Taekook Ban Hoc Dien Nhin Toi Mot Chut Di
Nửa ngày sau Điền Chính Quốc nhìn viên cảnh sát đối diện mà ngẩn người. Không biết từ lúc nào cậu đang còn quét hành lang lớp học giờ lại ngồi ở đồn cảnh sát để thẩm vấn vụ án tự sát.Camera ở sân thượng vì thời tiết mà hư hỏng chưa được nhà trường xử lí, cảnh sát bắt buộc phải đi rà soát và xin được trích xuất camera của các khu nhà cao tầng gần đó. Hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh bị đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai."Bạn học Điền, phối hợp một chút, cậu hãy kể lại vụ việc lúc đó xảy ra như thế nào." Viên cảnh sát ngồi đối diện Điền Chính Quốc, tay cầm bản báo cáo lật đi lật lại. Theo thông tin được cung cấp thì người chết là Bích Nhạn Kiêu, nữ, 17 tuổi, lớp 12-3. Một mình sống ở nhà trọ cấp 4, gia đình có bốn người, ba mẹ và em trai trên cơ thể có dấu hiệu bị bạo lực học đường.Điền Chính Quốc im lặng, mãi lâu sau mới lên tiếng, "Lúc đó chỉ là vô tình bắt gặp, tôi...cháu chỉ đang làm vệ sinh thì thấy cô ấy đi lên sân thượng, lúc nhìn thấy cô ấy nhảy lầu thì không kịp cứu."Viên cảnh sát im lặng lắng nghe, ánh mắt suy xét vẫn cứ chăm chú nhìn bạn học trẻ tuổi trước mặt, có lẽ là đang doạ nạt."Bạn học Điền, nếu lời khai của cậu không khớp với bạn học Kim phòng bên kia thì không được đâu.""Chú à, cứ tự nhiên." Điền Chính Quốc ngả người về sau, điệu bộ không quan tâm lắm.Cả căn phòng thẩm vấn im lặng, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên thu hút sự chú ý của hai người."Anh Triệu." Viên cảnh sát trước mặt Điền Chính Quốc lên tiếng.Điền Chính Quốc nhìn người vừa đến tên Triệu Túc, đây là người thẩm vấn Kim Thái Hanh."Lấy được lời khai chưa?" Triệu Túc hỏi."Xong rồi, anh xem đi."Triệu Túc cầm hai bản lời khai so sánh một hồi, xác nhận không có gì bất thường, cả hai đều khai nhận không quen biết nạn nhân, chứng kiến cảnh nạn nhân nhảy lầu nhưng không kịp cứu. Vừa rồi anh cũng được báo cáo về việc đã lấy được đoạn trích camera ghi lại cảnh Bích Nhạn Kiêu nhảy lầu, phải đến xem thử một chút."Được rồi, gọi người nhà đến đón, thả người đi." Triệu Túc gấp bản lời khai lại, thì thầm gì đó với viên cảnh sát rồi mới để Điền Chính Quốc ra ngoài."Bạn cùng bàn." Chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng, Kim Thái Hanh ngồi ở ghế chờ dơ tay lên gọi khi Điền Chính Quốc mới từ phòng thẩm vấn bước ra.Cả hai vẫn mặc áo trắng đồng phục nhà trường, lại còn có một vài chỗ nhăn nhúm và bẩn do tì vào lan can lúc cố cứu Bích Nhạn Kiêu. Đâu còn vẻ đẹp trai ngời ngợi như lúc sáng sớm đến trường.Điền Chính Quốc hiện tại đang đau đầu không thôi, bây giờ nhìn thấy mặt Kim Thái Hanh làm cậu thấy choáng váng cả người. Chó điên. Điền Chính Quốc tìm ghế cách xa Kim Thái Hanh nhất rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại, trên mặt viết một chữ to đùng, "biến!"Nhưng mà Kim Thái Hanh làm gì quan tâm đến vẻ mặt Điền Chính Quốc viết chữ gì, hắn đứng dậy đi thẳng một mạch rồi ngồi xuống cạnh Điền Chính Quốc."Đợi người nhà đến đón về? Tôi cũng vậy, muốn chào hỏi người nhà tôi một chút không?" Điền Chính Quốc không mở mắt nhưng vẫn nghiến răng đáp lại, "Bây giờ chỉ cần nhìn mặt cậu tôi đã thấy buồn nôn rồi, người nhà cậu cũng miễn đi."Kim Thái Hanh ngả đầu tựa vào tường giống Điền Chính Quốc, khoanh tay lại suy tư hỏi tiếp, "Nhưng mà tôi lại muốn gặp người nhà cậu đấy, chào hỏi một chút, mong người nhà cậu bảo cậu chiếu cố tôi nhiều hơn."Chó điên lại đang không nói tiếng người, Điền Chính Quốc ngồi thẳng dậy, "Kim Thái Hanh, cậu có bệnh đúng không?""Bệnh gì cơ?" Kim Thái Hanh hỏi."Rốt cuộc cậu vì cái gì mà cứ làm phiền tôi?""Tôi phiền cậu sao, yên tâm đi, quen rồi thì sẽ không thấy phiền nữa, chúng ta còn là bàn cùng bàn một học kì nữa mà." Kim Thái Hanh nói vòng đi vòng lại rồi trả lời một câu không liên quan gì.Điền Chính Quốc muốn điên luôn rồi, đầu óc còn chưa giãn ra thì tiếng bước chân dồn dập từ phía cửa chính của đồn cảnh sát vọng tới, tiếng khóc lóc không ngừng vang lên, ồn ào lan ra khắp tầng một của đồn cảnh sát Giang Châu."Con gái của tôi, Nhạn Kiêu nhà chúng tôi, con ơi." Người phụ nữ trung niên nước mắt ngắn dài nhìn khắp nơi. Ánh mắt bà dừng ở nơi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đang ngồi.Một tia giận dữ loé lên trong mắt bà, bà chạy tới trước mặt hai cậu thiếu niên 16, 17 tuổi, túm lấy cổ áo Điền Chính Quốc gào lên."Mày, mày giết con tao, mày đẩy con bé xuống tầng có đúng không?""Mày, mày đúng là sói đội lốt người, tương lai của nó, tiền bạc của nó, cuộc sống của gia đình tao bị mày huỷ hoại hết rồi."Điền Chính Quốc chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một bàn tay như trời giáng sắp vung đến mặt mình, cậu theo phản xạ nghiêng người tránh né.Không cảm nhận được cơn đau như đã tưởng, cậu quay đầu lại thì thấy Kim Thái Hanh từ lúc nào đã đỡ lấy bàn tay của người đàn ông bên cạnh mẹ Bích Nhạn Kiêu."Chú à, làm cái gì đấy?" Kim Thái Hanh hình như tức giận, giọng nói cũng không còn ngả ngớn như bình thường."Bích Thừa Ân, ông đánh nó đi, bắt nó bồi thường cho chúng ta, là cả mạng người đấy."Bích Thừa Ân la lối um sùm lên, "Cảnh sát đâu, mấy người dám để kẻ giết người đứng ở đây sao, bắt chúng nó lại, tôi sẽ kiện chúng nó."Điền Chính Quốc nhíu mày nghĩ ra cái gì đó, cậu giật áo ra khỏi tay mẹ Bích Nhạn Kiêu."Tôi sẽ kiện chú vì tội phỉ báng người khác.""Tụi mày dám, cảnh sát đâu bắt chúng nó lại." Bích Thừa Ân lại hét lên, cảnh sát lúc này cũng chạy tới tách bốn người ra."Có gì mà không dám." Kim Thái Hanh nói, "Đây là chú xúc phạm danh dự và nhân phẩm của chúng tôi, muốn bồi thường? Để xem là ai bồi thường cho ai."Lúc này Triệu Túc mới lên tiếng, "Có chuyện gì mà ồn ào như vậy."Mẹ Bích Nhạn Kiêu túm lấy tay cảnh sát Triệu, chỉ vào Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, "Là chúng nó, chúng nó giết con gái tôi."Kim Thái Hanh nhìn mẹ Bích Nhạn Kiêu bằng ánh mắt khó tả, "Cô gì đó, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu."Mẹ Bích Nhạn Kiêu cứng họng, "Mày có ý gì?Cảnh sát Triệu gạt tay mẹ Bích Nhạn Kiêu ra, "Cô là Diệp Sương?""Đúng vậy." Diệp Sương gật gật đầu."Vì sao cô lại khẳng định hai cậu bé này giết con gái cô." Cảnh sát Triệu hỏi.Diệp Sương nhìn Bích Thừa Ân một cái rồi ra hiệu, "Người đã đến đây rồi, chúng nó không giết thì ai giết?"Giằng co một lúc lâu không ai chịu nhường ai, cuối cùng Triệu Túc đành phải đưa Bích Thừa Ân và Diệp Sương tới nơi khác để không ảnh hưởng tới mọi người, còn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc giờ chỉ đợi có người nhà đến đón là được về."Điền Chính Quốc." Điền Chính Quốc nhìn theo hướng giọng nói phát ra.Cuối cùng cũng tới."Chuyện này là sao? Bạn học học này là?" Điền Chung Thành hỏi.Điền Chính Quốc đến giải thích cũng lười giải thích, "Không quen."Nhưng mà Kim Thái Hanh lại quen đấy, hắn bước lên tươi cười giới thiệu, "Chào chú Điền, cháu là Kim Thái Hanh, bạn cùng bàn của Điền Chính Quốc, chú cứ gọi cháu là Thái Hanh ạ."Điền Chung Thành nghe đến con trai mình có bạn mới thì bất ngờ, ông quay sang nhìn Điền Chính Quốc đang mặt nặng mày nhẹ với Kim Thái Hanh thì khựng người lại, "Ồ là bạn của Chính Quốc, chú là Điền Chung Thành, ba của thằng nhóc này, nhưng mà hai đứa có làm sao không?"Kim Thái Hanh nhanh nhẹn trả lời, "Không sao, chỉ tiếc là không cứu kịp thời thôi ạ."Điền Chung Thành vỗ vai Kim Thái Hanh, "Vậy được rồi, đợi chú chút, chú đến kí giấy đưa hai đứa về.""Được ạ."Sau khi Điền Chung Thành rời đi Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc một cái, "Mặt mũi khó chịu như này là sao đây? Tôi vừa dũng cảm đứng lên bảo vệ cậu đó, không cảm ơn à?""Cảm ơn và đừng làm phiền tôi nữa." Điền Chính Quốc nói như muốn đuổi người.Đáy mắt Kim Thái Hanh hiện lên ý cười, "Phiền gì chứ, tôi biết cậu đang rất xúc động, kiếm ở đâu ra một người bạn vừa đẹp trai và tốt bụng như tôi, đúng không?"Điền Chính Quốc muốn nói rồi lại thôi, cậu biết thế nào cũng không khiến tên chó điên này im miệng được thế nên đành dứt khoát không trả lời.Đến khi Điền Chung Thành bước ra đã là chuyện của mười phút sau, "Chú vốn định đưa cả cháu về mà bên cảnh sát họ yêu cầu có người nhà đến đón, chú cũng hết cách, chú với Chính Quốc về trước, hôm nào rảnh qua nhà chú ăn bữa cơm.""Không sao đâu chú, ba cháu cũng sắp đến rồi, chú với bạn học Điền về cẩn thận ạ, có thời gian cháu sẽ qua." Kim Thái Hanh nói."Được, được, chú về nhé." Điền Chung Thành rất vui vẻ tạm biệt với Kim Thái Hanh, ông cảm thấy hình như mình gặp cậu nhóc này rồi, cái tính tình xởi lởi như thế ông không thể quen hơn.Bóng lưng của hai ba con Điền Chung Thành vừa khuất sau cánh cửa kính phía Nam thì từ phía đối diện có một người đàn ông trung niên xuất hiện, ông ăn mặc rất thời trang, áo khác da đen, áo ba lỗ trắng, quần jean, ông bước tới chỗ Kim Thái Hanh, tháo kính râm trên đầu xuống, "Ba nghe nói có người làm khó anh?"Kim Thái Hanh cạn lời, "Đã giải quyết xong cả rồi, mà ba ăn mặc kiểu gì đây?"Kim Thiệu Quang nghe thấy mọi chuyện đã xong xuôi thì tỏ vẻ không vui, "Sao không đợi ba đến, anh thấy ngầu không? Ba cố tình mặc vậy để doạ chúng nó đấy, dám ăn hiếp con của Kim Thiệu Quang đấy à."Kim Thái Hanh muốn trốn đi còn không kịp, "Sao giờ ba mới đến, ba đi từ thành phố khác sang đây à."Kim Thiệu Quốc lườm Kim Thái Hanh một cái, "Anh thì biết cái gì, lúc nãy cảnh sát vừa gọi cho ba anh bị người nhà đó làm khó, ba còn mất công quay về thay quần áo để làm chúng nó khiếp sợ." "Thế nào, cảm động không."Kim Thái Hanh cảm động muốn khóc tới nơi rồi, hắn đẩy ba mình về phía cảnh sát gần đó, "Cảm động lắm, mắt cay rồi, ba đi kí giấy nhanh đi, con đói lắm rồi."Khi tất cả mọi chuyện xong xuôi thì trời đã chập chững tối, hoàng hôn buông xuống phủ lên vai hai ba con, nhìn Kim Thái Hanh hơi lôi thôi, bận rộn cả một ngày khiến người hắn rã rời."Về thôi ba, về ăn cơm nào."Nhưng đi chưa được hai bước Kim Thái Hanh nghe thấy một tin như sét đánh, "Ba chưa nấu."Kim Thái Hanh, "..."Con đường phía trước rộng dài, bước chân của Kim Thái Hanh không còn sức để bước tiếp, hắn nhảy lên lưng ba mình, "Con mệt quá, đại ca cõng con một đoạn nha."Thanh niên cao một m8 đu trên người ba mình như một con khỉ nhớ hơi mẹ, "Xuống đi, nặng lắm.""Xỉu rồi, không xuống đâu."Kim Thiệu Quang, "..."Lẫn vào dòng người đông đúc không còn thấy bóng dáng hai người đâu, một ngày lại trôi qua, mọi thứ vẫn tiếp tục và bí mật sắp được vén màn.
.
Câu "ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy." Không phải của mình đâu nha, mình hay thấy nó ở trên mạng mà không biết của ai.Vụ án tự tử này mình lấy ý tưởng sau khi đọc bộ "Tâm thần hay kẻ điên." Chỉ mình chi tiết check cam thôi ạ. Còn lại đều là idea của mình.
.
Câu "ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy." Không phải của mình đâu nha, mình hay thấy nó ở trên mạng mà không biết của ai.Vụ án tự tử này mình lấy ý tưởng sau khi đọc bộ "Tâm thần hay kẻ điên." Chỉ mình chi tiết check cam thôi ạ. Còn lại đều là idea của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me