỉ có mỗi hắn là người duy nhất còn ở đây. Hans đã sớm chuyển hành lý sang phòng khác rồi.

Có tiếng bước chân tiến lại gần. Christoph vẫn nhắm mắt, tay đặt ở thái dương không cử động, nhưng khi nghe thấy người đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện và lạnh lùng nói, "Cầm lấy đi" thì cậu buộc phải mở mắt ra.

Mở mắt với một chút khó chịu, Christoph thấy Richard đang đưa tới một chiếc hộp nhỏ, gương mặt cứng đờ và căng thẳng. Cậu nghi hoặc liếc nhìn hắn, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy. Chiếc hộp trông nhỏ nhắn, như chỉ đựng được một món đồ trang sức bé xíu, ví dụ như... một chiếc nhẫn?

Trong hộp quả thật là một chiếc nhẫn.

Christoph cúi mắt nhìn chiếc nhẫn bạch kim không hoa văn, lấp lánh ánh sáng, rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn Richard. Hắn vẫn đang dõi theo cậu, ánh mắt như dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lúc, cuối cùng cũng mở miệng:

"Đừng nói với tôi là anh thật sự định đưa tôi thứ lòe loẹt này như một chiếc nhẫn đeo tay. Tôi thà lột nắp lon Coca rồi đeo còn hơn."

"Chính em chọn nó đấy."

Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt nghiêm nghị của Richard như vỡ vụn. Trán hắn nhăn lại, ánh mắt đầy nén nhịn.

"Tôi không hề chọn. Anh cất hết những thứ không vừa mắt vào kho, rồi lại chọn ra cái này cho tôi? Đưa nhẫn cho người ta mà chỉ nói có bấy nhiêu thôi sao?"

Christoph nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, rồi lại cúi xuống ngắm chiếc nhẫn trong tay.

Dù cậu có sống thờ ơ với thế giới đến đâu, thì cũng biết đồ trang sức không phải là thứ có thể trao tặng tùy tiện. Có những món phụ kiện, nếu không hiểu rõ ý nghĩa mà tặng, rất dễ dẫn đến hiểu lầm nguy hiểm, thậm chí.

...Nhưng mà.

"Nếu là một người biết suy nghĩ, mà lại đưa ra thứ như thế này với thái độ như vậy, tôi không nghĩ anh đang trông mong một câu trả lời nào khác."

"...Không có gì đâu. Đừng nói linh tinh nữa, cứ đeo vào đi. Đó là thiết bị định vị."

Richard đáp cộc lốc, khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Christoph nhíu mày, nhưng cũng hiểu ra phần nào. Thì ra không phải món quà gì sâu xa. Hắn nói tiếp, giọng mệt mỏi như thể chẳng buồn giải thích nữa:

"Trả lại anh khi em quay về khách sạn vào buổi tối. Người ta sẽ kiểm tra lại lịch sử di chuyển ban ngày vào ban đêm, rồi sáng mai trả lại cho em."

Chỉ khi nghe đến đó, Christoph mới khẽ gật đầu. Đến lúc này cậu mới hiểu mục đích của món đồ kỳ quặc ấy. Có lẽ thủ lĩnh đã chỉ thị từ trước. Mỗi khi ra nước ngoài làm việc, họ thường được phát thiết bị định vị để đề phòng bất trắc. Mỗi lần hình dạng lại khác nhau, lúc là ghim cài, lúc là nút áo, lần trước là đồng hồ.

Chiếc đồng hồ lần đó trông như nhặt về từ góc phố tồi tàn, còn lần này lại là chiếc nhẫn khiến người ta xấu hổ không muốn đeo. Christoph lầm bầm đầy vẻ chán ghét, nhưng rồi vẫn đeo nhẫn vào, xoay xoay quanh ngón tay.

Richard đứng yên nhìn cậu với ánh mắt tối tăm, rồi thở dài.

"Người như em —"

"Thôi đủ rồi."

Hắn ngắt ngang chính mình, đứng bật dậy, băng qua phòng khách. Tới bên tủ kính lớn, hắn lấy ra một chai whiskey, rót đầy ly rồi nốc một hơi cạn nửa ly, như thể đang cố gột sạch cổ họng đầy bụi bặm.

Chỉ đến khi đó hắn mới hơi ngả người tựa vào bàn, đôi mắt dõi về phía Christoph, ánh nhìn khó đoán.

Không khí trở nên yên lặng. Christoph nhìn lại Richard, chau mày khẽ.

Bầu không khí thật lạ. Nghĩ kỹ thì... đây là lần đầu tiên hai người trực diện đối diện kể từ khi Richard rời Riyadh.

Một cảm giác khó chịu bất chợt len lỏi. Cậu đã từng cảm thấy thật dễ chịu và nhẹ nhõm khi ở bên hắn, nhưng giờ đây, sự hiện diện của Richard lại giống như những chiếc gai nhỏ cứa vào da thịt. Không hiểu sao... càng nghĩ, đầu cậu càng đau hơn.

Cuối cùng, Richard lên tiếng:

"Tôi nghe nói Al Faisal sẽ đến nên mới tò mò, nhưng thật không ngờ em lại đến thật."

Giọng Richard trầm hơn thường lệ một chút, nhưng âm điệu đã trở lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

"Vì ông ấy rất ưa chuộng người có năng lực. Dù ở đâu, chỉ cần thấy người giỏi là nhất định sẽ giữ lại, xếp vào hàng đầu, rồi thẳng tay loại bỏ hết phần còn lại."

Christoph đáp lại một cách thản nhiên, giọng điềm đạm, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Nhìn cậu như thế, có thể thấy cậu chẳng hề có khả năng thể hiện sự khiêm nhường như một kỹ năng xã hội cần thiết.

Nhưng điều khiến Richard cau mày không phải là thái độ đó.

"Sự bất mãn của những người từng theo Rashid dạo gần đây đang dâng cao. Em hẳn cũng biết rằng nguy cơ bị trút giận là không nhỏ. Vậy tại sao vẫn đến? Dù có được chọn đi nữa, em vẫn có thể từ chối mà."

Tại sao à? Christoph chưa từng nghĩ đến lý do. Cũng chẳng có lý do nào cần phải nghĩ. Cậu biết rõ sẽ có người như thế, nhưng lại chưa bao giờ xem đó là rủi ro. Cậu bật cười khẩy, thản nhiên đáp:

"Anh lo xa thay cho tôi thế này, cảm động thật đấy."

Cậu đáp lại bằng giọng mỉa mai lạnh lùng quen thuộc, nhưng đợi mãi vẫn không thấy hồi âm. Đến khi cậu nhíu mày nhìn sang, vẫn chẳng thấy phản ứng nào dù thời gian đã trôi qua kha khá.

Richard chỉ lặng lẽ nhìn Christoph, ánh mắt khó hiểu, lặng thinh. Hắn cứ nhìn cậu như thế một lúc lâu, rồi chậm rãi nhấp môi bằng ly rượu, giọng đáp lại cũng lạnh băng:

"Không cần em phải thấy cảm động. Vì chuyện đó là... đều là lẽ đương nhiên."

"...Tại sao?"

"......Nếu anh nói ra, em sẽ tin à?"

Richard vẫn thong thả uống từng ngụm nhỏ, rồi ngước nhìn Christoph. Dù vẫn là người đàn ông cậu quen, với gương mặt lạnh lùng, giọng nói trầm tĩnh không hề có lấy một nụ cười, Christoph vẫn khựng lại trong khoảnh khắc.

Tin... lời hắn sao?

"Không."

Christoph đáp gọn lỏn. Ngay lập tức, Richard cụp mắt, ánh nhìn từ gương mặt cậu rơi xuống ly rượu, như thể đã đoán trước câu trả lời ấy. Christoph cau mày nhìn hắn, người vẫn lặng lẽ vuốt ve thành ly, không để lộ chút suy nghĩ nào. Một cảm giác bất an thoáng qua trong lòng. Đầu lại bắt đầu nhức.

Giữa quãng im lặng ấy, đột nhiên Richard lên tiếng, cắt ngang tiếng lưỡi khẽ tặc trong miệng Christoph khi cậu đang day trán:

"Em đã từng ngủ với người yêu rồi à?"

Christoph sững người, hoàn toàn không ngờ đến câu hỏi đó. Trong khoảnh khắc, cậu quên cả cơn đau đầu, chỉ còn biết sững sờ nhìn hắn.

Richard chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt ấy, ánh mắt có thể gọi là rực cháy hơn là nhìn chằm chằm. Hắn im lặng đối diện với ánh nhìn ấy một lúc, rồi cất giọng, chậm rãi, như thể cố ý đè từng chữ xuống:

"Ý anh là có người đã từng ngủ với em ấy."

"Người yêu cái khỉ gì chứ!"

Vừa dứt lời, Christoph đã bật dậy quát lớn. Đôi mắt xanh thẫm cháy rực, trừng trừng nhìn Richard như muốn thiêu rụi hắn. Gương mặt Richard thoáng tối lại khi đối diện với ánh nhìn ấy. Hắn khép môi, im lặng trong chốc lát, rồi cất lời:

"Vậy là đã làm với người khác rồi sao?"

"Tôi đã ngủ với anh, nhưng anh lại nói anh không phải là người yêu của tôi. Chẳng phải chỉ có anh mới là người duy nhất đã làm cái đó với tôi hay sao?"

Christoph xoa cánh tay như thể chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu. Không chỉ đau đầu, mà còn cảm thấy buồn nôn nữa.

Dù cho cậu có cố gắng bỏ qua việc chạm da thịt với người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc làm gì hơn thế thôi cũng khiến cậu khó chịu rồi. Có lẽ cảm giác khó chịu này còn nặng nề hơn trước. Nó thực sự làm cậu rùng mình. Như thể những cảm giác trong cơ thể cậu không còn bình thường nữa.

Đôi khi, cậu nhớ lại cảm giác đó ở trong giấc mơ. Đó là cảm giác khi hắn chạm vào làn da, nhiệt độ cơ thể, những ngón tay, đôi môi và mọi thứ khác của hắn ở trong từng ngóc ngách trên cơ thể của cậu.

Rồi, dù đó chỉ là mơ cậu vẫn cảm thấy như tâm trí mình đang tan chảy và trái tim như đang bùng cháy. Cảm giác rùng rợn, lạ lẫm khi toàn thân nhảy nhót không ngừng đến mức không thể kiểm soát được.
Rồi khi cậu mở mắt, dù sáng sớm cơn buồn ngủ còn đè nặng lên đầu, cậu vẫn phải bò vào phòng tắm và chà sát lên làn da nhiều lần.

"..."

Christoph nhăn mặt. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi cảm giác năm đó như đang sống lại. Đó là một cảm giác quá xa lạ khiến cậu chỉ muốn tránh xa.

"Ừ, anh cũng nghĩ vậy."

Lúc đó, Richard lầm bầm một mình.

"Anh nghĩ sẽ không thể nào có người như vậy tồn tại được. Điều đó không thể xảy ra. Nếu ai đó như em mangg căn bệnh ám ảnh việc tiếp xúc mà lại tự nguyện ngủ với người khác thì chỉ có thể là người mà em rất cởi mở với họ mà thôi."

Bất ngờ hắn ngậm miệng lại. Bàn tay vô thức cầm ly trở nên căng cứng. Cắn chặt hàm, vô thức nhìn vào Christoph.
Không, không phải là Christoph. Từ vị trí mà cậu đang ngồi, hắn đang nhìn một người mà không có ở đây, hoặc đúng hơn là một người chưa từng tồn tại trong thế giới này.
Đó là ánh mắt khiến tim cậu như đông cứng lại khi chỉ nhìn vào.

"...Richard."

Chỉ khi cậu gọi tên hắn, nét mặt lạnh lùng ấy mới nhúc nhích nhẹ. Lúc đó hắn mới nhìn thấy cậu. Nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi, rồi Richard nhanh chóng hạ ánh mắt đen tối và đưa ly lên miệng. Chẳng mấy chốc, ly đã cạn, hắn bấm lưỡi nhẹ.

Vậy là đã bao lâu rồi? Sau một lúc im lặng, Richard thở dài. Hắn thở ra một hơi dài như muốn quét đi thứ gì đó u ám trong lòng rồi nhìn cậu.

"Anh đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này kể từ khi trở về từ Riyadh."

Giọng hắn lạnh lùng, kiềm chế, còn cậu thì im lặng không nói gì.

Sau khi trở về từ Riyadh. Không cần phải nói rõ thời điểm. Đó chỉ là cách đây không lâu.

"Dù anh có nói gì thì em cũng không muốn nghe nữa. Dù anh có nghĩ gì hay muốn gì, em cũng sẽ phủ nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me