Svt A
Tiếng jazz nhẹ nhàng từ loa phát ra trong quán bar "U.D.R"như những ngón tay vô hình vuốt ve tâm hồn những con người lạc lõng trong đêm Seoul. Ánh đèn vàng ửng phản chiếu trên những ly whisky, vodka và gin tonic, tạo nên một thế giới lu mờ nơi ranh giới giữa thật và giả trở nên mong manh như làn sương khói.Jihoon ngồi ở góc quán, lưng tựa vào bức tường gạch cũ kỹ đã bị thời gian bào mòn. Chiếc áo sơ mi đen của cậu hòa vào bóng tối, chỉ để lộ đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đang nhẹ gõ nhịp trên mặt bàn gỗ sồi. Đây là thói quen của cậu,luôn để cơ thể trong trạng thái sẵn sàng, như một con mèo rừng luôn cảnh giác với mọi nguy hiểm tiềm tàng trong thế giới này."Xin chào Woozi-ssi."Giọng nói trầm ấm từ phía sau làm cậu giật mình một cách không đáng có. Jihoon từ từ quay lại, đôi mắt sắc như lưỡi dao quét qua hình bóng của người đàn ông đứng sau lưng mình.Ông ta khoảng 40 tuổi, mặc một bộ vest đen bóng không có một nếp nhăn,mái tóc được chải chuốt hoàn hảo, đôi mắt nâu sâu thẳm ẩn chứa đầy gian xảo. "Tôi có thể ngồi được không?" Người đàn ông chỉ vào chiếc ghế da đen đối diện."Tôi không nhớ mình có hẹn với ai." Jihoon nâng ly lên miệng, nhưng chỉ để nước whisky chạm môi chứ không nuốt."Ồ vậy sao?" Người lạ mặt ngồi xuống mà không đợi phản hồi. " Cho một ly Manhattan, không đá, thêm cherry nhớ chưa" anh ta ra hiệu với bartender."Bartender ở đây làm cocktail khá tốt," người đàn ông nhận ly Manhattan từ tay bartender. "Tuy hông bằng nhân viên pha chế của "Angel's Brew" nhưng cũng không tệ."Gã ta bỗng nhiên nhắc đến cái tên "Angel's Brew" khiến Jihoon trở lên cảnh giác hơn lúc nãy. Rất ít người biết đến mối liên hệ giữa anh và quán cà phê ấy."Angel's Brew?" Jihoon nghiêng đầu, giả vờ tò mò. "Đó là quán cà phê à?""Đừng như thế, Woozi-ssi." Người đàn ông cười, nụ cười không chạm đến mắt. "Tôi không biết ông là ai.""Jang Sinyoung cậu có thể gọi tôi là ông Jang.""Rất vui được gặp ông, ông Jang...vậy ông muốn gì từ tôi?""Vào thẳng vấn đề luôn đây" Jang Sinyoung nhấp một ngụm Manhattan. "Tôi có một đề nghị kinh doanh.""Tôi nghe đây.""Thông tin về SVT.""SVT?" Jihoon tỏ vẻ bối rối. "Tôi không hiểu ông đang nói về cái gì.""Woozi-ssi, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau." Jang Sinyoung rút điện thoại ra, lướt qua vài bức ảnh rồi đẩy về phía Jihoon. "Đây là những bước ảnh mà cậu đã giao dịch cho bên tổ chức SVT."Cậu đã bị giám sát trong 3 tháng qua," Jang Sinyoung thu điện thoại lại. "Tôi biết cậu đã thực hiện ít nhất 15 giao dịch với SVT, bao gồm cả việc cung cấp vũ khí, thông tin, và những thứ đặc biệt khác.""Vậy ông muốn gì?""Tôi muốn mua thông tin của cậu về họ.""Cụ thể?""Tất cả,cơ cấu tổ chức, ai là ai, họ hoạt động như thế nào, căn cứ chính, tuyến đường di chuyển, thói quen cá nhân của từng thành viên.""Để làm gì?""Tất nhiên là để tiêu diệt bọn họ.""Hả?"Jihoon nhìn xuống tệp giấy dày mà Jang Sinyoung vừa đặt lên bàn. "Đây là một tỷ won,đó là nửa số tiền trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ có thêm một khoản nữa."Jihoon không trả lời ngay. Cậu nhắm mắt lại, để tâm trí trôi về quá khứ, về cái đêm mà mọi thứ thay đổi.Ba tháng trướcTại một con hẻm tối ở Hongdae"Woozi" giọng nói lạnh như băng của tên sát thủ vang lên. "Boss của tao không thích những kẻ hai mặt như mày.""Tôi chưa bao giờ hai mặt với ai cả." Jihoon từ từ giơ tay lên,khó hiểu nhìn hắn."Không cần biện minh,mày đã bán thông tin của bọn tao cho kẻ khác,giờ thì chết đi."Bang!Một viên đạn xuyên qua vai trái của Jihoon cơn đau như lửa bỏng lan khắp cơ thể. Jihoon ngã xuống, máu chảy dọc xuống từng giọt."Chào tạm biệt,thằng hai mặt."Vụt Nhưng rồi một bóng người lao đến như cơn gió, Soonyoung ra một cú đấm chuẩn xác vào sau gáy hắn, tên sát thủ ngã xuống nằm bất động"Jihoon à cậu ổn chứ?" Soonyoung vội vàng đỡ Jihoon đứng dậy. "Ui máu chảy kia để tôi gọi người đến giúp.""Tại sao cậu lại cứu tôi?""Hả? vì cậu là bạn của chúng tôi mà.""Bạn sao..."Jihoon mở mắt ra, quay lại với hiện tại. "Tôi đang nghĩ về định nghĩa của từ 'bạn bè'.""Bạn bè?" Jang Sinyoung cười khẩy. "Trong thế giới này, bạn bè chỉ là những kẻ chưa phản bội cậu mà thôi.""Có lẽ ông nói đúng nhưng...chưa hoàn toàn chính xác."Jihoon nâng ly whisky lên, lần này thực sự uống một ngụm. "Ba tháng trước, tôi suýt chết bởi một tên sát thủ cho rằng tôi đã bán thông tin của tổ hắn cho người khác. Và một thành viên của SVT đã cứu mạng tôi,không phải vì tôi có thông tin gì quan trọng chỉ đơn giản là cậu ta và họ coi tôi là bạn.""Một câu chuyện cảm động,nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng là cậu vẫn chỉ là người ngoài đối với họ.""Có lẽ là vậy,nhưng nó thay đổi sự thật là tôi không phải là loại người phản bội bạn bè của mình.""Woozi-ssi, hãy thực tế lên đi,một tỷ won có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu.""Tôi biết.""Vậy thì câu trả lời là gì?"Jihoon im lặng trong một lúc dài. "Trước khi tôi trả lời, tôi muốn biết tại sao ông lại muốn tiêu diệt SVT."Jang Sinyoung cười. "Haha đơn giản thôi cá nhân, kinh doanh, và tiền bạc. Họ đã giết một người rất quan trọng với tôi. Họ đang cản trở sự mở rộng của tổ chức tôi ở Seoul.Tôi phải tiêu diệt tất cả bọn họ.""Vậy sao.""Đúng vậy,nếu cậu đồng ý thì tôi đảm bảo rằng cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc bị SVT trả thù.""Chính phủ?""Cao hơn."Jihoon nhíu mày."Cậu đồng ý chứ."Jihoon nhớ lại quãng thời gian mà nhưng người cậu coi là bạn,tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cậu cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho mình không phải là người ngoài,cậu rất biết ơn điều đấy."Ông có biết," Jihoon nói chậm rãi, "trong văn hóa của chúng tôi, có một khái niệm gọi là '은혜' - ân huệ. Khi ai đó cứu mạng anh, anh nợ họ mọi thứ.""Tư tưởng lỗi thời nhỉ?""Ừ, nhưng đó cũng là cách tôi được nuôi dạy."Jihoon đứng dậy. "Câu trả lời của tôi là không.""Năm tỷ won."Jihoon dừng lại."Năm tỷ won cộng thêm danh tính mới, hộ chiếu mới,được bảo vệ suốt đời.""Không.""Mười tỷ,đây là lời đề nghị cuối cùng.""Ông có thể đề nghị một trăm tỷ, câu trả lời vẫn sẽ là không,cậu ta đã cứu mạng tôi. Và tôi không phải là loại người cắn tay người cho ăn."Jang Sinyoung cười, nhưng không phải loại cười thân thiện. "Cậu biết không, Woozi-ssi? Tôi tôn trọng quyết định của cậu. Quả thật rất ngu ngốc đó."
0
"Cảm ơn?""Đừng cảm ơn tôi. Vì từ ngày mai, cuộc sống của cậu sẽ trở nên rất phức tạp."Jang Sinyoung để lại một danh thiếp trên bàn, không có tên, chỉ có số điện thoại. "Khi cậu thay đổi ý kiến hãy gọi cho tôi. Lời đề nghị này sẽ vẫn có hiệu lực trong 48 giờ."Jihoon nhặt danh thiếp lên, nhìn nó một lúc, rồi xé làm đôi. "Vậy thì tôi sẽ là kẻ thù của ông .""Tùy cậu." Jang Jinyoung khoác áo suit jacket lên. "Hẹn gặp lại,Woozi -ssi. Hy vọng không quá sớm."Sau khi ông ta rời đi Jihoon rút điện thoại ra, gõ tin nhắn:*Anh,chúng ta cần gặp nhau,có người đang nhắm vào tổ chức.*Phản hồi đến ngay lập tức:*Được đến nhà hàng của Joshua đi bọn anh đang ở đó.*________Nhà hàng lúc này đã đóng cửa, chỉ còn ánh đèn mờ ảo từ bên trong. Jihoon gõ cửa theo nhịp điệu quen thuộc. Cửa mở ra, Joshua đứng đó với vẻ mặt lo lắng."Em đến rồi," Joshua dẫn Jihoon vào trong. "Có chuyện gì vậy? Sao trông có vẻ...""Không sao đâu" Jihoon cười gượng.Jeonghan ngồi ở bàn góc, đĩa cà ri đã vơi đi một nửa trước mặt,có vẻ muốn ăn đêm lên đến đây ăn. Nhưng Jihoon nhận ra anh đang suy nghĩ điều gì đó trong đôi mắt của anh."Jihoon à ngồi xuống đây," Jeonghan ra hiệu cho anh ngồi xuống. "Kể cho anh nghe đi."Jihoon ngồi xuống, Joshua pha cho anh một ly trà hoa cúc. "Tối nay có người tìm em, tên là Kang Sinyoung ông ta muốn mua thông tin về tổ chức của các anh.""Hửm để làm gì?""Để..các anh biến mất khỏi thể giới này..
"Jeonghan và Joshua trao đổi ánh nhìn. "Ông ta trả bao nhiêu?" Jeonghan hỏi."Lên đến mười tỷ won."Joshua phì một tiếng. "Haha con số không nhỏ nhỉ và em đã trả lời thế nào
?""Tôi từ chối.""Tại sao?"Jihoon nhìn thẳng vào mắt Jeonghan. "Vì...vì các anh là gia đình của em."Khoảng lặng. Jeonghan cầm tách trà lên, nhưng không uống. "Jihoon à, em biết mình vừa bỏ lỡ mất cơ hội không?""Em biết.""Em vừa từ chối mười lăm tỷ won để bảo vệ tụi anh, cũng vừa tự biến mình thành mục tiêu.""Em cũng biết điều đó.""Vậy tại sao em vẫn làm thế?""Ba tháng trước, Soonyoung đã cứu mạng em, cậu ta không cần làm thế. Cậu ta có thể để em chết và tránh rắc rối. Nhưng cậu ta không làm vậy." Jihoon uống một ngụm trà. "Anh có biết điều đó có ý nghĩa gì với em không?"Jeonghan gật đầu chậm rãi. "Anh biết và qnh cũng sẽ làm điều tương tự nếu ở vị trí của em.""Vậy bây giờ chúng ta làm gì?""Trước tiên, chúng ta cần biết Kang Sinyoung là ai." Jeonghan quay sang Joshua. "Joshua à mày liên hệ với Myungho đi để em ấy điều tra tên này.Chúng ta cần muốn biết mọi thứ anh ta từ đâu đến, có bao nhiêu người dưới tay.""Được," Joshua gật đầu."Jihoon à," Jeonghan quay lại với anh. "Từ bây giờ, em sẽ ở lại đây. Không ra ngoài một mình hiểu chưa?""Anh,em không muốn kéo các anh vào rắc rối của mình đâu.""Quá muộn rồi khi ông ta đã nhắm vào tổ chức thông qua em," Jeonghan đứng dậy. "Hơn nữa, em đã chọn tụi anh thay vì mười tỷ won nên cũng không thể để em đối mặt với điều này một mình được."Joshua đặt tay lên vai Jihoon. "Nó nói đúng, chúng ta là bạn mà,bạn thì phải bảo vệ lẫn nhau,đúng chứ?""Jihoon cảm thấy một thứ gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. Lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi quán bar ấy, cậu cảm thấy mình đã đưa ra quyết định đúng."Cảm ơn hai anh.""Đừng cảm ơn vội." Jeonghan mỉm cười.Jihoon, lần đầu tiên trong đời, biết chắc mình đang đứng ở phía nào,cậu đã đặt được niềm tin đúng chỗ.[...]
0
"Cảm ơn?""Đừng cảm ơn tôi. Vì từ ngày mai, cuộc sống của cậu sẽ trở nên rất phức tạp."Jang Sinyoung để lại một danh thiếp trên bàn, không có tên, chỉ có số điện thoại. "Khi cậu thay đổi ý kiến hãy gọi cho tôi. Lời đề nghị này sẽ vẫn có hiệu lực trong 48 giờ."Jihoon nhặt danh thiếp lên, nhìn nó một lúc, rồi xé làm đôi. "Vậy thì tôi sẽ là kẻ thù của ông .""Tùy cậu." Jang Jinyoung khoác áo suit jacket lên. "Hẹn gặp lại,Woozi -ssi. Hy vọng không quá sớm."Sau khi ông ta rời đi Jihoon rút điện thoại ra, gõ tin nhắn:*Anh,chúng ta cần gặp nhau,có người đang nhắm vào tổ chức.*Phản hồi đến ngay lập tức:*Được đến nhà hàng của Joshua đi bọn anh đang ở đó.*________Nhà hàng lúc này đã đóng cửa, chỉ còn ánh đèn mờ ảo từ bên trong. Jihoon gõ cửa theo nhịp điệu quen thuộc. Cửa mở ra, Joshua đứng đó với vẻ mặt lo lắng."Em đến rồi," Joshua dẫn Jihoon vào trong. "Có chuyện gì vậy? Sao trông có vẻ...""Không sao đâu" Jihoon cười gượng.Jeonghan ngồi ở bàn góc, đĩa cà ri đã vơi đi một nửa trước mặt,có vẻ muốn ăn đêm lên đến đây ăn. Nhưng Jihoon nhận ra anh đang suy nghĩ điều gì đó trong đôi mắt của anh."Jihoon à ngồi xuống đây," Jeonghan ra hiệu cho anh ngồi xuống. "Kể cho anh nghe đi."Jihoon ngồi xuống, Joshua pha cho anh một ly trà hoa cúc. "Tối nay có người tìm em, tên là Kang Sinyoung ông ta muốn mua thông tin về tổ chức của các anh.""Hửm để làm gì?""Để..các anh biến mất khỏi thể giới này..
"Jeonghan và Joshua trao đổi ánh nhìn. "Ông ta trả bao nhiêu?" Jeonghan hỏi."Lên đến mười tỷ won."Joshua phì một tiếng. "Haha con số không nhỏ nhỉ và em đã trả lời thế nào
?""Tôi từ chối.""Tại sao?"Jihoon nhìn thẳng vào mắt Jeonghan. "Vì...vì các anh là gia đình của em."Khoảng lặng. Jeonghan cầm tách trà lên, nhưng không uống. "Jihoon à, em biết mình vừa bỏ lỡ mất cơ hội không?""Em biết.""Em vừa từ chối mười lăm tỷ won để bảo vệ tụi anh, cũng vừa tự biến mình thành mục tiêu.""Em cũng biết điều đó.""Vậy tại sao em vẫn làm thế?""Ba tháng trước, Soonyoung đã cứu mạng em, cậu ta không cần làm thế. Cậu ta có thể để em chết và tránh rắc rối. Nhưng cậu ta không làm vậy." Jihoon uống một ngụm trà. "Anh có biết điều đó có ý nghĩa gì với em không?"Jeonghan gật đầu chậm rãi. "Anh biết và qnh cũng sẽ làm điều tương tự nếu ở vị trí của em.""Vậy bây giờ chúng ta làm gì?""Trước tiên, chúng ta cần biết Kang Sinyoung là ai." Jeonghan quay sang Joshua. "Joshua à mày liên hệ với Myungho đi để em ấy điều tra tên này.Chúng ta cần muốn biết mọi thứ anh ta từ đâu đến, có bao nhiêu người dưới tay.""Được," Joshua gật đầu."Jihoon à," Jeonghan quay lại với anh. "Từ bây giờ, em sẽ ở lại đây. Không ra ngoài một mình hiểu chưa?""Anh,em không muốn kéo các anh vào rắc rối của mình đâu.""Quá muộn rồi khi ông ta đã nhắm vào tổ chức thông qua em," Jeonghan đứng dậy. "Hơn nữa, em đã chọn tụi anh thay vì mười tỷ won nên cũng không thể để em đối mặt với điều này một mình được."Joshua đặt tay lên vai Jihoon. "Nó nói đúng, chúng ta là bạn mà,bạn thì phải bảo vệ lẫn nhau,đúng chứ?""Jihoon cảm thấy một thứ gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. Lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi quán bar ấy, cậu cảm thấy mình đã đưa ra quyết định đúng."Cảm ơn hai anh.""Đừng cảm ơn vội." Jeonghan mỉm cười.Jihoon, lần đầu tiên trong đời, biết chắc mình đang đứng ở phía nào,cậu đã đặt được niềm tin đúng chỗ.[...]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me