TruyenFull.Me

Sung Trong Long Ban Tay

Chương 129

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Lục Thế Trạch và Mạc Hoài Tông mật đàm trong thư phòng, Lục Thế Trạch nói: “Ngô Lân gởi thư nói gần đây Hoàn Nhan Lượng thường xuyên điều động quân đội ở biên cảnh, Kim Quốc hình như có bất thường. Ta đã sớm nói người Kim không thể tin, cái bọn họ gọi là nghị hòa, bất quá để kéo dài thời gian mà thôi! Lần trước nên đánh tới kinh thành của bọn họ đi, để bọn hắn biết chúng ta lợi hại!”

“Quốc công gia tạm thời đừng nóng nảy.” Mạc Hoài Tông vuốt ghế dựa tay vịn, trầm ngâm nói, “Ngài dâng sổ con cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã phúc đáp chưa?”

“Hoàng Thượng xem thì có ích lợi gì? Bạc trong quốc khố vốn không đủ, các địa phương trong nước có tiền dự trữ, lần trước phát quân lương đều do chúng ta đi quyên tiền, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có thể phát nhiều bạc cho biên quan? Việc cấp bách là nên nghĩ cách gom góp chút quân lương và lương thảo, vận chuyển qua đó.”

Mạc Hoài Tông quan tâm lại là chuyện khác: “Trong thư của Ngô lão tướng quân có nhắc tới Phổ An Quận Vương không?”

Vị quận vương này từ khi đi biên cảnh, hành tung quỷ dị, không ai biết hắn rốt cuộc đang làm gì, nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không phái Cố Hành Giản tự thân xuất mã, đi đến Hưng Nguyên phủ. Mạc Hoài Tông biết một sự kiện, năm đó khi hai vị quận vương cùng ở trong cung, Hoàng Thượng càng thích Phổ An Quận Vương hơn.

Trung thu năm ấy, Mạc Hoài Tông tiến cung dự tiệc, giữa tiệc hoàng đế rời đi. Sau đó hắn đến Ngự Hoa Viên để tỉnh rượu, vô tình nhìn thấy Hoàng Thượng ôm Phổ An Quận Vương khóc lóc thảm thiết. Hóa ra Phổ An Quận Vương tặng một bài thơ cho hoàng đế nói về tình mẫu tử. Khi đó Thái Hậu còn bị bắt ở Kim Quốc, không ở trong cung. Hoàng Thượng căn bản không có lòng nào dự yến tiệc, cho nên rời tiệc sớm.

Phổ An Quận Vương lúc ấy còn nhỏ tuổi tiến đến an ủi, đã đánh tan tâm phòng bị của hoàng đế.

Từ đó về sau, hoàng đế thường xuyên khích lệ Phổ An Quận Vương thông tuệ, có hiếu tâm trước mặt mấy tể tướng và phó tướng. Lúc đó Cố Hành Giản còn chưa tiến vào trung tâm quyền lực, tất nhiên không biết việc này. Đáng tiếc không lâu sau Phổ An Quận Vương bị đuối nước, sau khi tỉnh lại liền có chút ngu dốt, không còn bộ dáng lúc trước.

Nhưng Mạc Hoài Tông biết, hoàng đế là người rất nhớ tình cũ. Ở trong lòng hoàng đế, vẫn hy vọng Phổ An Quận Vương có thể làm chuyện lớn, rốt cuộc đứa bé kia đã từng an ủi nỗi đau trong lòng ông.

Lục Thế Trạch uống ngụm trà, nghiêm mặt nói: “Phó tướng, ta và ngươi đã bàn bạc xong, muốn duy trì Ân Bình Quận Vương. Lý Bỉnh Thành và Ngạn Viễn nhân lần trước đi Bắc chinh kết duyên, muội muội Lý Bỉnh Thành gả vào Ân Bình Quận Vương phủ, về sau nếu Ân Bình Quận Vương đăng vị, Lý gia tất nhiên là ngoại thích, chúng ta cũng đi theo thơm lây. Vốn ta còn lo lắng, Cố Hành Giản sẽ vì vị thiếp thất đang mang thai của Ân Bình Quận Vương là thê muội của hắn mà thay đổi lập trường, duy trì Ân Bình Quận Vương. Hiện giờ thân thế của Hạ Sơ Lam bị vạch trần, ta ngược lại yên tâm. Hắn hẳn sẽ không cùng chúng ta làm bạn”

Trong lòng Mạc Hoài Tông trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt chỉ bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng trước sau vẫn muốn cho Phổ An Quận Vương cơ hội. Nếu ta và ngươi đã quyết định duy trì Ân Bình Quận Vương, vậy Phổ An Quận Vương vẫn là không cần trở về đô thành mới thỏa đáng, miễn cho hậu hoạn vô cùng.”

Lục Thế Trạch cả kinh. Mạc Hoài Tông đã tiến đến bên tai ông ta, nhỏ giọng nói vài câu.

“Như vậy được không?” Lục Thế Trạch cả đời hành quân đánh giặc, giết người như ngóe. Giờ phút này mới biết trình độ yêu thích giết chóc của văn thần trên triều đình  hoàn toàn không thua võ tướng bọn họ. Tính tình của ông truyền thống cứng nhắc, tất nhiên khinh thường làm những việc mưu nghịch đó.

Mạc Hoài Tông nhẹ giọng trấn an: “Trong cung có Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương tọa trấn, chúng ta chỉ cần chỉ điểm cho Ân Bình Quận Vương, hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào. Quốc công gia yên tâm, việc này giao cho ta.”

Lục Ngạn Viễn đứng ở bên ngoài, nghe được rành mạch đối thoại trong phòng. Vì hắn là thế tử Anh Quốc Công, thủ vệ tất nhiên không ngăn cản. Tuy rằng không biết Mạc Hoài Tông rốt cuộc nói gì, nhưng hắn có thể đoán được là kế mượn đao giết người. Ở trong mắt hắn, phụ thân và nhạc phụ vẫn luôn là chí sĩ trung quân ái quốc, không nghĩ tới họ vì lợi ích của bản thân lại mưu đồ trừ bỏ Phổ An Quận Vương?

Hắn lạnh mặt xoay người, đi nhanh rời khỏi.

***

Cố Hành Giản đi cùng Lý Thông, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, ven đường chưa từng trì hoãn, nhưng tới gần Hưng Nguyên phủ cũng đã mất ba tháng. Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, trời mưa liên miên không dứt. Phía nam lúc này đã rất ấm áp, mà khu vực thung lũng này vẫn mang theo vài phần lạnh ghê người.

Sau khi qua Quỳ Châu, thành trấn lớn quả nhiên giảm bớt rất nhiều, dân cư cũng càng ngày càng thưa thớt, có khi đi mấy ngày mới có thể gặp được một thôn trang nhỏ, bên trong tất cả đều là vài người già phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi không phải xuất ngoại mưu sinh thì chính là đóng quân chinh chiến ở biên cảnh. Đất đai hoang vu, không người trồng trọt, cửa hàng cũng rất hiếm thấy.

Hạ Sơ Lam buông màn cửa sổ xe xuống, cảm thán nói: “Khó trách thương nhân đều không muốn tới nơi này làm buôn bán, Tiền vụ cũng không lấy ra tiền. Đường xá xa xôi không nói, bá tánh địa phương có thể ấm no đã không dễ, càng miễn bàn làm giao dịch buôn bán.”

Cố Hành Giản buông công văn trong tay nói: “Triều đình vốn cũng ban công văn xuống, muốn đi dời dân cư từ phương nam lại đây. Nhưng Kim Quốc thường xuyên gây nhiễu loạn, bá tánh tình nguyện ở nơi dân cư chen chúc, tấc đất tấc vàng, cũng không muốn lãnh trợ cấp chuyển đến nơi này.”

Hạ Sơ Lam biết triều đình đã từng ban sắc lệnh, phàm thương nhân hoặc bá tánh tự nguyện đi Lợi Châu an cư và làm buôn bán, mỗi người căn cứ tình huống khác nhau của bản thân, có thể lãnh số tiền trợ cấp khác nhau ở quan phủ địa phương. Năm đầu tiên ở Thiệu Hưng, đã từng bởi vì biên quan không người, triều đình còn cưỡng chế di chuyển một đám bá tánh qua. Nhưng hiệu quả cực nhỏ.

“Thung lũng thuộc về nơi biên quan, người bình thường tất nhiên không muốn tới. Đô phủ thành Tây Nam thật ra tốt hơn rất nhiều, tuy nói đường Thục khó đi, nhưng nơi đó từ thời Ngũ Đại đã vô cùng phồn hoa, không phải thiên hạ chi phú, Dương đứng thứ nhất Ích đứng thứ hai sao?”

Cố Hành Giản tán đồng gật đầu: “Không có chiến loạn, bá tánh tất nhiên có thể an cư lạc nghiệp. Thời kỳ Ngũ Đại, quân chủ đất Thục tuy rằng trước sau xa hoa lãng phí, nhưng trng nước không động can qua, quốc gia giàu có. Khi Thái Tổ chinh phạt Hậu Thục, Thục Quốc gần như không đấu mà hàng. Cho nên sự thịnh vượng ngay lúc đó gần như cứ kéo dài xuống dưới, trải qua mấy trăm năm, trường thịnh không suy. Sau sự biến Tịnh Khang, do Định Quốc Công liều chết bảo vệ, ngăn cản quân Kim vào Thục, nếu không nơi này cũng đã là đất của người Kim.”

“Định Quốc Công ngài nói chính là Ngô Đại tướng quân Ngô Giới?” Hạ Sơ Lam nói, “Ta thường nghe phụ thân kể sự tích của ông, trong lời kể rất là khâm phục. Nghe nói hiện tại là đệ đệ Định Quốc Công Ngô lão tướng quân thủ ở biên quan. Chúng ta đến Hưng Nguyên phủ, nói vậy phải giao thiệp với ông ấy đúng không? Thứ ta nói thẳng, ông là người phái chủ chiến, thống hận người Kim, hẳn không quá thích ngài.”

Cố Hành Giản không để bụng mà cười nói: “Ba đời Định Quốc Công trấn thủ biên cương, càng vất vả công lao càng lớn, kính trọng bội phục. Ngô lão tướng quân cho dù muốn khó xử vãn bối là ta cũng không có gì.”

Hạ Sơ Lam nhìn Cố Hành Giản, nghiêm túc nói: “Ta vốn cho rằng phái chủ hòa và ngài thật sự không quá giống nhau. Dân gian nhắc tới chủ hòa, phần lớn là bán nước cầu vinh, tiếng mắng tràn đầy. Nhưng ngài thay đổi cái nhìn của ta, chủ chiến hay chủ hòa đều là vì tốt cho quốc gia.”

“Không nói chuyện này nữa.” Cố Hành Giản sờ sờ khăn vấn trên đầu Hạ Sơ Lam. Khăn vấn đầu này quá lớn, đã rơi xuống che hai mắt nàng, nhìn rất buồn cười.

Cố Hành Giản giúp nàng quấn lại khăn vấn đầu, nàng thấp giọng nói: “Chàng đừng luôn sờ đầu ta, giống như ta là trẻ con vậy……”

“Như thế nào, ở trước mặt ta, nàng chẳng lẽ còn là đại nhân?” Cố Hành Giản buồn cười, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng. Nho nhỏ một đoàn, mềm mại, ôm thật vừa vặn. Hạ Sơ Lam kêu lên, nàng hiện tại mặc nam trang, vẫn là thư lại đi theo hắn, ôm ôm ấp ấp bị người thấy như vậy …… Nhưng Cố Hành Giản cũng không làm gì, chỉ là ôm nàng tiếp tục xem công văn.

Mỗi công văn cách một đoạn thời gian sẽ do người truyền tin truyền đạt đến trạm dịch các nơi, Sùng Minh sẽ đúng hạn đi lấy. Những công văn này cũng không phải công văn chính thức của tam tỉnh lục bộ, mà là Cố Hành Giản bảo các chủ sự tỉnh bộ trích lục quan trọng trong một đoạn thời gian, sau đó đưa tới. Nhưng cho dù như vậy, lượng công việc cũng không nhỏ. Cố Hành Giản thường phải xem đến nửa đêm, nhưng hắn dường như không biết mệt mỏi, lâu lâu còn muốn đè nặng nàng đòi hỏi.

Hắn thích nhất xé vải quấn ngực của nàng, đã xé hỏng rồi vài cái, mỗi lần bảo Tư An chuẩn bị cái mới, Hạ Sơ Lam đều ngượng ngùng.

Hắn ôm ấp thoải mái ấm áp, mùi đàn hương dày nặng có thể làm tâm an. Nàng vuốt Phật châu trên cổ tay, mặt châu bóng loáng mượt mà, còn có nhiệt độ cơ thể của hắn. mí mắt của nàng dần dần nặng hơn, dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ mất.

Lý Thông mang theo bọn họ đi một đường, chiếu cố có thêm, kế hoạch vốn là ở tách ra Hưng Nguyên phủ. Nhưng kế hoạch tạm thời có biến, thương đội phải đi vòng qua ba châu, chỉ có thể trước tiên cáo biệt.

Cố Hành Giản đối Lý thông bái nói: “Dọc theo đường đi ít nhiều nhờ Lý huynh chiếu cố, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Ngày sau nếu cần nhờ đến Cố mỗ, thỉnh đi Thanh Hà Phường phụ cận Khang Dụ Phường trong đô thành tìm Cố Cư Kính.”

Lý Thông nghe được tên Cố Cư Kính, thật sự lắp bắp kinh hãi. Người đó chính là đại thương mà toàn bộ thương đội bọn họ đều biết, buôn bán rất lớn, gia tài bạc triệu, còn có đệ đệ làm Tể tướng. Cố Ngũ này và Cố Cư Kính đều họ Cố, hẳn là thân thích đi? Hắn đáp lễ nói: “Dọc theo đường đi, chúng ta cũng cọ Cố tiên sinh không ít trà ngon, vẫn luôn ăn đồ ăn Giang Lưu nấu, xem như huề nhau. Giang hồ đường xa, có duyên gặp lại.”

Đám người Sùng Minh cũng đều hướng Lý thông cáo biệt, Lý thông nhất nhất hoàn lễ, cuối cùng ngừng ở trước mặt Trần Giang Lưu, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi làm đồ ăn rất ngon, tâm cũng rất cẩn thận chú ý. Trên đường nhờ ngươi dốc lòng chiếu cố, dạ dày bị đau của ta cũng khá hơn nhiều.”

Trần Giang Lưu thẹn thùng tươi cười, Lý Thông lại cúi đầu ghé sát vào hắn nói: “Nếu Cố Ngũ tiên sinh không dung được ngươi, ngươi cứ tới tìm ta. Lý Ký phụ cận Triều Thiên môn trong đô thành, rất dễ tìm.”

Trần Giang Lưu khom lưng cảm tạ hảo ý của Lý Thông, Cố Hành Giản không dấu vết mà nhìn qua bọn họ một cái.

Lý Thông lại phất phất tay với mọi người, mang theo thương đội lên đường.

Nơi đây là thành châu cách Hưng Nguyên phủ không xa. Thành châu làm giao giới của đát Thục, có rất nhiều thương nhân bán trà tụ tập tại đây, buôn bán thịnh vượng thay cho cảnh tượng ven đường tiêu điều. Sau khi bọn họ đến khách xá tìm nơi ngủ trọ, sắc trời còn sớm, Cố Hành Giản đề nghị ra ngoài đường nhìn xem.

Rất nhiều thương nhân Kim Quốc cũng làm buôn bán tại đây trên đường thường có thể nghe được tiếng Nữ Chân. Ven đường phía trước có một trà quán, hai người Kim đang cãi vã nói rất nhanh, không ít bá tánh vây xem.

Một thông dịch người Hán đứng bên cạnh bọn họ, đối mặt chủ quán hỏi thăm, tay chân luống cuống. Biên cảnh rất nhiều thông dịch đều chưa từng được huấn luyện chuyên môn, chỉ hiểu và phiên dịch được một ít từ thường dùng, miễn cưỡng giúp hai bên có thể câu thông. Hắn sốt ruột mà nói hai câu, đại khái là muốn hai người kia nhường một bước, nhưng hắn nói không quá lưu loát, kia hai người Kim kia không kiên nhẫn mà đẩy hắn ra, đang muốn vung tay đánh nhau.

Lúc này, Cố Hành Giản đi lên trước dùng Nữ Chân ngữ khuyên giải. Hắn nói rất lưu loát, hai người Kim và thông dịch đều nghe ngây người. Trong đó một kẻ hỏi: “Ngươi là người Kim hay là người Hán?”

Cố Hành Giản nói: “Đương nhiên là người Hán.”

“Người Hán rất ít người nói được Nữ Chân ngữ tốt như vậy. Đại khái trong mắt các ngươi, chỉ có văn hóa Trung Nguyên mới là chính thống. Nhưng Trung Nguyên các ngươi đã bị chúng ta chiếm lĩnh, hoàng thất đều trở thành tù nhân.” Trong đó một cái người Kim mang theo vài phần trào phúng nói. Người Kim bên cạnh nghe xong, cười vang lên, người Hán nghe không hiểu hai mặt nhìn nhau.

Thông dịch trẻ tuổi kia nghe hiểu, tức giận đến gò má đỏ lên, muốn tiến lên lý luận.

Cố Hành Giản giơ tay ngăn hắn lại, giận quá hóa cười, thong dong nói: “Ta nghe nói Kim Quốc các ngươi trên từ hoàng đế xuống đến bình dân, đều học theo đồ vật của người Hán. Ngay cả tiền đồng của chúng ta, cũng vẫn luôn bị trộm vận chuyển đến Kim Quốc. Tiền đồng ở Đại Tống chúng ta không phải đồ vật hiếm lạ gì, mỗi năm đều đúc mấy trăm vạn đồng, nhưng đến Kim Quốc các ngươi xem đó là bảo. Năm đó các ngươi bởi vì mơ ước Đại Tống phồn hoa, không tiếc xâm chiếm lãnh thổ Bắc bộ của chúng ta, nhưng cũng dừng bước tại đây, mấy chục năm không thể Nam hạ. Cướp đi đồ của người khác, cùng với bị người ngăn chặn ngoài cửa, có gì đáng để khoe ra? Huống chi đây vẫn là lãnh thổ Đại Tống, ngươi sao dám làm càn!”

Người Kim kia nháy mắt thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy nam tử người Hán trước mắt khí thế áp người, bản thân dường như bị lùn đi một đoạn. Lại xem người Hán mênh mông chung quanh, vội vàng xám xịt đào tẩu.

Thông dịch kia khom lưng nói với Cố Hành Giản: “May mắn có tiên sinh ở đây, lại nói được Nữ Chân ngữ tốt như vậy, nếu không ta cũng không biết đáp trả bọn họ như thế nào.”

Cố Hành Giản đáp lễ, nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.” Sau đó rời khỏi đám người.

______________________

Chương 130

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam chưa từng nghe qua Cố Hành Giản nói Nữ Chân ngữ, chờ rời khỏi đám người, tò mò hỏi: “Lão gia, ngài học Nữ Chân ngữ với ai? Nghe hoàn toàn giống như người Kim nói.”

Cố Hành Giản cười cười, không trả lời. Sùng Minh xen miệng nói: “Học khi năm đó bắc thượng nghị hòa. Trước khi đi lão gia một chữ cũng không biết, lúc đó tìm một người Kim ở Tứ Phương Quán để học tập. Ở Kim Quốc mấy tháng đã có thể nói rất tốt, lúc ấy thông dịch đi theo nói lão gia rất có thiên phú.”

Hạ Sơ Lam nhìn bóng dáng của thanh tú Cố Hành Giản, âm thầm thở dài.

Người này học rất nhanh, nàng đã tự mình thể nghiệm qua. Ví dụ như kỹ thuật hôn hay chuyện phòng the, trong thời gian ngắn đã cực kỷ thuần thục. Mỗi đêm nàng đều bị hắn làm cho xin tha không ngừng, hắn lại trước sau tinh lực tràn đầy. Nhưng đến lúc ban ngày hắn lại là Cố Ngũ tiên sinh áo mũ chỉnh tề.

Ai có thể ngờ hắn cởi quần áo ra lại là như vậy?

Cố Hành Giản đương nhiên không biết nữ nhân của hắn đang suy nghĩ gì. Hắn quan tâm chính là giá hàng hóa ở địa phương, còn có đồ vậy người Kim giao dịch, thường thường đến gặp chủ quán ven đường dò hỏi sự tình một chút. Ở chỗ này Người Kim mua sắm chủ yếu vẫn là lá trà, tơ lụa cùng với đồ sứ. Mà người Kim bán lại là da lông và ngựa. Bởi vì biên cảnh Đại Tống rất thiếu ngựa nội địa, nghe nói những con ngựa đó so với tơ lụa thượng đẳng còn quý hơn vài lần, hơn nữa người Kim chỉ cần tiền đồng để tiến hành giao dịch.

Chờ Cố Hành Giản đi dạo một vòng, sắc trời đã chuyển tốu, khắp nơi đều treo đèn lồng. Khi hắn làm việc vô cùng chuyên chú, đến khi bụng Lục Bình vang lên hai tiếng, hắn mới phát hiện, quay đầu lại hỏi: “Đang đói bụng?”

Lục Bình ngượng ngùng sờ sờ cái ót.

Khác với người đô thành trắng đêm buôn bán, cửa hàng hay sạp nơi này dường như chỉ kinh doanh ban ngày, đến buổi tối đều đóng cửa sớm, trên đường cũng không có người đi đường.

Mọi người đều có chút bụng đói kêu vang, thật sự không tìm thấy nơi để ăn, đang chuẩn bị trở về khách xá. Bỗng nhiên gặp một đội hơn mười kỵ binh bao vây bọn họ. Những người đó cưỡi ngựa lớn mang theo kim đao, cổ tay áo và cổ áo đính lông động vật, đội mũ nỉ, thắt bím tóc, vừa thấy liền biết chính là người Kim.

Cố Hành Giản đưa tay bảo hộ Hạ Sơ Lam ở phía sau, sắc mặt không đổi. Lục Bình và Sùng Minh tiến lên, làm tốt muốn động tác chuẩn bị. Đối phương nhân số đông đảo, trong lòng bàn tay Lục Bình đổ không ít mồ hôi lạnh.

Người Kim dẫn đầu dùng ánh mắt tìm tòi một chút, ngừng ở trên mặt Cố Hành Giản, dùng tiếng Nữ Chân nói: “Buổi chiều ta ở chợ đã gặp ngươi, ngươi có phải nói được tiếng Nữ Chân hay không?”

Cố Hành Giản gật đầu, người nọ tiếp tục nói: “Phu nhân nhà ta không cẩn thận rơi khỏi xe ngựa bị thương, nguy trong sớm tối. Gần đây chỉ có một người đại phu Hán có thể chữa trị, nhưng hắn nói chúng ta nghe không hiểu, thông dịch cũng không nói trôi chảy, ngươi có thể đi cùng chúng ta một chuyến hay không? Có trọng thưởng.”

Cố Hành Giản nhìn người Kim đó không giống như người thường, hoa văn trên kim đao của hắn hình như là đồ đằng của gia tộc Kim Quốc nào đó. Hắn dùng Nữ Chân nói: “Các ngươi tới nhiều người như vậy, chỉ sợ không chấp nhận chuyện ta không đi.”

Người Kim đó nói: “Phu nhân nhà ta bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nếu xảy ra chuyện ở địa giới người Hán các ngươi, chỉ sợ đối với các ngươi cũng không phải chuyện gì tốt. Ngươi tốt nhất nên đi theo chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi.”

Cố Hành Giản nghĩ nghĩ nói: “Ta có thể đi cùng các ngươi, nhưng không cần khó xử người của ta.”

Người nọ ôm quyền nói: “Chỉ cần ngươi chịu đi theo chúng ta, bọn họ tất nhiên sẽ không có việc gì. Hiện tại ta có thể để bọn họ rời đi.” Nói xong, hắn bảo người bên cạnh nhường ra một con đường.

Cố Hành Giản xoay người nói với Hạ Sơ Lam: “Các người đi về trước, ta có việc đi theo bọn họ một chuyến.”

Hạ Sơ Lam bắt lấy cánh tay hắn, lắc đầu. Người Kim hung hãn, lại coi tánh mạng người Hán như con kiến, vô cùng nguy hiểm.

Cố Hành Giản thấp giọng trấn an nói: “Không sao đâu. Nhà bọn họ có người bệnh nặng, đại phu người Hán không thể giao tiếp với bọn họ, cần một người biết nói tiếng Nữ Chân hỗ trợ. Ta đi một lát sẽ về, nàng đừng lo lắng.”

Hạ Sơ Lam vẫn không buông tay, người Kim thúc giục hai tiếng, bộ dáng sốt ruột. Cố Hành Giản nhẹ nhàng kéo tay Hạ Sơ Lam ra, giao cho Tư An, lại trao đổi với Sùng Minh một ánh mắt, Sùng Minh liền mang theo bọn họ rời khỏi.

Hạ Sơ Lam quay đầu lại nhìn Hành Giản, trên mặt hắn mang ý cười bình tĩnh thong dong, giống như chỉ là rời nhà đi bái phỏng bằng hữu.

Chờ bọn họ đi được vài bước, đội kỵ binh người Kim đã rầm rộ rời đi. Trên đường phố lại vắng vẻ không một bóng người.

Sùng Minh nhìn sắc mặt Hạ Sơ Lam, nói: “Những người Kim đó đều là cao thủ, thật muốn đánh nhau sợ sẽ làm mọi người bị thương. Lão gia mưu trí hơn người, sẽ không có việc gì. Lại còn có ám vệ đi theo.” Câu nói cuối cùng, hắn nói rất nhẹ.

Hạ Sơ Lam lúc này mới thoáng an tâm. Nhớ tới khí thế vừa rồi của mấy người Kim đó, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng địa vị khẳng định không nhỏ. Cố Hành Giản là người đã gặp qua sóng to gió lớn, hơn nữa thường xuyên giao tiếp cùng người Kim, hẳn là sẽ không vấn đề cái gì …… Trần Giang Lưu ở bên cạnh nói: “Sùng Minh ca ca, nơi này có rất nhiều người Kim, trên đường chỉ sợ không an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chút về khách xá đi.”

Sùng Minh gật đầu, nhanh chóng mang mọi người đi trở về.

***

Cố Hành Giản bị đưa tới trước một tòa phủ đệ, cửa phủ rất to lớn, lại không có đề biển. Người Kim dẫn hắn đi vào, đi qua một sân viện, trong hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ bốn mùa, còn có một bàn đu dây, vừa thấy đã biết là chỗ nữ tử ở. Thị nữ đứng ngoài cửa đều mặc trang phục người Kim, bên trong đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có tiếng người truyền đến.

“Đừng trì hoãn, mau vào đi thôi.” Người Kim thúc giục nói.

Cố Hành Giản đi vào, trong phòng bố trí không khác gì chỗ ở của người Tống, nhưng đồ vật bày biện lại có chút đặc điểm của người Kim. Ví dụ như trên mặt đất trải thảm hoa, trên tủ thấp bày một cái sừng trâu, còn có trên tường treo một loan đao nạm đầy đá quý.

Trên giường màn thêu tơ vàng buông xuống, hai thị nữ đứng cạnh giường chăm sóc. Một lão giả nhăn mày đứng đó, trên vai vác hòm thuốc, hẳn là đại phu.

Cố Hành Giản tiến lên nói chuyện với lão giả, sau đó quay qua nói với người Kim: “Đại phu vừa rồi bắt mạch, bước đầu phán đoán thương thế của phu nhân không quá nghiêm trọng. Nhưng để xác định không có thương tổn đến nội tạng, yêu cầu thị nữ cởi y phục của phu nhân quần áo, sau đó dựa theo phương pháp đại phu nói, để thị nữ cẩn thận kiểm tra một lần.”

“Việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhanh chút đi. Chỉ cần phu nhân không có việc gì, muốn chúng ta làm thế nào làm cũng được.” Người Kim đó vội vàng nói.

Cố Hành Giản thỉnh hắn tránh đi, lại truyền lời của đại phu cho thị nữ Kim Quốc, rất nhanh đã kiểm tra xong.

Đại phu tiến đến khai phương thuốc, Cố Hành Giản hỏi người Kim: “Khi nào ta có thể rời đi?”

Người Kim nghĩ nghĩ nói: “Ngươi và đại phu kia tạm thời ngủ lại một đêm ở trong phủ, nhìn xem ngày mai phu nhân có tỉnh lại không. Nếu nàng tỉnh, tất nhiên sẽ để các ngươi đi, còn có hậu tạ.”

Vừa rồi lúc Cố Hành Giản tiến vào đã phát hiện, phủ đệ này khắp nơi đều có người tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt. Đừng nói người của hắn không vào được, hắn muốn đi ra cũng không dễ dàng như vậy. Phủ đệ cũng không có đồ vật gì có thể chỉ ra rõ ràng thân phận của chủ nhân, hắn không khỏi nghi ngờ, đây rốt cuộc là phủ của người nào?

Vị phu nhân kia tuy rằng bị thương hôn mê, nhưng thương thế không thực sự nghiêm trọng. Ngày thứ hai, đã có thị nữ tới báo, nói phu nhân đã tỉnh, thỉnh Cố Hành Giản đi qua xem.

Cố Hành Giản đi đến phòng hôm qua, chỉ thấy một phụ nhân mỹ mạo mặc y phục người Hán, tóc chỉ tùy tiện búi thành một búi ngồi ở trong phòng, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc. Nàng đại khái chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, giữa mi tâm ưu sầu nhàn nhạt, phong tư yểu điệu, không giống như là người Kim, ngược lại như là nữ tử người Tống.

Phụ nhân thấy Cố Hành Giản, hơi thất thần, mở miệng nói: “Nghe nói là tiên sinh và đại phu cùng đã cứu tánh mạng ta. Thủ hạ của ta lỗ mãng, chẳng biết có đường đột với tiên sinh không?” Nàng nói chính là Hán ngữ, thanh âm dễ nghe.

Thấy Cố Hành Giản lộ ra biểu tình nghi hoặc, phụ nhân cười nhẹ nói: “Tiên sinh không cần băn khoăn, ta vốn là người Tống giống ngươi.”

Lúc này Cố Hành Giản mới nói: “Ta chỉ là hỗ trợ truyền lời mấy câu không đáng nói tới chuyện cứu tánh mạng của phu nhân. Chẳng qua ta đi chuyến này còn có chuyện quan trọng, đồng bạn đang đợi ta. Phu nhân nếu không có việc gì, ta xin cáo từ.” Tuy hắn muốn tra xét chủ nhân tòa phủ đệ này rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn không dễ dàng. Vẫn nên chờ rời khỏi đây rồi tính tiếp.

Lời nói của phụ nhân đã đến bên miệng, nhìn thị nữ bên cạnh, lại nuốt trở về, sửa lời nói: “Đó là tất nhiên. Ta đã chuẩn bị lễ mọn, cảm ơn tiên sinh.” Nói xong, nàng gật đầu với thị nữ bên cạnh, thị nữ kia liền đi vào bên trong mang một cái khay ra, trên mặt phủ vải đỏ. Phụ nhân lấy vải đỏ ra, trên khay là năm khối vàng thỏi, nàng nói: “Một chút tâm ý, thỉnh tiên sinh nhận lấy.”

Ra tay rộng rãi như thế nhất định là quý tộc Kim Quốc.

Cố Hành Giản cũng không từ chối, nhận lấy số vàng thỏi. Hắn có thể cảm giác được, phụ nhân này vốn muốn nói gì đó với hắn, nhưng kiêng kị thị nữ bên cạnh, không dám nhiều lời.

Lúc này bên ngoài có người chạy vào, ở bên tai phụ nhân nói vài câu, phụ nhân liền bảo thị nữ đưa Cố Hành Giản rời phủ.

Bọn họ đi đến hành lang, Cố Hành Giản nhìn thấy bên kia có một bóng người cao lớn hấp tấp chạy qua, phía sau còn có mấy tùy tùng đi theo. Tuy chỉ vội vàng thoáng nhìn, Cố Hành Giản đã nhận ra người này đúng là Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng!

Bọn họ đã từng gặp qua vài lần lúc hắn Bắc thượng nghị hòa năm đó. Nhưng Hải Lăng vương không trấn giữ ở kinh đô, chạy đến thành châu này làm gì?

Cố Hành Giản vội vàng cúi đầu xuống, may mắn Hoàn Nhan Lượng tâm tâm niệm niệm ái thiếp của mình, cũng không chú ý tới hắn.

Hoàn Nhan Lượng mới vừa bước vào sân đã cao giọng hô: “Thiều nhi, ta đến!”

Phụ nhân trong phòng muốn đứng lên đón chào, nhưng người không có sức lực, lại ngã xuống giường. Hoàn Nhan Lượng tiến vào, nhìn dáng vẻ nàng bệnh như Tây Thi, trong lòng càng thêm thương tiếc, tiến lên ôm lấy nàng nói: “Nàng mới sinh con được nửa năm, muốn nàng tĩnh dưỡng tốt ở kinh thành, lại muốn đi cùng ta đến đây. Đang yên lành sao lại ngã xuống xe ngựa? Những người hầu hạ nàng đều đáng chết!”

Phụ nhân ngửa đầu cười nói: “Thân thể của thiếp vẫn luôn không tốt. Lúc ngồi xe ngựa có hơi buồn, chỉ muốn đi xuống hít thở không khí trong lành, sao biết được không cẩn thận dẫm vào hư không mới ngã xuống. Cũng may đại phu người Hán y thuật cao siêu, ta đã không có việc gì, Vương gia cũng đừng trách người khác.”

Hoàn Nhan Lượng vuốt tóc nàng, ôn nhu an ủi. Nàng rũ xuống hai mắt, trong ánh mắt lại toát ra hơi lạnh thấu xương.

Nàng thật vất vả đến Tống thổ, nhìn thấy người Tống, lại hoàn toàn không có biện pháp nói chuyện nhiều một chút. Người của Hoàn Nhan Lượng vẫn luôn giám thị nàng. Có ai có thể ngờ, nàng từng là Khang Phúc quận chúa của Đại Tống đây? Thời điểm sự biến Tịnh Khang, trong cung mấy ngàn nữ tử bị đưa vào trong trại quân Kim, giống như súc vật bị phân phối, trải qua những ngày không bằng heo chó.

Mới đầu nàng bị phân tới Hoán y cục của Kim Quốc, Hoán y cục chính là nơi chuyên để quý tộc Kim Quốc chơi đùa nữ nhân địa phương. Lúc ấy có hậu phi, tông phụ, công chúa mấy chục người tất cả đều trở thành đồ chơi của người Kim. Lúc nàng mười tuổi thiếu chút nữa bị cường bạo, may mắn được Hoàn Nhan Lượng cứu. Hoàn Nhan Lượng an trí nàng ở trong phủ, cũng không hỏi đến nữa, nhưng ngoài ý muốn cho nàng nơi che chở. Hai năm trước, nàng trở thành thiếp thất của Hoàn Nhan Lượng, đây là kết cục tốt nhất trong mấy ngàn nữ tử bị bắt giữ. Những tỷ muội đó của nàng không có một người nào sống sót ở Hoán y cục.

Hoàn Nhan Lượng thấy nàng thần sắc u ám, sợ nàng lại nghĩ tới chuyện gì không vui, liền nói: “Nàng không phải vẫn luôn muốn trở về nhìn xem sao? Chờ chuyện của ta ở bên này xong xuôi sẽ mang nàng đi Lâm An nhìn xem, như thế nào?”

“Vương gia nói thật chứ?” Triệu Thiều chờ mong hỏi.

Hoàn Nhan Lượng hôn nàng một cái: “Nha đầu ngốc, bổn vương đã khi nào lừa gạt nàng chưa?”

Triệu Thiều lại chú ý cẩn thận hỏi: “Vương gia, ngài có phải đã giết người kia hay không?”

Một đoạn thời gian trước, có người ám sát Hoàn Nhan Lượng, Triệu Thiều đúng lúc cũng ở đó, bị dọa không nhẹ. Người nọ đương nhiên không thành công, bị thủ hạ Hoàn Nhan Lượng kéo đi ra ngoài, sinh tử không rõ.

“Những việc này nàng đừng hỏi, dưỡng thương cho tốt.” Hoàn Nhan Lượng ôm nàng về giường, sau khi dỗ nàng ngủ liền đi ra ngoài.

Hắn gọi hạ nhân trong phủ tới dò hỏi, biết có một nam nhân nói Nữ Chân ngữ rất tốt thì hỏi: “Người nọ hiện tại ở nơi nào?”

“Trước khi ngài trở về, phu nhân đã đưa hắn rời phủ.”

Hoàn Nhan Lượng phất tay, bảo người kia lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me