TruyenFull.Me

Taekook 18 Chu Nho

Màn đêm buông xuống, bao trùm biệt thự trong một không gian tĩnh lặng đặc quánh, ngột ngạt đến nghẹt thở. Trong căn phòng riêng của mình, Taehyung có thể nghe thấy từng nhịp tích tắc của kim đồng hồ, mỗi tiếng động khô khốc ấy như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi sùng sục - nhỏ nhoi nhưng mang theo sức nóng thiêu đốt.

Hắn đứng dậy, bước chân đưa hắn đi trong vô thức. Chỉ khi nhận ra mình đã dừng trước cửa phòng Jungkook, hắn mới giật mình nhận ra tay mình đã giơ lên, gõ nhẹ ba tiếng khẽ như hơi thở.

Im lặng.

Rồi cánh cửa từ từ hé mở, để lộ khung cảnh bên trong.

Jungkook ngồi trên tấm thảm mềm, lưng tựa vào chân giường. Ánh sáng vàng dịu khoác lên người cậu một lớp hào quang mơ hồ. Trong tay cậu là ly rượu vang đỏ thẫm, lơ đễnh đung đưa theo điệu nhạc jazz trầm buồn đang vang lên đâu đó.

Chiếc áo choàng tắm bằng lụa mỏng buộc hờ hững, cổ áo rộng mở để lộ làn da trắng nõn từ cổ xuống đến phần ngực mảnh mai. Mỗi chuyển động nhẹ nhàng của cậu khiến tà áo khẽ xê dịch, hé lộ những đường cong gợi cảm đang ẩn hiện trong lớp vải mỏng manh.

"Vào đi..." - Giọng cậu nhỏ nhẹ, đôi mắt vẫn dán vào ly rượu như đang mê hoặc bởi những vũ điệu của chất lỏng đỏ thẫm.

Taehyung bước vào, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng sau lưng. Không gian chìm vào im lặng, chỉ có điệu nhạc jazz du dương quấn quýt lấy những khoảng trống giữa hai người, như một bàn tay vô hình đang vuốt ve không khí căng thẳng.

Ánh mắt hắn không thể rời khỏi hình ảnh Jungkook - một vẻ đẹp mong manh như sương khói nhưng lại tỏa ra sức hút khó cưỡng, khiến trái tim hắn đập loạn nhịp trong lồng ngực.

"Quà của tôi đâu?" - Giọng Taehyung khàn đặc, câu hỏi vang lên trong không gian chật hẹp như một lời thừa nhận sự yếu đuối.

Jungkook từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt tím tối sẫm lại - không phải vì thiếu ánh sáng, mà vì chứa đầy những ý đồ chưa được giãi bày.

"Quà đây." - Cậu khẽ nhấc ly rượu lên, rót thêm một ly đầy khác, đưa về phía Taehyung. Ngón tay thon dài của cậu cố ý chạm nhẹ vào tay hắn, cái chạm lạnh lẽo và mịn màng như da rắn, khiến Taehyung suýt đánh rơi ly.

Rượu đỏ sóng sánh trong ly như máu, ánh lên màu đỏ quánh của những ham muốn bị kìm nén. Taehyung nhấp một ngụm, chất lỏng ấm nóng trượt xuống cổ họng như ngọn lửa thiêu đốt.

"Tôi biết..." - Jungkook khẽ nói, giọng nhẹ như hơi thở - "...cháu đang sợ."

Taehyung bật cười, nụ cười khẽ khàng đầy châm biếm: "Sợ chú? Đừng nói đùa."

"Không phải sợ tôi..." - Jungkook nhích lại gần hơn, hơi thở phả vào mặt Taehyung - "...mà là sợ chính bản thân cháu khi ở gần tôi."

Im lặng. Ánh mắt hắn dán chặt lấy Jungkook như con thiêu thân bị thu hút bởi ngọn lửa. Hắn như kẻ lạc trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo cuối cùng, vừa muốn chạy trốn vừa muốn lao vào để kiểm chứng đó có phải là ảo ảnh hay không.

Nhàn nhã đặt ly rượu xuống, hai tay chống nhẹ lên tấm thảm, người khẽ nghiêng về phía trước. Chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người cậu xê dịch, hé lộ một phần vai trần mảnh mai.

"Cả ngày hôm nay cháu không làm được việc gì ra hồn, đúng không?" - Giọng cậu êm ái nhưng đầy khẳng định.

Taehyung mím chặt môi, không phủ nhận. Sự thật đó hiển nhiên đến mức không cần biện minh.

"Bởi vì tôi..." - Jungkook tiếp tục, giọng trầm hơn, gần hơn - "Cháu thử tưởng tượng xem, nếu tôi chủ động thật sự, thì cháu có còn đủ tỉnh táo để ngồi yên được không?"

Hơi thở của Jungkook giờ đã gần đến mức Taehyung có thể cảm nhận được từng làn hơi ấm phả vào da thịt. Khoảng cách giữa họ chỉ còn một tấc, đủ để Taehyung ngửi thấy mùi hương ngọt ngào pha lẫn mùi rượu nồng nàn từ làn da của cậu.

Taehyung siết chặt ly rượu trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch: "Đừng...thử thách tôi."

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi đôi môi mềm mại đang mỉm cười của Jungkook. Đó không phải nụ cười trong sáng, mà là nụ cười nửa miệng đầy ma mị khiến trái tim người đối diện phải run rẩy. Khóe môi cậu cong lên như cánh hoa hồng vừa hé nở, ẩn chứa vô vàn bí mật chưa được giãi bày.

"Vậy được rồi đấy." - Cậu khẽ lùi lại một chút, tay thon dài luồn vào trong lớp áo choàng lụa, rút ra một vật nhỏ gọn dúi vào lòng bàn tay đang run nhẹ của Taehyung.

Một chiếc USB màu bạc ánh xà cừ, trên thân được khắc những đường nét hoa văn tinh xảo như những tơ lụa quấn quýt lấy nhau. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, lạnh giá và bí ẩn.

"Đây mới là món quà thật sự." - Giọng cậu thầm thì bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến da thịt Taehyung nổi gai ốc - "Nhưng nhớ đợi đến khi chỉ còn một mình cháu mới được mở nó ra."

Ánh mắt Jungkook nửa như đùa cợt, nửa như thách thức, long lanh dưới ánh đèn vàng dịu. Đôi mắt ấy nói lên nhiều hơn cả ngàn lời muốn nói, như một lời hứa hẹn về những điều không thể đoán trước.

Taehyung đứng dậy, chiếc USB trong tay như một cục lửa cháy. Hắn không nói lời nào, nhưng ngón tay siết chặt lấy món quà nhỏ, các khớp đốt trắng bệch. Gương mặt hắn ửng đỏ, không biết vì rượu hay vì ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực.

Trước khi rời đi, ánh mắt hắn lướt qua Jungkook lần cuối - cậu vẫn ngồi đó thật thoải mái, đôi chân trắng nõn nà đặt trên tấm thảm mềm, chiếc áo choàng lụa trễ xuống để lộ xương quai xanh gợi cảm. Dáng vẻ hờ hững mà kiêu sa ấy khiến cậu giống như một thiên thần sa ngã, đẹp đến mức không thuộc về thế giới trần tục này.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, cắt đứt khung cảnh đầy mê hoặc. Chỉ còn lại một mình Jungkook trong căn phòng ngập ánh vàng, nụ cười ma mị dần dần nở rộ trên môi.

Thân thể nhỏ bé vẫn ngồi đó, bất động trên chiếc ghế sofa êm ái như một bức tượng được tạc từ nỗi cô đơn. Ánh đèn vàng hắt từ bức tường xuống, khoác lên người cậu một vẻ bình thản đến kỳ lạ - thứ vẻ ngoài tĩnh lặng che giấu cả một đại dương xáo động bên trong.

Cậu chậm rãi với tay mở ngăn kéo nhỏ của bàn trà, những ngón tay thon dài khẽ run nhẹ khi lấy ra một vật được bọc cẩn thận trong lớp giấy bóng kính. Một bức ảnh cũ, màu thời gian đã nhuộm vàng nhưng không thể xóa nhòa những ký ức sống động trong đó.

Đó là khoảnh khắc cách đây mười bảy năm - một cậu bé năm tuổi với đôi mắt tím híp lại thành hai vầng trăng khuyết. Cậu giơ bàn tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh lên vẫy vẫy trước mặt, một cử chỉ vui vẻ nhưng còn vương chút ngại ngùng, miễn cưỡng. Thế nhưng, sự lạnh lùng vốn có trong dáng vẻ bên ngoài dường như cũng được gột rửa bởi niềm hạnh phúc ấy, để lộ ra một thoáng ấm áp hiếm hoi.

Và ở phía sau, ngoài rìa khung hình, Taehyung thời thiếu niên vô tình lọt vào. Ánh mắt hắn xa xăm, hướng về một nơi chốn nào đó mơ hồ, không với tới được, như mang theo cả một bầu trời tâm sự không thể giãi bày. Gương mặt ấy lạnh lùng quay đi, tạo nên một sự tương phản đầy ám ảnh với thế giới rạng ngời của Jungkook, tựa như hai thái cực buồn vui cùng tồn tại trong một bức ảnh cũ.

Những ngón thon dài khẽ lướt trên bề mặt ảnh, như đang vuốt ve một vết thương chưa bao giờ lành hẳn. Cảm giác ấm áp ngày nào giờ chỉ còn là nỗi đau âm ỉ, dai dẳng như những mảnh thủy tinh nhỏ còn sót lại trong vết thương cũ.

Cậu đặt bức ảnh xuống, nâng ly rượu lên uống cạn trong một hơi. Chất cồn cay nồng tràn xuống cổ họng, nhưng không đủ để đánh chìm những ký ức đang ùa về. Chúng sống động hơn bao giờ hết - những buổi chiều nắng xuyên qua kẽ lá, tiếng đàn piano vang lên từ phòng tập, và bóng hình Taehyung luôn đứng đó, xa mà gần, gần mà xa.

Ký ức về thứ tình cảm đơn phương ấy không ồn ào, không bốc lửa, mà dịu dàng và dai dẳng như những giọt nước thấm qua đá. Nó là ánh mắt Jungkook dõi theo từng bước chân Taehyung, là nỗi mong chờ được nghe thấy giọng nói trầm ấm, là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi nhận được cái gật đầu chào qua.

Nhưng rồi tất cả chỉ là vô vọng. Taehyung vẫn luôn là một bức tường thành kiên cố - lạnh lùng, xa cách và dường như bất khả xâm phạm. Mỗi ánh mắt lãnh đạm của hắn như một nhát dao cứa vào trái tim non nớt của đứa trẻ mới biết yêu.

Và thế là Jungkook chọn cách chạy trốn. Chuyến du học ấy, trên danh nghĩa là để mở mang tầm mắt và phát triển bản thân, nhưng thực chất lại là một cuộc lưu đày tự nguyện mà cậu buộc phải chấp nhận. Cậu trốn chạy khỏi cái bóng quá lớn của Taehyung, khỏi những kỳ vọng chồng chất và cả những ràng buộc vô hình. Cậu ngây thơ tin rằng thời gian và khoảng cách sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng không - nỗi nhớ ấy không những không phai đi, mà còn hằn sâu thành một vết thương không thể lành, trở thành một phần máu thịt chẳng thể tách rời.

Và ở nơi đất khách quê người, Jungkook đã lớn lên trong những tháng ngày cô độc. Cậu học cách tự đứng vững trên đôi chân mình, dần gọt giũa đi những non nớt ban đầu để trở nên điềm tĩnh và mạnh mẽ hơn. Hành trình ấy, dẫu là một lựa chọn có phần ép buộc, nhưng cũng giúp cậu tìm thấy chính mình.

Cậu trở thành một đóa hồng được chăm chút kỹ càng - vẻ ngoài kiêu sa, lạnh lùng là lớp khiên che chắn cho một trái tim quá nhạy cảm đã từng tổn thương.

Lần trở về này, Jungkook không còn là cậu bé trầm mặc chỉ biết ôm nỗi niềm riêng. Ánh mắt cậu giờ đây đã tĩnh lại, mang theo sự thấu hiểu và một chút dè dặt. Cậu trở về như một cơn bão, với một sứ mệnh duy nhất được chôn giấu suốt những năm tháng ngây dại - không phải để xin được yêu thương, mà là để khiến người ấy phải tỉnh giấc, phải đối diện với chính những mâu thuẫn rối ren trong lòng họ.

Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của Jungkook giờ đây đều là một mật mã chỉ có thể được giải bằng chính trái tim đã từng vô tình làm tổn thương cậu. Chúng không đơn thuần là sự quyến rũ, mà là một bản tình ca bị bẻ gãy, được tấu lên bằng sự điêu luyện của nỗi đau - mãnh liệt, dai dẳng và đầy mê hoặc.

Trong một khoảnh khắc yếu lòng, ký ức ùa về như một cơn gió lạnh. Cậu nhớ lại mảnh giấy nhỏ thấm đẫm sự ngượng ngùng và can đảm, đã được cậu lén đặt vào hộc đàn piano của Taehyung, với dòng chữ run rẩy: "Jeon Jungkook thích Kim Taehyung" - Đó là lời thổ lộ trong im lặng, một bí mật được gửi gắm vào những phím đàn câm.

Còn bây giờ, Jungkook không cần phải giấu nó trong một góc tối nào nữa. Cậu chính là bản tình ca sống động ấy - được viết nên bằng xương bằng thịt, bằng ánh mắt thách thức xoáy sâu vào linh hồn người đối diện, bằng nụ cười ma mị đủ sức khiến trái tim kẻ khác rung động ngay cả khi nó đang kêu gào cảnh báo. Sự thu hút của cậu là thứ ánh sáng đen huyền bí, vừa hắt vừa kéo người ta vào vực thẳm tò mò.

Và rồi nụ cười ấy lại nở trên môi cậu - nụ cười của một trái tim từng vỡ lẽ, được hàn gắn bằng những mảnh kính sắc nhọn. Nó đẹp một cách đau đớn, nguy hiểm một cách quyến rũ, tựa như đóa hồng đen nhuộm độc - tỏa hương thơm ngát khiến người ta mê đắm, nhưng lại cất giấu trong từng cánh hoa mật ngọt của sự hủy diệt. Nó là ánh trăng mờ ảo dẫn lối những con tàu mất phương hướng lao vào vùng nước xoáy đầy mê hoặc, không còn đường quay lại.

Và rồi, ánh mắt cậu lạnh mà nồng cháy ấy chậm rãi khẽ khép lại, như một nghệ sĩ dương cầm khép nắp đàn sau khúc dạo đầu đầy khiêu khích. Môi cậu khẽ cong lên một đường mong manh - không phải của sự ngây thơ đã mất, càng không phải của sự cay độc, mà là nụ cười của kẻ đã đặt cược toàn bộ linh hồn mình vào canh bạc mang tên "định mệnh".

Cậu biết rõ, ván bài duy nhất ấy đã bắt đầu. Những quân bài đã được chia, không phải bằng những mảnh giấy mong manh ngày cũ, mà bằng cả một trời ký ức đau thương và khát vọng được là chính mình.

Lần này, sẽ không có kẻ bỏ chạy.

Bởi cậu đã trở về từ chính nơi mình từng chạy trốn, và người duy nhất có thể kết thúc ván cờ này - không ai khác ngoài chính Kim Taehyung.

_______

(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ Cạ nhà ơi! Hiện tại, cả Taehyung và Jungkook đều chưa thể thấu hiểu hoàn toàn trái tim mình và cảm xúc đối phương. Nhưng đừng sốt ruột, mọi bí mật rồi sẽ từng chút, từng chút một được hé lộ. Hãy kiên nhẫn chờ xem, số phận se duyên cho họ theo cách nào nha ~
🎁 Ai đoán đúng được trong chiếc USB đó chứa điều gì sẽ có thưởng tooo thật toooooo 🎁

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me