TruyenFull.Me

Sung Trong Long Ban Tay

Chương 145

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cũng là khi thủ vệ binh lính nha môn bất ngờ làm phản, mới biết được mục tiêu ngay từ đầu của bọn họ chính là Hoàn Nhan Lượng. Trần Giang Lưu bất quá là một quân cờ dùng để phân tán lực chú ý của bọn họ, mà trong quân Tống đã sớm có mật thám Kim Quốc, chờ đợi nội ứng ngoại hợp.

Biến hóa tới quá nhanh, bọn họ đều bất ngờ.

Trong một mảng khói lửa đầy trời, Hạ Sơ Lam và những người khác bị đám đông hỗn loạn tách ra, vài người nhân cơ hội bắt nàng bỏ vào bao tải, ném lên xe ngựa. Xe ngựa xóc nảy chạy ra khỏi thành, nàng bị chấn động đến muốn nôn ói, nghe được người lái xe dùng Nữ Chân ngữ nhanh chóng nói chuyện với nhau.

Nàng không rành rẽ Nữ Chân ngữ, nhưng Hạ gia làm buôn bán trên biển với các phiên quốc, ngôn ngữ mỗi quốc gia đều biết một chút, có thể nghe ra là Nữ Chân ngữ. Nàng bị trói bỏ bao tải chật hẹp, không cách nào nhúc nhích. Hiện tại nàng mang thai, chính diện chống lại bọn họ, không phải hành động sáng suốt, chỉ có thể nghĩ cách làm phân tán lực chú ý.

Giang Lưu nói phụ tá Ân Bình Quận Vương muốn hắn hạ dược, như vậy những người Kim tập kích phủ nha lại có quan hệ gì với Ân Bình Quận Vương? Chẳng lẽ Ân Bình Quận Vương lại cấu kết với người Kim Quốc?

Từ xưa tranh giành ngôi vị hoàng đế vốn là cuộc chiến sinh tử. Ân Bình Quận Vương muốn diệt trừ Phổ An Quận Vương đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, dùng một chút thủ đoạn cũng là lẽ thường. Nhưng người Kim âm hiểm xảo trá, hợp tác với bọn họ, Ân Bình Quận Vương không sợ nhận hậu quả xấu sao?

Hạ Sơ Lam đang nghĩ ngợi, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại. Xung quanh rất an tĩnh, hai người kia cũng không nói chuyện nữa.

Không khí trong bao tải rất ít, nàng ngừng thở, mồ hôi đầy đầu, tay không khỏi nắm chặt.

Tiếp theo nút thắt trên đỉnh đầu được mở ra, không khí tràn vào. Hạ Sơ Lam còn chưa kịp hít thở, đã bị người kéo ra khỏi bao tải.

Trước mắt hai người Kim cường tráng làm càn mà đánh giá nàng.

Dung mạo của nàng vốn vô cùng xuất chúng, giờ phút này làn da trong trắng ửng hồng, vài sợi tóc dán vào mặt, giống như hoa quỳnh vương sương sớm, mỹ diễm động lòng người nói không nên lời.

Trên xe ngựa chỉ có một cái đèn lờ mờ, Hạ Sơ Lam từ hơi thở vẩn đục, hai mắt nhiễm tình dục, phán đoán ra tà niệm của bọn họ. Nàng theo bản năng dịch về sau hai bước, lưng dán sát vách xe ngựa, lông tơ toàn thân đều dựng lên.

Nàng nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Vừa rồi thuận thế nhìn ngoài cửa sổ, nơi này vùng dã ngoại hoang vu, không có người, lớn tiếng kêu cứu cũng không có tác dụng. Tâm của nàng trầm xuống, chỉ cảm thấy hai người Kim đó tới gần nàng, trong đó một kẻ còn đưa tay đè bả vai nàng.

“Buông ta ra…… Các ngươi rốt cuộc là ai! Bắt ta làm gì!” Hạ Sơ Lam không đủ sức đẩy cánh tay hắn ra, dưới tình thế cấp bách bật thốt. Người Kim đó đẩy ngã nàng trên mặt đất, muốn đè lên người nàng, một người Kim khác giữ chặt hắn, dùng Nữ Chân ngữ nói gì đó, hình như khuyên giải

Hạ Sơ Lam thử nói với hắn: “Ngươi có phải có thể nghe hiểu ta đang nói gì hay không? Người phái các ngươi tới đây, không có nói các ngươi đụng đến ta đi? Nếu các ngươi xuống tay với ta, có nghĩ tới hậu quả hay không?”

Sắc mặt người Kim đó biến đổi một chút, hiển nhiên là nghe hiểu.

Hạ Sơ Lam trấn định lại, có thể dùng ngôn ngữ giao lưu, thì có thể kéo dài thời gian. Nàng chậm rãi ngồi dậy, biết lúc này càng hoảng sợ, càng kích thích ham muốn chinh phục của đối phương. Qua một lát nữa, Tư An và Lục Bình nhất định sẽ đến cứu nàng.

Hai người Kim đó nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy c nữ tử người Hán này có chút khó lường, không hổ là nữ nhân của Cố Hành Giản. Nữ tử bình thường lâm vào hoàn cảnh này, không phải kinh hoảng giãy giụa, cũng là khóc rống kêu to, mà nàng lại cực kỳ trấn định.

Kỳ thật trong lòng Hạ Sơ Lam rất sợ, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, hai tay ở trong tay áo gắt gao nắm chặt, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tim nàng đập rất nhanh, trên mặt lại cố gắng trấn định: “Hiện giờ ta ở trong tay các ngươi, cũng không nghĩ đến chạy trốn, các ngươi không ngại nói cho ta là ai bảo các ngươi bắt ta? Hắn muốn dùng ta đối phó Cố Hành Giản sao?”

Nàng cố ý nói rất chậm, dùng ánh mắt nhìn về phía người Kim có thể nghe hiểu được kia.

Người Kim đó nhíu mày, dùng thanh âm có chút kỳ quái nói Hán ngữ: “Ngươi nói không sai, ngươi trốn không thoát đâu. Chúng ta phải dùng ngươi đàm phán với Cố Hành Giản. Ngươi hoài hài tử của hắn, đúng không?”

Hạ Sơ Lam không nói chuyện. Trong lòng lại càng thêm sợ hãi, những người Kim này vậy mà biết nàng mang thai, bọn họ vừa rồi còn muốn …… Thật là không bằng cầm thú!

Một người Kim khác nghe không hiểu Hán ngữ, dùng Nữ Chân ngữ nói với đồng bọn: “Ngươi nói nhảm gì với nữ nhân này?”

Bọn họ tập kích nha môn châu phủ, vốn nghĩ rằng sẽ một kích đánh tan phủ nha, thành công cứu Hải Lăng vương. Không ngờ binh lính Đại Tống đều được huấn luyện có tố chất, cho dù có nội gian bọn họ bố trí ra sức quấy rối, nhưng bọn hắn ra sức chống cự, cản trở người Kim tiến công. Hải Lăng vương không chạy được bao xa, đã bị bắt trở về.

Vì thế bọn họ bắt Hạ Sơ Lam đi, muốn dùng nàng bức bách Cố Hành Giản.

Hạ Sơ Lam tiếp tục nói: “Các ngươi làm như vậy là vô dụng. Nếu ta ở trong cảm nhận của hắn thật sự có trọng lượng, hắn sao có thể ở ngay lúc này vứt bỏ ta? Nói trắng ra ta bất quá là một nữ nhân mà thôi, hắn sẽ không để trong mắt. Nhưng ta biết Ân Bình Quận Vương hình như ở Thành châu, hiện giờ hắn rất được thánh tâm, các ngươi nếu bắt hắn đàm phán cùng hoàng đế, hơn phân nửa có thể đổi về rất nhiều chỗ tốt.”

“Ngươi nói bậy! Ân Bình Quận Vương rõ ràng ở đô thành, sao có thể ở thành châu? Phụ tá của hắn……” Người Kim đó nhanh miệng, nhất thời phát hiện mình nói lỡ lời, lập tức ngậm miệng không nói, đề phòng nhìn Hạ Sơ Lam.

Nữ nhân này chẳng lẽ nghĩ cách bắt hắn nói ra?

Một người Kim khác nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập hồ nghi. Hắn rốt cuộc không kiên nhẫn, một tay đẩy đồng bạn xuống xe ngựa, không nói lời nào nhào về phía Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam chịu đựng mùi lạ nồng nặc trên người hắn, như là mùi hỗn tạp của dê bò và sữa ngựa, cực kì muốn nôn.

Khi người nọ bóp bả vai nàng, nàng dùng Nữ Chân ngữ nói một câu: “Ta trộm nói cho ngươi biết, hắn nói muốn hợp tác với ta diệt trừ ngươi, một mình trở về lãnh thưởng.”

Hạ Sơ Lam tuy rằng không nói thạo Nữ Chân ngữ, cũng nghe không hiểu, nhưng lúc trước vì làm buôn bán, vẫn đơn giản học vài câu, hẳn là có thể biểu đạt được ý tứ.

Sau khi người Kim đó nghe xong, tức giận đến hai mắt trừng to. Vừa rồi hắn đã cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp vì sao phải dùng Hán ngữ hắn nghe không hiểu nói chuyện, hóa ra đồ hỗn trướng kia còn có tâm tư này? Bọn họ vốn là từng người nhận lệnh đi chấp hành nhiệm vụ lần này, giữa hai bên cũng không quen thuộc, từng người lòng mang mưu mô.

Người Kim đó cũng không rảnh lo Hạ Sơ Lam, hùng hổ mà vén rèm xuống xe ngựa.

Một người Kim còn lại vốn đang đứng chờ dưới xe ngựa. Việc đã đến nước này, chờ kẻ kia xong việc, hắn cũng muốn đi lên thử xem thân thể nữ tử Giang Nam. Nữ nhân này xinh đẹp như hoa không nói, trên người thơm ngọt, khi nói chuyện hơi thở mang theo mùi thơm ngào ngạt, thật là làm lòng người say thần mê, nói vậy tư vị tất nhiên không tồi.

Dù sao người Kim thường xuyên chiếm nữ nhân tù binh cho riêng mình, thêm một người cũng không nhiều lắm.

Nhưng đồng bạn của hắn từ trên xe ngựa đi xuống, ập đến cho hắn một quyền, sau đó ấn hắn ở trên mặt đất đánh cho một trận.

“Ngươi làm gì!” Người nọ lớn tiếng quát.

“Ngươi với nữ nhân kia nói muốn diệt trừ ta? Ngươi cho rằng dựa vào ngươi có thể diệt trừ ta? Nhìn xem nắm đấm của chúng ta ai cứng rắn hơn!”

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Trước nay ta chưa từng nói lời này!” Hắn ngăn cản nắm đấm của đồng bạn, đứng dậy, “Nữ nhân kia thật sự lợi hại, ngươi có phải bị nàng lừa hay không! Chúng ta vừa rồi đang nói chuyện Ân Bình Quận Vương, ta còn kém chút bị nàng lừa nói ra hết!”

Người Kim ngồi trên người hắn dừng lại, ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, sao lại bị một nữ nhân nắm mũi dắt đi? Hắn mắng một câu, đứng dậy đi đến ngựa bên cạnh xe, dùng sức vén rèm lên. Nhưng trên xe ngựa chỉ còn lại có một cái bao tải, gió đêm thổi mành che cửa sổ bay lên.

“Không tốt, trúng kế! Nàng chạy!” Người Kim lớn tiếng nói.

Hạ Sơ Lam cũng không biết mình có thể chạy bao xa, trong đêm đen hoàn toàn không nhìn rõ phương hướng, chỉ ra sức chạy về hướng có thể ẩn nấp. Nàng chỉ cảm thấy dạ dày sông cuộn biển gầm, bụng nhỏ đau đớn, cũng không dám dừng lại bước chân.

Nếu là bị hai người Kim kia bắt trở về, nàng chỉ có một con đường chết.

Bỗng nhiên, dưới chân nàng dẫm vào khoảng không, lăn xuống sườn dốc phía dưới. Cỏ cây dính sương sớm sượt qua làn da nàng, đau đớn vô cùng. Chờ nàng lăn đến đáy dốc, bụng nhỏ đau nhức, dường như cốt nhục đang tách rời khỏi thân thể của nàng. Nàng đau đến mức cuộn tròn thành một khối, lại không dám lớn tiếng kêu cứu, sợ dẫn hai người Kim kia tới.

Nàng không phân rõ trên mặt mình là mồ hôi hay là nước mắt, tay chặt chẽ bắt lấy cỏ dưới thân, lần lượt thử bò dậy, nhưng đều thất bại. Trên người nàng ướt đẫm, bị gió đêm thổi qua, rét buốt đến tận xương.

Không có người tới cứu nàng. Cứ như vậy, con của nàng …… Nước mắt càng rơi nhiều hơn, nàng chưa từng bất lực sợ hãi như bây giờ.

Bỗng nhiên, cách đó không xa trong rừng có cây đuốc sáng lên. Sau đó những ánh sáng đó càng ngày càng nhiều, dần dần tụ tập ở một chỗ.

Có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, ngừng ở trước mặt nàng.

Tiêu Dục nhìn thấy Hạ Sơ Lam trên mặt đất, đỡ nàng lên ôm vào lòng, nhìn thấy nàng còn giãy giụa, đè lại nàng ở trong ngực: “Lam Nhi, ta là ca ca!” Hắn ngửa đầu kêu lên, “Mau tới đây, người ở chỗ này!”

Hắn từ Hưng Nguyên phủ đuổi tới Thành châu, vừa lúc gặp được binh lính phủ nha bất ngờ làm phản. Chờ hắn thuận lợi trấn áp phản loạn, tạm giam Hoàn Nhan Lượng, Lục Bình kinh hoảng thất thố tìm được hắn, nói không thấy Hạ Sơ Lam.

Hắn một đường truy tung tích vết bánh xe của xe ngựa, chờ đuổi đến nơi phát hiện trên xe ngựa không có người, quyết đoán hạ lệnh tản ra tìm kiếm phụ cận. May mà tìm được rồi.

Hạ Sơ Lam ý thức mơ hồ, đã không nhận ra hắn, chỉ có thể nghe được thanh âm quen thuộc. Nàng gắt gao bắt lấy vạt áo Tiêu Dục, cầu xin nói: “Cứu cứu ta…… Hài tử…… Đừng để nó xảy ra chuyện……” Sau đó liền nghiêng đầu ngất đi.

***

Hoàn Nhan Tông Bật bị vây khốn ở trong một tòa nhà trong thôn. Bên ngoài nhà đều là người của Ngô Lân, bên cạnh hắn chỉ còn lại tám dũng sĩ, còn có mấy người con tin.

Đêm đó, Lục Ngạn Viễn dẫn người đánh bất ngờ, rõ ràng chỉ có vài người, lại dựng nên khí thế có mấy trăm người. Hắn vô ý trúng kế, để Lục Ngạn Viễn cứu một bộ phận thôn dân ra ngoài.

Tức muốn hộc máu Hoàn Nhan Tông Bật dẫn người điên cuồng tìm tòi Lục Ngạn Viễn trốn ở trong thôn, trong quá trình giao thủ vài lần với hắn, lại tổn thất mấy dũng sĩ.

Lục Ngạn Viễn và Hoàn Nhan Tông Bật thời điểm Bắc chinh đã kết hiềm khích, đã từng đánh một trận bảy ngày bảy đêm cũng bất phân thắng bại, thực lực hai người sàn sàn như nhau. Nhưng Lục Ngạn Viễn đọc binh pháp thuần thục, hiển nhiên càng hiểu được cách lợi dụng địa thế tạo điều kiện có lợi.

Cứ như vậy giằng co, Ngô Lân và Cố Hành Giản thống suất rất nhiều viện binh đuổi tới.

Hoàn Nhan Tông Bật vốn biết được trong thôn Thái Thạch có một hòa thượng vân du bốn phương có một phần danh sách, phần danh sách đó ghi chép rất nhiều tên mật thám ẩn núp ở Kim Quốc và phương thức liên lạc. Hắn nếu có thể lấy được danh sách này, dâng cho Kim Quốc hoàng đế, như vậy hoàng đế chắc chắn vui mừng, một lần nữa bắt đầu dùng hắn cũng không chừng. Hắn đánh cắp tiền đồng, cũng bất quá vì muốn gia tăng lợi thế trong tay. Nói đến cùng, hắn còn muốn trở về cảnh huy hoàng năm đó cầm binh ngàn vạn.

Nhưng hiện tại mộng đẹp và kế hoạch của hắn, đều bị người Tống phá vỡ.

Người của Ngô Lân tùy thời sẽ phá cửa mà vào, hắn bị bắt chẳng qua là vấn đề thời gian. Mà Hoàn Nhan Xương lúc này khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một thủ hạ hỏi. Bốn phía thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Hoàn Nhan Tông Bật tìm hết rượu và cỏ khô trong phòng đặt vây quanh thôn dân, nói với thủ hạ: “Lát nữa nghe mệnh lệnh của ta hành sự, đừng tiện nghi cho người Tống.”

Thủ hạ gật đầu, Hoàn Nhan Tông Bật túm lấy một phụ nhân đang kinh hoảng trên mặt đất, trực tiếp đẩy đến cửa: “Cố Hành Giản đâu! Bảo hắn ra đây nói chuyện!”

Hàng ngũ bên ngoài tách ra, phía sau một loạt người, Cố Hành Giản theo tiếng đứng lên. Ngô Lân kéo xiêm y hắn: “Nguy hiểm, không thể đi!”

Cố Hành Giản cho Ngô Lân một ánh mắt trấn an, chậm rãi đi vào trong viện, xuất hiện trước mặt Hoàn Nhan Tông Bật.

Phụ nhân kia vẫn đang khóc thút thít, hai chân mềm đến độ đứng không thẳng.

Cố Hành Giản nói với Hoàn Nhan Tông Bật: “Ngươi biết hôm nay ngươi không thể thoát được.”

“Lão tử căn bản không sợ chết! Đại Tống các ngươi dùng một Tể tướng, một tướng quân, một thế tử mới bắt được lão tử, lão tử không thiệt thòi!” Hoàn Nhan Tông Bật nói xong, dữ tợn cười nói, “Ngươi vẫn là dáng vẻ này gặp biến bất kinh. Ngươi biết ta chán ghét nhất dáng vẻ này của ngươi không? Bọn họ đều nói ngươi là chủ hòa phái, là Đại người Tống thân cận nhất với Kim Quốc, ta phi! Mắt chó của bọn họ mù rồi! Từ năm đó ngươi Bắc thượng nghị hòa, bắt đầu xác định biên giới cùng Kim Quốc, ta đã biết ngươi là dạng người gì!”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nhìn hắn, không tỏ ý kiến. Lục Ngạn Viễn đã mang một đội nhân mã, chậm rãi từ phía sau bọc qua đánh.

“Nghe nói lần này ngươi mang cả nữ nhân của mình đến? Nàng thân mang lục giáp (có thai), ngươi lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng, vì chạy tới đây đối phó ta!” Hoàn Nhan Tông Bật đột nhiên chuyển sang chuyện khác, không chỉ là Cố Hành Giản, ngay cả Lục Ngạn Viễn cũng sửng sốt. Hoàn Nhan Tông Bật sao lại biết chuyện này?

Nhưng Cố Hành Giản rất nhanh khôi phục trấn định, tiếp tục nói chuyện, dời đi lực chú ý của Hoàn Nhan Tông Bật: “Việc tư của Cố mỗ lại làm ngươi lo lắng. Trên đời này nữ nhân có rất nhiều, nhưng Hoàn Nhan tướng quân chỉ có một.”

“Phải không? Nàng là nữ nhân đầu tiên của ngươi, còn hoài hài tử của ngươi, nghe ngươi nói lời này, chắc là hiểu ý lạnh tâm đi? Bất quá, nàng hẳn không nghe được……” Hoàn Nhan Tông Bật nhếch miệng, Cố Hành Giản biến sắc, giọng nói căng thẳng: “Ngươi nói cái gì?”

Hoàn Nhan Tông Bật cười to hai tiếng: “Không có gì, ta chuẩn bị một phần đại lễ cho ngươi ở Thành châu, chờ ngươi trở về sẽ biết!”

Lục Ngạn Viễn nghe câu này, nháy mắt phân tâm, chân dẫm vào cành khô, bị Hoàn Nhan Tông Bật phát hiện. Hoàn Nhan Tông Bật đột nhiên quay đầu lại, rút đao khai chiến, lại phân phó thủ hạ trong phòng: “Giết sạch những thôn dân đó!”

Thủ hạ tuân lệnh, định dùng cây đuốc đốt cỏ khô bên cạnh thôn dân, những người còn lại tử thủ giữ cửa. Bọn họ biết hôm nay rất khó thoát thân, cùng lắm thì đồng quy vu tận với người Tống. Thôn dân kêu khóc vang trời, kinh hoảng rúc vào một chỗ. Ngay lúc này, Triệu Lang còn ở trong phòng nhắm chuẩn thời cơ, nhảy dựng lên, đá cây đuốc trong tay người kia ra ngoài cửa sổ.

Không ai biết hắn cởi dây trói khi nào, dùng cách gì cởi bỏ. Thủ hạ Hoàn Nhan Tông Bật căn bản chưa kịp phản ứng lại.

Cùng lúc đó, Ngô Lân mang binh vọt vào nhà ở, cứu ra tất cả thôn dân còn lại. Chờ đến khi chế phục Hoàn Nhan Tông Bật và tất cả người của hắn, Cố Hành Giản tiến lên nắm cổ áo Hoàn Nhan Tông Bật, lạnh lùng hỏi: “Lời ngươi nói vừa rồi, là có ý gì?”

Hoàn Nhan Tông Bật cười lạnh nói: “Đại mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, rơi vào tay nam nhân, ngươi nói có kết cục gì? Vừa rồi ngươi không phải nói dưới bầu trời này nữ nhân rất nhiều sao? Sẽ không để ý chỉ một người này.”

Cố Hành Giản nghe xong, lảo đảo một bước, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Lục Ngạn Viễn đã xông tới, một quyền đánh vào mặt Hoàn Nhan Tông Bật: “Súc sinh, ta giết ngươi!”

Ngô Lân phân phó tả hữu: “Ngăn thế tử lại!”

Ba năm tráng hán đi lên, lúc này mới có thể mạnh mẽ áp chế Lục Ngạn Viễn, nếu không hắn thật sự sẽ giết chết Hoàn Nhan Tông Bật tại chỗ.

Cố Hành Giản không để ý tới bất luận kẻ nào, thẳng tắp mà đi ra ngoài. Ngô Lân gọi hắn vài tiếng, hắn dường như chẳng nghe thấy gì. Bên tai hắn ong ong, toàn thân máu chảy ngược, ngực dường như bị xé rách. Hắn kéo một con ngựa gần đó, tinh thần hoảng hốt, dẫm hụt bàn đạp, suýt nữa ngã xuống. Nhưng hắn cũng bất chấp, tiếp tục lên ngựa điên cuồng xông ra ngoài.

Ngô Lân vội vàng phân phó hai thân tín đuổi theo hộ tống, âm thầm lắc đầu.

Đã khi nào ông gặp qua một Tể tướng quốc gia thất thố trước mặt người khác đến mức này đây?

________________________

Chương 146

Editor: Masha

Sắc trời còn sớm, Tiêu Dục đi tới đi lui trong sân, giơ tay nhìn vết máu nâu đen trên vải, ánh mắt tối sầm.

Đây là máu trên người Hạ Sơ Lam, đêm qua sau khi trở về, hắn còn chưa kịp đi tẩy. Hắn mới biết được nàng đã hoài thai, hơn nữa nghe nói thai cũng không ổn. Trải qua lăn lộn như thế, hài tử chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Hắn suốt đêm bắt tất cả đại phu am hiểu phụ nhân khoa ở Thành châu đến đây xem bệnh. Nhưng một đêm trôi qua, ngoại trừ Tư An và bà tử ra ra vào vào bận rộn, những đại phu đó một người cũng không bước ra. Cũng không biết tình huống bên trong rốt cuộc thế nào.

Nhớ tới trước khi nàng hôn mê nắm chặt vạt áo của mình, Tiêu Dục càng nhăn mày nhiều hơn.

Nàng từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, chưa từng hưởng qua một ngày phúc. Mà hắn cũng chưa từng có ngày nào làm hết trách nhiệm huynh trưởng. Hắn sợ bản thân làm ca ca lại không bảo hộ được nàng và đứa bé. Những người Kim đáng chết đó! Hắn hận không thể nghiền xương bọn họ thành tro!

Sùng Minh và Lục Bình đứng bên cạnh, Lục Bình không ngừng đập đầu vào thân cây, ảo não mình sao có thể ngu ngốc như vậy, không trông chừng cô nương cho tốt, để người Kim bắt cóc cô nương.

Mới hôm qua cô nương còn nói đùa, muốn hắn sau này mang tiểu công tử hay tiểu cô nương đi chơi đùa. Hắn chỉ cần tưởng tượng đến đứa bé kia có thể xảy ra chuyện, tâm như bị vặn xoắn lại. Vừa rồi hắn thấy hai mắt Tư An hồng hồng, hình như đã khóc. Hay là hài tử thật sự không giữ nổi?

Sùng Minh đè bả vai hắn lại, để hắn không cần đập đầu nữa. Lục Bình hỏi: “Sùng Minh, cô nương và hài tử chúng ta nhất định sẽ không có việc gì, đúng không?”

Sùng Minh không nói gì. Hắn vì mình phán đoán sai lầm mà tự trách thật sâu, đầu tiên là tin lầm Trần Giang Lưu, rồi sau đó để những người đó lợi dụng Trần Giang Lưu, khiến phu nhân lâm vào nguy hiểm. Nếu không phải Tiêu Dục kịp thời đuổi tới, hắn căn bản không dám tưởng tượng hậu quả. Tướng gia trở về, hắn không biết phải giải thích như thế nào.

Lại một lát sau, đến tận khi Tiêu Dục không nhịn nổi nữa muốn đi vào xem xét, thanh âm kinh hỉ của Tư An vang lên: “Cô nương tỉnh!” Tiếp theo, cửa phòng mở ra, ba đại phu mặt đầy mệt mỏi đi ra ngoài.

Tiêu Dục đi qua, trực tiếp bắt lấy cổ áo một người trong đó hỏi: “Thế nào!”

Hắn mặc huyền y, tuy rằng tướng mạo anh tuấn, nhưng cho người ta cảm giác áp bách khắc nghiệt. Miệng đại phu run run không dám nói lời nào, vẫn là một đại phu khác nói: “Hài tử miễn cưỡng giữ được, phu nhân cũng tỉnh lại. Chẳng qua phu nhân bị thương thân thể, về sau cần ngàn vạn chú ý, không thể lại bị va chạm, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể đẻ non. Chúng ta trước khai mấy phương thuốc dưỡng thai, còn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày.”

Lúc Tiêu Dục nghe thấy hài tử giữ được, chỉ cảm thấy cả người buông lỏng, buông đại phu ra. Ba đại phu này đều bị hắn dọa sợ, đêm qua trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã bị hắn bắt lấy, người trong nhà còn tưởng rằng bọn họ phạm vào chuyện gì, đắc tội quan phủ, một trận khóc than dậy đất.

Tiêu Dục bảo Lục Bình đưa ba đại phu ra ngoài, muốn vào xem Hạ Sơ Lam, lại sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

Nàng hiện tại cần tĩnh dưỡng, còn phải bồi bổ sức khỏe thật nhiều. Tiêu Dục đang tính toán, nghe được từ cửa truyền đến một tiếng vội vàng kêu to, Cố Hành Giản từ ngoài cửa ngã trái đụng phải tiến vào.

Tiêu Dục nhìn thấy hắn, giận sôi máu, tiến lên cho hắn một quyền. Cố Hành Giản liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ, tinh thần lại đang khẩn trương cực độ, đột nhiên bị Tiêu Dục đánh liền ngã xuống đất, tức khắc mắt nổ đom đóm, trong miệng dâng lên vị tanh ngọt.

“Tướng gia!” Sùng Minh vội đi qua đỡ, lại bị Cố Hành Giản giơ tay ngăn lại.

Hắn chậm rãi nhìn về phía Tiêu Dục, thanh âm khàn khàn hỏi: “Lam Lam…… Nàng thế nào?”

Tiêu Dục lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám hỏi? Là ngươi mang nàng tới nơi này, lại không thể bảo hộ tốt cho mẫu tử bọn họ! Ngươi làm trượng phu như thế nào, làm cha như thế nào! Nàng là kim chi ngọc diệp của Sùng Nghĩa công phủ ta, Cố Hành Giản, ngươi dám đối xử với nàng như vậy!” Tiêu Dục nói xong, còn chưa hết giận, muốn xông lên đánh người này mấy quyền nữa.

Thần kinh hắn căng thẳng một đêm, còn có tâm tình phẫn nộ, nóng lòng tìm nơi phát tiết. Thiếu chút nữa, hài tử sau này gọi hắn một tiếng “Cữu cữu” đã không giữ được. Chỉ cần hắn tới trễ một bước, nàng có thể gặp bất trắc. Mà thời điểm nàng gặp nguy hiểm, Cố Hành Giản lại không biết ở nơi nào.

Sau khi Tiêu Dục biết thân thế Hạ Sơ Lam, từng cảm thấy muội muội gả cho Cố Hành Giản thật sự có hơi thiệt thòi. Sùng Nghĩa công phủ là hoàng tộc tiền triều, trong triều người người lễ kính, bằng tài mạo Hạ Sơ Lam, dạng thanh niên tài tuấn gì không xứng với? Cố Hành Giản ở trong mắt người ngoài tất nhiên có ngàn vạn tốt, nhưng với số tuổi đó, Tiêu Dục không thế nào vừa lòng. Nhưng sau lại nghe nói Cố Hành Giản vô cùng sủng ái muội muội, hai vợ chồng cầm sắt hòa minh, điểm không thoải mái và phản cảm này mới dần dần bị đè xuống.

Nhưng muội muội mà hắn và phụ thân yêu thương còn không hết, đêm qua lại thiếu chút nữa xảy ra chuyện. Chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh ngay lúc đó, Tiêu Dục hận không thể đánh chết Cố Hành Giản.

Những người còn lại muốn tiến lên ngăn cản Tiêu Dục, nhưng Tiêu Dục há là người bọn họ có thể ngăn được?

“Dừng tay!” Hạ Sơ Lam nghe được tranh chấp trong viện, không màng Tư An khuyên can, xuống giường bước ra.

Nàng tập tễnh đi đến trước mặt Cố Hành Giản, duỗi tay che chở: “Huynh không cần đánh chàng! Là ta bảo chàng đi.”

“Muội còn che chở cho hắn!” Tiêu Dục cả giận, “Nếu không phải hắn vứt bỏ mẫu tử các người, đêm qua làm gì đến nỗi bên cạnh muội một người cũng không có! Lam Nhi, muội thiếu chút nữa mất mạng, biết không?”

Hạ Sơ Lam nhìn thấy tơ máu trong mắt Tiêu Dục, biết hắn bận rộn trong ngoài, một đêm không ngủ, mềm nhẹ nói: “Chàng cũng không biết sẽ phát sinh những chuyện đó. Ca ca, chàng thật sự có công vụ trong người, không thể nào luôn luôn ở bên cạnh muội. Huynh đừng làm khó dễ chàng.”

Tiêu Dục vốn đang nổi nóng, nghe thấy tiếng “Ca ca” này của nàng, trong lòng mềm nhũn. Nàng rốt cuộc chịu gọi hắn là ca ca, hắn có chút cao hứng, hết giận hơn phân nửa, chỉ là xụ mặt: “Muội mau vào phòng đi. Thân mình còn suy yếu, chạy loạn làm gì?”

Hạ Sơ Lam đích xác còn rất suy yếu, thân thể yếu ớt hơi lung lay, Cố Hành Giản vội vàng ôm lấy nàng, chặt chẽ bảo hộ trong ngực. Trên đường trở về, hắn sợ không kịp, phóng ngựa chạy như điên, từ thôn Thái Thạch chạy về đây chỉ trong một đêm. Hai thân tín của Ngô Lân thiếu chút nữa không đuổi kịp hắn.

Đến khi dừng lại bên ngoài cửa trạm dịch, con ngựa hắn cưỡi ầm ầm ngã xuống, miệng sùi bọt mép. Con ngựa còn mệt mỏi như thế, người kỳ thật cũng không khá hơn chút nào.

Hạ Sơ Lam cười với hắn một chút, bắt lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Phu quân yên tâm, hài tử không có việc gì.”

Hốc mắt Cố Hành Giản đột nhiên nóng lên, nhìn thấy khuôn mặt non mịn của nàng bị vạch ra mấy vệt đỏ thật nhỏ, không khỏi đưa tay sờ sờ. Hắn thà rằng nàng đánh hắn, mắng hắn, cũng không muốn nàng vẫn cười với mình. Hắn cũng không biết nàng đã trải qua chuyện gì……

Tư An ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tướng gia, cô nương hiện tại không chịu được gió……”

Cố Hành Giản nghe vậy, cũng không rảnh lo đến những người khác, trực tiếp bế Hạ Sơ Lam lên đi vào phòng.

Tiêu Dục nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Đều nói nữ đại bất trung lưu, muội muội này của hắn, quả thực bị Cố Hành Giản ăn đến gắt gao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì Hạ Sơ Lam, Cố Hành Giản há sẽ là người ngoan ngoãn bị đánh?

Trong lòng Tiêu Dục hơi bình ổn lại, xoay người tránh ra. Hắn còn phải sai người đi sắc thuốc.

……

Cố Hành Giản ôm Hạ Sơ Lam về trên giường, xoay người đi thay quần áo. Hắn không ngủ không nghỉ mà trở về gấp, trên áo choàng đều là bụi đất, sợ dính qua nàng. Hắn rửa sạch sẽ tay và mặt, thay đổi quần áo sạch sẽ trở về, nhìn thấy bên cạnh Hạ Sơ Lam đã đặt một hòm thuốc.

Vừa rồi Tiêu Dục xuống tay rất nặng, khóe miệng Cố Hành Giản đã bị bầm đen, nhìn qua có chút chật vật.

Hạ Sơ Lam dùng băng gạc chấm rượu thuốc, nhẹ nhàng lau khóe miệng hắn, không nhịn được đau lòng nói: “Ca ca đánh chàng, chàng không biết né tránh sao? Hiện tại phá tướng, còn đi ra ngoài gặp người như thế nào?”

Cố Hành Giản lẳng lặng nhìn nàng, cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Đây là ta hẳn nên chịu. Lam Lam, ta không bảo hộ tốt cho hai mẹ con nàng, xin lỗi……”

Hạ Sơ Lam đè lại môi hắn, nói: “Chàng là Cố Hành Giản, chàng có việc chàng phải làm, cho nên chàng không sai, không cần phải nói xin lỗi. Chuyện ngày hôm qua chính là bẫy rập của người Kim, chúng ta ai cũng không dự đoán được, muốn trách chỉ trách những người Kim đó. Ta chỉ cần con của chúng ta không có việc gì.”

Cố Hành Giản duỗi tay nâng mặt nàng lên, nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên chút hoang mang, cúi đầu hôn nàng thật sâu.

Nha đầu này quá rộng rãi, ngược lại làm hắn càng thêm tự trách. Quả thật, hắn chưa từng nghĩ tới việc để nàng lâm vào nguy hiểm. Nhưng cho dù là hắn, có cẩn thận mấy cũng có thời điểm sai sót. Ai có thể dự đoán được Hoàn Nhan Tông Bật còn để lại một chiêu? Trên đường trở về, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nếu nàng xảy ra chuyện, nếu hài tử bọn họ xảy ra chuyện, hắn sẽ như thế nào…… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ một lòng gấp rút trở về nhìn xem.

Hiện tại nàng ở chỗ này, ở trong lòng ngực hắn. Hắn cảm thấy giống như nằm mơ, còn có chút cảm giác không chân thực.

Cố Hành Giản hôn nàng, hai người cùng nhau ngã xuống giường. Hạ Sơ Lam ôm eo hắn, cảm giác được hắn hôn dần dần đi xuống, bỗng nhiên dừng lại. Nàng mở to mắt, cúi đầu nhìn hắn. Hắn nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đều, giống như ngủ rồi.

Từ đêm trước khi hắn rời đi, bởi vì chăm sóc nàng mà suốt đêm chưa ngủ. Đêm qua gấp trở về, đến thời khắc này đã sức cùng lực kiệt.

Hạ Sơ Lam cẩn thận ôm hắn vào trong ngực, kéo chăn qua đắp kỹ cho hai người, bản thân cũng rất nhanh nhập mộng.

……

Thời điểm Cố Hành Giản tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng có ánh nến lờ mờ, màn cũng buông xuống. Hắn phát hiện mình dựa vào trong ngực Hạ Sơ Lam, hai tay nàng còn vòng quanh hắn, như tư thái mẫu thân bảo hộ hài tử. Hắn hơi mỉm cười, thân thể xích lên trên, nhìn thẳng vào nàng.

Khi nàng ngủ, không hề phòng bị, giống như trẻ con mới sinh, chỉ là vết thương trên mặt thực sự rõ ràng. Hắn nhíu mày sờ sờ, vệt đỏ như bị cỏ cây linh tinh xẹt qua, hẳn không đến mức lưu lại dấu vết. Hắn lại cẩn thận kiểm tra người nàng một lần, phát hiện phần nhiều là dạng vết thương này, không có ngoại thương khác.

Hắn an tâm không ít, nghiêng đầu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, xốc chăn lên xuống giường, lưu loát mặc xiêm y vào, mở cửa đi ra ngoài.

Tư An đang đứng giữ cửa, nhìn thấy hắn đi ra, vội vàng hành lễ.

Dưới hành lang treo đèn lồng vải màu đỏ, trong viện có binh lính qua lại tuần tra, thủ vệ nghiêm ngặt. Cố Hành Giản mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Trong khoảng thời gian ta không ở đây xảy ra chuyện gì, từ đầu tới cuối nói một lần.”

Tư An vâng dạ, kể lại kỹ càng tỉ mỉ những chuyện xảy ra cho hắn nghe. Tư An nghĩ thầm, tướng gia bình tĩnh lý trí kia hình như đã trở lại.

Toàn bộ quá trình, Cố Hành Giản trước sau không nói một lời. Tư An thường hoài nghi rốt cuộc hắn có đang nghe hay không, hay là đang suy nghĩ chuyện gì khác.

Chờ Tư An nói xong, Cố Hành Giản nói: “Ta rời đi một lát. Ngươi bảo phòng bếp hâm nóng cơm tối, lát nữa bưng vào phòng.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me