TruyenFull.Me

Ta Khong Phai Hi Than Tam Cuu Am Vuc 35 233


Tiếng nổ vang trời vang vọng khắp trang viên, từ xa, Sở Mục Vân đứng ở rìa dư ba, áo khoác lông nỉ lay động theo gió cuốn.

Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vầng mặt trời đỏ lơ lửng giữa không trung, hồi lâu mới hoàn hồn lại, trong mắt vẫn còn sót lại sự chấn kinh… Vừa rồi người mặc áo đỏ cắn vỡ Hồn Châu, đến cả anh cũng cảm thấy khó tin. Dù khuôn mặt kia không giống Trần Linh, nhưng chắc chắn đó vẫn là Trần Linh.

Tên nhóc này lại phát điên cái gì nữa đây?

Sở Mục Vân đẩy kính, ánh mắt nghiêm trọng chưa từng có, nhìn về phía chiến trường.

"…Dám thật sự thả thứ kia ra, lần này nguy rồi..."

Đây là lần đầu tiên Sở Mục Vân tận mắt chứng kiến một Tai ương cấp diệt thế. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tai ương này dường như chưa ở trạng thái toàn lực, mới chỉ thể hiện ra khoảng cấp năm... Có lẽ Trần Linh vẫn đang áp chế nó? Cậu ấy chưa chết hoàn toàn?

Hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Sở Mục Vân, đúng lúc đó, một tiếng nổ trời long đất lấn át tất cả, cắt ngang mạch suy tư.

《Kỳ vọng khán giả -1》

《Hiện tại : 15%》

Vầng mặt trời đỏ lơ lửng giữa không trung đột ngột gia tăng khí tức, vô số xúc tu bằng giấy đỏ cuồn cuộn kéo dài ra, từ dạng tia sáng chuyển thành mây đỏ dày đặc che phủ bầu trời, bao trùm toàn bộ thương hội Quần Tinh!

Trong khi đó, đám người giấy bay lên trời trông nhỏ bé thấy rõ, như ruồi muỗi lạc lối giữa tầng mây, bị vô số xúc tu đỏ rậm rạp đan xen cuốn lấy. Chúng hoàn toàn mất đi không gian trốn thoát, từng xúc tu cuốn lấy thân thể chúng, kéo vào trong mây đỏ.

Dù Giấy ngẫu sư cố gắng điều khiển, cũng không cách nào thoát khỏi!

Bị mây đỏ hút vào, thân thể người giấy từ ba chiều dần biến thành hai chiều, bị in chặt vào bề mặt mặt trời đỏ như một bức tranh nguệch ngoạc bằng bút sáp.

Phụt!

Giấy ngẫu sư sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu, thân hình loạng choạng sắp ngã.

Lúc này, ông đã hoàn toàn mất liên kết với người giấy. Ông ta hoảng sợ nhìn vầng mây đỏ đang không ngừng chuyển động, đôi mắt ngập tràn không thể tin nổi:

"Không thể nào… Vừa nãy nó vẫn còn ở cấp năm giống ta, sao đột ngột lại chạm tới ngưỡng cấp sáu?!"

Một Tai ương có thể đột phá cấp độ trong phút chốc?

Tăng tiến như thế này quá mức kinh khủng. Nếu thật sự là vậy… giới hạn của nó ở đâu?

Vầng mặt trời giấy nâng theo mây đỏ nhẹ dịch chuyển, đi đến đâu, xúc tu liền bao phủ đến đó. Những bức tường vốn kiên cố cũng như biến thành tường giấy yếu ớt, bị bóp nát chỉ trong vài giây.

Tai ương ấy như một thiên tai di động. Nơi nó đi qua, mọi sinh linh đều bị xuyên thủng, mọi kiến trúc đều hóa thành bình địa. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn phân nửa thương hội Quần Tinh đã bị phá hủy!

Ngay cả Sở Mục Vân cũng không dám đối đầu trực diện, đành nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường giữa cơn bão xúc tu giấy đỏ.

“Cái tên Bồ Thuật vô dụng kia lại chạy rồi… Giờ đánh cái gì nữa?!”

Giấy ngẫu sư nhìn mây đỏ lao thẳng về phía mình, tay cầm giấy đao đẫm mồ hôi. Đã lâu lắm rồi ông chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế. Dù cùng ở cấp năm, nhưng con quái vật giấy đỏ kia đã hoàn toàn áp đảo về sức mạnh.

Đầu óc Giấy ngẫu sư xoay nhanh như chớp, sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn từ bỏ giao chiến, quay đầu bỏ chạy thẳng một mạch.

Ở thương hội Quần Tinh, ai muốn liều thì cứ liều, còn ông ta chỉ là người làm thuê, nhận tiền làm việc. Nếu thật sự phải bỏ mạng ở cái nơi quỷ quái này, thì đúng là lỗ nặng đến cực điểm. Ngay cả Bồ Thuật còn tháo chạy rồi, ông dựa vào cái gì mà không chạy?

Giấy ngẫu sư lập tức chuyển thân, tốc độ cực nhanh, dưới chân giẫm lên một tấm giấy, hóa thành một luồng lưu quang bay thẳng ra ngoài thương hội Quần Tinh.

Nhưng đúng lúc đó, dị biến lại xảy ra!

《Kỳ vọng khán giả: -1》

《Hiện tại : 14%

Một luồng hơi lạnh băng giá thấu xương trong nháy mắt quét qua toàn bộ thương hội. Giấy ngẫu sư vừa bay được vài trăm mét, đột nhiên cảm thấy có gì đó, đồng tử ông ta co rút mạnh!

Đó là khí tức cấp năm.

Ông kinh hoàng quay đầu lại, chỉ thấy bên trong tầng tầng lớp lớp mây đỏ, ở trung tâm của vầng mặt trời giấy, đột ngột rạn nứt một khe hở tinh mịn, rồi khe hở ấy dần lan rộng sang hai bên.

Từ xa nhìn lại, khe hở ấy như một con ngươi tái nhợt đang từ từ mở ra từ chính giữa mặt trời...

...

Rơi xuống.

Rơi xuống...

Như thể đang rơi vào vực sâu không đáy, một thân ảnh mặc hí bào đỏ chót, hai mắt nhắm chặt, từ trên cao rơi thẳng xuống như một thiên thạch.

Vô số tiếng thì thầm văng vẳng bên tai cậu, đó là từng gương mặt linh hồn đang giãy giụa rên rỉ, dường như đang đau đớn van cầu điều gì...

Xung quanh vực sâu, những con ngươi sáng rực như sao tinh hồng dần hiện lên.

Số lượng những con ngươi ấy vô cùng lớn, thậm chí còn nhiều hơn cả những gương mặt linh hồn lượn quanh người áo đỏ. Khi bị chúng đồng loạt nhìn chằm chằm, đám linh hồn ấy như phát điên, gào khóc thảm thiết, tiếng van cầu xuyên thẳng vào màng nhĩ người áo đỏ.

Người áo đỏ cau mày càng lúc càng chặt, như thể đang chìm trong một cơn ác mộng. Đôi mắt của cậu khẽ rung lên theo nhịp co giật của lớp da quanh mi, rồi đột nhiên mở bừng ra!

Phù phù!

Ngay khoảnh khắc cậu mở mắt, một nhà hát bên cạnh bất ngờ phác họa thành hình trong không trung. Cậu rơi mạnh xuống sàn sân khấu, phát ra một tiếng trầm đục vang vọng.

Người áo đỏ chật vật chống tay đứng dậy, đôi mắt hiện rõ vẻ mơ hồ. Ánh mắt cậu quét qua những dãy ghế trống dưới khán đài, hơi sững người, rồi mới dần lấy lại tỉnh táo.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên phía trước, nơi hàng loạt gương mặt linh hồn như sóng dữ trào ra từ sân khấu. Đây là lần đầu tiên có vật thể từ thế giới bên ngoài xuất hiện trong nhà hát. Cùng lúc, toàn bộ những “khán giả” còn lại trên khán đài, đồng loạt hiện rõ vẻ giận dữ trong đôi mắt đỏ rực.

Chúng đứng dậy, đồng loạt nhìn chằm chằm vào người áo đỏ trên sân khấu, giơ tay lên cao, như muốn xuyên không vươn tới bắt lấy cậu…

"Tìm kiếm ký ức vỡ vụn... Đây là cơ hội duy nhất của mình."

Trong ánh mắt người áo đỏ hiện lên tia quyết tuyệt. Không hề do dự, cậu dang rộng hai tay, nghênh đón thác lũ linh hồn tràn tới.

Ngay khoảnh khắc thân thể bị dòng linh hồn nhấn chìm, cảnh vật xung quanh đột ngột biến mất hoàn toàn.

Thay vào đó, là từng mảnh ký ức vỡ vụn quay ngược như phim tua nhanh, xoay cuồng xung quanh người áo đỏ như một cơn lốc, rồi không ngừng kéo dài vào tận đáy một cái hố đen sâu thẳm, thần bí không đáy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me