TruyenFull.Me

Taekook Luan Hoi 2 Hoan

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Khi đi xuống lầu, Du Trạch cùng Vị Ngữ lúc này đã có mặt.

Marian kéo ghế ra, ý bảo bọn họ ngồi vào bàn ăn cơm, đồ ăn không ít, có đầy đủ hương vị, trưởng trấn Bourdain nói mọi người dùng bữa đi đừng khách khí, sau đó ông ta bắt đầu ăn.

Khi Điền Chính Quốc ăn cơm, cậu đã dùng chân đá vào chân của Kim Thái Hanh ở dưới bàn.

Không bao lâu, Kim Thái Hanh lấy cớ muốn đi vệ sinh để rời bàn ăn, anh đi vào phòng vệ sinh ở tầng một.

Đợi trong chốc lát sau, Du Trạch cũng đột nhiên dùng hai tay che bụng nói mình đau, khó chịu, muốn đi vệ sinh, anh ta nhăn mặt nói: "Thật sự chờ không kịp, xin hỏi lầu một còn nhà vệ sinh nào không ạ?"

Marian nói: "Lầu một không còn, nếu cậu muốn đi vệ sinh thì lầu hai có, để tôi dẫn cậu đi.."

"Không cần đâu, để tôi tự mình đi được rồi."

Nói xong, Du Trạch liền ôm bụng đi lên lầu hai.

Sau khi Du Trạch chạy lên lầu hai, không ngoài dự đoán, anh ta đã thấy Kim Thái Hanh ở trong hành lang.

Kim Thái Hanh theo từ cửa sổ của nhà vệ sinh lầu một rồi trèo lên tới lầu hai.

Hai người nhìn nhau một cái, không để lãng phí thời gian, cả hai tách ra tìm kiếm manh mối, dù sao lầu hai có không ít phòng.

Không bao lâu, Kim Thái Hanh đã phát hiện phòng đọc sách của trưởng trấn Bourdain.

Nhà ăn dưới lầu, khi mọi người đều đang ăn cơm, trưởng trấn Bourdain phút chốc bỗng buông dao nĩa xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lầu hai một cái, rồi quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh ở lầu một.

Ông ta lập tức quay lại nói với đám người Điền Chính Quốc, ông ta nói:

"Dường như bọn họ đã ở trong phòng vệ sinh rất lâu rồi, không có sao chứ, có cần đi nhìn một chút không?"

Điền Chính Quốc nói: "Không sao đâu, có thể họ sẽ ra liền thôi ạ."

Mới vừa nói xong, phòng vệ sinh ở lầu một đã phát ra tiếng vang "Cộp cộp", cửa mở, Kim Thái Hanh từ bên trong đi ra.

Điền Chính Quốc: "Ông thấy không, chẳng phải vẫn tốt sao."

Không bao nhiêu lâu, Du Trạch cũng xuất hiện, anh ta xoa bụng từ lầu hai đi xuống, vừa đi vừa nói chuyện:

"Giải quyết một chút, giờ đã thoải mái hơn."

Anh ta ngồi trở lại lên ghế một lần nữa, vừa cười vừa nói xin lỗi với trưởng trấn Bourdain và Marian.

Sau khi cơm nước xong, trưởng trấn Bourdain để bọn họ ngồi ở lại phòng khách một lúc, mà Rachel đã được Marian dẫn lên lầu.

Trưởng trấn Bourdain, nói: "Buổi chiều, còn muốn nhờ mọi người làm một việc giúp tôi."

Phác Chí Mẫn ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc, nhỏ giọng nói:

"Biết lắm là sẽ không có chuyện chỉ ăn cơm không đâu mà."

Trưởng trấn Bourdain: "Mọi người làm công nhân ở trong nhà xưởng thú bông, thì có nghĩa vụ phải hoàn thành trách nhiệm của mình, sau một đêm vận hành máy móc, thú bông ở bên trong nhà xưởng cũng đã tích lũy đủ thú bông rồi."

"Hiện tại, mọi người cần trở về làm việc, chính là lấy tất cả thú bông ở trong thùng đựng hàng ra và chia nhau đặt bọn chúng ở từng nơi trên trấn, từ ngã tư đường, tòa nhà, trên cây...."

Trưởng trấn Bourdain liệt kê ra một ít.

Cuối cùng ông ta dựng một ngón tay lên, khuôn mặt nghiêm túc nói:

"Nhưng nhất định phải chú ý, không cần phải đem đám thú bông ấy đặt ở gần xưởng thiêu hủy thú bông, chúng nó không thích ở nơi đó."

"Nhớ kỹ, mọi người nhất định phải nhớ kỹ điều này."

Trưởng trấn Bourdain nhấn mạnh hết lần này đến lần khác.

Phác Chí Mẫn giả vờ khờ dại tò mò, nheo đôi mắt màu xanh biếc lại hỏi:

"Hửm, vì sao thú bông lại không thích xưởng thiêu hủy vậy?"

Trưởng trấn Bourdain nhìn cậu ấy một cái, nét mặt kỳ dị mỉm cười, nói:

"Không có con thú bông nào thích được đặt ở một chỗ chết cả."

"Cũng giống như người, không thích bị hỏa táng vậy."

"Thú bông và người không có gì khác nhau, thú bông cũng có sinh mệnh, sẽ không bao lâu mọi người cũng sẽ nghĩ thế thôi."

Trước khi đám người Điền Chính Quốc rời đi, trưởng trấn Bourdain đẩy xe lăn đi đến cửa tiễn bọn họ, một tay lắc lư qua lại, khỏe miệng nở ra nụ cười dường như càng thêm kỳ lạ.

Mãi cho đến khi đến chỗ rẽ ở ngã tư đường, cuối cùng mới không nhìn thấy biệt thự cùng trấn trưởng Bourdain nữa, bọn họ lúc này mới nhìn lẫn nhau, rồi nói chuyện.

"Chúng ta trở về đem đặt những con thú bông này đi, không thì đem những con thú bông này quăng ở nơi xa một chút, trấn trưởng Bourdain cũng không có nói phải đặt mấy con thú bông này ở trong nhà xưởng...

Vị Ngữ nói.

Trưởng trấn Bourdain thật sự không có nói đến chuyện đặt thú bông ở nhà xưởng thú bông.

Điền Chính Quốc cùng mọi người không có phản đối với đề xuất này của Vị Ngữ.

Vị Ngữ thấy vậy, liền lại do dự mà nói:

"Nhưng còn vào buổi tối khi đi ngủ...Hay chúng ta cứ nghĩ ngơi ở trong nhà máy đi."

"Chẳng phải nơi đó rất an toàn sao, có lẽ sẽ có thể bình an để cho chúng ta vượt qua cả một đêm nay.

Du Trạch nói với điếu thuốc trong miệng: "Có thể không chắc chắn được tối nay."

"Ý anh là sao?" Vị Ngữ khó hiểu.

Du Trạch: "Mỗi một đêm ở Xa Hạ Thế Giới, có đôi khi "quy tắc" sẽ giống nhau, nhưng đôi khi, "quy tắc" cũng sẽ thay đổi."

"Nói cách khác, có thể đêm qua trong nhà máy là nơi an toàn, nhưng buổi tối hôm nay thì không hẳn."

"Bởi vậy, cô phải nhớ thật kỹ một chút, ở Xa Hạ Thế Giới, không có cố định nơi nào sẽ là nơi an toàn."

"Ở nơi này không thể nào có thể để cho hành khách chỉ đợi ở một chỗ, rồi có thể bình an vượt qua đến đêm cuối, sau đó không để cô mất sợi lông cọng tóc nào mà đi lên đoàn tàu lâu hồi, biết chưa."

Du Trạch dựng một ngón tay lên trước mặt Vị Ngữ lắc lắc.

Vị Ngữ nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, cô ấy gật gật đầu.

Điền Chính Quốc đảo mắt nhìn xung quanh đã có thể thấy được thú bông, nói:

"Trước tiên về nhà xưởng thú bông đi, chúng ta cùng trao đổi một chút về những manh mối đã tìm được."

Bọn họ lập tức đi nhanh về phía nhà xưởng thú bông.

Hai người Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh ở bên phía quầy báo đã tìm được hai manh mối.

Phác Chí Mẫn cùng Nhậm Hiệp thì ở xưởng thiêu hủy.

Về phần Du Trạch cùng Vị Ngữ, bọn họ đi đến hai nơi là bệnh viện cùng đồn cảnh sát ở trong trấn nhỏ, cho nên khi bọn họ đến nhà thị trưởng đã hơi muộn.

Du Trạch nói: "Cư dân sinh sống ở trong thị trấn thú bông này vô cùng ít, ở bệnh viện dường như không có bao nhiêu người, ngay cả một người bệnh mà tôi và Vị Ngữ cũng không nhìn thấy."

Không có người bệnh, cũng chỉ có bác sĩ cùng y tá.

Anh ta đã để Vị Ngữ dẫn dắt người rời đi trước, còn bản thân anh ta thì ở lại kiểm tra bảng ghi chép của bệnh viện.

Du Trạch nói: "Tôi tìm được hồ sơ ra đời của Rachel, cô bé từ khi sinh ra đã có bệnh trong người, bác sĩ đã kết luận rằng, Rachel sẽ sống không quá tám, chín tuổi."

"Ngoài ra, ở trong bản ghi chép của bệnh viện thị trấn thú bông ghi lại, trong một khoảng thời gian có không ít bệnh nhân có tình trạng bệnh giống nhau, đều là tay chân cứng ngắc không thể cử động, hoặc là tay, hoặc là chân, hoặc là ở ngay chỗ cánh tay."

Điền Chính Quốc hỏi: "Điều này không khác nhiều so với các triệu chứng của việc Thần Lộ không thể cử động bắp chân trái của cô ấy ở đêm qua."

Du Trạch gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc ấy tôi vừa nhìn thấy cũng đã nghĩ như vậy."

"Ngoài ra vừa nghe hai người nói đến nội dung ở trên bài báo, lại kết hợp với khoảng thời gian kia, khi ấy xuất hiện không ít người bệnh có triệu chứng giống nhau, có lẽ là cũng từ sau khi thú bông máy xuất hiện."

Phác Chí Mẫn: "Cho nên, những người bị bệnh này cũng là đã bị thú bông tấn công?"

"Nếu thật sự là như vậy, dựa theo chuyện thú bông tấn công người, vậy thì bên trong trấn nhỏ đã rơi vào sợ hãi, khi đó cũng phải có bài báo liên quan mới đúng."

Kim Thái Hanh: "Có lẽ đó là một thủ đoạn khác."

Anh nhìn về phía Du Trạch, hỏi: "Lúc sau thì sao, hai người ở trong đồn cảnh sát phát hiện được manh mối gì?"

Du Trạch: "Đó chính là về cuộc phỏng vấn mà hai người đã nhìn thấy, về trưởng trấn Bourdain."

"Vậy trong bài báo không có nhắc đến trưởng trấn Bourdain có người em trai là Burgett đã chết do bị bệnh sao?"

"Nhưng trong khi tôi tìm kiếm ở trong thị trấn thú bông có xảy ra án gì đặc biết không, thì tôi lại phát hiện, Burgett em trai của trưởng trấn, là một tội phạm giết người."

"Tội phạm giết người?"

Điền Chính Quốc có chút bất ngờ.

"Đúng vậy." Du Trạch nói: "Burgett là một tội phạm giết người, cư dân ở trấn nhỏ đã bị ông ấy giết chết không ít, sau khi rút máu họ, ông ấy đem thi thể khô ấy bỏ vào bên trong những thú bông lớn."

"Rồi lại lén phá hư lỗ tai hoặc mắt của thú bông, chờ cho khi máy móc vận chuyển những con thú bông bị hỏng này đi và đốt bỏ những thú bông này ở nhà máy thiêu hủy."

"Như vậy là đã có thể tiêu hủy chứng cứ, một khoảng thời gian sau, tội ác của Burgett mới bị phát hiện."

"Là từ một đứa nhỏ phát hiện, có lẽ khi ấy trưởng trấn đang cố hết sức thúc đẩy những thú bông bình thường, hạn chế lại những thú bông máy xuất hiện ở trấn nhỏ."

"Đứa nhỏ ấy đã cầm kéo ra đường, tiện tay dùng kéo cắt một cái đầu của con thú bông cỡ lớn ra, kết quả, phát hiện thi thể bên trong."

Cậu bé bị dọa sợ đến đổ bệnh, khi thi thể bị phát hiện, sau đó Burgett sợ tội nên tự sát.

Chuyện này là một chuyện đáng sợ ở thị trấn thú bông, cũng là một vụ đem đến tai tiếng cho nhà của trưởng trấn.

Có lẽ cũng là vì như vậy, cho nên sau này thú bông máy cũng đã biến mất không thấy, trấn nhỏ trở về như xưa, sau khi nhà trưng bày thú bông hoàn thành, trấn trưởng Bourdain khi được phỏng vấn riêng đã che giấu câu chuyện cùng nguyên nhân thật cái chết của Burgett.

"Sợ tội tự sát..."Điền Chính Quốc dường như đăm chiêu nói: "Burgett thật sự đã chết rồi sao? Có người thấy được thi thể à?"

Du Trạch gật đầu: "Burgett thật sự đã chết."

"Ở trên hồ sơ của cục cảnh sát có dán ảnh chụp, ảnh HD không góc chết, là cắt cổ chết, máu chảy khắp người khắp đất."

"Ở phần cuối cùng hồ sơ, thi thể của Burgett được hỏa táng."

Điền Chính Quốc nghe vậy nhíu mày.

Nhâm Hiệp không quá bận tâm về cái chết của em trai trưởng trấn, anh ấy nói: "Vậy ở trong biệt thự của trưởng trấn đã tìm ra được manh mối gì?"

Điền Chính Quốc đem chuyện phát hiện ra tập tranh vẽ của Rachel, tất nhiên còn có chuyện trong phòng của Rachel không đặt một con thú bông nào.

Có lẽ cô bé từ khi còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy trưởng trấn Bourdain cùng vợ mình là Marian đã âm mưu gì đó.

Lúc này Kim Thái Hanh nói: "Bọn họ đã mở ra một nghi thức tà ác, dẫn dắt tà linh đến trên người của những thú bông."

"Tôi ở trong phòng sách của Bourdain phát hiện ra một ít manh mối...."

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me