TruyenFull.Me

Sukuita 7 Days Lang Nhang Cung Sukuita

sukuna chưa từng xưng hô nhẹ nhàng với yuuji.

kugisaki từng nói đến vấn đề này.

"này itadori, ông với tên sukuna kia là người yêu mà sao máu chó thế?"

"ý bà là sao hả?"

"thì kiểu hai người xưng hô í, cứ mày - tao xong còn lắm lúc lao vào đấm nhau, nhìn giống giang hồ chợ búa hơn là người yêu"

fushiguro gật đầu đồng tình với kugisaki.

em ngẩn người, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc này. sukuna tính kiêu kiêu nên xưng hô mày - tao từ hồi chưa yêu riết giờ cũng quen. 

"nhưng mà thỉnh thoảng tôi cũng nhẹ nhàng với ổng mà"

"được có dăm ba giây bày đặt ngọt ngào"

"gì chứ, tôi cũng biết tình cảm đấy"

"máu cún"

"tình cảm nhẹ nhàng chứ máu cún gì ở đây chứ, ông định so sánh tôi với chó hay gì?"

"có lẽ là vậy"

"haizz"

"em cũng nên thử nói chuyện nhẹ nhàng với tên đó đi yuuji"

gojo - sensei từ đâu nhảy vào. 

"cả thầy cũng vậy hả?"

"chứ chẳng lẽ không, nghe hai người chửi nhau suốt mà muốn điếc tai, đúng không fushiguro?"

fushiguro gật mấy cái ngầm đồng ý với kugisaki.

"xì- được rồi tôi sẽ nói chuyện với tên đó về việc này, còn kugisaki, bà mua lắm đồ quá"

"im đi, cầm hộ bà có mấy cái túi, ông cũng mua còn gì?"

"có tí tẹo"

"đừng có làm rơi đồ của bà"

"dạ dạ"

yuuji cũng chỉ gật đầu ngoan ngoãn nghe lời kugisaki, em chưa muốn bị bà chằn này cho xuống suối vàng ăn cơm nắm qua ngày.

kết thúc một buổi chiều dài sau khi đi xách đồ cho kugisaki, em thở dài miết, kugisaki muốn hành xác em, chắc luôn.

tối đến, không có nhiệm vụ, em nằm trong phòng, vừa ăn xong, giờ vác xác đi rửa bát. đang rửa bỗng em nhớ đến lời kugisaki nói buổi chiều.

"nè sukuna"

"gì?"

ực- em vẫn thường quen mồm xưng mày - tao với hắn, nay phải xưng hô nhẹ nhàng, anh - em? hay anh - bé? sến.

"m- anh muốn ăn gì không?"

"???"

"sukuna?"

"mày là thằng đéo nào?"

sukuna bàng hoàng hai giây, nay nhãi này đột nhiên xưng anh - em, sến vãi. thằng yuuji của hắn đéo bao giờ nhẹ nhàng mà không có lý do, cùng lắm là nếu hắn đòi này đòi nọ rồi yuuji phải dỗ thôi, hay mấy lúc làm tình, lạ quá người lạ ơi.

lôi em vào lãnh địa tra hỏi rõ tìm ra chân tướng, lắm lúc hắn cũng muốn một vụ án nào đấy xuất hiện, để hắn làm thám tử chắc cũng hợp quá còn gì, cần gì phải kiếm người, sukuna gật đầu với cái ý tưởng như củ khoai tây ấy.

"em là yuuji mà"

"thằng yuuji của tao đéo có chuyện nhẹ nhàng bất chợt như mày được"

"yuuji, yuuji mà"

"câm mồm, nói mau thằng nhãi đó đâu?"

hắn muốn xuống tát thằng yuuji fake kia lắm rồi, lửa giận tăng mười bậc.

"em là yuuji"

"bốc phét"

"yuuji của anh đây"

"đéo tin"

"mẹ, thằng chó là bố đây"

ớ- thằng yuuji chuyên chửi lộn này.

"???"

"sủa tiếp xem"

"thằng lúc nãy là thằng nào?"

"là tao"

"đéo tin, mày có bao giờ nhẹ nhàng thế éo đâu?"

"nói chuyện với mày tao tăng sông"

nhảy xuống lôi em lên, cặp nách yuuji vác lên hỏi chuyện. yuuji giãy đành đạch như cá mắc cạn, cần gì phải vác kiểu này, hắn với em cùng kích cỡ mà, tất nhiên là trừ cái bộ phận phía dưới kia.

"yuuji"

"gì?"

"nay mày sảng à?"

"điên à, sảng con mẹ mày"

"câm, không sảng sao nay bày đặt anh - em, ớn"

"ớn kệ mẹ mày"

sukuna thừa khôn để biết yuuji đang lảng tránh việc trả lời câu hỏi của hắn, nhìn thẳng vào mắt em, sukuna im lặng. yuuji biết thừa hắn đang muốn hỏi rõ, nhưng mà cái lý do nói ra quê chết mẹ, kẻo hắn lại chém em luôn mấy phát.

năm mười phút trôi qua, rốt cuộc em cũng phải trình bày lý do ra cho hắn.

"thì tại..."

"tại?"

"gojo - sensei nói tao thử xưng hô nhẹ nhàng với mày"

"và thế là mày đã anh anh em em với tao"

"ừ"

sukuna cười sặc. tên yuuji này cũng có ngày anh - em với hắn. yuuji đỏ mặt cằn nhằn.

"im đi đồ khốn nạn"

"itadori yuuji cao cao tại thượng mà cũng có ngày này, tao cười sặc chết"

"chết luôn đi thằng khốn"

cười một hồi lâu, hắn nhìn xuống gương mặt đỏ như cà chua của em, nhịn cười rồi đẩy em ra khỏi lãnh địa. muộn lắm rồi, để em đi ngủ đã, có gì mai đổi chỗ rồi đập tên đầu trăng kia cũng được.

sukuna cười khẩy, cơ mà hắn cũng muốn yuuji ngoan như cún thế một lần.









............ ಠ_ಠ ............

bớt chùa đi mấy má.

bình chọn hộ tôi nha, cảm ơn nhiều nè.







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me