Taegyu Tinh Thu Vuong Muc
ngày x tháng x năm x, gửi ngọt ngào của khương thái hiền.khuê, em à, trưa nay anh lại mơ thấy em. em hiện về trong giấc mộng như một làn khói mỏng – nhẹ tênh và thanh khiết. em vẫn xinh đẹp lắm, vẫn mang dáng hình thanh tú như ngày đầu anh gặp em giữa một chiều gió se. anh nhớ em. anh yêu em. và anh vẫn sẽ yêu em – dẫu cho em không còn giữ nét xinh đẹp ngày nào, dẫu cho hình hài em chẳng còn là phạm khuê của ngày xưa, hay ngay cả khi em quên mất cái tên “thái hiền” – thì anh vẫn yêu em, bằng tất cả những gì còn lại.có lúc anh tự hỏi, anh là gì trong ký ức của em? là ánh hoàng hôn rọi qua ô cửa nhỏ, là vạt nắng lửng lơ dẫn lối em về, hay chỉ là dòng sông thu lặng lẽ, vàng óng một chiều xa? em có bao giờ mơ thấy anh không? đó là điều anh vẫn âm thầm mong đợi – từ những ngày còn em bên cạnh đến tận những ngày em đã đi xa.ao ước lớn nhất trong đời anh, không phải vinh quang, không phải danh vọng, mà là được gặp lại em – chỉ một lần thôi cũng được. anh biết, chúng ta không thể tương phùng, anh biết em sẽ chẳng ngoảnh đầu trở lại, nhưng trái tim anh vẫn khao khát được yêu em thêm lần nữa, được hôn lên mái tóc thơm tho của em – mùi tóc em ngày ấy, dịu dàng như mùi của những giấc mơ, như hương của một thời tuổi trẻ đầy khát vọng và ước mơ chưa kịp chạm tay.anh vẫn hay ngồi lặng nhìn ra cửa sổ, nơi gió trời lùa qua tấm rèm mỏng, anh hy vọng sẽ một lần nữa bắt gặp mùi hương tóc em theo gió mà quay về. dù cho em có hóa thành tro bụi, chỉ cần có một chút gì còn mang hơi thở của em – anh sẽ nhận ra.anh sẽ nhận ra em bằng một cái chạm nhẹ qua cõi vô hình. bằng hương tóc, bằng hơi thở thoảng qua lồng ngực. dẫu đôi mắt anh có mù lòa, anh vẫn sẽ biết đó là em – qua nhịp chân em bước, qua làn khí em để lại trong không gian. anh sẽ nhận ra em kể cả khi đã không còn sống, ở nơi tận cùng thế giới, ở nơi mà mọi linh hồn tìm về nhau.khương thái hiền.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me