TruyenFull.Me

Swaying


Đạp xe giữa những con phố phủ đầy tuyết trắng của Tokyo chưa bao giờ là một ý tưởng tốt, dù là đối với một thanh niên khỏe mạnh như Soraru. 

Mặc dù Nhật Bản vốn theo Thần Đạo và Phật Giáo là tôn giáo chính, song, cũng như biết bao quốc gia văn minh tân tiến khác, bọn họ vẫn chưa bao giờ quên ăn mừng mỗi dịp Giáng sinh về. Không vì bất cứ tôn giáo hay đức tin nào, kể từ ngày những cây thông đầu tiên được trang trí trên đất nước này cho đến nay, ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh đã không còn như cũ nữa. Cùng với các trải nghiệm và câu chuyện riêng của mỗi người, họ tự tạo nên một ý nghĩa riêng cho nó. 

Đối với một số người, Giáng sinh là thời điểm cả gia đình có thể cùng nhau quay quần quanh bàn ăn tối, cùng nhau cười đùa và quên đi hết thảy mọi gánh nặng trong cuộc sống.

Đối với một số người, Giáng sinh có thể chỉ là một dịp lễ để nhận và gửi đi những món quà ý nghĩa, theo cách này hay cách khác.

Và đối với Soraru, Giáng sinh cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Ngay từ khi còn bé, anh chưa bao giờ quan tâm đến những việc màu mè và khoa trương như thế. Trong khi các bạn đồng trang lứa vẫn còn mải chìm đắm trong việc khoe khoang những món quà mình nhận được, Soraru chỉ im lặng trong khoảng trời của chính mình. Anh yêu âm nhạc, chỉ có thế, và không còn gì nữa. Thế giới của Soraru được xây nên từ những giai điệu đẹp đẽ, nhưng lại vô cùng trầm lắng.

Nhưng Mafumafu đã thay đổi tất cả.

Sự hào hứng của cậu đối với một ngày lễ này đã khiến Soraru cảm thấy khó hiểu một cách kì quái. Mặc dù khi họ gặp nhau, Mafumafu đã không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng dường như tâm hồn cậu lại không thể được tính tuổi theo tiêu chuẩn của người thường. Soraru vẫn còn nhớ rõ ràng chỉ hai tuần sau khi cả hai gặp nhau, cậu đã dám gọi anh dậy giữa đêm, bắt anh phải chạy bộ qua hàng loạt những con phố lạnh buốt giữa tiết trời ngày Đông của Tokyo chỉ để cùng nhau trang trí cây thông và khui sâm banh. 

Và như thế, bắt đầu từ bữa tối hôm đó, cứ vào mỗi dịp Giáng sinh, Mafumafu và Soraru lại cùng nhau ăn mừng theo cái lối quái đản mà đáng yêu ấy.

Năm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Chiếc xe đạp sườn sắt cũ rích vừa dừng trước cổng chung cư, Soraru đã vội vơ lấy chiếc túi giấy có chai rượu sâm banh và vô số thức ăn vặt xuống, phóng ngay lên căn hộ cũ kĩ nằm trên tầng hai mà anh đã ghé qua không biết bao nhiêu lần rồi. 

"Này Mafumafu, ông có trong đó không? Soraru đây!"

Nhưng đằng sau lớp rèm cửa dày lúc nào cũng che kín cửa sổ kia là một căn phòng tối om, và cũng chẳng có lời nào vang lên từ sau cánh cửa đóng im lìm kia.

"Mafumafu, ông đang đùa đó hả?" Vừa tiếp tục ấn chuông, Soraru vừa gọi vọng vào, "Nè, tui không có nhiều thời gian đâu, ngày mai còn phải đi làm nữa đó!"

Ngoài trời, tuyết đã bắt đầu rơi nhiều hơn, toàn cảnh thành phố hoa lệ sáng đèn cũng dần trở nên mờ ảo sao lớp rèm trắng xóa kia. 

"Mafumafu! Tui về trước đấy nhé!"

Vẫn không ai đáp lại.

Soraru bực bội thở hắt ra một tiếng, tay đặt bừa túi đồ ăn xuống sàn, anh vội vặn tay nắm cửa, cốt chỉ để đánh tiếng cho bất cứ ai đang ở trong nhà nghe thấy.

Tuy nhiên, chỉ vặn một lần, cửa đã mở toang.

Toàn bộ căn hộ chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng lạ người, không có dấu hiệu nào cho thấy Mafumafu đang ở đây cả, dù chỉ là một tiếng thở nhè nhẹ. Dường như anh đã lạc vào một không gian khác và bỏ lại cả thế giới lại bên ngoài khung cửa gỗ. 

"Mafumafu?"

Cậu đang ngồi gục đầu bên chiếc bàn sưởi, trông như thể đang ngủ.

Một giấc ngủ thật sâu và dài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me