TruyenFull.Me

Ta Giai Gnz48 De Toi Noi Yeu Em Them Lan Nua

Viên nhất kỳ và trương quỳnh dư ghi hình xong liền lập tức trở về khách sạn.

Lúc đường lỵ giai bị thương tuy rằng lo lắng nhưng cũng không thể thiếu chuyên nghiệp tới mức bỏ chương trình chạy đi hết.

Viên nhất kỳ chạy tới trước phòng của đường lỵ giai gõ cửa, một hồi lâu vẫn không nhận được phản hồi trong lòng vô cùng lo lắng.

- hay là gọi cho liga thử đi!

Trương quỳnh dư đứng bên cạnh đề xuất, ý này cũng không tồi, viên nhất kỳ gật đầu vừa mở máy định gọi cho đường lỵ giai thì cánh cửa đã mở ra.

- là hai người à? Có chuyện gì sao?

Tả tịnh viện nhìn bọn họ lên tiếng.

- liga đâu? Vết thương thế nào? Chị tới xem chị ấy một chút!

Trương Quỳnh dư muốn nhìn vào bên trong nhưng lại bị tả tịnh viện che mất.

- chị ta vừa ngủ rồi, vết thương không quá nghiêm trọng, không cần lo.

- ồ, nhưng mà mắt của em làm sao vậy? Sao lại đỏ như vậy? Em khóc sao?

Tả tịnh viện vừa dứt lời trương quỳnh dư đã vì gương mặt của cô mà hỏi tiếp.

- tránh ra, chị phải vào trong xem thử!

Trương quỳnh dư không để tả tịnh viện trả lời đã đẩy cô qua một bên đi vào trong.

Viên nhất kỳ nhìn tả tịnh viện rồi lại kéo tay cô thì thầm.

- làm sao vậy? Mắt đỏ như vậy hẳn là khóc lâu lắm nhỉ?

- đừng có đoán bừa, là bụi bay vào mắt thôi!

- có quỷ mới tin!

Viên nhất kỳ xì một tiếng khinh bỉ rồi cũng bước vào trong phòng.

Chỉ là ngay sau đó liền giống như người đi trước, cùng trương quỳnh dư đứng ngớ người nhìn đường lỵ giai đang ngồi ăn bún ốc.

- hi.

Đường lỵ giai không biết nên xử lý tình huống này thế nào, chỉ là im lặng thì có chút kì quái nên chỉ có thể giơ tay chào một tiếng.

- sao em nói chị ấy ngủ rồi?

Trương quỳnh dư quay mặt ra sau nhìn tả tịnh viện hỏi.

- chắc là mới thức.

Mà tả tịnh viện lại rất thản nhiên đi tới chiếc ghế bên cạnh đường lỵ giai ngồi xuống.

Viên nhất kỳ không dám tin vào mắt mình, tả tịnh viện vậy mà lại dám ngồi bên cạnh đường lỵ giai?

Gần như vậy?

- ngồi đi.

Đường lỵ giai chỉ tay lên giường, dù sao cũng không còn chỗ nào ngồi được.

- vết thương của chị sao rồi?

Trương quỳnh dư vừa ngồi xuống đã trực tiếp hỏi.

- không sao, vết thương ngoài da thôi!

- không đi bệnh viện sao?

Viên nhất kỳ cũng lên tiếng.

- không sao mà, lúc nãy tả tả giúp chị thoa thuốc rồi, không có vấn đề!

Đường lỵ giai vừa dứt lời viên nhất kỳ cùng trương quỳnh dư liền giống như từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn mù mịch.

Từ khi bước vào căn phòng này liền cảm thấy rất kì quái nhưng lại không thể lý giải được.

- hay là em đổi phòng với tả tả, để em chăm sóc chị!

Trương Quỳnh dư tạm gác lại tò mò mà đề nghị.

Đường lỵ giai nghe xong liền nhìn qua tả tịnh viện sau đó ôm lấy tay đối phương.

- có muốn đổi phòng không?

Đường lỵ giai ở bên cạnh tả tịnh viện nhẹ nhàng lên tiếng.

Người bên cạnh cũng mỉm cười quay sang.

- chị nghĩ sao?

- không biết~

Viên nhất kỳ và trương quỳnh dư bị một màn đối đáp trước mắt làm cho hoàn toàn gục ngã.

Tại sao chỉ đi ghi hình vài tiếng lại như biến thành người tối cổ cái gì cũng không biết.

- hai người.. đây là ý gì?

Viên nhất kỳ lấy hết can đảm lên tiếng hỏi.

- đang tìm hiểu.

Tả tịnh viện nghe xong cũng rất tự nhiên, tựa người vào vai đường lỵ giai rồi đáp.

- đang tìm hiểu? Không phải yêu đương sao?

Đường lỵ giai đẩy tả tịnh viện ra nhíu mày hỏi.

- còn phải xem thái độ của chị thế nào đã.

Tả tịnh viện cong môi đáp, chính là muốn cợt nhã đường lỵ giai.

- thái độ? tả tịnh viện em lại muốn giở trò sao?

Đường lỵ giai nghe xong liền xù lông hỏi lại.

- không có, nhưng cũng không thể dễ dãi như vậy được.

- hai người phục hôn rồi à?

Trương quỳnh dư cảm thấy bản thân đang rất tỉnh táo, không có chút gì giống đang mơ, nhưng cảnh tượng trước mắt lại có chút không chân thực.

Đường lỵ giai nắm lấy tay tả tịnh viện giơ lên rồi ngọt ngào quang tuyên.

- làm gì có phục hôn, trước đây là bản nháp, chúng tôi đã xé đi rồi bây giờ bắt đâu lại!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me