#27
Bà Kim nhìn Mân Doãn Khởi ra khỏi xe, bà nhẹ nhàng tiến lại chỗ cậu. Mân Doãn Khởi trên môi treo nụ cười khoe toàn bộ hàm răng trắng, đôi mắt cũng nheo lại thành một vầng trăng non đáng yêu nhưng bà Kim hoàn toàn không có tư vị thưởng thức. Mân Doãn Khởi vẫn giữ nguyên nụ cười nói với bà Kim sắp lướt qua cậu. "Ngài chắc Tại Hưởng anh ấy sẽ hạnh phúc với quyết định này? ". Trường học vốn cũng không còn người, đường phố vẫn tấp nập, bọn họ đứng ngay lề đường nói chuyện, tiếng xe cộ và tiếng gió xào xạc bên tai. Bà Kim dừng bước, không có quay đầu. "Chỉ cần cậu rời xa nó cũng chính là một loại hạnh phúc rồi. Cho dù không hạnh phúc thì cũng phải tỏ ra là hạnh phúc chết đi được ấy". Rõ ràng tiếng xe cộ ban ngày vẫn mồn một, vậy mà tiếng của bà Kim vẫn phá lệ rõ ràng, từng chữ từng chữ lọt vào màng nhĩ Mân Doãn Khởi không xót một chữ nào. Giọng điệu uy nghiêm cao quý, đánh vào lỗ tai như có hàng ngàn con kiến vây lấy, từng chút từng chút cắn xé mọi tế bào mỏng manh của Mân Doãn Khởi. "Được, cháu sẽ xem anh ấy hạnh phúc, là cái kiểu hạnh phúc chết đi được như ngài nói ấy". Mân Doãn Khởi quay đầu nhìn bà Kim, bên môi lại trưng ra nụ cười tươi rói như hoa. Bà Kim không quay đầu nhìn nhưng sóng lưng bất chợt lạnh lẽo, trong lòng sinh ra nghi hoặc nhưng vẫn là cất bước đi tiếp. Mân Doãn Khởi nhìn bóng lưng bà ấy đi xa sau đó là mất hút trên xe, nụ cười trên môi vụt tắt, biểu tình lạnh lẽo, hai mắt gắt gao nhìn thân xe chuyển động xong rời đi trên đường lớn, đến khi chiếc xe đen mất dạng mới xoay người đi tiếp. Bà Kim nhìn Giang Ly từ lúc bà lên xe đến giờ vẫn không mở miệng nói một lời, bình thường cô liên tục liến thoắng. Nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu mang theo nghi hoặc. "Con với cậu ta đã nói gì? ". Ánh mắt Giang Ly nhẹ nhàng đảo một vòng, cô cuối đầu nhìn bàn tay đặt trên đùi, cảnh tượng kinh khủng ban nãy cô không có dũng khí nhớ lại, tại chiếc xe này cô đã xém mất mạng dưới tay tình địch của mình. Giang Ly đại tiểu thư cao ngạo, chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này, hơn nữa cô vừa hứa với Mân Doãn Khởi. Cái câu "Bị dồn ép đến bước đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra" . Vẫn đang quanh quẩn bên tai cô như thôi miên. Giang Ly cố gắng sốc lại tinh thần, kéo môi. "Cậu ấy nói với cháu những món Tại Hưởng thích, còn chúc cháu hạnh phúc ". Giang Ly nặn ra nụ cười méo mó, gương mặt xinh đẹp giờ phút này như bị nhào nặn, nhìn kiểu nào cũng không ra vẻ bình thường. Đôi con ngươi của Giang Ly run rẩy, bàn tay trên đùi cũng vô thức siết chặt. Hai chữ 'hạnh phúc ' này bà Kim đột nhiên cảm thấy quá chói tai, không tiếp tục nói với Giang Ly. Lại nhìn biểu tình kỳ lạ của Giang Ly, bà đột nhiên cũng không có sức truy hỏi tiếp, một Mân Doãn Khởi thật sự là đảo lộn Kim gia như mớ bòng bong. Mân Doãn Khởi về đến nhà, Mân Doãn Khởi nhìn chiếc xe quen thuộc đậu trước cổng, Kim Tại Hưởng trong bộ tây trang đắt tiền tựa lưng vào hong xe, khoanh tay cúi đầu. Dáng người hắn cao, toàn thân không mỡ thừa, cơ thể săn chắc màu lúa mạch, khoác lên người bộ tây trang càng tôn lên thân hình tỉ lệ chuẩn. Góc mặt nghiêng khéo léo khoe chiếc mũi cao, môi mỏng ngạo nghễ, lông mày anh khí, đôi mắt nâu sậm tựa như xoáy sâu vào tâm can Mân Doãn Khởi, một thân khí chất tinh anh, mái tóc được hắn vuốt ngược lộ vầng trán rộng. Mân Doãn Khởi nhìn bốn năm nay hoàn toàn không có chán, chỉ có mỗi ngày một yêu thích hơn. Cuộc gặp gỡ với bà Kim ban nãy vẫn còn là một minh chứng hùng hồn cho việc cậu với Kim Tại Hưởng sẽ không có kết quả tốt đẹp. Trong lòng Mân Doãn Khởi đột nhiên sinh ra cảm giác muốn trốn chạy, cậu lui hai bước. Nhưng không thành, có lẽ ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, Kim Tại Hưởng đã nhìn về phía cậu, gương mặt hắn vẫn không đeo cảm xúc, chỉ là ánh mắt loe loé ý cười. Mân Doãn Khởi rùng mình, dạo gần đây Kim Tại Hưởng hay tỏ ra ôn nhu với cậu, phải chăng là muốn cậu chết như hiệu ứng luộc ếch. Ngồi trong nồi lửa lại không hay biết về cái chết của mình, đến khi phát giác toàn thân đã mất sức chống cự. Mân Doãn Khởi để mặc cho Kim Tại Hưởng tiến về chỗ cậu, bên tai ù ù cạc cạc, vạn vật xung quanh lu mờ, trước mắt chỉ thấy duy nhất một mình Kim Tại Hưởng. Tâm lặng lẽ khảm sâu hình ảnh hắn hướng cậu cười đến là ấm áp như nắng mai, lặng lẽ đem gương mặt kiêu ngạo của hắn khắc sâu vào tâm trí, lặng lẽ đem dáng vẻ như điêu khắc của hắn chôn vào đáy lòng lạnh lẽo, chôn tất cả hồi ức xinh đẹp vào đáy hồ phẳng lặng. Mân Doãn Khởi cảm thấy sóng mũi mình cay cay, mắt thấy hắn chỉ cách cậu khoảng ba bước chân, Mân Doãn Khởi tiến lên. Kim Tại Hưởng thấy Mân Doãn Khởi đi về phía mình, bên môi hắn không khỏi nở nụ cười, ánh mắt đong đầy yêu thương. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hôm nay hắn đến đây chính là muốn cùng cậu quay lại, đem cậu ở lại bên hắn, để hắn yêu thương để hắn cưng chiều. Hắn nhìn dáng người nhỏ nhỏ của Mân Doãn Khởi môi càng lúc càng kéo cao, cánh tay vươn ra, hắn bắt trúng một khoảng không lạnh lẽo. Mân Doãn Khởi trực tiếp lướt qua người hắn, Kim Tại Hưởng lần nữa bị Mân Doãn Khởi ghẻ lạnh, trên gương mặt đẹp như tượng tạc của hắn cứng đờ, nụ cười cứng ngắc, bàn tay trong không trung nhẹ nhàng siết chặt lại. Kim Tại Hưởng quay đầu nhìn Mân Doãn Khởi đã đi một đoạn, hắn chạy theo bắt lấy cánh tay gầy nhỏ của cậu. Mân Doãn Khởi đau đến uất nghẹn, cảm nhận độ ấm cùng sự cường ngạnh của Kim Tại Hưởng, cậu lẳng lặng nuốt ngược đau đớn, quay đầu nhìn hắn. "Buông ra!!! ". Mân Doãn Khởi dùng tí sức lực còn lại gằn giọng, cậu cũng không nhận ra trên mặt đã dáy lên bi thống. "Em sao lại như vậy? Tôi đã làm gì em? ". Kim Tại Hưởng cắn răng nhìn Mân Doãn Khởi cuối đầu không nhìn hắn, tim càng co thắt trong lòng ngực. Mân Doãn Khởi cố gắng vùng ra khỏi cái nắm tay của hắn, lại bị Kim Tại Hưởng mạnh mẽ không buông. Cậu quẫn bách ngước nhìn hắn, đôi mắt cậu phủ một tầng sương, mờ mịt như chính tâm hồn của cậu vậy, đôi con ngươi to tròn lạnh lẽo như mặt hồ. Gương mặt đau khổ của cậu như con dao ghim vào ngực Kim Tại Hưởng, sự kháng cự của cậu như bóp nghẹt lấy hơi thở Kim Tại Hưởng. "Làm ơn, buông tha cho tôi đi. Kim Tại Hưởng chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền đau khổ, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi sống không yên ổn. Anh cút khỏi mắt tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đúng, anh đừng dày vò tôi nữa, chia tay rồi, đừng làm vẻ mặt ôn nhu đó nữa. Tôi... Tôi... Khiến tôi... "Mân Doãn Khởi tựa hồ gào lên, đem bao nhiêu ấm ức hết thảy nói ra, sâu trong lòng đó vốn không phải những gì cậu muốn nói. Cậu muốn nói yêu hắn, muốn nói sống chết cũng phải bên hắn. Biểu tình là đau khổ, lời nói là oán trách, tim lại yêu hắn không ngưng nghỉ. Mân Doãn Khởi đưa tay lên lau nước mắt chảy ra khi nào cậu cũng không hay. Kim Tại Hưởng bị Mân Doãn Khởi quát đến cứng đờ người, hắn kinh ngạc nhìn cậu, lúc này mới hiện lên một chút đau khổ, ánh mắt hắn lưu luyến không rời cậu một giây. Hắn đã phải nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định muốn cùng cậu quay lại, tiếp tục những tháng ngày yêu đương trước đó. Kim Tại Hưởng không tin vào tai mình, không tin vào một Mân Doãn Khởi trước mắt, hắn thấy mắt hắn mờ, hắn tiến lên một bước, lại thấy cậu lùi một bước, hết thảy tế bào của Kim Tại Hưởng đều đồng loạt kêu gào đau đớn. "Thật quá kinh tởm!". Giọng Mân Doãn Khởi như muốn hoà vào tiếng gió, cậu chính là không muốn hắn nghe những lời này, đau đớn bủa vây đến hít thở không thông. Cậu nhìn hắn đờ đẫn, chậm chạp xoay người rời đi. Nước mắt liền đua nhau chảy trên gương mặt trắng nõn, Mân Doãn Khởi trong cơn đau đớn nấc nghẹn mà cất bước, dưới chân mỗi lúc một nặng nhưng Mân Doãn Khởi không dám quay đầu, cậu sợ phải đối diện với ánh mắt của Kim Tại Hưởng, sợ bản thân sẽ lại rung động, lại sợ bị Kim gia đến tận cửa uy hiếp cậu rời xa hắn. Bên hắn, cậu có quá nhiều nỗi sợ, trong cơn đau cậu cười chua chát. Kim Tại Hưởng nhìn bóng lưng Mân Doãn Khởi, trái tim càng lúc càng đau như thể bị ai bắt lấy bóp chặt. Hắn nghiến răng đến bật ra máu tươi, cái mùi tanh tưởi cũng không làm hắn thanh tỉnh. Mân Doãn Khởi bước đi tựa như kéo theo linh hồn hắn, mặc hắn trơ trọi nhìn theo, một cái ngoái đầu cũng không có...
______Ngược rồi... 🥺
______Ngược rồi... 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me