TruyenFull.Me

Taejin Someone

"Quốc~"

Chẳng cần nhìn, nghe thanh âm này từ xa thôi Điền Chính Quốc cũng thừa biết con người đang gọi mình là ai.

"Anh sao vậy? Không vui rồi?"

"Có kẻ ức hiếp anh nha!"

Mèo béo Phác Chí Mẫn từ ngoài chạy vào cùng một nỗi uỷ khuất. Y ngay lúc này chỉ muốn leo lên người Chính Quốc, bấu víu lấy cơ thể rắn chắc của cậu ta rồi khóc lóc một phen cho ra trò.

Nói được làm được. Phác Chí Mẫn đây chính là leo lên người người kia nha. Yên tâm, thân thể y từ ngày lên sân khấu tới giờ vô cùng thon thả, so với Chính Quốc thì chẳng đáng là bao.
Phác Chí Mẫn gục mặt vào vai người thương, hai tay nhỏ bám vào cổ Chính Quốc, ấm ức tới nỗi nước mắt trào ra đỏ hoen cả khuôn mặt đáng yêu.

Chính Quốc đằng này cũng vô cùng biết ý, hai tay cậu ôm lấy kẻ bé hơn, nhè nhẹ vỗ về tấm lưng an ủi anh ấy. Còn nhớ thời học sinh Phác Chí Mẫn đã vô cùng mạnh dạn theo đuổi mình chỉ vì được cùng nhảy với cậu trên sân khấu của câu lạc bộ, bất kể ai cũng không dám đụng tới cậu. Thế mà xem kìa, có ai càng lớn càng trở mít ướt trước cậu không?

"Họ làm gì kể em nghe?" Chính Quốc hạ tông giọng trầm xuống, dịu dàng an ủi mèo béo.

Chí Mẫn gạt nước mắt, hít hít mũi, mãi mới nói ra một câu.

"Bọn họ nói anh không xứng với Điền tổng! Còn nói cái gì? Nghĩ mình có chút tài mọn cùng nhan sắc ưa nhìn đã vội vàng tìm địa vị cao!"

Hai người đó, người nhỏ tuổi làm ông chủ, người lớn hơn lại làm gà cưng. Đúng là có chút khập khiễng. Nhưng nghĩ mà xem, Điền Chính Quốc đã ở bên Phác Chí Mẫn lâu năm như vậy, còn có thể thắc mắc Phác Chí Mẫn vì muốn có chỗ đứng trong giới giải trí mà trở thành tình nhân của sếp mình?

"Quốc à! Em nghĩ xem, chúng ta đường đường chính chính yêu nhau, vậy mà cũng bị bọn họ lời ra tiếng vào! Đúng là ức hiếp anh mà!"

Chính Quốc lần này chưa cất lời, chỉ muốn ôm con mèo này lâu hơn một chút. Anh của cậu, quả thật là đã nỗ lực rất nhiều! Chẳng cần ai thúc đẩy, Phác Chí Mẫn là đứng bằng đôi chân của mình. Cậu hiểu vì vậy mà anh cũng gánh thêm nhiều nỗi khổ, làm việc gì cũng phải cẩn thận, thiên hạ ngoài kia chẳng đoán được ai.

"Phác Chí Mẫn anh có yêu em không?" Chính Quốc nhẹ giọng, hỏi như không hỏi.

"Em có bệnh sao? Tất nhiên là anh có rồi!"

"Vậy thì vui cho em thương, chứ đừng khóc cho người khác cười."

"..." Chí Mẫn tròn mắt. Em ấy thực sự làm y cảm động nha! Không hổ danh là học sinh ban xã hội, đi vào lòng người không hề giả tạo.

Chính Quốc thở hắt một tiếng. "Được rồi! Không nói chuyện bọn họ nữa, ngồi đó em đi lấy mặt nạ cho anh. Khóc xưng hai mắt rồi kìa!"

Nói rồi liền bế người kia ra giường ngồi chờ, còn mình thì lượn ra tủ lạnh kiếm mặt nạ anh thích.

.

Còn ai nhớ tới tiệc sinh nhật lần thứ 18 đó của Thạc Trân không?

"Có rắm mau đánh?"

Chỉ còn lại chỗ ngồi là Chí Mẫn. Cậu ta say rồi, nhấc không nổi cái mông về nhà nữa đâu. Thạc Trân may mắn nghe lời mình được "crush" đón về nhà, xem ra người bày kế như cậu ta đây mà vẫn còn đem thiệt thòi về mình. Chả có ai cứu rỗi tâm hồn tui cả!!!

Thạc Trân về tới nhà, lập tức gọi cho Phác Chí Mẫn

"Mình biết chắc cậu vẫn còn ở đó."

"Còn không mau gọi gia nhân tới rước bản công tử?"

"Chắc chắn. Mình có quen một nhóc khoá dưới, cậu ta tên là Điền Chính Quốc, hình như cũng cùng chung câu lạc bộ với cậu thì phải. Yên tâm a, nhóc đó đang tới rồi!"

Điền Chính Quốc? Không phải là nhóc con hay được đám bạn nữ lớp mình để ý đó sao?

Từ hồi nhảy ở câu lạc bộ, Chí Mẫn chỉ chuyên tâm luyện tập, cũng thường ít ngó ngàng ai. Nhưng xem ra nhóc này đặc biệt nổi bật nha! Thành viên mới được duyệt mấy tháng trước nhưng học bài vô cùng nhanh, có khi hiện tại còn vượt qua cậu nữa chứ!

"Anh Chí Mẫn!"

"Quốc học đệ. Xin chào nha! ăn miếng táo không?" Chí Mẫn quơ tay chào cùng khuôn mặt đỏ ửng, tay còn lại đưa cho Chính Quốc miếng táo trên đĩa. Lập tức bị y cầm lấy, đặt xuống bàn.

...

Chí Mẫn trên đường đi về cứ cương quyết không muốn về kí túc xá, Chính Quốc đành phải dìu anh ta về phòng trọ của mình.

Chính Quốc vốn ở nông thôn, may thay thi cử làm sao mà lĩnh luôn cả học bổng, thế nên chuyển tới thành phố học cho thuận tiện.

"Sao thế?" Đi được một đoạn, Chính Quốc hỏi. "Không đi nữa?"

Chí Mẫn lắc lắc đầu.

"Không đi nữa, mỏi chân lắm!"

Người trẻ tuổi kia thở dài, trông ông này hẳn là say khướt luôn rồi, lại còn đâu ra cái tính mè nheo, từ nãy tới giờ vẫn luôn nắm tay cậu, không đứng thẳng người được.

"Vậy em cõng anh vậy...!"

"Hì! Thế có phải nhanh không"

Chẳng mấy khi được học đệ đẹp trai gần gũi, tiểu mỹ thụ háo sắc như Chí Mẫn vậy là mãn nguyện.

"Má cậu thật tròn nha, rất thích hợp nặn bánh bao~" Chí Mẫn có vẻ thích thú với hai má của Điền Chính Quốc. Còn cả tóc nữa. Suốt đoạn đường thì chúng là thú vui tiêu khiển của anh đấy!

"Bánh bao cái gì chứ, nếu mà là bánh bao thì sẽ bị người khác ăn mất rồi... A!!"

Một bên má Chính Quốc đỏ lên, còn hiện rõ vết cắn nho nhỏ do ai đó đằng sau muốn ăn bánh bao.

"Thì có tôi ăn nè! Bánh bao này ngon nha, không tồi, không tồi!"

#JiNa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me