Ta Tinh Huu Nhi Cua Hang Tien Loi O Cua Tay
Gần đây, tần suất vô tình gặp được thầy Đoàn có hơi nhiều.Lúc Quan Hữu ôm chồng bài tập của lớp mang đến văn phòng giáo viên, thầy Đoàn đang đứng nói chuyện với cô La ở ngoài hành lang, bạn nhỏ hai tay bê chồng sách mới chỉ kịp cúi đầu chào một tiếng đã thấy thầy vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa ra, sau khi cậu đi vào lại nhẹ nhàng khép cửa lại, hành động tựa như quen thuộc đã làm đến hàng trăm lần, miệng vẫn không gián đoạn cuộc trò chuyện với cô La.Lại cứ cách ngày sẽ thấy Đoàn Tinh Tinh đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, trước kia thỉnh thoảng đi làm buổi sáng Quan Hữu mới ngẫu nhiên gặp được thầy, hiện tại lại giống như thầy chuyển sang mua đồ vào buổi tối, cả hai người cũng không có giao tiếp gì nhiều lắm, đôi khi nếu nhìn thấy bài tập Quan Hữu làm sai Đoàn Tinh Tinh sẽ nhắc nhở một câu, anh không phải dân chuyên nhưng trước kia từng đi học tại Hàn Quốc một thời gian, về cơ bản thì có thể giúp đỡ được. Quan Hữu được thầy sửa bài cho mấy lần liền chuyển thành chủ động, mấy bài tập khó dứt khoát để qua một bên, đợi thầy giáo Vật Lý đến mua đồ để hỏi bài ngoại ngữ.Trên con phố ở cửa tây có hai cửa hàng bán đồ ăn, một tiệm bán đồ ăn sáng và một tiệm mì vằn thắn nằm ở cạnh nhau, gian nhà cũ kĩ chỉ có vài bàn nhỏ tỏa ra ánh đèn vàng vọt, cùng với khói nóng bốc lên lởn vởn chung quanh trong mùa đông này lại mang đến chút cảm giác ấm áp.Quan Hữu mới chỉ ngồi vào bàn được mấy phút, mì vừa được bưng lên đã thấy bóng dáng cao cao của Đoàn Tinh Tinh xuất hiện trong tầm mắt, rèm cửa vén lên làm không khí lạnh tràn vào khiến cậu rùng mình một cái. Cụ Lý ở trong bếp hớn hở chào hỏi, thầy Đoàn chậm rãi cởi áo khoác nói như cũ rồi tiến về phía bàn của Quan Hữu."Tôi ngồi đây được chứ?""Vâng ạ"Quan Hữu ở một bên ngồi ăn mì, nghe thầy Đoàn câu được câu không tán gẫu với cụ Lý, trong quán mì chỉ có bàn của họ và một chị gái nữa ngồi phía sau. Cậu mới chỉ đến ăn mấy lần, cụ Lý cũng chỉ biết cậu là nhân viên ở bên cửa hàng chị Vy Á, còn thầy Đoàn xem chừng có vẻ thân quen hơn nhiều, đã nói đến chuyện cái chân trước kia bị gãy mỗi lần trái gió trở trời lại đau của cụ Lý rồi."Thầy Đoàn cuối tuần lại đến không? Cháu của lão cuối tuần này về thăm lão đấy""Cụ Lý, cháu đến ăn thôi, cháu đang có người để ý rồi, cụ làm thế này người ta giận cháu đấy" Đoàn Tinh Tinh giống như cười khổ lắc đầu với ông cụ, lại liếc bạn nhỏ đang cắm cúi ngồi ănÂy da, lại nữa lại nữa. Thầy Đoàn ở trong trường không phải nổi danh lạnh lùng khó gần hả, làm sao đến khu phố này lại được các cụ các cô các bác yêu thích thế, toàn giới thiệu con cháu để làm quen thôi."Ôi chao, lần trước cô Hạ bảo với lão thầy có người thích rồi, lão còn tưởng là thầy đối phó thôi đấy, thế mà có thật hả?""Tuyệt không dối lừa""Giáo viên trong trường à?""Không phải ạ""Lọt vào mắt thầy Đoàn hẳn là xinh xắn ngoan ngoãn lắm đây, khi nào dẫn đến ăn mì nhà lão nhá" Cụ Lý cũng là người thức thời không hỏi thêm, cười hì hì với Đoàn Tinh Tinh rồi lại trở vào trong bếp"Vâng, sẽ đưa đến"Bạn nhỏ hai lần hóng hớt được chuyện yêu đương của thầy giáo vẫn cứ cảm thấy nụ cười vừa nãy của thầy Đoàn có chút kỳ quái, sao lại liếc nhìn mình mà cười nhỉ? Nụ cười cảnh cáo à? Cấm không được tiết lộ ra bên ngoài?"Thầy, em là sinh viên trường mình đó" Sự tò mò giết chết con mèo con, Quan Hữu thỏ thẻ nói chuyện với vị ăn mì không cho ớt đối diện"Ừm" Đoàn Tinh Tinh nhìn cậu, trong giọng nói xen lẫn tiếng cười, ý bảo cậu tiếp tục"Tin tức hot thế này nhiều người muốn nghe lắm a, thầy để em nghe thế này không sợ em truyền tin ra ngoài ạ?""Bằng không tôi miêu tả cụ thể một chút cho em, bán lấy tiền đi, mỗi người một nửa"Thầy Đoàn, thầy trong truyền thuyết không phải cao lãnh lắm sao, sao lại đi bàn chuyện hợp tác làm ăn không chính đáng với sinh viên thế này.
Chiều thứ 6, trời đổ một cơn mưa rất to không báo trước. Quan Hữu ngồi nán lại phòng học đến năm giờ cũng không thấy mưa chịu ngớt đi, lúc này có lớp học buổi tối đến, cậu đành phải ra hành lang ở sảnh tòa nhà đứng. Đứng một lúc không thấy đàn anh Thường Hoa Sâm cùng kí túc nhắn tin sẽ mang ô đến đâu, ngược lại nhìn thấy thầy Đoàn cũng đang đứng ở sảnh nghe điện thoại, trong tay là một chiếc ô màu đen.Đợi thầy ngắt điện thoại rồi bật ô lên xong mới quay đầu nhìn cậu"Đi làm à?""Vâng, em... đợi mưa" Cậu đang định nói đợi người mang ô tới, nhưng vừa mới tức thì nhìn thấy tin nhắn trong group chat kí túc xá "Lão Thường đang đi trong màn mưa lãng mạn, che ô với một vị mỹ nhân nào đó" liền nuốt lại. Thật là một vị đàn anh đáng đồng tiền bát gạo."Lại đây, tôi cũng đi qua đó"Từ lần ở quán ăn kia cậu đã không còn thấy ngượng ngùng khi nói chuyện với thầy Đoàn nữa, nhưng hai người đi chung một chiếc ô, làm thế nào cũng khiến não cậu nảy số đến cái tin nhắn vừa nãy.Trong màn mưa, ai cũng vội vàng đi nhanh, không mấy ai chú ý đến vị thầy giáo và cậu sinh viên đi chung này. Cậu đi sát bên cạnh Đoàn Tinh Tinh, cánh tay chạm vào tay thầy, còn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải thoang thoảng trên áo, hình như là cùng một hãng với nước xả vải của mình.Không xa ở hướng một giờ, đàn anh họ Thường dưới chân còn đang đi dép hình con vịt bận rộn nở nụ cười tỏa nắng với mỹ nhân tóc dài đi bên cạnh, hoàn toàn không hề ngó lơ gì đến vị đàn em cùng kí túc xá đang phải đi nhờ ô ở trước mặt.
Chiều thứ 6, trời đổ một cơn mưa rất to không báo trước. Quan Hữu ngồi nán lại phòng học đến năm giờ cũng không thấy mưa chịu ngớt đi, lúc này có lớp học buổi tối đến, cậu đành phải ra hành lang ở sảnh tòa nhà đứng. Đứng một lúc không thấy đàn anh Thường Hoa Sâm cùng kí túc nhắn tin sẽ mang ô đến đâu, ngược lại nhìn thấy thầy Đoàn cũng đang đứng ở sảnh nghe điện thoại, trong tay là một chiếc ô màu đen.Đợi thầy ngắt điện thoại rồi bật ô lên xong mới quay đầu nhìn cậu"Đi làm à?""Vâng, em... đợi mưa" Cậu đang định nói đợi người mang ô tới, nhưng vừa mới tức thì nhìn thấy tin nhắn trong group chat kí túc xá "Lão Thường đang đi trong màn mưa lãng mạn, che ô với một vị mỹ nhân nào đó" liền nuốt lại. Thật là một vị đàn anh đáng đồng tiền bát gạo."Lại đây, tôi cũng đi qua đó"Từ lần ở quán ăn kia cậu đã không còn thấy ngượng ngùng khi nói chuyện với thầy Đoàn nữa, nhưng hai người đi chung một chiếc ô, làm thế nào cũng khiến não cậu nảy số đến cái tin nhắn vừa nãy.Trong màn mưa, ai cũng vội vàng đi nhanh, không mấy ai chú ý đến vị thầy giáo và cậu sinh viên đi chung này. Cậu đi sát bên cạnh Đoàn Tinh Tinh, cánh tay chạm vào tay thầy, còn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải thoang thoảng trên áo, hình như là cùng một hãng với nước xả vải của mình.Không xa ở hướng một giờ, đàn anh họ Thường dưới chân còn đang đi dép hình con vịt bận rộn nở nụ cười tỏa nắng với mỹ nhân tóc dài đi bên cạnh, hoàn toàn không hề ngó lơ gì đến vị đàn em cùng kí túc xá đang phải đi nhờ ô ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me