TruyenFull.Me

Taekook Falling In Your Eyes

Thời gian thật sự có thể chữa lành vết thương. Taehyung không tin điều đó, vì trái tim anh vẫn rất ngột ngạt khó chịu kể từ ngày đó. Đã gần một năm trôi qua rồi nhưng Taehyung không thể quên được JungKook. Anh chỉ đơn giản là đang tồn tại, ngày qua ngày cố gắng lê lết khỏi vết thương đang rỉ máu. Dù sao anh cũng không thể đau buồn mãi, giờ đây có lẽ JungKook đang bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố nào đó. Em có thể lại tiếp tục vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ tự đi chợ nấu ăn, cuộc sống tưởng như nhàm chán đó tiếp diễn như một thói quen, và Taehyung biết rằng JungKook sẽ chẳng thấy buồn nữa đâu. Vì đó là cuộc sống mà em mong muốn.

Taehyung lại chuẩn bị bay sang Nhật để tìm cảm hứng mới. Một ngày trước khi bay anh tranh thủ ghé qua chỗ của Jimin để căn dặn vài điều. Nói là chỗ của Jimin thực ra là cái kho để cậu ta chất một đống đồ không biết là những thứ gì. Jimin có rất nhiều tài lẻ và đam mê, mỗi thứ y lại thích một chút, vì vậy mà cái nhà kho này gần như một đống đổ nát. Taehyung nhướn mày nhìn qua một đống tranh được Jimin xếp bừa ở bên ngoài để tìm cậu bạn của mình theo tiếng chuông điện thoại, nhưng dường như chủ nhân của nó không có trong đó. Anh tắt máy, quyết định tự mình mò vào trong. Lúc đi vào có một thứ khiến Taehyung dừng bước. Trong một góc tối, bức tranh với những màu sắc sặc sỡ hiện ra khiến tim Taehyung như chững lại một nhịp. Anh dừng bước, tiến lại gần đó và kéo bức tranh khổ A0 ra ngoài. Một bức trang giản dị với những màu sắc cũng rất giản dị nhưng lại làm lòng Taehyung đau nhói. Ở bên góc trái viết gọn gàng dòng chữ " Mùa hè đổ nắng của Osaka - Jeon JungKook".

Dường như chỉ có một vật thể tĩnh, một dòng chữ ngắn, nhưng từng đoạn ký ức lại tua lại trong đầu Taehyung tới đau đáu. Nét vẽ của JungKook rất đặc biệt, mặc dù chẳng xem em vẽ nhiều cũng như không biết nhiều tranh của em nhưng Taehyung vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Cách JungKook nhìn nhận thế giới này thật sự rất đặc biệt, điều đó làm tim anh đau đớn.

- Mày đến lúc nào mà không gọi tao?

Từ phía sau vang tới giọng nói của Jimin. Y vừa mới hỏi xong câu liền nhận thấy cậu bạn mình đang đứng chết lặng trước bức tranh của JungKook. Lúc này Jimin mới hiểu vì sao mãi không thấy Taehyung vào trong tìm mình.

- Bức tranh đó chuẩn bị được đem đấu giá đó, có vài người đã hỏi. Nhìn đơn giản nhưng rất có hồn nhỉ?

Giọng Jimin cứng nhắc, y chỉ đơn giản muốn kéo Taehyung trở về với hiện thực, chỉ có cậu ta là mãi không chịu bước ra.

- Taehyung, mày còn định ngẩn ngơ ở đó đến bao giờ, vào trong làm vài cái bánh đi.

Jimin vỗ vai Taehyung, nhưng đáp lại y vẫn là khoảng không im lặng. Vài giây sau đó y nghe Taehyung nói, một chuyện tưởng như chẳng liên quan.

- Bán lại nó cho tao đi, giá bao nhiêu cũng được.

Taehyung quẳng cho Jimin một câu, sau đó cất lại bức tranh vào chỗ cũ và lướt qua Jimin vào bên trong. Anh biết mình sẽ phải dùng cả đời này để quên JungKook, vậy thì để anh khắc em vào một góc trái tim vậy, điều đó ít ra khiến anh bớt đau lòng hơn.

Chuyến bay của Taehyung là vào chiều ngày hôm sau, nhưng anh về nhà trong trạng thái rệu rã và tỉnh dậy vào lúc 12 giờ trưa. Taehyung loạng choạng bước xuống nhà mở tủ lạnh tìm đại thứ gì đó để ăn, điện thoại trong túi giống như chờ ngay khoảnh khắc đó để đổ chuông.

- Em nghe.

Đầu dây bên kia truyền lại vài tiếng rít như tiếng gió, Taehyung đoán giờ này có lẽ Namjoon đang tham gia sự kiện gì đó ở bên ngoài.

- Em chuẩn bị đồ chưa, lát nữa cứ gọi trưởng phòng Park đưa ra sân bay nhé.

Giọng Namjoon hơi khàn, gần đây anh có nhiều việc phải giải quyết, lượng công việc gần như quá tải khiến Namjoon cũng gầy sọp cả đi, nhưng anh lại không thấy mệt mỏi vì điều đó.

- Em biết rồi, anh không cần lo đâu, em ăn tạm gì rồi sẽ đi luôn.

- Ừ, bây giờ anh hơi bận, đến nơi thì gọi cho anh nhé.

Namjoon chỉ nói có thế, nhanh chóng tắt máy để lại nơi Taehyung không gian im lặng. Taehyung tu nốt hộp sữa còn dở trên tay, sau đó phết mứt dâu lên hai lát bánh mỳ còn lại, nhồm nhoàm nhai. Anh không gọi cho trưởng phòng Park như Namjoon đã căn dặn mà bắt taxi ra thẳng sân bay. Thời tiết hôm nay rất đẹp, vô cùng phù hợp để chữa lành tâm hồn. Sân bay hôm nay có hơi náo nhiệt, Taehyung làm thủ tục check in sau đó nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm nên chọn cho mình một chỗ ngồi khá thoải mái ngoài sảnh. Cuộc sống này vẫn luôn rất tấp nập và hối hả, mọi thứ xung quanh trôi qua nhanh tới mức nhiều khi Taehyung bị choáng ngợp. Anh biết có những thứ mình cần quên đi để sắp xếp lại mọi thứ vào đúng trật tự, nhưng đó lại là việc duy nhất mà Taehyung cố đến mấy cũng không thể làm được.

Lúc Taehyung còn đang rơi vào dòng suy nghĩ miên man thì ở bên cạnh có tiếng người nói chuyện. Taehyung không để ý lắm, nhưng giọng nói ấm áp của người đó trôi thẳng vào tai anh, khiến từng lớp ký ức trong Taehyung như lửa bắt được mồi, bắt đầu âm ỉ cháy. Đó là giọng nói mà cho dù là trong mơ Taehyung vẫn nhận ra được, giọng nói anh nhung nhớ mỗi đêm dài không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, là giọng nói của người anh thương vô bờ nhưng không thể chung đôi.

Hai tai Taehyung đột nhiên ù đặc, hai bên thái dương đổ mồ hôi, tay anh cũng run bần bật. Niềm mong mỏi trong lòng Taehyung trào ra từng đợt, trái tim anh thổn thức và não bộ dường như ngừng hoạt động không biết phải làm sao. Taehyung gần như nín thở quay đầu nhìn về phía bên trái của băng ghế mình đang ngồi. Cách anh một chiếc ghế là bóng dáng một chàng trai thanh tú như sương mai, cậu ấy đi giày thể thao màu trắng, cậu ấy mặc áo khoác kaki, đội chiếc mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt, nhưng mặc dù vậy Taehyung vẫn dám chắc đó là em.

Taehyung giống như đột nhiên trở nên lúng túng tột độ, anh cố gắng điều hoà nhịp thở, chờ cho người kia kết thúc cuộc điện thoại. Chàng trai vừa tắt máy xong liền quay đầu nhìn anh, bốn mắt chạm nhau nhanh tới nỗi khiến Taehyung đang lúng túng bị dừng hình. Tia sáng trong mắt người đó giống như được gột rửa, dội thẳng vào lòng Taehyung từng đợt sóng.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vòng hai giây, gần như ngay lập tức khi chạm phải ánh nhìn có phần hơi tế nhị của Taehyung, người đó nhìn đi chỗ khác sau đó đứng lên và rời đi. Taehyung lặng thinh nhìn JungKook ( có lẽ là vậy ) đi ra phía cửa. Đột nhiên anh bình tĩnh lại đôi chút, đó rõ ràng là JungKook, khuôn mặt đó, giọng nói đó rõ ràng là của em, nhưng đôi mắt kia.. .Taehyung vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc đôi mắt người đó chạm vào ánh nhìn của anh, là ánh mắt khiến Taehyung ngỡ ngàng, người đó nhìn thấy anh.

Tiếng tiếp viên vang lên trên loa thông báo chuyến bay sắp khởi hành kéo Taehyung trở lại. Anh nhìn xuống đôi tay còn đang run rẩy của mình, vé máy bay và hộ chiếu trên tay đột nhiên như sắp rơi xuống, chuyến bay kia, anh không lên có được không nhỉ? Suy nghĩ đó chỉ vừa loé lên một giây Taehyung phát hiện bản thân đã đứng dậy từ lúc nào. Anh kéo theo hành lý đi ra ngoài theo hướng người đó vừa bước đi. Taehyung có thể là người lý trí, anh có thể là người minh mẫn, nhưng điều đó chỉ xảy đến nếu như đối diện anh không phải là JungKook, và cả không phải ai đó giống em tới như vậy. Taehyung đã để lỡ nhiều thứ trong đời, đoạn tình cảm của cả hai vẫn luôn là điều đau đáu mãi ở trong tim anh, trái tim Taehyung vẫn còn rất đau đớn, anh muốn gặp lại JungKook, chỉ như vậy thôi.

Khoảng thời gian mấy phút đó vừa đủ để bóng hình người đó rời khỏi tầm mắt của Taehyung. Anh cứ đi tìm mải miết như vậy ngoài lối ra và cả bãi đậu xe rộng thênh thang nhưng không thể tìm được người đó nữa. Trong giây lát Taehyung chợt bừng tỉnh, và anh biết mình lại bỏ lỡ điều đó rồi.

Chuyến bay đi Nhật đã cất cánh nhưng Taehyung vẫn đứng lặng như vậy giữa trời đất cùng với một trái tim trống rỗng không cách nào lấp đầy được. Taehyung bắt taxi và trở về nhà vào tối muộn, cơn đau dạ dày lại phát tác khiến nét mặt Taehyung càng trở nên tăm tối. Anh đã không ăn gì suốt từ lúc ở ngoài sân bay, đến khi về được đến nhà cũng không còn tâm trạng để cho gì vào bụng nữa cứ vậy nằm vật ra giường ngủ một giấc đến sáng hôm sau.

- Kim Taehyung, em làm gì ở nhà vào giờ này?

Giọng nói đanh thép hơi khàn lẫn với tiếng điều hoà chạy vù vù đánh thức Taehyung vào buổi sáng hôm sau. Cậu mệt mỏi mở mắt chỉ để thấy khuôn mặt nhăn nhó của anh trai mình, bên ngoài cửa sổ, nắng đã tràn tới nửa căn phòng, chẳng có lẽ...

- Đứng dậy ngay lập tức và trả lời anh tại sao bây giờ em lại nằm đây mà không phải là ở Tokyo, Taehyung, tỉnh táo lại đi. Đừng nói là em ngủ từ chiều hôm qua tới tận trưa nay đó nhé.

Hai lỗ tai Taehyung ù đi vì đói, cậu nghe anh mình nói một loạt, chữ được chữ mất. Và đột nhiên hiểu vì sao ngoài trời đã nắng như vậy rồi. Hoá ra Taehyung đã ngủ một mạch đến tận trưa cơ đấy.

- Anh có thể với cho em chai nước phía sau được không, cổ họng em khát khô rồi.

Trái với thái độ có phần vội vã của Namjoon thì Taehyung lại khá là thong dong, sau khi tiếp nhận mớ thông tin từ anh mình một cách bình tĩnh, Taehyung lại đề nghị Namjoon lấy nước cho mình cơ đấy.

Nét mặt Namjoon chuyển từ cau có sang khó hiểu, mặc dù vậy anh vẫn lấy chai nước và đáp thẳng nó vào mặt Taehyung, nhẫn nại chờ cậu tu một mạch hết hai phần chai mới nói tiếp.

- Em đã bảo nhất định lần này phải sang đó cơ mà. Sao lại đổi ý?

Giọng nói của Namjoon đã mềm đi đôi chút. Sau những chuyện đã xảy ra, anh đối xử với mọi quyết định của Taehyung đã có phần thoải mái hơn nhiều.

- Thì có vài việc em chưa giải quyết xong. Nên em không bay nữa.

Taehyung nhún vai, bắt đầu suy nghĩ cách để anh mình không chất vấn thêm nữa. Nhưng Taehyung có vẻ đã lo thừa, bởi vì ngay sau đó Namjoon đã quay lưng đi ngay, có vẻ không có ý định hỏi thêm gì.

- Tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn cơm, lát nữa bố mẹ về đấy.

Namjoon chỉ buông có một câu như thế, sau đó đi thẳng xuống dưới.

Bữa cơm ảm đạm nhà bọn họ hôm nay vì có thêm sự xuất hiện của một người mà không khí có phần thoải mái hơn hẳn. Namjoon dẫn vợ sắp cưới về nhà ra mắt đã là lần thứ hai, cô gái tên Choi hyunjin hôm nay đã thoải mái trò chuyện, khiến cho không khí trong nhà của bọn họ nhẹ nhàng hơn hẳn.

Sau khi ăn cơm xong Namjoon bận việc phải trở về công ty ngay, Taehyung nhìn bộ dạng vội vã vì công việc của anh mình mặc kệ người yêu còn đang ngồi trước mặt ngán ngẩm lắc đầu.

- Anh vội gì thì cũng đưa chị ấy về đã chứ. Công việc có thể từ từ giải quyết mà.

Bình thường Taehyung rất ít khi quan tâm tới vấn đề công việc của Namjoon, nhưng dạo gần đây cậu thấy anh mình đã khác, còn có cả người yêu sắp về chung một nhà, nên muốn góp ý để Namjoon thay đổi thói quen đặt công việc lên hàng đầu của anh.

Namjoon nghe Taehyung nói xong có phần ái ngại quay đầu nhìn Hyunjin, nhưng cô ấy vậy mà không tỏ vẻ gì là bất mãn, mỉm cười trấn an anh.

- Em không sao đâu anh, em là người lớn, có thể tự về được mà. Anh mau tới công ty ngay đi, chắc chắn là việc gấp lắm đúng không?

Namjoon hơi lưỡng lự, anh nhìn Hyunjin sau đó nhìn đồng hồ trên tay, ngại ngùng nói.

- Thế em đi cùng anh đi, anh đưa em về nhà sau đó sẽ quay lại công ty.

- Em đã bảo không cần mà, anh vội thì mau đi đi. Em cũng chưa định về, em muốn vào trung tâm thương mại mua vài bộ đồ.

Đôi mắt cười của Hyunjin thật sự gây thiện cảm cho người đối diện, vì vậy mà hành động vội vã của Namjoon như cũng dừng lại, anh cúi đầu khẽ thở dài.

- Vậy anh đưa em đến trung tâm thương mại, đi một mình sao được. Đến đó mua sắm thoả thích đi lúc nào về thì gọi cho anh, anh sẽ...

Lời Namjoon chưa dứt đã bị Hyunjin chặn họng.

- Ai bảo anh là em đi một mình chứ. Taehyung đã hứa đưa em đi rồi, nhỉ?

Taehyung đang ngồi xem đột nhiên bị nhắc tên giật mình một cái suýt đánh rơi cốc nước trên tay. Lúc cậu nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy bản thân đang cầm vô lăng, bên cạnh là chị dâu tương lai đang huyên thuyên không ngừng mất rồi.

- Xin lỗi em nhé, anh ấy cứng đầu quá nên chị cũng hết cách.

Hyunjin tỏ vẻ ái ngại khi nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Taehyung ở bên cạnh. Nhưng Taehyung không chú ý lắm tới lời cô nói, vì đôi mắt còn đang bận nhìn theo bóng dáng vừa lướt qua trên vỉa hè phía trước.

Chiếc xe vốn đang lưu thông của bọn họ đột nhiên đi chậm lại rồi dừng hẳn. Hyunjin đang không trong trạng thái phòng bị bị Taehyung doạ cho sợ chết khiếp. Tiếng còi xe phía sau bọn họ kêu inh ỏi liên tục nhưng dường như không lọt tai Taehyung.

- Taehyung, em sao thế? Phía sau còn nhiều xe lắm. Em dừng giữa đường thế này làm sao được.

Cả người Taehyung cứng đờ lại bên ghế lái, đôi mắt thì không ngừng dõi theo phía trước doạ Hyunjin một phen chết khiếp. Cô sốt sắng tới run rẩy vì những tiếng còi xe phía sau ngày một lớn mà dường như Taehyung bên cạnh lại không có ý định di chuyển.

- Taehyung, em ổn chứ? Hay đổi ghế lái cho chị đi, em thấy không khoẻ sao?

Lời Hyunjin vừa dứt đã thấy Taehyung tháo văng đai an toàn và mở cửa bước xuống xe. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hyunjin rơi vào bối rối tột độ, cô nhìn Taehyung bước xuống xe và lao như bay về phía trước mà cả người run rẩy không nói nên lời.

Taehyung đã nhìn thấy người đó, người anh nhìn thấy ở sân bay. Đó là lý do Taehyung không màng thế sự một mạch lao tới như vậy. Sau này mỗi khi nghĩ lại khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra mình đã bị tình yêu làm mù mắt như thế nào.

....
To be continued....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me