TruyenFull.Me

Ta Nuoi Lon Ma Long Bao Nguoc Xuyen Thu

Khương Dạng Vũ không ngờ mình lại có thể gặp lại Phù Quang, có lẽ Huyền Quang cũng vậy. Bởi vậy, ngay khi nhìn thấy hắn, cả hai đều sững sờ.

Phù Quang hỏi: "Sao hai người không nói gì vậy?"

Dù trong lòng Khương Dạng Vũ cũng có vài phần hảo cảm với Phù Quang, bởi dù sao hắn cũng là Huyền Quang, mang theo vài nét tương đồng với y. Nhưng dù có giống nhau đến đâu, hiện tại bọn họ vẫn là hai cá thể độc lập, hơn nữa Phù Quang còn là ma giới chi chủ, vẫn nên giữ một khoảng cách thích hợp thì hơn.

Khương Dạng Vũ mở lời trước: "Ngươi đang sử dụng thuật khôi lỗi ư?"

Phù Quang gật đầu, khẽ cười: "Không mời ta vào ngồi một lát sao?"

Khương Dạng Vũ vội nói: "Mời vào, đừng khách sáo."

Vừa bước vào trong, Phù Quang đã hỏi: "Tiểu Bảo đâu?"

Khương Dạng Vũ bất giác thở dài: "À, chắc lại chạy đến chỗ Đoạn sư bá rồi."

Từ ngày Tiểu Bảo chào đời, lại thêm hai mươi năm trôi qua. Nhưng bé vẫn giữ dáng vẻ của một hài đồng tám tuổi. Khi bị các sư huynh đệ thắc mắc, Khương Dạng Vũ chỉ có thể viện cớ rằng tuổi thơ của long tộc kéo dài hơn loài người để qua loa cho qua chuyện.

Sự thật là Tiểu Bảo đã đột phá Nguyên Anh kỳ từ lâu, hoàn toàn có thể hóa thành người trưởng thành, nhưng đến giờ vẫn cố ý giữ nguyên hình hài trẻ con, chẳng qua vì dáng vẻ này có thể giúp bé chiếm được chút lợi lộc mà thôi.

Trời cao ơi! Sao con trai cậu còn nhỏ tuổi mà đã có tư tưởng lão sắc quỷ thế này, Khương Dạng Vũ thực sự không tài nào hiểu nổi!

Phù Quang nghe vậy, khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Nếu Tiểu Bảo đã thích Đoạn Vân Hạo đến vậy, chẳng bằng thành toàn cho nó, định sẵn hôn ước đi."

Khương Dạng Vũ: "......"

Khương Dạng Vũ hoảng hốt: "Ngươi đang nói lời quái quỷ gì vậy! Tiểu Bảo và Đoạn sư bá sao có thể chứ!"

Phù Quang chợt hiểu ra: "À, Tiểu Bảo vẫn là ấu tể, vậy đợi nó trưởng thành rồi hẵng bàn tiếp. Nó là huyết thống nhân long, tuổi thơ cũng không kéo dài quá lâu, cùng lắm trăm năm là trưởng thành, còn tám mươi năm nữa thôi."

Khương Dạng Vũ ôm trán: "Hoàn toàn không phải vấn đề đó được không! Tiểu Bảo nó chỉ là kẻ mê sắc mà thôi! Nếu sau này phi thăng lên tiên giới, gặp được vị tiên nhân nào còn xinh đẹp hơn Đoạn sư bá, e rằng sẽ ngay lập tức thay lòng đổi dạ! Hơn nữa, Đoạn sư bá hơn ba trăm năm nay chưa từng thích ai, sao có thể thích Tiểu Bảo được! Nếu bọn họ thật sự thành đôi, bối phận chẳng phải rối loạn đến mức không chịu nổi sao?!"

Khương Dạng Vũ mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó liền toàn thân run rẩy.

Phù Quang khẽ mỉm cười, nói: "Chuyện này cũng không cần lo lắng quá mức. Tu chân giới mỹ nhân vô số, chẳng phải nó cũng không lần lượt quấy nhiễu từng người đó sao? Có thể thấy nó vẫn hiểu rõ chừng mực.'

Huyền Quang thấy hai người kia nói cười vui vẻ, trong lòng chua xót không thôi, nhưng cũng thương tiếc Phù Quang một thân một mình ở ma giới, vậy nên nhẫn nhịn không lên tiếng cắt ngang.

Đến nước này, Huyền Quang cũng không nghĩ rằng Phù Quang sẽ tiếp tục quấy nhiễu Khương Dạng Vũ nữa. Dù sao hắn cũng là kẻ có đạo đức, thân là tâm ma của y, lẽ nào lại làm ra chuyện như vậy?

Ngay khi ý nghĩ này vừa nảy lên, y liền nghe thấy Phù Quang thâm tình nhìn Khương Dạng Vũ mà nói: "Ta tuy rằng hiện chỉ là thân thể do bùn đất tạo thành, nhưng đã tưới bằng tâm huyết của chính mình, chẳng khác gì bản thể. Nay đã đến đây rồi, chi bằng cùng nhau—"

Khương Dạng Vũ: "..."

Huyền Quang: "..."

Huyền Quang quát lớn: "Phù Quang! Ngươi đang nói linh tinh gì vậy!"

Khương Dạng Vũ cũng vội nói: "Chuyện này vẫn là không nên đùa cợt thì hơn..." Kèm theo một tiếng cười gượng gạo.

Phù Quang nhún vai, thản nhiên nói: "Nếu đã không muốn, vậy thì thôi."

Hắn cũng biết bản thân không có cơ hội nào cả. Long tộc xưa nay lòng chiếm hữu rất mạnh, khi hắn còn là tâm ma đã bị Huyền Quang phòng bị nghiêm ngặt, huống hồ bây giờ đã thoát ly khỏi bản thể, lại càng không có khả năng.

Nói vậy, tâm ma lại có tình yêu, vốn đã chẳng phải chuyện bình thường sao?

Nhưng hắn—một tâm ma, có thể thoát khỏi bản thể mà tồn tại riêng lẻ, chẳng phải còn bất thường hơn?

Thiên đạo không hề tuyệt đối, vậy thì cớ gì hắn lại không có quyền yêu một người?"

Phù Quang nói: "Dẫn ta đi xem Tiểu Bảo đi, ta cũng xem như nửa phụ thân của nó."

Lời này khiến sắc mặt Huyền Quang tối sầm lại, nhưng y cũng không tranh luận với Phù Quang.

Khương Dạng Vũ sợ hai người cãi nhau, vội vàng đáp ứng.

Thế là, cả Huyền Thiên Tông đều nhìn thấy hai Huyền Quang.

Tiêu Lang, người có quan hệ thân thiết với Khương Dạng Vũ, cũng không ngần ngại, liền kéo cậu lại hỏi nhỏ: "Vị này là ai? Sao lại trông giống hệt Oa Bảo?"

Khương Dạng Vũ bèn giới thiệu: "Là ca ca của Oa Bảo."

Tiêu Lang nói: "Giống y đúc luôn á."

Nhân lúc Huyền Quang và Phù Quang đứng lại quan sát đám linh thú vảy giáp được đệ tử nuôi dưỡng, một sư muội ngại ngùng hỏi Khương Dạng Vũ: "Vậy ca ca của Oa Bảo đã có người trong lòng chưa?"

Khương Dạng Vũ: "...Hả?"

Mới vậy đã để ý rồi à?

Sư muội nghiêm túc nói: "Là huynh đệ thì y cũng là rồng nhỉ? Không ngờ ngoài Oa Bảo và Tiểu Bảo lại có thêm một con rồng khác, ta nguyện vì long tộc sinh sôi mà cống hiến chút sức mọn!"

Nàng vừa nói, cả người như tỏa ra ánh hào quang mang ý nghĩa "bảo vệ sinh vật quý hiếm là trách nhiệm của mọi người", thậm chí còn siết tay lại, biểu thị sự kiên quyết của mình.

"Ừm..." Khương Dạng Vũ chậm rãi nói: "Đầu tiên ta phải nói rõ, hắn không thích nữ nhân."

Sư muội: "..."

Nàng lập tức đẩy một sư đệ ra trước mặt Khương Dạng Vũ: "Sư huynh, hắn cũng được mà!"

Sư đệ kia lập tức lộ ra một nụ cười đầy thẹn thùng.

Khương Dạng Vũ: "......"

Cậu chợt bật cười, xoa đầu bọn họ một cái rồi nói: "Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, mau đi học đi, đừng tụ tập gây náo nhiệt."

Đám đệ tử lập tức tản ra. Khương Dạng Vũ nhìn về phía Tiêu Lang, nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đột phá rồi."

Hiện nay, Tiêu Lang đã đạt đến tầng năm Kim Đan kỳ. Hắn cũng dùng tiên cốt, nhưng do phải luyện đan, tiến độ chậm hơn rất nhiều. So với Chước Nhật—người đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ—Tiêu Lang mãi đến năm năm trước mới bước vào Kim Đan kỳ, nay mới đạt đến tầng năm. Có lẽ chỉ cần bảy tám năm nữa, hắn cũng có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Hiện tại, Huyền Thiên Tông đã có hơn ba mươi vị Nguyên Anh, một con số vô cùng áp đảo trong tu chân giới. Chỉ e trong vòng một nghìn năm tới, Huyền Thiên Tông vẫn sẽ là đệ nhất tiên môn, không ai có thể lay chuyển.

Khương Dạng Vũ rất thích bầu không khí trong tông môn, cũng chân thành vui mừng trước tương lai huy hoàng này.

Khi cậu đang trò chuyện với Tiêu Lăng, Chung Liên liền dẫn Tiểu Bảo đến.

Tiểu Bảo vừa thấy Khương Dạng Vũ, liền ngọt ngào gọi một tiếng: "Cha!"

Ánh mắt Khương Dạng Vũ lập tức dừng lại trên gương mặt trắng nõn của Tiểu Bảo, thấy trên đó in vài dấu môi đỏ chót, mí mắt cậu giật giật liên hồi.

Cậu cố đè nén cơn xúc động muốn vỗ mông thằng nhóc này một trận, gắng nở nụ cười hiền hòa: "Tiểu Bảo à."

Tiểu Bảo vui vẻ chạy tới, dang hai tay ra trước mặt Khương Dạng Vũ, chu môi làm nũng: "Cha, Tiểu Bảo muốn ôm ôm!"

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, tức giận sinh bệnh thì chẳng có ai lo cho mình đâu!

Sau khi tự trấn an bản thân, Khương Dạng Vũ mới cúi người ôm Tiểu Bảo vào lòng.

Cậu ghé sát tai bé, thấp giọng nói: "Con muốn làm trẻ con đến khi nào đây hả?"

Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, vô cùng đáng yêu mà bĩu môi: "Cha đang nói gì vậy, rõ ràng con vốn dĩ là một đứa trẻ mà!"

Khương Dạng Vũ: "......"

Ông trời ơi, làm ơn đưa cậu đi đi! Nếu không, cậu thật sự sợ Tiểu Bảo sẽ bị đánh chết mất.

Tiểu Bảo bỗng nhìn sang Phù Quang, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Vị này... là phụ thân khác của con sao?"

Lời vừa dứt, Phù Quang bên cạnh đã thoắt cái rời khỏi Huyền Quang, xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Bảo, cầm lấy bàn tay nhỏ của bé, mỉm cười nói: "Hài tử ngoan, không ngờ con vẫn còn nhớ đến phụ thân này."

Tiểu Bảo ngọt ngào gọi: "Nhị phụ thân tốt quá, có quà không ạ?"

Phù Quang liền đặt một vật vào tay bé: "Có, cái này cho con, nhớ giữ kỹ nhé."

Khương Dạng Vũ vừa nhìn thấy, sợ đến mức cánh tay đang ôm Tiểu Bảo cũng run lên, thất thanh nói: "Đây là ma hạch???"

Phù Quang thản nhiên đáp: "Ma hạch trong thời kỳ ngủ đông."

Hắn dời ánh mắt khỏi Khương Dạng Vũ, nhìn về phía Tiểu Bảo, ôn hòa nói: "Sau này phi thăng tiên giới, đây cũng sẽ là trọng bảo hộ thân."

Tiểu Bảo nghe vậy, liền vui vẻ cất đi, hớn hở nói: "Đa tạ đa tạ, nhị phụ thân thật là tốt!"

Huyền Quang mặt đen lại, bước đến đứng bên cạnh Phù Quang. Tiểu Bảo lập tức thu lại vẻ phấn khích, rời khỏi vòng tay Khương Dạng Vũ, rồi trèo thẳng lên người Huyền Quang.

Huyền Quang có chút khó xử, nhưng vẫn đỡ lấy bé. Ngay sau đó, y cảm giác gương mặt mình bị bé hôn mấy cái liền.

"Phụ thân, cho con hôn hôn nào!"

Huyền Quang nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo trước mặt mình, lại nghĩ đến chuyện thực ra bé đã có thể hóa thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, liền càng thêm khó chịu.

Không lẽ đứa nhỏ này quen giả vờ làm trẻ con rồi, định cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác mãi sao?

Thế nhưng Tiểu Bảo vẫn ung dung giữ nguyên thái độ "chỉ cần ta không xấu hổ, thì người khác sẽ xấu hổ thôi".

Nhóc nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Huyền Quang, hoạt bát nói: "Tiểu Bảo đi tìm Vân Hạo ca ca  đây! Cha, các phụ thân, tạm biệt nha!"

Nói xong, béliền đội nguyên mấy dấu son môi trên mặt, vèo một cái chạy mất dạng.

Khương Dạng Vũ muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể hô lên sau lưng bé: "Tiểu Bảo, lau mặt rồi hẵng đi chứ!"

Không biết tiểu bảo có nghe thấy không, hắn đành quay đầu nhìn Phù Quang, bất đắc dĩ nói: "Để ngươi chê cười rồi, ta cũng không biết nó giống ai nữa, cứ như con khỉ con vậy."

Phù Quang mỉm cười: "Giống ngươi đấy, đúng là nhi tử ngươi mà."

Khương Dạng Vũ cảm thấy với ngữ cảnh này, lời của Phù Quang như đang mắng mình vậy. Cậu vô thức sờ mũi, cảm khái nói: "Đời toàn nước mắt cả thôi."

Lúc này, cậu mới sực nhớ từ nãy đến giờ vẫn để Chung Liên đứng một bên, liền vội quay sang hỏi: "Chung sư tỷ, tháng sau sư tỷ thành thân rồi phải không?"

Chung Liên mỉm cười dịu dàng: "Đúng vậy, cũng đã mười năm rồi, nên thành thân thôi."

Đạo lữ hiện tại của nàng là Nguyệt Mị.

Thật khó mà tưởng tượng được hai người họ lại ở bên nhau.

Nhưng cũng có thể hiểu được. Trước kia, giữa yêu tộc và nhân tộc vốn không thể có hôn phối. Nếu có cũng bị cả hai tộc coi là sỉ nhục, phải chịu sự khinh thường. Nhưng từ khi Huyền Quang – một long tộc – cùng nhân tu sinh ra hậu duệ, quan niệm giữa hai tộc đã dần thay đổi. Dù gì long tộc cũng thuộc yêu tộc, lại là vương tộc yêu giới, ngay cả long tộc cũng kết hợp với nhân tu, thì những yêu tộc khác nào còn dám công khai bài xích nhân tộc?

Nhân tu cũng vậy. Có thể nói, cuộc hôn nhân giữa Khương Dạng Vũ và Huyền Quang đã góp phần xây dựng cầu nối giao hòa giữa hai chủng tộc.

Cũng chính nhờ vậy mà mười năm trước, Khương Dạng Vũ mới biết chuyện giữa Chung Liên và Nguyệt Mị.

Lúc đó đã náo động không nhỏ. Mẫu thân của Chung Liên, chưởng môn Thần Nhạc Môn, suýt nữa đã đóng vai Tây Vương Mẫu, mạnh tay chia rẽ đôi uyên ương. Nguyệt Mị khi ấy toàn thân đẫm máu chạy đến Lạc Vân Phong cầu cứu, cũng nhờ Khương Dạng Vũ miệng lưỡi lanh lợi thuyết phục, mới miễn cưỡng có được một kỳ hạn mười năm.

Mười năm đã qua, hai người vẫn quyết tâm kết thành đạo lữ, mẫu thân nàng dù muốn cũng không thể ngăn cản nữa.

Khương Dạng Vũ chân thành chúc mừng: "Chúc mừng, chúc mừng! Đến lúc đó ta nhất định sẽ bao một hồng bao thật lớn, quả thực không dễ dàng gì."

Chung Liên cười nói: "Cũng phải đa tạ các ngươi, nếu không có hai người làm gương, Nguyệt tỷ tỷ chắc chắn không dám thổ lộ với ta. Nàng nhát gan lắm, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi."

Nàng mỉm cười, trên gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.

Khương Dạng Vũ nhìn nàng như vậy, cũng không nhịn được mà cười theo.

Có thể hạnh phúc, quả thật là một điều vô cùng quý giá.

Trên đường trở về, Khương Dạng Vũ nói với Phù Quang: "Bất kể thế nào, ngươi cũng phải sống vui vẻ, đừng ủy khuất bản thân."

Phù Quang nhìn lướt qua đôi tay đang nắm chặt của hai người họ, ánh mắt khẽ dao động, rồi mỉm cười nói: "Ta biết rồi, ta cũng rất bận, có thể như bây giờ đến thăm các ngươi, ta đã rất vui rồi."

Hắn đưa tay ra, trên lòng bàn tay là một mảnh vảy: "Giữ lấy đi, lỡ đâu lại nhớ ta thì sao."

Huyền Quang cầm lấy mảnh vảy ấy, nghiêm túc nói: "Ta sẽ nhớ ngươi."

Phù Quang cười càng sâu hơn, "Vậy là đủ rồi."

— Phiên ngoại kết thúc —


********
Trùi ơi kết thúc thật rùi nè, ai bỉu dư thời gian quá ư, cứ rảnh là edit và kết cục như này đây.
Trùi ơi anh Phù Quang vẫn chưa có mảnh tình nào mà hết truyện gòi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me