Sunsun Flares
Park Sunghoon một người đẹp đẽ, thanh cao và lạnh lùng như tuyết trắngCòn Kim Sunoo năng động và rực rỡ tựa ánh dương mùa hạHai chúng ta tưởng như chẳng thể dung hòa...Vậy mà ở đâu đó lại có chút ánh dương ấm áp len lỏi giữa mùa đông rét buốt, làm tuyết trắng mềm lòng mà tan chảy.Vậy mà có những lúc nắng hạ khắc nhiệt lại dịu đi chỉ bởi một chút nhẹ nhàng của tuyết trắng.Liệu đây có phải định mệnh dẫn ta đến ánh dương rực rỡ hay chỉ là chút kí ức thoáng qua mong manh như bông hoa tuyết trắng giữa bão tố cuộc đời?Sự xuất hiện của ánh dương tựa như ánh sáng chỉ tồn tại một khoảnh khắc, đủ để sưởi ấm,nhưng cũng đủ để tan vào hư vô.------------------------------Lần đầu tiên anh bắt gặp là lúc em đang vu vơ chơi đùa với từng tia nắng hạ. Nhưng dường như lúc ấy anh chỉ thấy em- ánh mặt trời rực rỡ nhất.Để rồi những ngày hạ sau anh ngẩn người ngắm nhìn em qua từng khung cửa. Nụ cười của em như nắng ấm dù cho là hạ hay đông, nụ cười ấy vẫn chẳng bao giờ tắt. Có lẽ ngắm nhìn em đã dần trở thành thói quen của anh mỗi ngày.-----------------------------------------------------Ngày hôm đó cũng như bao ngày hạ khác anh vẫn ngẩn ngơ dõi theo từng bước chân em qua khung cửa. Chợt một trái bóng ở sân chơi gần đó đập vào em. Anh thấy em ngã ra hình như đau đớn lắm. Anh hốt hoảng chạy vụt ra khỏi nhà đến chỗ em lo lắng hỏi han. Nhìn gương mặt bất ngờ của em lúc đó, anh mới nhận ra chúng ta chưa từng thân đến vậy. Em chỉ coi anh như một người lạ không hơn không kém. Đúng lúc anh định quay người rời đi em cười mỉm rồi hỏi tên của anh."Park Sunghoon, anh là Park Sunghoon" "Em là Kim Sunoo " Em cười đôi mắt lấp lánh nhìn anhTên em ấy đẹp thật, một cái tên lấp lánh như mặt trời Sunghoon thầm nghĩChỉ vậy thôi cũng đủ làm trái tim anh đập rộn ràng.Có lẽ anh đã tiến gần em thêm một chút nữa rồi.-----------------------------Em vẫn luôn biết rằng có một người lặng lẽ dõi theo mình từ rất lâu. Không hiểu sao em chẳng có đủ can đảm để nhìn vào ánh mắt ấy. Có lẽ em sợ nếu em nhìn quá lâu anh sẽ ngại ngùng mà biến mất.Hôm đó em vô tình bị thương do bóng đập vào, anh cũng chính là người chạy vụt xuống lo lắng cho em. Em bất ngờ vì sự lo lắng của anh dành cho em. Đó cũng là lần đầu tiên có người quan tâm em đến vậy. Từ đó anh cũng mở lòng với em hơn chẳng còn lặng lẽ nhìn em như trước nữa.--------------------------------------Nay là đêm Noel, Park Sunghoon phát hiện ra ánh dương nhỏ của anh rất thích tuyết, cách em thích tuyết cũng giống như trẻ con thích kẹo vậy ngọt ngào và ngây thơ đến lạ kì. . Anh đứng ngắm nhìn em nghịch ngợm rồi lặng lẽ giơ máy ảnh chụp vài tấm, ảnh nào em cũng cười tươi rạng rỡ tưởng chừng như hạnh phúc lắm."Bắt quả tang anh Sunghoon chụp lén em nhé" Sunoo ngẩng mặt lên khỏi lớp tuyết nhìn anh đầy tinh nghịchSunghoon phủi tay rồi thầm nghĩ ai bảo em đáng yêu quá làm gì."Anh Sunghoon, em muốn ăn mintchoco" Sunoo kéo tay anh nũng nịu"Bây giờ ăn nhiều mintchoco là đau họng đấy" Anh nhẹ nhàng giải thích tay không quên xoa đầu em làm nó rối bù lên"Cho em ăn một xíu thôi nhé, mintchoco là tín ngưỡng của đời em thiếu nó em không sống nổi mất" em nài nỉ đầu cọ cọ vào người anh như cáo nhỏ làm nũngAnh cười thầm vì sự dễ thương của em rồi tự hỏi chẳng biết từ bao giờ ta đã thân nhau đến vậy."Được rồi""Hì" Sunoo cười tươi tay vòng qua ôm chặt người anh Sunghoon khựng người từ trước giờ anh rất ghét bị đụng chạm nhưng chẳng hiểu sao khi tiếp xúc với Sunoo anh cảm thấy rất thoải mái với những lần ôm chầm bất chợt hay cọ nhẹ đầu vào người. Anh không hề bài xích cậu mà còn cảm thích thú mà muốn cưng nựng như mèo nhỏ.Hai thân ảnh cứ như vậy mà ôm nhau dưới tuyết dường như mùa đông năm đó cũng chẳng còn hơi lạnh."Anh Sunghoon" Sunoo gọi anh miệng chu chu Sunghoon không nói gì chỉ gật nhẹ đầu ra vẻ như đang nghe mắt thì nhìn chằm chằm vào cốc mintchoco trên tay em."Em...e..em yêu anh"Sunoo ngập ngừng mặt đỏ ửng lênSunghoon mỉm cười nhìn hình ảnh em ngại ngùng lại thấy thật đáng yêu nhiều khi muốn trêu chọc lúc lại muốn dỗ dành."Nhìn cáo nhỏ ngại kìa" Anh cười tươi chọt tay vào chiếc má mềm của em"Em không đùa anh đâu đấy" Sunoo ấm ức mắt rưng rưngThấy Sunoo sắp khóc Sunghoon liền nhanh miệng dỗ dành rồi xoa đầu em"Anh cũng thích em mà"Nghe đến vậy em mới cười tươi nhìn anh vui vẻ ăn nốt cốc mintchoco còn trên tay"Nhóc con" Anh cười----------------------------------------------- "Vì là mùa đông nên em dễ bị cảm, anh đã nhắc là mặc ấm vào rồi mà" Sunghoon xoa đầu bé cáo nhỏ đang nằm bẹp trên giường"Tại em vội quá" Cậu nũng nịu dụi đầu vào tay anh"Cho anh thơm miếng coi như là đền bù""Không nha""Đi mà""Em đang bị cảm đó sẽ lây cho anh""Kệ đi anh thơm một cái rồi ốm với em luôn cũng đáng mà""Đi ra ngoài đi"------------------------------------------------------------Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi hai chúng ta cùng nhau bước qua hạ rồi lại đông cứ bình yên như vậy.Chỉ là đột nhiên em thay đổi một cách bất thường. Em nói ít hơn hay trầm ngâm hơn trước rất nhiều như có điều gì làm em phải lo nghĩ.Nhìn sâu vào ánh mắt đó anh cảm nhận chắc hẳn có điều gì khiến em phải lo lắng lắm.Bên cửa sổ có ánh dương nhỏ ngồi ngắm tuyết trắng đôi mắt đượm buồn đầy vẻ mệt mỏi. Sunghoon chẳng hỏi gì bởi anh biết rồi em sẽ kể cho anh tất cả...."Ngồi đây cẩn thận kẻo lạnh" Anh ân cần khoác chiếc áo còn vương hơi ấm lên người em, rồi nhẹ nhàng ôm chặt thân hình bé nhỏ vào lòng."Nếu em buồn thì cứ khóc đi nhé"Chỉ như vậy thôi cũng đủ để Sunoo cảm nhận được mọi tình thương từ anh rồi dụi người vào anh bật khóc to, vai nhỏ rung lên nhè nhẹ .Sunghoon chẳng nói gì chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào tấm lưng của em.Sunoo bây giờ nhìn yếu ớt như tia nắng cuối mùa có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Anh bỗng lo lắng nhìn hàng mi cong của em rủ xuống bởi những giọt nước mắt óng ánh lòng anh quặn lại.Liệu em có đủ tin tưởng anh để kể cho anh nghe mọi chuyện? Liệu anh có đủ quan trọng để xen vào cuộc sống của em hay chưa? Có phải là anh quá vô tâm khi không biết bây giờ em làm sao?Em mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng anh tay vẫn giữ chặt vạt áo của anh.Anh lắc đầu gạt đi những lo lắng của bản thân rồi bế em vào phòng ngủ."Bé nhỏ ngủ ngoan nhé" Anh xoa đầu em rồi tự cười"Hoonie" Em thầm thì nói mơ nước mắt còn vương trên khóe mắt lại trào ra ướt một phần gốiSunghoon quay người tự hỏi liệu chuyện gì đang xảy ra với em....Sáng hôm sau em dậy thấy anh vẫn say ngủ bên cạnh Sunoo ngẩn người ngắm nhìn chiếc mũi cao rồi từng chi tiết trên khuôn mặt anh."Em dậy rồi à" Sunghoon bất chợt hỏi" Vâng" em khẽ nói "Sáng nay em muốn ăn gì để Hoonie nấu" Anh bình thản hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra"Anh không thắc mắc gì sao" Em ngập ngừng siết chặt tay vào chiếc chăn nhỏ ở đầu giường."Em có muốn nói không" Sunghoon đưa tay xoa nhẹ đầu em cảm nhận sự mềm mượt của từng lọn tóc xen vào kẽ tay mình rồi khẽ nói tiếp"Nếu em chưa muốn nói anh sẽ chờ, nếu em không muốn nói thì hãy kệ nó đi""Nếu em thắc mắc cả trăm lần anh sẽ giải thích cho em cả nghìn lần, nên em hãy cứ tin ở anh nhé" Sunghoon nhẹ nhàng nắm tay em, ánh mắt dịu dàng như muốn gửi đến em tất cả sự nuông chiều tất thảy tình yêu và cả... sự tôn trọng dành cho em."Em xin lỗi""Em đâu có lỗi gì"Chỉ cần em khóc mọi lỗi lầm đều là tại anh Sunghoon thầm nghĩ"Nếu em không nói thì sao""Chẳng sao cả" Anh cười xoa nhẹ tay cậu"Em cảm ơn""Em chẳng cần cảm ơn đây là quyền của em mà"Sunoo chẳng nói gì nhưng em hiểu anh đang chờ em nói ra hết mọi thứ..."Vậy thì sáng nay bé nhỏ muốn ăn gì nào""Cơm cà ri ạ""Được rồi anh chiều hết"Sunoo cảm thấy yên lòng bởi cậu biết chỉ cần có anh ở đây bất kể dù mùa đông băng tuyết ngập trời thì cũng giống như ngày đầy nắng ấm.-------------------------------------------------------Lại là một ngày hạ đầy nắng em vu vơ nói với anh"Sunghoon nè nếu sau này em không còn nữa, anh hãy hứa với em là phải sống thật tốt nhé""Không có em anh sẽ sống không bằng chết""Đời này còn rất nhiều điều tuyệt vời hơn em""Nhưng tất cả sẽ vô vị nếu không có em, em là đặc biết nhất rồi bởi anh yêu em và chỉ mình em thôi"---------------------------------------------------------Một ngày nắng khác em lại hỏi liệu nếu sau này em không còn nữa anh sẽ làm gìAnh khẽ nói anh sẽ chết cùng emEm nhăn mặt rồi lại thôi.--------------------------------------------Mùa đông năm ấy em nói chia tay vào đúng kỉ niệm 4 năm yêu nhau của chúng ta.Anh hỏi, em chỉ im lặng"Sao em chẳng nói gì""Bởi chẳng có gì để nói""Em chán anh rồi à""ừ" Câu nói đó như đâm sâu vào tim anh một nhát dao không thể lành.Chiếc nhẫn cầu hôn rơi dưới sàn như một dấu chấm hết cho hai ta ....Giây phút ấy mọi thứ như sụp đổ dường như chỉ có tiếng trái tim vỡ vụn trong không gian yên ắngNhưng anh đâu biết rằng để nói một câu chia tay đó em phải mất cả năm để lưỡng lự, trái tim khẽ quặn lại đầy đau đớn.' Em xin lỗi, vì tất cả' Em thầm nghĩ nước mắt lã chã rơi trái tim như bị ai vò nát"Anh nên tìm một ai tốt hơn để yêu"Em nói anh nên tìm một bến đỗ khác cho cuộc đời. Nhưng em ơi, em quên rằng "yêu" của anh chỉ có thể định nghĩa bằng tên em rồi sao....-------------------------------------------Vài hôm sau anh nhận tin em mất vì ung thư.....'Tại sao em không cho anh biết ?''Tại sao lại một mình chịu đựng như vậy, tại sao chứ?'Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu anh vút qua lạnh buốtNgoài trời tuyết rơi ngày một nhiều có lẽ bởi ánh dương chẳng còn ở đây nữa....Làm đám tang xong anh lên dọn phòng của em.Đang ngồi thẫn thờ anh chợt thấy ở góc bàn có một quyển sổ nâu nhỏ trên đó khắc tên emĐó là một cuốn nhật kí mà anh chưa bao giờ thấyTrong đó là những tâm sự em chất chứa bấy lâu nay những dòng chữ đầy yêu thương của emĐó là tất cả những kỉ niệm của hai taĐó là ngàn lời yêu em dành cho anhĐó là tất cả còn sót lại từ thanh xuân của đôi ta....Ngày cuối cùng em viết nhật kí là ngày em nói chia tay anh"Sunghoon nè là do em quá ích kỉ phải không anh, dù sau này có thế nào thì hãy luôn sống thật tốt nhé, cầu cho anh một đời bình an"Chỉ vậy thôi sau tất cả chỉ như một đốm sáng lóe lên giữa bao la kí ức tuổi thanh xuân.Ta gặp nhau nơi nắng hạ ngập tràn và chia xa nơi tuyết trắng lạnh lẽo.Mong Tuyết Trắng sau này hãy sống thật hạnh phúc.....Ánh Dương sẽ luôn nhớ về anh. -----END-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me