Ta Khong Phai Hi Than Tam Cuu Am Vuc 35 233
Không biết đã qua bao lâu, Trần Linh cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu lạnh lùng mở miệng:“Hàn trưởng quan, nếu như anh hỏi xong rồi… Mời ra khỏi nhà tôi.”Hàn Mông không đáp lại. Hắn lặng lẽ đứng dậy, đi về phía cửa.Khi hắn mở cửa lớn, những bông tuyết tan tác bay vào phòng, chiếc áo khoác đen bốn túi khẽ lay động theo gió. Hắn dừng chân trong giây lát, ngoái đầu nhìn Trần Linh:“Bất kể cậu có tin hay không, tôi vẫn luôn làm tròn bổn phận của mình… Nếu cậu thật sự cảm thấy thế giới này thiếu công lý, vậy thì chính cậu hãy trở thành công lý ấy đi.”“Cậu đã đứng đầu kỳ võ thí dành cho dự bị chấp pháp, giờ đã là người chấp pháp chính thức. Ngày mai có thể đến tổng bộ làm thủ tục báo danh.”“Còn nữa…”“Tư cách vào Cổ Tàng Binh Đạo, cũng thuộc về cậu.”Nói xong, hắn xoay người bước vào màn tuyết lớn. Chiếc áo khoác đen dần dần biến mất nơi cuối con đường phủ trắng.Ánh mắt Trần Linh quét qua căn phòng trống rỗng, nét mặt phức tạp… Đợi đến khi Hàn Mông đã đi xa, cậu cũng rời khỏi nhà, đi về phía sau núi.…Nghĩa địa.Trần Linh xách theo chiếc hộp bánh gato còn chưa được cắt, lặng lẽ ngồi xuống nền tuyết.“A Yến, anh tới rồi.” Cậu nhìn vào cái hố đất lồi lõm chính mình đào lên, nhẹ nhàng cất tiếng.Những bông tuyết mịn phủ lên mái tóc thiếu niên, như thể bạc đầu. Trần Linh lấy từng cây nến trên bánh gato xuống, cắm chúng vào trong tuyết:“Trước đó em đã ước rồi, nến thì không cần thắp nữa… Anh mở bánh gato cho em.”Cậu lấy con dao nhựa trong hộp ra, từ tốn cắt bánh thành hai phần. Một nửa được cẩn thận đặt xuống cái hố nhỏ, phần còn lại thì cậu giữ lại.Gió lạnh cuốn theo tuyết phủ lên mặt bánh, Trần Linh cắn một miếng, chẳng rõ là bơ hay đá lạnh vụn tan trong miệng.Vừa nhai nuốt, cậu vừa thì thầm mơ hồ:“A Yến, em biết không…”“Thế giới này đúng là xấu xa đến mức không tưởng… Cái bánh gato dở tệ thế này mà cũng đòi tận hai trăm đồng, ở thế giới cũ, hai trăm còn mua được cái to gấp đôi, ngon hơn nhiều.”“Nếu có cơ hội, anh thật muốn đưa em trở về. Dù anh cũng chỉ là một thằng xã súc thôi, nhưng ít nhất cũng kiếm được đủ để em sống yên ổn.”“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu em được trở về cùng anh, chắc chắn sẽ sống tốt hơn anh nhiều… Em đẹp trai thế kia, hát hí khúc lại hay, chỉ cần làm vlog hay kênh video ngắn là có thể có vài trăm ngàn đến cả triệu fan, thoải mái làm ‘trai đẹp quốc dân’ luôn ấy.”Mặt Trần Linh bị gió lạnh thổi đỏ bừng lên, đông cứng lại. Cậu cắn mạnh mấy miếng bánh gato, ánh mắt dõi lên bầu trời.“Nhưng mà… nơi này cũng có điểm tốt.”“Cực quang ở đây rất đẹp, bất kể là ban ngày hay ban đêm.”“Nhưng mà đẹp thì có ích gì chứ?”“Chỉ cần sống thôi… cũng đã kiệt sức rồi…”“Con đường em chỉ cho anh, nghe thì ngầu thật đấy… nhưng dường như, nó đang khiến anh dần rối loạn tâm trí… Đây chính là cái mà em gọi là ‘long đong’ sao?”“Hàn Mông bảo anh gia nhập người chấp pháp, nhưng ‘Tai ương diệt thế’ trên người anh lại như một quả bom hẹn giờ—chỉ cần bộc phát, lập tức sẽ trở thành mục tiêu bị tiêu diệt… Nhìn theo cách đó thì, anh bước vào cái xã kia, rốt cuộc là một bước đi đúng đắn, hay là sai lầm ngay từ đầu?”“So với việc để bọn họ phát hiện rồi bắt anh, chẳng bằng ngay từ đầu đã đứng về phía đối lập?”“A Yến… con đường phía sau, anh nên đi như thế nào đây?”Trần Linh thì thầm với hố đất trước mặt, như thể đang trò chuyện với em trai.Cạch—Đúng lúc ấy, có một vật từ túi áo cậu trượt ra, rơi xuống đống tuyết.Trần Linh cúi xuống nhặt lên. Là khối kim loại màu bạc mà Sở Mục Vân đã từng đưa cho cậu trước đó. Trong cái lạnh buốt của tuyết rơi và gió rét, món đồ ấy cũng lạnh đến thấu xương.Cậu nhớ lời Sở Mục Vân từng nói—thông qua vật này, có thể hiểu rõ hơn về thế giới của bọn họ…Nhưng rốt cuộc, thứ này dùng như thế nào?Trần Linh cầm khối kim loại lật qua lật lại, nghiên cứu hồi lâu. Cuối cùng, ngón tay cậu khẽ đẩy một cái, nắp trượt màu bạc lập tức tách ra khỏi thân chính, để lộ một đoạn kim loại nhỏ hình khối, bên trên còn có những lỗ tròn nhỏ—nhìn thế nào cũng giống như một tiêu chuẩn kết nối nào đó…“USB?!”Trần Linh kinh ngạc nhìn vật nhỏ trong tay, trong lòng tràn ngập bối rối.Từ khi bước vào thế giới này, cậu vẫn luôn cho rằng trình độ khoa học kỹ thuật nơi đây chỉ dừng lại ở giai đoạn trước thời Dân Quốc: đèn dầu, xe kéo, muối xát làm tan tuyết, súng ngắn kiểu cũ… Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy cái USB này—Trần Linh như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng.Thứ này… thật sự nên xuất hiện ở cái thế giới kia sao?Thế giới này lấy đâu ra máy tính?Không có máy tính, vậy cái USB này cắm vào đâu?Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác lướt qua đầu Trần Linh. Như bị ai xui khiến, cậu cắm đại chiếc USB vào lớp tuyết dày dưới chân…Ngay khoảnh khắc tiếp theo—trên mặt tuyết bỗng hiện lên một dãy mã màu xanh lá cây, tự động mã hóa và chạy liên tục![ Số hiệu: 129439
Đang đọc dữ liệu…
Đọc hoàn tất. ]
Hai mắt Trần Linh khẽ đảo… rồi ngất xỉu tại chỗ.“Hoa ——”Tiếng nước xối ào ào vang vọng bên tai.
Trần Linh đột ngột mở bừng mắt, như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng. Lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.Không biết từ lúc nào, cậu đã rời khỏi bãi tha ma, đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, sạch sẽ. Âm thanh nước xả bồn cầu dần biến mất, thay vào đó là tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.“Anh bạn, xong chưa đấy? Tôi chịu hết nổi rồi!!”Trần Linh hoảng hốt định thần lại, ánh mắt đảo qua khắp nơi…“...Nhà vệ sinh?”Cậu sững sờ nhìn quanh.Không phải là cái nhà xí cũ nát ở Hàn Sương phố kia, mà là một nhà vệ sinh hiện đại, sạch bóng, sáng loáng. Từ đèn cảm ứng trên trần đến bồn cầu “TOTO” sau lưng—tất cả đều khiến Trần Linh cảm thấy vô cùng… thân thuộc.“Chẳng lẽ… mình đã xuyên trở về?!”Trong mắt Trần Linh tràn đầy hoang mang.“Anh à, mặc quần nhanh lên giùm cái, không thì tôi tè luôn tại chỗ bây giờ!!”—Giọng người đàn ông ngoài cửa đầy lo lắng.Trần Linh vội vàng mở cửa nhà vệ sinh, bên ngoài là một anh chàng mặc áo polo lập tức mừng rỡ lao vào, đóng cửa đánh rầm một cái, ngay sau đó là tiếng thở phào… và một tràng rên rỉ đầy nhẹ nhõm.Trần Linh thì vẫn đứng đó, nhìn quanh đầy nghi hoặc, rồi theo bản năng bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một bảng hiệu có chữ: “HỈ TRÀ”.Bên cạnh “Hỉ Trà”, còn có KFC, Cơm văn phòng, Chu Hắc Vịt, và cả quán bánh sủi cảo của một bà cô lớn tuổi…Nhìn những thương hiệu quen thuộc đó, cùng dòng người tấp nập đi lại trong trung tâm thương mại, đồng tử Trần Linh co lại—cậu như vừa sực nhớ ra điều gì đó, lập tức lao đi như điên, chen qua đám đông, chạy thẳng về phía cửa ra vào, mặc kệ ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh!Khi tận mắt nhìn thấy những tòa cao ốc chọc trời trong đầu Trần Linh chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:Cậu thật sự đã trở về.“Mình… Mình vừa mơ sao?” Trần Linh ôm đầu, lẩm bẩm, “Không đúng… nếu là mơ, tại sao khi tỉnh lại lại đang ở trong nhà vệ sinh?”“Vừa nãy mình còn ở nghĩa địa… đang nói chuyện với A Yến… Sau đó… cắm USB vào trong tuyết…”“Chẳng lẽ là… cái USB đó?!”Đúng lúc Trần Linh đang lẩm bẩm một mình, màn hình LED khổng lồ phía trên tòa cao ốc đối diện bỗng chớp sáng—chạy dòng chữ tin tức khẩn cấp:[ “Tin nóng: Vừa nhận được thông báo khẩn cấp—”“Vào lúc 9 giờ sáng nay, một thiên thạch màu đỏ đã sượt qua Trái Đất. Cùng thời điểm đó, hàng loạt khu vực trên toàn quốc ghi nhận các trận địa chấn nhỏ.”“Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, hơn một trăm tòa công trình sập đổ, bao gồm khách sạn Meikon, sân vận động Giang Khẩu, và Nhà hát lớn Kinh Thành…” “Theo thống kê sơ bộ hiện tại, số người thiệt mạng đã vượt quá hai ngàn người…” ]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me