Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh
Edit: Min
Bao giờ mới đến giờ tan làm vậy? Tan làm rồi nhất định phải qua đó xem thử, rốt cuộc là món gì mà thơm thế!Tất nhiên Doãn Thu Trì không biết họ đang phải chịu đựng cỡ nào, anh chỉ đang chuyên tâm xào mì.Doãn Thu Trì đổ nước sốt thịt vào chảo, hâm nóng lần hai khiến hương thịt lại càng bốc lên ngào ngạt, làn khói trắng quyện lấy mùi thơm tỏa ra tứ phía."Là thịt hả?""Ở đây chỉ có đúng một quán ăn thôi mà! Từ bao giờ đồ ăn nhà họ lại thơm đến mức này vậy?!"Đám công nhân khai thác gỗ bắt đầu rì rầm bàn tán, quyết tâm đến giờ cơm trưa phải đi điều tra cho ra lẽ......Doãn Thu Trì đang xào mì và nguyên liệu trong chảo."Tôi nghe nói chủ quán đang tìm một loại gia vị mới đấy!""Không lẽ là cái quán ăn hút máu kia thật à?!""Nếu mà làm ra món ngon thế này thì dù có đắt tôi cũng chịu luôn!"Hôm nay Kỷ Minh Minh đến rừng đã thấy bí ẩn lắm rồi, cứ úp úp mở mở bảo sắp có chuyện "đại cách mạng" xảy ra.Nhưng ai hỏi thì cô lại giữ mồm giữ miệng, úp mở không chịu nói.Doãn Thu Trì rắc gia vị bí truyền vào chảo, mở lửa lớn, bắt đầu xào thật mạnh tay."Mùi càng lúc càng thơm!""Aaaa đói đến phát điên rồi!""Dù có phải trả cả tháng lương tôi cũng phải ăn cho bằng được món này aaa!""Biết đâu không phải đồ ăn đâu? Mọi người từng ngửi thấy món nào thơm đến mức này chưa?!"Mà Kỷ Minh Minh vẫn giữ vẻ thần bí, dù cổ đang nuốt nước miếng "ực ực" không ngừng.Không ít người chú ý đến dáng vẻ của cô, liền hét lên: "Này Kỷ Minh Minh! Chuyện lớn mà cô nói có phải cái này không hả?!"Sắp hết giờ làm rồi, Kỷ Minh Minh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Phải đó! Hàng xóm mới của tôi sắp mở xe bán cơm trưa ở đây! Hôm nay là ngày đầu tiên bán cơm hộp!""Thật không vậy... cơm hộp mà thơm tới mức này á?""Không tin hả?"Kỷ Minh Minh đắc ý thay Doãn Thu Trì: "Đợi mấy người ăn rồi sẽ biết! Tay nghề đỉnh cao luôn đó nha!"Cả đám liền ồ lên phản đối, chủ yếu vì Kỷ Minh Minh vốn nổi tiếng "chém gió không giới hạn".Chưa kể, cô còn nổi tiếng là... vị giác có vấn đề. Thịt cá sống mà đưa cho cô, chưa chắc cô đã không tưởng nhầm là kẹo!Chỉ tiếc là bản thân Kỷ Minh Minh không biết điều đó, nếu có, chắc cô đã phản biện một câu cực mạnh: "Tôi không phải bị liệt vị giác, chỉ là hai mươi năm qua chưa từng ăn món gì ra hồn thôi!""Tôi tin!" Một chàng trai tóc đỏ cất tiếng, "Tôi tới đây làm cũng là vì nghe nói có món ăn ngon!"Cả đám bật cười. Cậu trai tóc đỏ này là nhân viên mới hôm nay, tóc nhuộm đỏ rực, mặt mũi sáng sủa, lông mày rậm mắt to, nhìn đẹp trai, nhưng không giống người chịu được cực khổ.Dù vậy mọi người vẫn rất mong hắn có thể bám trụ lại ở đây. Việc chặt cây chán chết, có người vui vẻ như hắn đến cũng làm tăng thêm không khí tích cực.Hắn chẳng biết gì về công việc này, nhưng nhờ cái "mặt tiền" mà ai cũng sẵn lòng chỉ dẫn."Kỳ An hả?" Kỷ Minh Minh hỏi, "Mấy hôm trước em có ở trước cổng khu ngoài số 3 đúng không?""Chị cũng mua xiên nướng chứ gì!""Chắc chắn rồi, đúng không, đúng không!""Ông chủ nhỏ đó là bạn tôi đó! Chắc chắn là em ấy đang nấu cơm!" Kỷ Minh Minh hớn hở thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không nhận ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của Kỳ An.Doãn Thu Trì hôm đó chỉ nói là sẽ trở lại khu ngoài số 3, đâu có nhắc đến chuyện sẽ tới lâm trường!.....Doãn Thu Trì kẹp phần mì xào đầu tiên vào hộp cơm, rắc thêm vụn thịt khô lên mặt.Cùng lúc đó, đám người của đội khai thác gỗ cũng ùa ra như ong vỡ tổ.Kỷ Minh Minh là người chạy đến đầu tiên!"A a a đúng là em rồi!" Kỷ Minh Minh hét toáng lên, "Mau đưa cho chị một phần!"Cô chẳng buồn nhìn cơm hộp bên trong có gì, cũng không hỏi giá, nhào thẳng đến trước mặt Doãn Thu Trì.May mà xe bán đồ ăn có tấm kính ngăn phía trước!Không thì nước miếng chắc cũng phun vào nồi mất!Doãn Thu Trì chỉ vào bảng giá dán bên hông xe, 50 viên quặng đen một phần, tặng kèm một ly trà mâm xôi, mỗi người chỉ được mua một phần.Quặng đen dễ vụn, dính đầy tay, anh ngại cầm, nên ra hiệu cho cô bỏ vào trong hộp bên cạnh."Trên đó viết gì thế?" Kỷ Minh Minh ngơ ngác hỏi, "Chị đâu có biết chữ!"Doãn Thu Trì: "..."Nền giáo dục cơ bản ở đây đúng là... quá tệ!Kỳ An chen lên trước Kỷ Minh Minh, thò đầu nhìn xem trên xe dán gì.Tay Doãn Thu Trì hơi khựng lại.Là ảo giác sao? Sao anh lại cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ đang nóng lên?Anh tiếp tục gói cơm hộp, nhưng vẫn lén ngẩng đầu liếc ra ngoài một cái.Nổi bật nhất chính là anh chàng tóc đỏ điển trai, đang chăm chú nhìn bảng giá."50 viên quặng đen một phần, tặng kèm một ly trà mâm xôi, mỗi người giới hạn một phần."Anh chàng đẹp trai biết đọc chữ!Đám đông tụ lại quanh xe đồng loạt hít sâu một hơi, cùng nhau lùi lại vài bước.Không phải vì sốc với giá cả đâu, ông chủ nhỏ keo kiệt kia một món còn bán tận mấy trăm viên quặng đen cơ mà.Họ sốc vì cái tên tóc đỏ trông ngốc ngốc kia mà lại biết chữ!Không hổ là người từ nơi khác đến!Doãn Thu Trì lại tưởng họ bị giá dọa lui.Lạ thật? Nghề khai thác gỗ cũng được xem là thu nhập cao rồi mà, ngoài lương cơ bản còn có tiền thưởng theo số cây chặt được nữa!Kỷ Minh Minh là người phản ứng đầu tiên, nhanh nhẹn đếm đúng 50 viên quặng đen, đừng tưởng cô không biết chữ thì sẽ dốt, chứ đếm tiền là nhanh lắm đấy!Doãn Thu Trì đưa một phần cơm hộp ra, cô liền giật lấy, bắt đầu ăn ngấu nghiến.Thơm quá trời!Người ta cực khổ làm việc chẳng phải vì một miếng ăn như này sao?"Cho tôi một phần nữa!"Anh chàng tóc đỏ mở miệng, Doãn Thu Trì ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh lại không nhịn được mà sờ vào sợi dây chuyền trên cổ.Kỳ An hơi khom lưng, một tay chống lên đùi. Từ góc nhìn của Doãn Thu Trì có thể thấy đôi mắt sáng long lanh của hắn, mí mắt rõ ràng, lúc cười còn lộ lúm đồng tiền rất rõ.Doãn Thu Trì vội vàng cúi đầu, nhanh tay đưa cho hắn một phần mì xào.Kỳ An nhận lấy hộp cơm, rồi đi sang một bên bắt đầu ăn.Có hai người bọn họ mở hàng trước, những người khác cũng tranh nhau mua mì xào.Đùa chứ, mì xào mà ngon cỡ này thì ai lại không tranh phần cho được!So với hộp cơm này, mấy món cơm trưa họ mang theo đúng là... rác rưởi!"Khụ khụ khụ!" Kỷ Minh Minh ăn quá nhanh, bị nghẹn, vừa ho sặc sụa vừa vỗ ngực lia lịa.Doãn Thu Trì nghĩ bụng: Đừng để người ta hiểu lầm là do mì của mình có vấn đề chứ!Anh vội vàng rót một ly trà mâm xôi, đổ vào ly của Kỷ Minh Minh.Cô uống ừng ực mấy ngụm liền, cuối cùng cũng đỡ hơn.Cô chén sạch hộp mì xào với tốc độ cực nhanh, giờ thì hai mắt cứ dán chặt vào những phần mì trên tay người khác, ánh mắt quét một vòng như radar. Nhưng mọi người đều cúi đầu húp mì, chẳng ai đoái hoài gì đến cô.Kỷ Minh Minh lại nghĩ đến chiêu xin xỏ lần trước, nhưng đáng tiếc lần này không ai chịu nhường phần cho cô cả.Mỗi người chỉ được mua một phần thôi mà!Nhường rồi là coi như chẳng được ăn gì luôn đấy!Ánh mắt Kỷ Minh Minh đảo quanh một lượt, rồi lại quay về chỗ xe cơm.Ủa? Ở đây dán cái gì vậy? Cô dùng khuỷu tay chọt chọt vào Kỳ An.Kỳ An ngẩng đầu lên: "À... cái đó là phần ăn thử miễn phí."Mắt Kỷ Minh Minh sáng rực lên như đèn pha!Một đĩa rau xào to oành!Nấm béo múp, khoai đất vàng ươm, còn có một loại rau gì đó không biết tên.Nhìn thôi mà đã khiến người ta thèm nhỏ dãi!Kỷ Minh Minh lấy một cây tăm, xiên một miếng khoai đất.Xiên! Xiên! Xiên! – Xiên điên cuồng!Cô xiên thêm cả nấm và trùng, xiên đến khi cây tăm gần đầy rồi mới nhét vào miệng một phát.Aaaa! Cái món "không biết tên" kia có lớp vỏ giòn tan!"Nhai nhai nhai... em nói xem cái này là gì vậy... nhai nhai nhai... mà sao nó lại thơm vậy...""Nhai nhai... em không ăn à?"Kỳ An định nói lại thôi... rồi lại thôi không nói: "Cái này... là trùng trên thân cây thông..."Người ta thường nói: "Lúc ăn món ngon, người bên cạnh có chết cũng coi như là vận may của họ." Kỷ Minh Minh giờ chính là đang ở trạng thái như vậy.Tuy hỏi Kỳ An, nhưng cô hoàn toàn không có ý định ngừng nhai.Càng lúc càng có nhiều người ăn xong lại mon men đến xin ăn thử."Trời ơi, sao thứ này ngon vậy!" Kỷ Minh Minh cảm thán!Tiếc là cô cũng chưa điên tới mức cướp sạch phần thử để ăn một mình.Ăn được hai miếng cô cũng dừng lại, rướn người tới cửa sổ xe bán đồ ăn, hỏi Doãn Thu Trì: "Đây là món mới hả? Ngon lắm luôn đó!""Mai trong cơm hộp có món này không vậy?"Doãn Thu Trì ngẫm nghĩ một chút: "Nếu mọi người phản hồi tốt thì mai sẽ làm món này.""Hay hay hay hay hay quá!" Kỷ Minh Minh múa tay múa chân vui mừng, "Cái vàng vàng giòn giòn trong này là gì thế?"Doãn Thu Trì hơi ngập ngừng, nhưng nghĩ khách hàng có quyền biết nguyên liệu mình ăn là gì, nên vẫn thành thật nói: "Là trùng thông."Kỷ Minh Minh: "...?"Kỷ Minh Minh hóa đá.Nhưng cô chỉ hóa đá vài giây, sau đó nghi ngờ mình nghe nhầm: "Hả? Là cái con trùng mọc trên gốc cây thông á?"Doãn Thu Trì: "Ừm..."Kỷ Minh Minh sốc nặng, rồi lập tức tỉnh lại từ cơn sốc."Á đù, không ngờ cái thứ này lại ngon vậy luôn..."Biết vậy sớm đi hốt tụi nó về ăn sạch rồi!Đối với một người mê ăn mà nói, từ sốc nặng đến yêu thích chỉ cần đúng một miếng!Kỷ Minh Minh còn muốn gắp thêm, tiếc là quay đi quay lại cái dĩa đã sạch trơn từ lúc nào.Mọi người ăn xong mà vẫn lưu luyến chẳng nỡ rời đi, còn quây quanh Doãn Thu Trì để tám chuyện."Ông chủ nấu ngon đỉnh luôn! Học ở đâu vậy!""Ngày mai còn bán không đó? Có bán món mới không?""Bạn tôi nhất quyết không tin! Nó nói thay vì tin có món ăn ngon vậy, thà tin là dị thú thả hương dụ người còn hợp lý hơn!""Há há há! Lần này về nó hối hận muốn chết luôn!""Ước gì có thể mua mang về một phần! Tối vẫn còn thèm mì xào quá!""Tôi chừa lại một nửa rồi này, đem về nhà cho tụi nó ganh tỵ chơi!""Ai cũng chưa ăn đã gì hết trơn! Ông chủ! Ông làm ít quá rồi!""Ông chủ nhỏ thật là... thơm quá... à không, mặt đẹp quá trời!"Doãn Thu Trì: "......"Với lời khen về món ăn, anh đều lịch sự đáp lại. Với những câu hỏi về cơm hộp, anh trả lời từng cái một. Còn với mấy câu tỏ tình nửa đùa nửa thật... thì giả vờ không nghe thấy.Doãn Thu Trì thực sự rất tận hưởng quá trình nấu nướng: canh chuẩn từng nhịp lửa, thêm chính xác từng loại gia vị, rồi chế biến thành món ngon khiến người ta nhớ mãi.Anh cũng thích nghe người khác khen tay nghề của mình.Nhưng mọi người mỗi người nói một câu, ý kiến đủ kiểu. Anh bắt đầu thấy hơi rối, bèn cúi đầu sắp xếp lại bàn làm việc......"Cửa hàng đông khách ngay ngày đầu khai trương, có muốn tuyển thêm người làm không, ông chủ?"Doãn Thu Trì ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán là tên nhóc tóc đỏ kia.Kỳ An cười với cậu, hàm răng trắng sáng lấp ló: "Ông chủ mà tuyển người thì nhớ cân nhắc đến tôi nha!"Kỷ Minh Minh hét lên: "Kỳ An! Sao phản bội nhanh vậy! Hôm nay mới vừa vào đội khai thác gỗ mà!"Cô quay sang nói với Doãn Thu Trì: "Tuyển người thì cũng phải tuyển tôi trước chứ!"Kỳ An vặn lại: "Chị có biết chữ đâu, tuyển chị làm gì!""Hơn nữa, em thấy ông chủ đang thiếu người thu ngân. Em biết tính toán, chọn em là chuẩn bài luôn!"Kỳ An nghiêng đầu, cười nhẹ với Doãn Thu Trì.Doãn Thu Trì vội cúi đầu xuống, tránh ánh mắt hắn.
Bao giờ mới đến giờ tan làm vậy? Tan làm rồi nhất định phải qua đó xem thử, rốt cuộc là món gì mà thơm thế!Tất nhiên Doãn Thu Trì không biết họ đang phải chịu đựng cỡ nào, anh chỉ đang chuyên tâm xào mì.Doãn Thu Trì đổ nước sốt thịt vào chảo, hâm nóng lần hai khiến hương thịt lại càng bốc lên ngào ngạt, làn khói trắng quyện lấy mùi thơm tỏa ra tứ phía."Là thịt hả?""Ở đây chỉ có đúng một quán ăn thôi mà! Từ bao giờ đồ ăn nhà họ lại thơm đến mức này vậy?!"Đám công nhân khai thác gỗ bắt đầu rì rầm bàn tán, quyết tâm đến giờ cơm trưa phải đi điều tra cho ra lẽ......Doãn Thu Trì đang xào mì và nguyên liệu trong chảo."Tôi nghe nói chủ quán đang tìm một loại gia vị mới đấy!""Không lẽ là cái quán ăn hút máu kia thật à?!""Nếu mà làm ra món ngon thế này thì dù có đắt tôi cũng chịu luôn!"Hôm nay Kỷ Minh Minh đến rừng đã thấy bí ẩn lắm rồi, cứ úp úp mở mở bảo sắp có chuyện "đại cách mạng" xảy ra.Nhưng ai hỏi thì cô lại giữ mồm giữ miệng, úp mở không chịu nói.Doãn Thu Trì rắc gia vị bí truyền vào chảo, mở lửa lớn, bắt đầu xào thật mạnh tay."Mùi càng lúc càng thơm!""Aaaa đói đến phát điên rồi!""Dù có phải trả cả tháng lương tôi cũng phải ăn cho bằng được món này aaa!""Biết đâu không phải đồ ăn đâu? Mọi người từng ngửi thấy món nào thơm đến mức này chưa?!"Mà Kỷ Minh Minh vẫn giữ vẻ thần bí, dù cổ đang nuốt nước miếng "ực ực" không ngừng.Không ít người chú ý đến dáng vẻ của cô, liền hét lên: "Này Kỷ Minh Minh! Chuyện lớn mà cô nói có phải cái này không hả?!"Sắp hết giờ làm rồi, Kỷ Minh Minh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Phải đó! Hàng xóm mới của tôi sắp mở xe bán cơm trưa ở đây! Hôm nay là ngày đầu tiên bán cơm hộp!""Thật không vậy... cơm hộp mà thơm tới mức này á?""Không tin hả?"Kỷ Minh Minh đắc ý thay Doãn Thu Trì: "Đợi mấy người ăn rồi sẽ biết! Tay nghề đỉnh cao luôn đó nha!"Cả đám liền ồ lên phản đối, chủ yếu vì Kỷ Minh Minh vốn nổi tiếng "chém gió không giới hạn".Chưa kể, cô còn nổi tiếng là... vị giác có vấn đề. Thịt cá sống mà đưa cho cô, chưa chắc cô đã không tưởng nhầm là kẹo!Chỉ tiếc là bản thân Kỷ Minh Minh không biết điều đó, nếu có, chắc cô đã phản biện một câu cực mạnh: "Tôi không phải bị liệt vị giác, chỉ là hai mươi năm qua chưa từng ăn món gì ra hồn thôi!""Tôi tin!" Một chàng trai tóc đỏ cất tiếng, "Tôi tới đây làm cũng là vì nghe nói có món ăn ngon!"Cả đám bật cười. Cậu trai tóc đỏ này là nhân viên mới hôm nay, tóc nhuộm đỏ rực, mặt mũi sáng sủa, lông mày rậm mắt to, nhìn đẹp trai, nhưng không giống người chịu được cực khổ.Dù vậy mọi người vẫn rất mong hắn có thể bám trụ lại ở đây. Việc chặt cây chán chết, có người vui vẻ như hắn đến cũng làm tăng thêm không khí tích cực.Hắn chẳng biết gì về công việc này, nhưng nhờ cái "mặt tiền" mà ai cũng sẵn lòng chỉ dẫn."Kỳ An hả?" Kỷ Minh Minh hỏi, "Mấy hôm trước em có ở trước cổng khu ngoài số 3 đúng không?""Chị cũng mua xiên nướng chứ gì!""Chắc chắn rồi, đúng không, đúng không!""Ông chủ nhỏ đó là bạn tôi đó! Chắc chắn là em ấy đang nấu cơm!" Kỷ Minh Minh hớn hở thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không nhận ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của Kỳ An.Doãn Thu Trì hôm đó chỉ nói là sẽ trở lại khu ngoài số 3, đâu có nhắc đến chuyện sẽ tới lâm trường!.....Doãn Thu Trì kẹp phần mì xào đầu tiên vào hộp cơm, rắc thêm vụn thịt khô lên mặt.Cùng lúc đó, đám người của đội khai thác gỗ cũng ùa ra như ong vỡ tổ.Kỷ Minh Minh là người chạy đến đầu tiên!"A a a đúng là em rồi!" Kỷ Minh Minh hét toáng lên, "Mau đưa cho chị một phần!"Cô chẳng buồn nhìn cơm hộp bên trong có gì, cũng không hỏi giá, nhào thẳng đến trước mặt Doãn Thu Trì.May mà xe bán đồ ăn có tấm kính ngăn phía trước!Không thì nước miếng chắc cũng phun vào nồi mất!Doãn Thu Trì chỉ vào bảng giá dán bên hông xe, 50 viên quặng đen một phần, tặng kèm một ly trà mâm xôi, mỗi người chỉ được mua một phần.Quặng đen dễ vụn, dính đầy tay, anh ngại cầm, nên ra hiệu cho cô bỏ vào trong hộp bên cạnh."Trên đó viết gì thế?" Kỷ Minh Minh ngơ ngác hỏi, "Chị đâu có biết chữ!"Doãn Thu Trì: "..."Nền giáo dục cơ bản ở đây đúng là... quá tệ!Kỳ An chen lên trước Kỷ Minh Minh, thò đầu nhìn xem trên xe dán gì.Tay Doãn Thu Trì hơi khựng lại.Là ảo giác sao? Sao anh lại cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ đang nóng lên?Anh tiếp tục gói cơm hộp, nhưng vẫn lén ngẩng đầu liếc ra ngoài một cái.Nổi bật nhất chính là anh chàng tóc đỏ điển trai, đang chăm chú nhìn bảng giá."50 viên quặng đen một phần, tặng kèm một ly trà mâm xôi, mỗi người giới hạn một phần."Anh chàng đẹp trai biết đọc chữ!Đám đông tụ lại quanh xe đồng loạt hít sâu một hơi, cùng nhau lùi lại vài bước.Không phải vì sốc với giá cả đâu, ông chủ nhỏ keo kiệt kia một món còn bán tận mấy trăm viên quặng đen cơ mà.Họ sốc vì cái tên tóc đỏ trông ngốc ngốc kia mà lại biết chữ!Không hổ là người từ nơi khác đến!Doãn Thu Trì lại tưởng họ bị giá dọa lui.Lạ thật? Nghề khai thác gỗ cũng được xem là thu nhập cao rồi mà, ngoài lương cơ bản còn có tiền thưởng theo số cây chặt được nữa!Kỷ Minh Minh là người phản ứng đầu tiên, nhanh nhẹn đếm đúng 50 viên quặng đen, đừng tưởng cô không biết chữ thì sẽ dốt, chứ đếm tiền là nhanh lắm đấy!Doãn Thu Trì đưa một phần cơm hộp ra, cô liền giật lấy, bắt đầu ăn ngấu nghiến.Thơm quá trời!Người ta cực khổ làm việc chẳng phải vì một miếng ăn như này sao?"Cho tôi một phần nữa!"Anh chàng tóc đỏ mở miệng, Doãn Thu Trì ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh lại không nhịn được mà sờ vào sợi dây chuyền trên cổ.Kỳ An hơi khom lưng, một tay chống lên đùi. Từ góc nhìn của Doãn Thu Trì có thể thấy đôi mắt sáng long lanh của hắn, mí mắt rõ ràng, lúc cười còn lộ lúm đồng tiền rất rõ.Doãn Thu Trì vội vàng cúi đầu, nhanh tay đưa cho hắn một phần mì xào.Kỳ An nhận lấy hộp cơm, rồi đi sang một bên bắt đầu ăn.Có hai người bọn họ mở hàng trước, những người khác cũng tranh nhau mua mì xào.Đùa chứ, mì xào mà ngon cỡ này thì ai lại không tranh phần cho được!So với hộp cơm này, mấy món cơm trưa họ mang theo đúng là... rác rưởi!"Khụ khụ khụ!" Kỷ Minh Minh ăn quá nhanh, bị nghẹn, vừa ho sặc sụa vừa vỗ ngực lia lịa.Doãn Thu Trì nghĩ bụng: Đừng để người ta hiểu lầm là do mì của mình có vấn đề chứ!Anh vội vàng rót một ly trà mâm xôi, đổ vào ly của Kỷ Minh Minh.Cô uống ừng ực mấy ngụm liền, cuối cùng cũng đỡ hơn.Cô chén sạch hộp mì xào với tốc độ cực nhanh, giờ thì hai mắt cứ dán chặt vào những phần mì trên tay người khác, ánh mắt quét một vòng như radar. Nhưng mọi người đều cúi đầu húp mì, chẳng ai đoái hoài gì đến cô.Kỷ Minh Minh lại nghĩ đến chiêu xin xỏ lần trước, nhưng đáng tiếc lần này không ai chịu nhường phần cho cô cả.Mỗi người chỉ được mua một phần thôi mà!Nhường rồi là coi như chẳng được ăn gì luôn đấy!Ánh mắt Kỷ Minh Minh đảo quanh một lượt, rồi lại quay về chỗ xe cơm.Ủa? Ở đây dán cái gì vậy? Cô dùng khuỷu tay chọt chọt vào Kỳ An.Kỳ An ngẩng đầu lên: "À... cái đó là phần ăn thử miễn phí."Mắt Kỷ Minh Minh sáng rực lên như đèn pha!Một đĩa rau xào to oành!Nấm béo múp, khoai đất vàng ươm, còn có một loại rau gì đó không biết tên.Nhìn thôi mà đã khiến người ta thèm nhỏ dãi!Kỷ Minh Minh lấy một cây tăm, xiên một miếng khoai đất.Xiên! Xiên! Xiên! – Xiên điên cuồng!Cô xiên thêm cả nấm và trùng, xiên đến khi cây tăm gần đầy rồi mới nhét vào miệng một phát.Aaaa! Cái món "không biết tên" kia có lớp vỏ giòn tan!"Nhai nhai nhai... em nói xem cái này là gì vậy... nhai nhai nhai... mà sao nó lại thơm vậy...""Nhai nhai... em không ăn à?"Kỳ An định nói lại thôi... rồi lại thôi không nói: "Cái này... là trùng trên thân cây thông..."Người ta thường nói: "Lúc ăn món ngon, người bên cạnh có chết cũng coi như là vận may của họ." Kỷ Minh Minh giờ chính là đang ở trạng thái như vậy.Tuy hỏi Kỳ An, nhưng cô hoàn toàn không có ý định ngừng nhai.Càng lúc càng có nhiều người ăn xong lại mon men đến xin ăn thử."Trời ơi, sao thứ này ngon vậy!" Kỷ Minh Minh cảm thán!Tiếc là cô cũng chưa điên tới mức cướp sạch phần thử để ăn một mình.Ăn được hai miếng cô cũng dừng lại, rướn người tới cửa sổ xe bán đồ ăn, hỏi Doãn Thu Trì: "Đây là món mới hả? Ngon lắm luôn đó!""Mai trong cơm hộp có món này không vậy?"Doãn Thu Trì ngẫm nghĩ một chút: "Nếu mọi người phản hồi tốt thì mai sẽ làm món này.""Hay hay hay hay hay quá!" Kỷ Minh Minh múa tay múa chân vui mừng, "Cái vàng vàng giòn giòn trong này là gì thế?"Doãn Thu Trì hơi ngập ngừng, nhưng nghĩ khách hàng có quyền biết nguyên liệu mình ăn là gì, nên vẫn thành thật nói: "Là trùng thông."Kỷ Minh Minh: "...?"Kỷ Minh Minh hóa đá.Nhưng cô chỉ hóa đá vài giây, sau đó nghi ngờ mình nghe nhầm: "Hả? Là cái con trùng mọc trên gốc cây thông á?"Doãn Thu Trì: "Ừm..."Kỷ Minh Minh sốc nặng, rồi lập tức tỉnh lại từ cơn sốc."Á đù, không ngờ cái thứ này lại ngon vậy luôn..."Biết vậy sớm đi hốt tụi nó về ăn sạch rồi!Đối với một người mê ăn mà nói, từ sốc nặng đến yêu thích chỉ cần đúng một miếng!Kỷ Minh Minh còn muốn gắp thêm, tiếc là quay đi quay lại cái dĩa đã sạch trơn từ lúc nào.Mọi người ăn xong mà vẫn lưu luyến chẳng nỡ rời đi, còn quây quanh Doãn Thu Trì để tám chuyện."Ông chủ nấu ngon đỉnh luôn! Học ở đâu vậy!""Ngày mai còn bán không đó? Có bán món mới không?""Bạn tôi nhất quyết không tin! Nó nói thay vì tin có món ăn ngon vậy, thà tin là dị thú thả hương dụ người còn hợp lý hơn!""Há há há! Lần này về nó hối hận muốn chết luôn!""Ước gì có thể mua mang về một phần! Tối vẫn còn thèm mì xào quá!""Tôi chừa lại một nửa rồi này, đem về nhà cho tụi nó ganh tỵ chơi!""Ai cũng chưa ăn đã gì hết trơn! Ông chủ! Ông làm ít quá rồi!""Ông chủ nhỏ thật là... thơm quá... à không, mặt đẹp quá trời!"Doãn Thu Trì: "......"Với lời khen về món ăn, anh đều lịch sự đáp lại. Với những câu hỏi về cơm hộp, anh trả lời từng cái một. Còn với mấy câu tỏ tình nửa đùa nửa thật... thì giả vờ không nghe thấy.Doãn Thu Trì thực sự rất tận hưởng quá trình nấu nướng: canh chuẩn từng nhịp lửa, thêm chính xác từng loại gia vị, rồi chế biến thành món ngon khiến người ta nhớ mãi.Anh cũng thích nghe người khác khen tay nghề của mình.Nhưng mọi người mỗi người nói một câu, ý kiến đủ kiểu. Anh bắt đầu thấy hơi rối, bèn cúi đầu sắp xếp lại bàn làm việc......"Cửa hàng đông khách ngay ngày đầu khai trương, có muốn tuyển thêm người làm không, ông chủ?"Doãn Thu Trì ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán là tên nhóc tóc đỏ kia.Kỳ An cười với cậu, hàm răng trắng sáng lấp ló: "Ông chủ mà tuyển người thì nhớ cân nhắc đến tôi nha!"Kỷ Minh Minh hét lên: "Kỳ An! Sao phản bội nhanh vậy! Hôm nay mới vừa vào đội khai thác gỗ mà!"Cô quay sang nói với Doãn Thu Trì: "Tuyển người thì cũng phải tuyển tôi trước chứ!"Kỳ An vặn lại: "Chị có biết chữ đâu, tuyển chị làm gì!""Hơn nữa, em thấy ông chủ đang thiếu người thu ngân. Em biết tính toán, chọn em là chuẩn bài luôn!"Kỳ An nghiêng đầu, cười nhẹ với Doãn Thu Trì.Doãn Thu Trì vội cúi đầu xuống, tránh ánh mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me