Sumin Nguyet Quang Sau San Khau
Tiếng hò reo vang dội như biển vỡ, ánh sáng sân khấu xoáy thẳng vào mắt khiến Jimin phải nheo lại. Nhạc nền vang lên – cao trào, sống động, hoàn hảo. Mọi thứ trong khoảnh khắc đó đều hoàn hảo. Như thể cả thế giới đang vỗ tay cho cậu.Nhưng Jimin chẳng thấy gì ngoài… khoảng trống.Cậu mỉm cười, cúi chào. Động tác duyên dáng, gương mặt rạng rỡ – chỉn chu đến từng góc máy. Đó là kỹ năng được rèn luyện suốt 10 năm. Là bản năng sinh tồn của một idol hạng A.Bên dưới hàng ngàn ánh đèn LED là những đôi mắt, những chiếc điện thoại giơ cao, và ánh nhìn khát khao của người hâm mộ. Nhưng không một ai… thực sự nhìn thấy cậu.Không một ai biết rằng Jimin luôn kết thúc các buổi diễn với một viên thuốc giảm đau tan trong nước lọc. Không một ai biết đêm qua cậu không ngủ được vì ám ảnh từ giấc mơ cũ. Không một ai biết rằng, bên dưới lớp son phấn và sự hào nhoáng, là một trái tim rạn vỡ.---Hộp đêm D-7 không có biển hiệu, không quảng cáo, không truyền thông – nhưng lại là nơi lui tới của giới quyền lực ngầm Seoul. Những kẻ có tiền, có quyền, và có cả bí mật.Park Jimin chưa từng nghĩ sẽ đặt chân vào một nơi như vậy. Là một idol hàng đầu, cậu biết rõ mọi bước đi của mình đều bị soi xét – nhưng tối nay, vì một lý do nào đó mà chính bản thân cũng không lý giải được, cậu đã đến đây.Tấm danh thiếp màu đen nhét trong phong thư không tên được tìm thấy trên bàn trang điểm trong phòng chờ của công ty. Chỉ có một dòng:
“D-7. 11PM. Một lần duy nhất.”Cậu nên vứt nó đi. Nhưng thứ gì đó – có lẽ là sự chán chường tích tụ lâu ngày, có lẽ là linh cảm kỳ lạ – đã khiến cậu lặng lẽ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và bước vào chiếc xe taxi vô danh.D-7 không ồn ào như những hộp đêm Jimin từng thoáng nghe qua. Không có tiếng la hét, không EDM đinh tai. Ở đây chỉ có ánh sáng đỏ trầm, rượu mạnh, và những người đàn ông mặc vest đen ngồi nói chuyện với ánh mắt nhiều hơn lời nói.Jimin bước vào, và lập tức bị nuốt chửng bởi bầu không khí xa lạ ấy.Một nhân viên nhận ra cậu. Hoặc đúng hơn – đã được chờ sẵn.“Park Jimin-ssi, mời đi lối này.”Cậu ngạc nhiên. Không giới thiệu, không hỏi danh tính, như thể tên cậu đã nằm trong danh sách.Căn phòng VIP nằm phía sau một cánh cửa sắt, tách biệt hoàn toàn với âm thanh bên ngoài. Rèm nhung đen phủ kín. Một chiếc sofa bọc da và mùi thuốc lá đậm đặc.Ở giữa, một người đàn ông đang ngồi, lặng lẽ như một bức tượng – ánh sáng hắt lên chỉ đủ để thấy được một bên mặt. Lạnh lẽo, sắc sảo, và… quyến rũ đến rợn người.“Anh là ai?” – Jimin hỏi, giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng đang nổi lên hàng loạt nghi vấn.Người đàn ông rót rượu, ly pha lê kêu lên tiếng vang khẽ.“Tôi là người duy nhất trong căn phòng này có quyền đặt câu hỏi.”Jimin hơi nhíu mày. Cậu ghét kiểu nói chuyện ra vẻ bí hiểm, nhưng cũng không thể phủ nhận, giọng nói ấy – trầm khàn, chắc nịch – có một sức nặng rất khó cưỡng.“Tôi đến vì lời mời. Không phải để chơi trò tâm lý.”“Vậy tôi hỏi nhé.” – Hắn đặt ly rượu xuống. – “Em mệt rồi đúng không?”Câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại khiến Jimin khựng lại.“Em đã mỉm cười quá nhiều, cúi đầu quá nhiều, nhẫn nhịn quá lâu. Và rồi, từng chút một, ánh đèn sân khấu mà em yêu thương… trở thành lồng sắt nhốt em lại.”Jimin không đáp. Nhưng trong lòng cậu, những lời kia như đâm trúng từng thớ suy nghĩ chưa kịp nói ra.“Tôi đã quan sát em rất lâu.” – Người đàn ông nói tiếp, mắt không rời khỏi cậu. – “Em quá đẹp, Jimin à. Đẹp đến mức người ta muốn sử dụng, muốn khai thác… nhưng lại chẳng ai thực sự muốn giữ em.”Cậu đứng dậy. “Tôi không cần ai giữ tôi. Càng không cần sự thương hại từ một người lạ.”Người đàn ông bật cười. Không phải tiếng cười mỉa mai – mà là một kiểu cười tàn nhẫn vì quá hiểu thế giới này.“Tôi không thương hại em. Tôi muốn sở hữu em.”Jimin quay ngoắt đi.“Tạm biệt. Tôi không phải món đồ đấu giá.”“Nhưng công ty em thì nghĩ khác.” – Giọng hắn cất lên phía sau lưng. – “Ba tuần nữa, em sẽ bị đẩy ra giữa một scandal. Một cái bẫy. Họ cần một người để ‘rửa sạch hình ảnh nhóm’. Và em, cậu bé ngoan nhất, sẽ là nạn nhân hoàn hảo.”Jimin khựng lại. Cổ họng khô rát. Không ai có thể biết chuyện đó… trừ khi hắn là—“Tôi là Min Yoongi.” – Hắn nói khẽ. – “Tên đó chắc em đã nghe qua. Nếu chưa, thì hãy nhớ cho kỹ. Vì kể từ hôm nay, tôi là người duy nhất có thể cứu em… hoặc hủy em.”---Trong căn phòng phủ nhung đen, giữa mùi rượu và mùi thuốc lá, cuộc gặp tưởng như tình cờ ấy đã bắt đầu một khúc ca không lối thoát – nơi ánh đèn sân khấu không thể chiếu tới, và trái tim Jimin bắt đầu bị giam giữ không bằng xiềng xích… mà bằng ánh mắt.---Jimin bước ra khỏi phòng, nhưng trái tim thì vẫn bị giữ lại ở phía sau cánh cửa nhung đen ấy.Bên ngoài, không khí đêm lạnh đến kỳ lạ. Những bước chân vang lên dội vào hành lang dài, ánh sáng lờ mờ rọi qua mái tóc nhuộm sáng của cậu. Không ai ngăn cản cậu rời đi, cũng không ai hỏi han. Mọi thứ diễn ra quá yên lặng… một sự yên lặng khiến cậu rùng mình.Ra tới xe, Jimin tháo khẩu trang, chống tay lên vô lăng. Tim đập mạnh, lồng ngực như có ai đó bóp nghẹt."Tôi là người duy nhất có thể cứu em... hoặc hủy em."Giọng nói ấy vẫn vang vọng trong đầu. Ánh mắt ấy – sắc lạnh và đầy kiểm soát – khiến Jimin như đang đứng trên mép vực. Cảm giác bị nhìn thấu, bị nắm giữ, khiến cậu sợ… nhưng cũng không hiểu sao lại có một phần bản thân không muốn thoát ra.Jimin lắc đầu, tự mỉa mai mình. Cậu là gì trong mắt hắn? Một món đồ? Một con rối đang lung lay trước khi đứt dây?---Ba ngày sau.Scandal nổ ra.Một đoạn clip mờ được tung lên mạng, quay cảnh một người "giống Jimin" say xỉn, bước ra từ khách sạn cùng một người đàn ông lạ mặt. Kèm theo đó là loạt bài đăng ẩn danh tố Jimin "chảnh", "bạo lực", "hai mặt".Fan bán tín bán nghi. Công ty im lặng. Còn Jimin... ngồi một mình trong ký túc xá, mắt vô hồn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Cậu đã quá quen với việc bị kiểm soát, bị dựng hình tượng, bị dùng để che chắn cho người khác."Lần này cũng vậy..." – cậu lẩm bẩm. Giọng không cảm xúc.Điện thoại rung lên.Không phải quản lý. Không phải đồng đội. Không phải bạn bè.Chỉ có một dòng tin nhắn từ số lạ:“Đã bảo rồi mà. Em cần tôi.”Cậu nắm chặt điện thoại. Những ngón tay run lên – không biết là vì sợ, vì tức giận… hay vì một phần nào đó trong tim đã chờ đợi dòng tin nhắn ấy.---Cùng lúc đó, trong một căn phòng cách âm xa hoa.Min Yoongi ngồi trước màn hình, quan sát từng dòng tin tức về scandal. Hắn nâng ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh tanh nhưng khóe môi lại nhếch lên rất nhẹ."Thế giới không công bằng." – hắn lẩm bẩm. – "Nhưng với em… tôi sẽ tạo ra một cái lồng hoàn hảo. Chỉ riêng cho em."---Jimin ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.Ánh trăng khuyết trôi lặng lẽ. Ánh sáng của nó không đủ để sưởi ấm, nhưng lại vừa đủ để soi rõ sự cô đơn. Có một điều cậu hiểu rõ: khi scandal này kết thúc, cậu sẽ không còn là Park Jimin của ngày xưa nữa.Và có lẽ… cậu sẽ không còn là người tự do nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me