TruyenFull.Me

Taegyu Bao Boi Cung Dau Goi Ba Di

Beomgyu rầu rĩ nhìn dòng nước chầm chậm trôi trước mặt. Anh ước gì lòng mình cũng có thể bình yên như mặt nước ấy, anh ghét cảm giác khó tả cuồn cuộn dữ dội trong lòng lúc này quá rồi.

"Cậu không sai khi bày tỏ với Taehyun, cậu chỉ sai khi nói ra điều đó quá trễ. Với Taehyun mà nói đây là một điều khó có thể chấp nhận ngay được, làm sao em ấy có thể tin được rằng người đã từng vứt bỏ tình yêu của em ấy hôm nay lại nói rằng cũng yêu em ấy"

Yeonjun vỗ vai Beomgyu khi cảm nhận chàng trai bên cạnh đang yếu đuối hơn bao giờ hết. Thật ra bất đắc đĩ trở thành người chứng kiến câu chuyện nhiều bi kịch này có thể xem như là một điều may mắn đối với Yeonjun, nhờ họ mà cậu rút ra được kinh nghiệm cho bản thân, nhưng không học được cách giữ lấy tình yêu của mình...

"Tôi chỉ hy vọng em ấy sẽ ổn, nếu như em ấy vẫn không thể chấp nhận tôi thêm một lần nữa thì cũng đừng tự dày vò bản thân" Beomgyu nặng nề nói.

"Có lẽ vẫn chưa có ai cho cậu biết rằng Taehyun đã yêu cậu nhiều đến mức nào nhỉ?"

Yeonjun mỉm cười, nụ cười tội nghiệp cho cậu trai trong câu chuyện kia. Gã đã giấu những điều này quá lâu rồi, lần này nhất định phải nói ra để thúc đẩy Beomgyu chủ động hơn. Gã đã giữ mọi thứ cho đến ngày Beomgyu chính chắn hơn, giờ là lúc Choi Beomgyu phải biết được rằng có một người đã yêu anh nhiều đến thế.

"Anh biết?"

Beomgyu ngạc nhiên, anh chưa bao giờ biết Taehyun bắt đầu yêu mình từ khi nào, cũng chưa từng rõ những năm cậu đã yêu anh ra sao. Anh chỉ mơ hồ cảm nhận tình cảm cậu dành cho anh rất kì lạ, nhưng lúc ấy anh còn quá vô tư để suy nghĩ sâu xa hơn. Vì sao Yeonjun lại biết điều đó? Taehyun đã nói với gã sao?

"Không những có tôi biết mà ba mẹ cậu cũng biết và cả công ty ai cũng biết. Người qua đường nhìn vào biểu hiện cũng hiểu được em ấy yêu cậu vô cùng, chỉ có cậu là vô tình không biết"

Lần đầu tiên Taehyun đến công ty Yeonjun đã khéo léo nhận ra tình cảm đặc biệt của cậu nhóc kia dành cho người ba trên danh nghĩa của cậu. Lúc ấy cũng chỉ vì muốn trêu chọc Beomgyu một chút mà gã đã chủ động tìm hiểu về Taehyun rồi nắm rõ tình cảm của cậu, trải qua nhiều chuyện Yeonjun trở thành một người bạn để Taehyun trải lòng mình.

Trong những năm tháng qua bị anh tổn thương thế nào, vì anh làm những gì đều được cậu kể rõ không sót một chữ. Thật ra Yeonjun hiểu được Taehyun không phải muốn khoe khoang tình cảm vĩ đại của mình chỉ là cậu ấy một mình giấu kín những điều này quá khổ sở nên mới trút bầu tâm sự cho gã. Cơ mà Kang Taehyun đúng là một tên ngốc, miệng nói không muốn tiết lộ tình yêu với anh nhưng bên ngoài vẫn chủ động chăm sóc cho anh, yêu thương bao nhiêu đều để lộ ra trước mặt mọi người hết.

"Chuyện này..."

Beomgyu cắn môi, do dự không biết phải nói gì nữa. Anh cảm thấy lòng mình lại quặn thắt một trận trước lời nói của Yeonjun. Đúng là lúc đó anh đã vạn phần vô tâm khi không hiều được tình yêu của cậu dành cho mình.

"Taehyun nói rằng từ năm em ấy 15 tuổi đã bắt đầu thích cậu rồi. Sau đó vì cậu mà cố gắng trưởng thành sớm, khi những đứa trẻ khác còn vui vẻ chơi đùa thì em ấy đã xin mẹ cậu đi học nấu ăn, học linh tinh những thứ khác để có thể chăm sóc cho cậu. Chuyện này nếu cậu không tin thì có thế hỏi lại mẹ cậu"

Yeonjun dừng lại một lát rồi tiếp tục

"Em ấy hầu như không có bạn thân, bởi vì thời gian em ấy có được thì đã dành cho cậu hết. Thử nghĩ xem một cậu trai vừa bước sang tuổi mười tám đã chủ động xin vào công ty phụ cậu làm việc, không thèm kết bạn thì sẽ cô đơn đến cỡ nào? Có lần lúc nghỉ trưa, tôi thấy em ấy vừa gặm cái sandwich vừa ôn lại bài tập, sau đó quay trở lại giải quyết đống việc nhưng một câu than vãn cũng không có. Cứ như vậy mà một Kang Taehyun khô khan, lãnh đạm như ngày hôm nay được hình thành đó"

Hoá ra trong suốt những năm vừa qua Taehyun chưa bao giờ thôi chịu cảnh cô đơn? Thế mà Beomgyu cứ nghĩ rằng có anh ở bên cạnh thì cậu luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chứ? Tại sao cậu chưa bao giờ nói cho anh biết rằng bản thân cậu đã vô cùng mệt mỏi? Nếu vất vả quá rồi thì tại sao không chịu buông bỏ đi? Beomgyu nghe tim mình đau buốt, hai mắt đỏ hoe và nước mắt chỉ trực chờ nghe hết câu chuyện kia sẽ tuôn ra

"Cậu có thể có rất nhiều suy nghĩ của riêng mình nhưng còn em ấy chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được cậu đáp tình yêu của em ấy thôi. Taehyun đã không thể chờ nổi đến khi cậu chịu hiểu ra mà liều lĩnh bày tỏ với cậu vào ngày sinh nhật của em ấy, nhưng kết quả là cậu vẫn muốn giữ mối quan hệ như trước đây. Beomgyu ah, em ấy đã tổn thương rất nhiều, một năm qua em ấy lựa chọn sự im lặng cũng chỉ vì muốn vết thương trong lòng đỡ đau hơn mới quay về gặp cậu. Tôi nghĩ đây không phải là lúc cậu đau lòng vì những điều cậu đã bỏ qua trong quá khứ, cậu cần phải làm gì đó để đem lại sự tin tưởng cho Taehyun, và đền đáp em ấy thật xứng đáng"

Đúng vậy, có lẽ Beomgyu phải làm gì đó để đem lại sự tin tưởng cho người mình yêu, để Taehyun không còn tự ti rằng tình yêu của anh chỉ là sự thương hại dành cho cậu. Beomgyu cố gắng nuốt ngược hết nước mắt vào trong lòng, hướng mắt kiên quyết về phía Yeonjun

"Tôi nghĩ tôi biết mình nên làm gì rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me