TruyenFull.Me

Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh

Edit: Min

Doãn Thu Trì còn chưa nghĩ ra phải trả lời sao, nhưng xem ra người ở đây có vẻ chẳng ngạc nhiên gì mấy.

Điền Tiếu thì vốn chẳng cần ai trả lời, cứ tự nói tiếp: "Dây chuyền của anh làm xong rồi nè!"

Điền Tiếu đưa hai sợi dây chuyền qua cửa sổ: "Em thử rồi, trong phạm vi 5 mét là có phản ứng ngay."

Doãn Thu Trì gật đầu, nhận lấy dây chuyền. Điền Tiếu còn định tám thêm vài câu, nhưng bị anh khuyên về.

Giữa mùa đông mà cứ đứng ngoài gió nói chuyện, không hiểu cô nhóc này nghĩ gì nữa.

Tiễn Điền Tiếu về xong, Doãn Thu Trì đóng cửa sổ lại. Ban đầu định đi ngủ luôn, nhưng vừa bị gió lùa một cái thì cơn buồn ngủ bay sạch.

Đã tỉnh rồi thì tranh thủ nấu bát mì ăn khuya đi.

Tiện thể thử luôn cái chỗ làm việc mới.

Nói làm là làm, Doãn Thu Trì mặc tạp dề vào, để khỏi làm bẩn quần áo mới. Sau đó lấy ra một ít mì sợi to, bắt tay vào làm mì bằng tay.

Loại mì này không dính lắm, bí quyết là cho một ít muối để tăng độ kết dính.

Nó khá giống mì kiều mạch, nhưng ở thế giới mà Doãn Thu Trì từng sống thì mì kiều mạch được coi là ngũ cốc thô, còn ở đây thì loại mì sợi to này đã thuộc dạng tinh rồi, tinh hơn cả nhiều loại lương thực chính khác.

Doãn Thu Trì cắt một ít thịt, một phần băm nhỏ rồi trộn thêm ít mỡ, cho vào chảo xào cho ra mỡ, phần còn lại thì thái lát.

Mì khá cứng, để giảm thời gian nấu, Doãn Thu Trì kéo mì thành sợi thật mảnh, thả vào nồi. Sợi mì không dính nhau là nhờ anh cho thêm chút muối vào nước.

Mì sôi lục bục trong nồi, gia vị chỉ có vài lát gừng khô và muối.

Dù đơn giản vậy nhưng lớp mỡ nổi trên mặt nước lèo lại cực hấp dẫn, phần mỡ heo được xào kỹ thành những hạt nhỏ giòn tan.

Trong lúc đợi mì chín, Doãn Thu Trì đeo dây chuyền cho con gấu mèo.

Sợi dây mảnh màu đen bao bọc viên đá trong suốt, kiểu dáng đơn giản, đúng kiểu người ở đây ưa chuộng sự thực dụng.

Viên đá sau khi dùng để hạ gục con gấu dị thú kia thì nhẹ đi hẳn, ngoài việc tỏa nhiệt thì cũng chẳng khác gì đá bình thường.

Thế giới này có tài nguyên khoáng sản phong phú, tiền tệ và năng lượng đều liên quan mật thiết đến các loại quặng đá.

Không biết viên đá này là loại khoáng sản quý hiếm nào nữa.

Ông lão đeo nó bao nhiêu năm chắc không có hại cho sức khỏe đâu... ha?

Mà anh cũng đeo nó sát người lâu như vậy rồi, nếu có phóng xạ thì chắc cũng bị tinh lọc hết rồi.

Con gấu mèo đeo dây chuyền tỏ ra rất hài lòng, cứ lôi viên đá ra khỏi đám lông rồi ngắm tới ngắm lui.

Doãn Thu Trì phát hiện nó còn đeo sẵn một sợi dây chuyền khác, chẳng lẽ là thú cưng của ai à?

Chủ nó chắc đang sốt ruột tìm lắm.

Doãn Thu Trì định tháo sợi kia ra xem có khắc thông tin liên lạc gì không.

Nhưng con gấu mèo lập tức quay đầu đi, không cho anh xem.

Mì đã chín, Doãn Thu Trì vớt hết gừng ra, cũng không thèm để ý đến nó nữa.

Anh múc mì ra cái tô lớn mới mua, cũng múc một bát nhỏ cho con gấu mèo.

Doãn Thu Trì dùng đũa, còn đưa cho nó một cái nĩa.

Không ai dạy mà nó dùng nĩa ăn mì cực kỳ tự nhiên.

Sợi mì dẻo, mềm, trơn mượt, không dính cũng không nát. Mì được kéo rất mảnh nên thấm đầy nước lèo. Cắn một miếng, vị dai của mì hòa với thịt băm giòn rụm, ngon tuyệt.

Nước lèo chỉ có muối, nhưng vị thơm của mì và thịt cũng ngấm vào đó. Uống một ngụm, không chỉ ấm bụng mà còn thấy ấm cả lòng.

Ngẩng đầu lên lần nữa, gấu mèo phát hiện bát của nó đã bị liếm sạch bóng.

Nó đặt bát xuống.

Bữa sáng, trưa, tối miễn phí mà ngon thế này...

Muốn ăn nữa quá.

Tốt nhất là có thể ăn cả đời.

Làm gấu mèo cũng thật sướng.

Gấu mèo lười biếng nằm ườn ra, ăn no rồi thì tất nhiên là phải ngủ.

Doãn Thu Trì xoa đầu nó một cái rồi tắt đèn, quay về phòng ngủ, anh cũng cần ngủ rồi.

Phải nằm lên giường thật sự mới cảm thấy bản thân đã mệt đến mức nào. Từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên anh được ngủ trên giường.

Chiếc giường vừa to vừa mềm, vừa nằm xuống đã thấy nửa người như lún sâu vào lớp bông. Chăn cũng rất nhẹ, là chăn lông vũ.

Trước khi xuyên tới đây, Doãn Thu Trì chưa từng được ngủ cái giường nào tốt đến thế...

Nhưng sống như thế này mới đúng là cuộc sống của con người.

Có lẽ do cơ thể bị thương cần nhiều năng lượng để hồi phục, mấy hôm nay Doãn Thu Trì rất dễ chìm vào giấc ngủ.

.....

Một đêm không mộng mị.

Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Bây giờ khi thức dậy, Doãn Thu Trì đã không còn mơ hồ như trước, anh nhớ rõ mấy ngày vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng nắm được kế hoạch sắp tới.

Nhưng hiện tại anh vẫn chưa muốn rời khỏi giường, với tay lấy cuốn 《Đầu bếp cấp tốc》 siêu dày trên đầu giường.

Sách dày như vậy cầm đọc cũng hơi mỏi tay, Doãn Thu Trì nằm sấp trên giường, từ từ lật từng trang.

Ngoài những nguyên liệu anh đã thu được như trùng thông, củ cải hang núi và gấu, thì tất cả động thực vật mà anh từng nhìn thấy cũng đã được mở khóa trong sách.

Còn có thỏ rừng, gà lôi, dê vàng nữa sao? Anh đâu nhớ mình đã từng thấy mấy con vật này!

Doãn Thu Trì đoán chắc là do mấy hôm trước mình phân tâm quá nhiều, nơi này chủng loài phong phú như vậy, lần sau xuống xe vào rừng nhất định phải quan sát kỹ hơn.

Không ít loại thực vật cũng được mở khóa, có vài loại quả mọng có thể dùng để ướp thịt, tiếc là hôm qua anh chưa kịp hái được.

Ra đến chợ ở khu ngoài số 3 chắc có thể thấy.

Trước đây, nếu muốn nguyên liệu gì, Doãn Thu Trì chỉ cần ra chợ mua. Anh cũng giống như bao người khác, thấy quả mới biết cây là gì...

Nhưng việc tự tay thu nhặt nguyên liệu thế này cũng khá thú vị. Nhìn đống thực vật và động vật mới được ghi nhận, Doãn Thu Trì lại càng muốn nhanh chóng đến khu ngoài số 3 hơn.

Kể từ khi bị đuổi khỏi nhà, anh bắt đầu để tâm đến chuyện tiền nong. Tới thế giới mới, cái gì cũng cần tiêu tiền, khiến anh không khỏi lo lắng.

Phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.

Vừa nghĩ vậy, Doãn Thu Trì mới chịu rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Ban ngày thì ướp thịt trước, tối sẽ bắt xe đến khu ngoài số 3.

Anh lấy thịt ra khỏi tủ lạnh, ngâm vào nước để rã đông.

Trong lúc chờ thịt tan đá, Doãn Thu Trì lôi đống rễ thông ra.

Nếu trùng thông bán chạy, anh sẽ đặt riêng hộp để đựng chúng. Cứ mang cả rễ thông theo như bây giờ, tuy giữ cho trùng sống lâu hơn, nhưng lại rất tốn chỗ.

Anh tìm một cái hộp, nhét toàn bộ trùng thông vào trong, chỉ để lại vài cọng rễ thông cho chúng gặm.

Phần rễ bị chúng gặm đã tơi ra thành những sợi mảnh như bông, chắc dùng nhóm lửa cũng ổn.

Nhưng có bật lửa gấu mèo rồi thì cũng chẳng cần tới mấy thứ này nữa.

Doãn Thu Trì dứt khoát ném đống rễ thông ra ngoài, để lại cho những người cần hơn.

Thịt ngâm trong nước rã đông rất nhanh. Anh đặt miếng thịt lên thớt, chuẩn bị thêm hai bát nước lạnh ngâm gia vị.

Dùng sống dao đập nhẹ cho miếng thịt mềm ra. Quá trình ma sát giữa dao và thịt sẽ sinh nhiệt, lúc này cần đổ nước gia vị vào.

Chỉ có giữ cho thịt ở nhiệt độ thấp thì mới tránh bị tiết mỡ quá sớm.

Nếu là thịt thường thì không cần nước gia vị, nhưng thịt dị thú cỡ lớn kiểu gì cũng có mùi tanh hôi, mà khẩu vị của Doãn Thu Trì thì không dễ qua mặt.

Đổ nước gia vị vào là mẹo nhỏ anh vừa học được sáng nay.

Doãn Thu Trì đọc kỹ cuốn sách ấy, cách làm trong sách đều rất cao minh. Có nhiều mẹo anh chưa từng nghĩ ra, nhưng xem rồi thì lại thấy cực kỳ hợp lý.

Thịt phải cắt ngược thớ, như vậy khi ăn mới không bị mắc răng.

Thịt sau khi thái xong được ngâm lại vào nước gia vị. Lần này chắc chắn món thịt nướng sẽ ngon hơn hẳn.

Doãn Thu Trì định nhắm vào khách hàng chính là người trong đội khai thác gỗ, họ làm việc nặng, cần nhiều chất béo và tinh bột hơn.

Vậy thì không thể chỉ bán mỗi thịt nướng.

Với thời tiết như thế này, mấy món cơm hộp nóng hổi, đậm chất gia đình mới thật sự phù hợp.

Doãn Thu Trì lấy ra một miếng mỡ heo, cắt thành từng khối vuông đều tăm tắp.

Mỡ heo khá dính, lại còn dính máu và bụi bẩn, rửa sơ qua cũng không sạch.

Cách tốt nhất là chần qua nước sôi trước, sau khi chần, mỡ sẽ dễ rửa sạch hơn nhiều.

Khi rán mỡ thì phải để lửa nhỏ, lửa lớn sẽ làm nhiệt độ dầu tăng vọt khiến mỡ cháy khét.

Lúc bắt đầu rán, anh cho thêm chút nước. Nước sẽ giúp nhiệt độ trong nồi không tăng quá nhanh, giúp mỡ chín đều và tránh bị dính nồi.

Doãn Thu Trì còn thả thêm hai lát gừng vào, dù anh không thích mùi gừng, nhưng hiện giờ trong tay chỉ có mỗi thứ này để khử mùi tanh.

Nước sôi thì chuyển sang lửa lớn, trong nồi bắt đầu xuất hiện lớp nước màu trắng đục. Đến khi nước cạn thì anh hạ xuống lửa vừa.

Khi dầu bắt đầu trong trở lại, Doãn Thu Trì lấy cái thau nhỏ, múc phần dầu mới rán ra.

Nếu đợi đến lúc toàn bộ dầu ra hết mới đổ, thì phần dầu ra đầu tiên sẽ bị đun quá kỹ.

Lúc này càng phải chú ý hơn, hạ lửa xuống thật nhỏ, liên tục đảo đều, tránh cho phần mỡ cháy khét.

Cuối cùng mỡ chuyển sang màu vàng óng, nở phồng và giòn tan, bên trong hầu như đã hết dầu.

Dầu rán ra có màu cực kỳ đẹp mắt.

Phần tóp mỡ này có thể dùng làm nhân bánh bao, nấu mì hay xào rau đều rất ngon.

Doãn Thu Trì rắc ít muối vào tóp mỡ, để nguội rồi ăn luôn.

So với tóp mỡ heo anh từng ăn ở kiếp trước thì chẳng khác gì mấy, vẫn giòn rụm như xưa.

Con gấu mèo đứng cạnh theo dõi từng động tác của Doãn Thu Trì, giờ thấy anh ăn thì cũng mon men lại gần.

Doãn Thu Trì đưa cho nó một miếng tóp mỡ nhỏ, nó nhận lấy rồi nhét vào miệng ngay lập tức.

Thứ gì mà người này đưa cho, đều ngon không thể tả, gấu mèo đã sớm không nhịn được nữa rồi.

Quả đúng như nó tưởng, giòn tan trong miệng, lớp mỡ còn sót lại nổ lép bép, mùi thơm lan ra đậm đà, muối giúp át vị béo và tăng thêm hương vị mặn mà.

Chỉ cần được ăn món Doãn Thu Trì làm đầu tiên, thì có làm gấu mèo cả đời nó cũng chịu!

Nhưng mà, sao người này không có phản ứng gì nhỉ?

Ăn món ngon đến vậy mà mặt cứ tỉnh bơ như không?

Cảm giác... thật điềm tĩnh ghê gớm!

Gấu mèo thở dài trong lòng, sao mình mãi không học được cái khí chất điềm đạm đó chứ.

Tiếc là miếng tóp mỡ này nhỏ quá, một miếng là hết sạch. Nó còn muốn ăn thêm, nhưng Doãn Thu Trì không chịu cho nữa.

"Động vật mà ăn mặn quá sẽ bị rụng lông đấy, không được ăn nhiều đâu, biết chưa?"

Doãn Thu Trì cúi xuống, dịu dàng nói với nó.

Gấu mèo cảm thấy mặt mình nóng bừng, may mà nó có lông, chẳng ai nhìn thấy.

Doãn Thu Trì vốn không bao giờ nói chuyện với nó khi có người khác xung quanh. Anh thấy một người đàn ông trưởng thành mà đi trò chuyện với thú cưng thì có hơi buồn cười. Nhưng ở đây chỉ có hai người họ, nên nói vài câu cũng chẳng ai biết.

Doãn Thu Trì bế gấu mèo lên, ngửi thấy trên người nó có mùi khói dầu.

Chắc là do nãy giờ cứ đứng sát bên bếp.

Không biết có bị phàn nàn vì vấn đề vệ sinh thực phẩm không nữa...

Doãn Thu Trì quyết định tắm cho nó.

Thế là anh bế gấu mèo vào phòng tắm, rồi đóng cửa lại.

Gấu mèo đã gọi là gấu mèo thì dĩ nhiên là không sợ nước, nhưng bị người ta tắm cho thì lại là chuyện khác.

Doãn Thu Trì cũng không chắc sẽ có chuyện gì xảy ra, nên anh cẩn thận đóng kín cửa phòng tắm từ trước.

Nhưng không có gì cả, yên bình đến lạ.

Gấu mèo ngoan ngoãn để anh xối nước, thoa bọt tắm.

Tắm cho một con vật to đùng thế này đúng là tốn sức. Lông nó dày cực kỳ, lại khó ngấm nước, Doãn Thu Trì chỉ có thể kiên nhẫn dội từng chút một. Mới chốc lát mà trên trán anh đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh đưa tay lau trán, chẳng ngờ bọt dính luôn lên tóc.

Doãn Thu Trì đành phải xả sạch tay rồi dội ướt luôn cả phần mái.

Tốn bao công sức mới xoa được bọt khắp bộ lông của gấu mèo, tắm xong còn phải sấy khô nữa.

Đúng là một công trình vĩ đại.

Gấu mèo vẫn chẳng có phản ứng gì, Doãn Thu Trì cảm thấy niềm vui khi tắm cho thú cưng bị giảm hẳn, thế là anh bắt đầu nảy sinh ý đồ trêu chọc nó.

Ví dụ như... xem thử con này là đực hay cái?

Doãn Thu Trì ôm nó đặt lên bồn rửa mặt, định kiểm tra một chút.

Ai ngờ gấu mèo giật mình bật dậy.

Người này ngày thường nhìn cũng bình thường mà, sao đột nhiên lại làm trò kỳ cục như thế?!

Doãn Thu Trì cũng bị phản ứng đó làm giật mình, anh không nghĩ con này lại phản ứng dữ như vậy. Gấu mèo mà cũng có lòng tự trọng à?

Ánh mắt nó phức tạp đến mức không thể miêu tả, Doãn Thu Trì bị nhìn chằm chằm như thế thì tự nhiên cũng chẳng biết phải làm gì tiếp...

Gấu mèo bừng tỉnh, hét lên một tiếng chói tai, đây là lần đầu tiên Doãn Thu Trì nghe thấy tiếng nó kêu, trước giờ anh cứ tưởng nó là gấu mèo câm.

Sau tiếng hét, gấu mèo xấu hổ và giận dữ nhảy khỏi bồn rửa, lao ra khỏi phòng tắm, mở cửa sổ.

Nó ngồi chồm hỗm trước cửa sổ xe, quay đầu lại liếc Doãn Thu Trì một cái. Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì nó đã nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, chạy biến mất.

Doãn Thu Trì: "..."

Anh còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc nó là đực hay cái mà...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me