TruyenFull.Me

Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh

Edit: Min

Tình hình còn tệ hơn tưởng tượng.

Cảm giác đất rung núi chuyển không phải do nước sông chảy xiết gây ra.

Dưới chân họ, mặt đất đang rung lắc dữ dội!

Một khe nứt khổng lồ bất ngờ mở ra phía trước, nhanh chóng lan rộng về phía hai người. Kỳ An phản ứng cực nhanh, túm lấy Doãn Thu Trì kéo chạy về hướng ngược lại.

Nhưng tốc độ của con người làm sao có thể nhanh bằng tốc độ đứt gãy của mặt đất!

Tiếng đất lở vang lên bên tai như muốn xé toạc màng nhĩ, đồng thời là âm thanh của sự sụp đổ. Đồng tử Doãn Thu Trì co rút, bước chân hụt hẫng—

.....

Lúc tỉnh lại, Doãn Thu Trì thấy mình đang nằm trong một hố sâu, Kỳ An ngồi cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.

Đầu đau nhức, chân cũng đau.

Có lẽ là do ngã trúng đá.

Phía Đông lộ ra một hang núi khổng lồ, nước sông từ trong đó chảy ra, xuôi dòng về phía Tây. Là do sông ngầm ăn mòn quanh năm khiến vách núi sụp đổ sao?

Ngọn núi phía Tây hoàn toàn sập xuống, vách núi dựng đứng như bị rìu bổ dao chém. Hai người đứng dậy từ một tảng đá lớn đỡ được họ khi rơi xuống, Doãn Thu Trì khập khiễng bước tới gần vách đá, cúi xuống nhìn.

Vực mới hình thành sâu hun hút, thung lũng cũ đã bị đất đá vùi lấp hoàn toàn.

Nếu bọn họ còn ở dưới đáy thung lũng, e là đã không còn cơ hội sống sót.

Doãn Thu Trì vẫn còn chút sợ hãi trong lòng.

"Lúc anh chưa tỉnh, tôi đã thử leo lên," Kỳ An nói, "Nhưng đất đá chỗ này quá rời rạc, không chịu nổi sức nặng một người."

"Vậy chẳng phải chúng ta chỉ còn cách đi vào trong hang sao?" Doãn Thu Trì hỏi.

Đi vào hang núi là một lựa chọn cực kỳ mạo hiểm, ai biết bên trong thông đến đâu, dẫn đi đâu?

Nhưng ngoài việc đó ra thì hình như cũng chẳng còn cách nào khác.

Doãn Thu Trì hơi do dự, lấy bản đồ ra, so sánh xem hang núi này có thể thông đến đâu.

"Hang động ở khu ngoài số 3 không hoàn toàn là tự nhiên." Kỳ An chợt lên tiếng, "Tôi từng tới rồi, hang này với cái lần trước chúng ta rơi xuống là thông với nhau."

"Bên trong có không ít lối ra, chúng ta đi trong đó cũng như nhau thôi."

Nhưng trong đó rất khó xác định phương hướng! Doãn Thu Trì nhíu mày, anh vẫn thấy lo lắng.

Nếu không có gì bất ngờ thì hiện giờ họ đã ở rìa bản đồ rồi, đi sâu hơn nữa có thể sẽ chạm tới khu vực hoàn toàn chưa ai từng đặt chân tới.

Kỳ An đã bước vào hang: "Tôi giỏi xác định phương hướng lắm, đi nào!"

Doãn Thu Trì chỉ đành đi theo vào.

.....

Trong hang tối om, có lẽ là do cả quãng đường đều hướng xuống dưới, nên chẳng có chút ánh sáng nào len vào được. Kỳ An dẫn đường, ngoặt trái rẽ phải, đi được một lúc Doãn Thu Trì đã hoàn toàn mất phương hướng.

Những đoạn đường hẹp còn có thể thấy dấu vết bị người ta đục khoét lên vách đá. Nhưng điều đó không khiến Doãn Thu Trì an tâm, ngược lại, anh càng cảm thấy bất an, ở đây, họ có thể sẽ gặp phải người.

Gặp thú thì còn dễ ứng phó, chứ gặp người thì đáng sợ hơn nhiều!

Gặp sập lần hai cũng kinh khủng lắm rồi...

Doãn Thu Trì không hiểu vì sao Kỳ An cứ nhất quyết muốn vào hang.

Lần trước cũng vậy, lần đó con chim lớn bắt họ đi, dường như cũng cố ý ném họ gần hang động. Kỳ An có thể biến thành gấu mèo, vậy lẽ nào con chim đó cũng có thể biến thành người?

Trong lòng Doãn Thu Trì rối bời, nhưng đã đi đến nước này, anh chỉ còn biết đặt niềm tin vào Kỳ An mà thôi.

Lối đi khi rộng khi hẹp, những đoạn hẹp trên vách đá có dấu tích đục đẽo rất rõ, hiển nhiên là hoàn toàn do con người khoét ra, vừa vặn chỉ đủ cho một người đi qua.

"Đây là mỏ bị bỏ hoang." Kỳ An vai rộng, chỉ có thể nghiêng người mới đi được, nhưng như vậy lại tiện cho hắn quay đầu nhìn Doãn Thu Trì nói chuyện, "Không sao đâu."

Mỏ bỏ hoang á? Như thế mới càng dễ xảy ra chuyện chứ còn gì!

.....

Hai người đi được rất lâu, bản đồ đã bị Kỳ An lấy đi từ sớm, hắn cứ đi một đoạn lại dừng lại đối chiếu bản đồ.

"Nếu cậu cũng không tìm được đường thì hay là quay lại theo lối cũ đi..." Doãn Thu Trì lo hắn chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, càng đi càng lạc.

"Sao anh lại nghĩ thế!" Kỳ An ngạc nhiên nhìn cậu, "Tôi nhớ đường rõ lắm mà!"

Doãn Thu Trì: "..."

Kỳ An nhảy từ một tảng đá xuống dưới, ngẩng đầu nhìn cậu đầy mong đợi. Doãn Thu Trì chân vẫn còn đau, lúc nhảy xuống thì chân mềm nhũn...

Kỳ An đỡ lấy anh, hai người đứng sát nhau, hắn ghé sát tai anh nói khẽ: "Tin tôi đi, được không?"

Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Chính là cái cảm giác này! Doãn Thu Trì gào thét trong lòng, cái sự thân mật bất ngờ đến gần trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này! Có người ở vào tình huống này có thể sẽ bị "hiệu ứng cầu treo" đánh lừa cảm xúc, nhưng Doãn Thu Trì luôn cảm thấy Kỳ An có chút thiếu đáng tin, giống kiểu nhóc con chỉ hứng thú được ba phút.

Hắn nói thế thì Doãn Thu Trì sao mà tin cho được!

Nhưng mà, phải thừa nhận rằng ôm cũng khá ấm... va phải người hắn thấy toàn là cơ bắp, mềm mềm.

Doãn Thu Trì ngẩng đầu liếc hắn một cái. Dù dạo này vận động nhiều hơn, nhưng anh cũng không có được cơ thể săn chắc như Kỳ An, chạm vào chỉ toàn xương sườn lấn cấn.

Kỳ An rất nhanh đã buông tay, tiếp tục đi về phía trước, Doãn Thu Trì ở phía sau lại nhìn thêm mấy lần, rồi cũng theo sau.

Trong lòng Doãn Thu Trì tự đánh giá: tuy lời hắn nói không đáng tin lắm, nhưng gương mặt với vóc dáng này vẫn có thể cứu vãn lại đôi chút.

.....

"Phía trước bị chặn rồi." Doãn Thu Trì mặt không cảm xúc nói, "Không phải cậu bảo rõ đường lắm sao?"

Kỳ An gãi đầu: "Tôi cũng đâu ngờ cả chỗ này cũng sập rồi đâu!"

Doãn Thu Trì: "..." Nói cũng có lý đến mức anh không thể phản bác nổi.

"Đào thôi!" Doãn Thu Trì móc ra cái xẻng sắt, đưa cho Kỳ An.

Kỳ An không than vãn một lời, bắt đầu đào bới: "Anh nhìn xem, chỗ đất sạt xuống có tí tẹo, cũng chỉ là lún nhẹ thôi mà!"

Lần sạt lở này chủ yếu xảy ra đúng con đường họ đã đi qua. Nhìn kỹ thì rõ là đoạn này từng sụp từ trước rồi.

"Kỳ lạ ghê? Lần trước tôi đến đây, đất còn chắc lắm mà!" Kỳ An khẳng định chắc nịch, kiểu này không phải do hắn nhớ nhầm đường.

"Lần trước cậu đến là khi nào vậy?" Thấy Kỳ An chắc còn phải đào lâu, Doãn Thu Trì bỏ xe đồ ăn ra, bắt đầu nấu bữa sáng cho hai người.

"Hồi khoảng năm, sáu tuổi gì đó!" Kỳ An nói tỉnh bơ.

Tay Doãn Thu Trì khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chắc cũng hơn chục năm rồi nhỉ?"

"Ừm... hình như cũng lâu thật..." Kỳ An quay sang nhìn anh, "Nhưng mà cũng đâu ai tới đây nữa đâu."

"Ăn sáng đi!" Doãn Thu Trì thở dài bất lực.

"Đào gần xong rồi mà!" Kỳ An vừa nói vừa nhanh chóng buông xẻng, hí hửng chạy lại xe.

.....

Ăn xong, Doãn Thu Trì dọn xe, cũng lấy một cái xẻng chuẩn bị ra phụ đào.

Chẳng biết Kỳ An đã đào thông đến đâu mà một mảng lớn đất đá trộn lẫn nhau bất ngờ đổ sụp xuống, tiếng sạt lở lại vang lên.

Lần này đổi lại là Doãn Thu Trì kéo Kỳ An lại.

Nhưng vụ sập lớn mà anh lo lắng không xảy ra, chỉ có một mảng đất nhỏ mà Kỳ An đang đào bị trượt xuống.

.....

Đợi đến khi mặt đất ổn định, không còn tiếng đá vụn lăn xuống nữa, Doãn Thu Trì mới buông tay hắn ra.

Hai người quay lại nhìn, phía dưới hóa ra là một hố lớn hơn nữa.

Kỳ An đứng sững người tại chỗ.

"Đường vẫn bị cắt à?" Doãn Thu Trì cũng bước lên, định an ủi vài câu, "Nếu đường bị cắt, chúng ta quay lại lối cũ cũng được mà."

Thế nhưng, khi anh nhìn kỹ dưới ánh lửa yếu ớt, cũng sững người không nói nên lời —

Trong hố sâu dày đặc... toàn bộ đều là quặng tinh!

Doãn Thu Trì hít một hơi thật sâu: "Đây là... một mỏ quặng chưa bị phát hiện sao?"

Kỳ An đã bắt đầu trèo xuống, ánh sáng từ hắn di chuyển giúp Doãn Thu Trì nhìn rõ toàn bộ mỏ quặng phía dưới!

Trong hang đầy những khối quặng trong suốt hình lập phương, khiến Doãn Thu Trì ngỡ ngàng đến mức không thốt nổi nên lời.

Kỳ An đã bắt đầu đào quặng: "Anh cũng đào đi! Có mấy quặng này thì muốn đổi cái gì mà chẳng được!"

"...." Doãn Thu Trì đỡ trán, "Mấy cái quặng này... bọn mình có nên tự tiện đào không vậy?"

"Chỉ đào chút xíu sẽ không làm sập được đâu!" Kỳ An vẫn mải mê làm việc, "Đừng lo!"

Doãn Thu Trì: "..." Anh đâu có lo cái đó!

"Ý tôi là — mấy cái quặng này có chủ không?" Doãn Thu Trì nói thẳng ra luôn, "Chỗ này chắc thuộc quyền quản lý của trưởng căn cứ rồi nhỉ?"

Dù cậu không rõ lắm về hệ thống pháp luật ở thế giới này, nhưng đến cả săn trộm còn bị quản, thì trộm tài nguyên khoáng sản chắc chắn là tội lớn hơn nhiều rồi?

"Hả?" Kỳ An nghe nhắc đến trưởng căn cứ thì tay khựng lại, quay sang nhìn Doãn Thu Trì, "Ai biết được chứ."

Nói xong câu đó, hắn lại cúi đầu tiếp tục đào: "Chắc chắn sẽ không có ai bắt bọn mình đâu!"

"Vấn đề là có bị bắt hay không à?" Doãn Thu Trì thật không ngờ Kỳ An lại nói như vậy, "Hay là tôi trả lương cậu ít quá?"

Hai người bọn họ đâu có thiếu ăn thiếu mặc, có cần phải đi đào trộm quặng của người khác không chứ?

"Không có đâu!" Kỳ An cũng không ngờ Doãn Thu Trì lại nghĩ thế, "Tại trưởng căn cứ xấu lắm, tôi chỉ muốn đào
quặng của ông ta thôi!"

"Nếu căn cứ mà phát hiện ra, mấy quặng này kiểu gì cũng bị đem ra làm việc xấu!" Kỳ An giải thích thêm vài câu, "Mình đào được bao nhiêu, thì căn cứ mất bấy nhiêu, thế là mấy việc xấu cũng làm ít đi!"

Doãn Thu Trì: "......"

"Căn cứ tệ lắm à?" Doãn Thu Trì hỏi.

Kỳ An nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Căn cứ thì cũng tàm tạm, chủ yếu là do người căn cứ trưởng hiện giờ quá tệ!"

Doãn Thu Trì đúng thật là không hiểu mấy chuyện này.

Thấy anh không có phản ứng gì, Kỳ An tiếp tục thuyết phục: "Mau đào đi! Chọn cái to mà đào ấy!"

Doãn Thu Trì: "......"

Cuối cùng anh cũng không ngăn nổi sự hăng hái của Kỳ An.

"Anh nhìn xem! Ở đây còn có cả thứ này nữa cơ!" Kỳ An hào hứng khoe với Doãn Thu Trì, "Quặng lam tinh!"

"Cái này chắc phải giá trị gấp mấy ngàn lần quặng tinh thường ấy nhỉ!" Hắn vui vẻ dúi quặng lam tinh vào tay Doãn Thu Trì, "Sao anh không đào gì hết vậy!"

"Này! Không phải anh tính ra ngoài rồi quay lại tố cáo tôi đó chứ!" Hắn làm ra vẻ mặt kinh ngạc lố bịch, "Mau nhận tang vật đi! Tôi muốn biến anh thành đồng phạm của tôi!"

Tuy Doãn Thu Trì không tán thành hành vi này, nhưng cũng không đời nào đi tố cáo bạn mình.

Anh đứng bên cạnh quan sát thêm một lúc, đang định bỏ xe đồ ăn ra rồi về xe nghỉ ngơi, thì nghe thấy Kỳ An lên tiếng.

"Thôi kệ, anh cứ không đào thế này, tôi thấy lỗ quá!" Hắn nghiến răng hạ quyết tâm, "Tôi nói cho anh một bí mật!"

"Hả?"

"Tôi rời căn cứ là để điều tra tội trạng của tên trưởng căn cứ đấy!" Kỳ An cảm thấy lời thú nhận này của mình cực kỳ ngầu, cực kỳ sâu sắc, toát lên khí chất cao nhân ẩn dật, "Nếu không có gì bất ngờ, trưởng căn cứ chẳng sống được bao lâu nữa đâu."

Lần này, Doãn Thu Trì thực sự sững sờ, Kỳ An lần đầu tiên thấy biểu cảm của anh thay đổi lớn đến vậy, cảm thấy lần này mình diễn cực kỳ thành công.

Nhưng điều Doãn Thu Trì nghĩ lại là: Thế lực nào lại đi cử một đứa nhóc ranh thế này đi điều tra một trưởng căn cứ? Đúng là thiếu tin cậy quá đi mất!

"Không phải cậu bị tổ chức nào kỳ quái lừa rồi đấy chứ......" Doãn Thu Trì thực lòng thấy lời hắn nói quá phi lý, nhưng Kỳ An lại là người thật thà, chắc chắn không bịa chuyện chỉ vì mấy viên quặng.

Vậy chỉ còn một khả năng....... bị người ta lợi dụng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me