Sunsunki He Fell First But He Fell Harder
"ê jake, nay mày láo...."
không để jay nói thêm, jake nhanh nhảu bịt vội cái mỏ của jay tránh phát sinh thêm sự cố.
"dạ, làm ơn tháo trước buổi đánh giá năng lực của ứng cử viên vào thứ 4 dùm em nhé."
trái ngược với thái độ ban nãy, sunoo có vẻ nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với jake. đôi mắt biết cười cong lên thành hình lưỡi liềm, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào và dễ thương hơn rất nhiều. đây rồi, nụ cười thương hiệu của kim sunoo a.k.a vitamin di động của câu lạc bộ.
"ừm, vậy để em xét duyệt trước. heeseung hyung, có ba cái phiếu nam thần nộp đơn nè, em để lên đầu luôn nha?"
"khỏi. ba cái ngữ đó để thi thử kỹ vô, coi đẹp trai mà có nhảy được không" – heeseung đáp tỉnh queo mà chẳng buồn ngẩng đầu.
jay lẩm bẩm "thiệt là phân biệt đối xử mà" rồi kéo hai đứa kia sang một bên. ba cái đầu túm tụm lại bắt đầu bàn tán chiến lược thi vào câu lạc bộ như thể đang lên kế hoạch trộm ngân hàng.
nói đoạn, sunoo không khỏi tò mò về cái đầu nãy giờ cứ đứng sau hai đàn anh trước mặt như một cây nấm mà chẳng hề ho he nửa tiếng, em thậm chí còn chưa thấy rõ mặt anh nữa cơ. nhận thấy đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ tò mò không thể che giấu nổi của em, để không mất hình tượng thêm sau vụ lúc nãy, jay tinh ý kéo vai thằng bạn thân nối khố nãy giờ cứ đứng khoanh tay phía sau lại gần bàn của sunoo.
"thằng này nó ngại nên tụi anh đăng ký hộ luôn"
sunghoon bị đẩy lên trên, hắn chỉ đưa mắt nhìn đống đơn rồi gật đầu đại khái, không nói tiếng nào.
người con trai ấy có làn da trắng muốt, trắng đến mức tựa như trong suốt. bản thân kim sunoo đã nổi bật hơn người khác mỗi khi em có mặt trong đội hình nhảy của câu lạc bộ nhờ vào làn da trắng tươi di truyền của mình, thế nhưng so với làn da của đàn anh trước mặt, kim sunoo vẫn là thua một bậc. mái tóc màu nâu hạt dẻ tự nhiên trời ban được tạo kiểu rẽ ngôi 7:3, sống mũi cao như tượng tạc. hơn hết là khí chất lịch sự nhưng cũng mang cảm giác khó gần toát ra từ phía đàn anh thật sự rất khác biệt, khiến sunoo thoáng ngẩn người.
"sunoo hyung?" - riki nhẹ giọng hỏi, đánh thức sunoo khỏi trạng thái thất thần.
nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm vào đàn anh, sunoo nhanh chóng thu hồi lại dáng vẻ ngây ngốc không nên có mà em vô tình phơi bày.
sunoo à, sự chuyên nghiệp của mày đâu mất rồi?!! bình tĩnh lại nào.
dáng vẻ không mấy thân thiện của park sunghoon luôn khiến người ta lầm tưởng rằng hắn là kẻ khó gần đáng sợ. tuy nhiên, có cái gì đó ở sunghoon thu hút sunoo đến lạ, không khỏi khiến em muốn nhìn thêm lần nữa, muốn được hiểu hơn về anh, dù chính mình cũng chẳng biết tại sao.
"m-mấy anh chờ em chút"
cặm cụi kí đơn cho các tiền bối, não bộ kim sunoo không tài nào thoát khỏi hình ảnh khuôn mặt của park sunghoon. hai má em nóng ran, đỏ rần rần như hai trái cả chua mọng nước trong mùa vụ. đàn anh thật sự đang đứng rất gần em, khiến hô hấp của em không được ổn cho lắm. từng con bướm bay nhộn nhạo trong bụng em, khiến em bồn chồn phát điên. thần cupid tựa như gõ cửa trái tim em, thông báo cho em một điều bất ngờ.
trái tim của em, xong rồi!!!
dáng vẻ mất tự nhiên hiếm có nãy giờ của kim sunoo hết thảy đều thu vào tầm mắt của nishimura riki không sót một bước nào, cho dù chỉ là những thay đổi nhỏ nhất. nó khẽ nhíu mày, trong lòng lạ thay cũng chùng xuống vì dáng vẻ đó của anh.
riki ho nhẹ, một tay đưa nước cho sunoo uống. nó chắc mẩm sunoo khát khô cả cổ rồi, nãy giờ anh chỉ chăm chăm làm việc chứ có thèm nhớ nhung gì tới việc uống nước đâu.
nó bỗng cảm thấy hơi lo, trong giọng nói vừa mang vẻ hồi hộp vừa có chút ngập ngừng.
"lát xong việc câu lạc bộ anh rảnh không? đi ăn với em nhé, lâu rồi mình chưa đi với nhau."
"aw, anh thèm tobboki quá. cũng lâu lắm chưa có dịp quay lại cái quán vỉa hè trong chợ"
lòng riki vui như mở cờ, nó không tốn một giây để đáp lại lời anh.
"oke, vậy lát em chờ anh trước cổng trường. giờ em có việc phải đi rồi"
"có gì không biết thì nhắn tin hỏi anh nhé, riki-yah"
riki không ngoảnh đầu lại, vừa chạy đi vừa dơ ngón cái ra hiệu nó đã nghe rồi.
p/s: tôi thú nhận, thật ra cái fic này chính là allsunoo trá hình.
02.06.25
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me