Taekook Luan Hoi 2 Hoan
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)Một lúc sau, sau khi rẽ qua một góc đường, bọn họ nhìn thấy có rất nhiều người tụ tập trên bãi cỏ xanh lớn, xung quanh có loa phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc.Nhóm người này đưa chén rượu nói chuyện hoặc là nhảy múa, bên cạnh còn có lò BBQ, lò nướng, vv,.....Ngoài ra còn có một đám trẻ em trong tay cầm bóng bay hoặc là ôm thú bông, vui sướng chạy lui chạy tới, tràn ngập tiếng cười vui vẻ, không khí của một bữa tiệc sôi động.Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh liếc nhìn nhau."Oa, náo nhiệt như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy." Phác Chí Mẫn nói.Du Trạch ngậm một điếu thuốc trong miệng, chẳng qua không có bật lửa.Anh ta cũng gật đầu nói: "Nơi này náo nhiệt sung sướng thật không giống như là nơi có nguy hiểm.""Nếu không phải biết nơi này là Xa Hạ Thế Giới, tôi còn tưởng rằng chúng ta đến đây để nghỉ phép."Càng so sánh càng thêm kỳ quái.Sau khi suy nghĩ, Du Trạch lấy điếu thuốc trong miệng ra, dùng sức ho khan lớn tiếng một chút.Đương nhiên, tiếng ho khan có chủ ý của anh ta đã bị tiếng nhạc chói tai át đi, không có một ai phát hiện bọn họ đã đến. Bất đắc dĩ, Du Trạch đành phải đi lên trên cỏ, duỗi tay tắt hết toàn bộ loa, tiếng nhạc chỉ để lại vừa nghe, những người ở trên qua tất nhiên sẽ quay đầu nhìn sang."Xin chào, chúng ta là......"Nhâm Hiệp đang định mở miệng chào hỏi trước những ánh mắt nhòm ngó, nhưng lại thấy một người đàn ông trung niên được đẩy ra tới.Người đàn ông có mái tóc màu nâu, chẳng qua hai bên thái dương đã hiện ra những sợi tóc màu trắng, hai màu tóc trộn lẫn, tất cả đều được chải vuốt gọn gàng và chải mượt bằng keo xịt tóc.Người đàn ông trung niên mặc một bộ âu phục màu đen, tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng không hề gầy yếu.Hai chân ông ta bị thảm lông che lại, bả vai rất rộng, có dáng người cao lớn như người nước ngoài, râu ria xồm xoàm, vừa nhìn thấy bọn họ liền nói:"Các ngươi là những công nhân đến làm việc ở xưởng sản xuất thú bông phải không?"Điền Chính Quốc gật đầu, nói đúng.Nghe vậy, người đàn ông trung niên ảo não nói: "Xem tôi, hôm nay là bữa tiệc mỗi tháng tổ chức một lần ở thị trấn thú bông, chúng ta đều vội vàng chúc mừng, cho nên mới quên đi chuyện này.""Chào mọi người, tôi là trấn trưởng ở thị trấn thú bông, cứ gọi tôi Bourdain là được.""Trấn trưởng, chào ông."Du Trạch đi tới nói: "Hy vọng mọi người không trách tôi đột nhiên tắt đi loa nhạc, quấy rầy bữa tiệc của mọi người.""Hả, đương nhiên sẽ không, chuyện này là tôi sai, không có sắp xếp ngay từ đầu." Trấn trưởng Bourdain nói: "Khi nào tổ chức bữa tiệc chả được, tới, tôi kêu người mang các ngươi đi nhà xưởng xử lý thủ tục nhận chức."Nói xong, trấn trưởng quay đầu ra hiệu, người phụ nữ đang đẩy xe lăn của trấn trưởng cười nói tự giới thiệu:"Chào mọi người, tôi là Marian vợ của trấn trưởng, để tôi đưa mọi người đến xưởng sản xuất thú bông."Một lúc sau, Marian mang theo nhóm người Điền Chính Quốc rời khỏi con phố tổ chức bữa tiệc, khi bọn họ rẽ qua góc đường, tiếng nhạc chói tai lại vang lên sau lưng bọn họ.Điền Chính Quốc giống như suy nghĩ gì đó, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, những ngôi nhà, đường phố,vv..., hỏi: "Có nhiều dân cư ở thị trấn thú bông không ạ?" "Chúng tôi đi xa như vậy, nhưng hình như chỉ thấy có những người ở trên chỗ cỏ đó."Trước khi bước vào cổng thị trấn, cả một đường đi bọn bọ không có nhìn thấy một bóng người nào bước ra từ những ngôi nhà, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy thú bông.Nghe vậy, Marian cười trả lời: "Không có nhiều người sống trong thị trấn thú bông.""Những người các bạn mới nhìn thấy ở trên bãi cỏ là tất cả dân cư ở thị trấn này.""Mỗi tháng chúng ta sẽ tổ chức tiệc tùng một lần, mọi người tụ tập ở bên nhau vô cùng náo nhiệt, nói chuyện hay là ăn cơm gì đó, cho đến đến chạng vạng mới giải tán về nhà."Marian là người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng, gương mặt xinh đẹp, trên mặt luôn luôn mang nụ cười dịu dàng, vừa thấy chính là người vợ hiền của trấn trưởng.Điền Chính Quốc có chút ngạc nhiên khi nghe thị trấn thú bông có ít người như vậy, nhưng cậu cũng chưa nói gì.Bọn họ đi một đường đến trung tâm của thị trấn thú bông.Ngay sau đó, nhóm người Điền Chính Quốc thấy một nhà cao lớn đứng sừng sững ở trung tâm thị trấn thú bông.Tòa nhà này khác hẳn với những ngôi nhà đầy màu sắc rực rỡ xinh đẹp ở xung quanh. Tòa nhà rất cao, đậm chất công nghiệp hoá, bên ngoài là cánh cổng màu xám, chằng chịt những linh kiện của máy móc trần trụi lộ ra bên ngoài, giống như một phong cách khác, đột ngột xuất hiện trong bức tranh cổ tích đầy mộng mơ.Đây rõ ràng là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo giữa máy móc và công nghiệp, giống như một con vật khổng lồ bằng sắt thép xuất hiện trong những ngôi nhà cổ tích nhỏ bé.Tuy rằng có chút nơi được trang trí bằng thú bông, nhưng cũng không ngăn được vẻ bề ngoài lạnh lùng của những chiếc máy móc.Thấy vậy, Điền Chính Quốc không khỏi dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn, trong miệng nói:"Đây là xưởng sản xuất thú bông sao?"Marian kiêu ngạo nói: "Không sai, đây là nơi làm ra tất cả thú bông trong thị trấn của chúng ta, xưởng làm thú bông, tôi đưa mọi người vào trong xem thử, đến đây đi."Nói xong, Marian dẫn đầu đi vào bên trong cánh cửa nhà xưởng.Cánh cửa nhà xưởng được làm theo phong cách cổ tích, sơn những màu sắc sặc sỡ.Cột tường hai bên được tạo thành hình cây cối, trên thân cây kéo dài ra những cành lá, có rất nhiều thú bông được đặt ở trên thân cây hoặc bò hoặc ngồi. Khi Điền Chính Quốc đi vào, cậu ngẩng đầu nhìn lên.Cậu luôn cảm thấy những con thú bông trên thân cây giống như đang quan sát bọn họ, những tròng mắt được làm từ cúc áo hoặc được đính pha lê đều đang nhìn vào một chỗ — con đường duy nhất dẫn đến cánh cổng nhà xưởng.Bên trong xưởng cũng thấy rất nhiều những con thú bông ngổn ngang.Sau khi Marian dẫn bọn họ đi tham quan nhà xưởng xong, bà ta lại dẫn họ đến nơi ở của nhà xưởng sản xuất thú bông, đồ vật trong phòng rất đầy đủ, giường đệm chăn mọi thứ không thiếu, một người ở một phòng, mỗi người đều đưa đưa một chìa khoá riêng.Sau khi đưa chìa khóa xong, Marian cố ý dặn dò: "Những công nhân nhà xưởng tuyển dụng chủ yếu phụ trách bật tắt các công tắc máy móc trong xưởng.""Buổi tối bật vào lúc 6 giờ, 6h sáng hôm sau sẽ tắt đi, trong lúc đó các bạn có thể ngủ tiếp.""Nhưng phải nhớ kỹ, đừng rời khỏi xưởng sản xuất vào buổi tối khi máy móc đang hoạt động, những thời gian còn lại, các bạn có thể tuỳ tiện đi lại trong thị trấn"."Một việc nữa, những máy móc chế tác thú bông này rất nguy hiểm, đừng tò mò đến gần chúng" Nói xong, Marian xoay người mang theo nhóm người Điền Chính Quốc đi máy móc chế tạo thú bông, cũng dạy cho họ cách bật mở công tắc như thế nào.Phác Chí Mẫn hỏi: "Ngoài chúng tôi ra, không có công nhân nào khác đang làm việc trong xưởng nữa sao?"Marian: "Không có, những con thú bông đều dựa vào máy móc trong xưởng tiến hành chế tạo, hoàn toàn không cần những công nhân khác.""Những công nhân mà chúng tôi tuyển dụng đều là những người ở bên ngoài thị trấn, đáng tiếc, bọn họ không kiên trì được bao lâu, không mấy ngày liền......"Nói xong lời cuối, Marian dừng lại, chỉ cười nhạt với nhóm người Điền Chính Quốc.Khóe miệng cứng đờ nhếch lên, kỳ quái đến lạ thường, hoàn toàn khác với những nụ cười với bọn họ trước đó.Hai vị hành khách mới Thần Lộ và Vị Ngữ rõ ràng bị dọa vì hành động thay đổi sắc mặt của Marian.Nhưng ngay sau đó, nét mặt của Marian trở lại bình thường, như thể không không nhận ra sự khác biệt trong nụ cười vừa rồi của bản thân.Chờ sau khi mang theo nhóm người Điền Chính Quốc tham quan hết nhà xưởng, Marian cũng cần rời đi. Trước khi đi, bà ta nói: "Đúng rồi, vào 4 giờ chiều nay, mời các bạn đi đến nhà triển lãm thú bông để chụp ảnh, đây là điều mà mỗi vị công nhân khi gia nhập xưởng sản xuất thú bông đều phải trải qua, nhất định phải đến đấy nhé."Nói xong, Marian liền rời đi.Nhâm Hiệp không khỏi lẩm bẩm: "Nhà triển lãm thú bông ở đâu?"Du Trạch nói với điếu thuốc ngậm trong miệng:"Hắn là không phải nơi gì tốt đẹp, anh vừa nãy không có nghe vợ của trấn trưởng nói sao, mỗi một công nhân đều phải đến chụp ảnh.""Công nhân rõ ràng là đang ám chỉ những hành khách như chúng ta, có một số hành khách có thể tồn tại rời khỏi thị trấn thú bông, có một số hành khách ...."Du Trạch cười một cái, không nói mọi người đều hiểu.Nhưng không đi đến nhà triển lãm thú bông để chụp ảnh là việc là không thể được, dù sao đây cũng là mấu chốt NPC đã cố ý hướng dẫn.Còn một lúc nữa mới tới giờ hẹn, bọn họ đi dạo xung quanh trong nhà xưởng. Đặc biệt là sau khi quan sát những chiếc máy móc có thể chế tạo ra thú bông, tuy không hiểu nguyên lý sản xuất thú bông, nhưng họ thật sự cũng không phát hiện ra chỗ kỳ lạ nào khác.Dù là nguyên liệu để sản xuất thú bông, hay là khâu cắt hoặc khâu cuối cùng hoàn thành thú bông, toàn bộ đều được thể hóa, không cần người làm, là một công nghệ kỹ thuật rất thông minh.Nhâm Hiệp vỗ nhẹ vào chiếc máy, chậc lưỡi nói: "Nếu như cho tôi dọn đống này đi đến thế giới hiện thực chế tạo thú bông, sau đó bán đi, trừ đi chi phí tổn thất, còn không cần thuê người làm, chẳng phải tôi sẽ phát tài sao."Đáng tiếc, nơi này là Xa Hạ Thế Giới, mọi thứ đều có khả năng xảy ra, nhưng thế giới hiện thực hoàn toàn là không thể.Nhâm Hiệp tiếc nuối chậc một tiếng.Phác Chí Mẫn dạo qua một vòng trở về, nói: "Thú bông ở đây cũng quá nhiều, không biết con thú bông trong tin tức rốt cuộc là con nào."Điền Chính Quốc nói: "Con thú bông mà chúng ta muốn giết chết khẳng định là con đặc biệt nhất.""Nhưng hiện tại thú bông có ở khắp nơi trong thị trấn, chỉ có toà nhà sản xuất thú bông này có phong cách không thích hợp, điều đó có phải là con thú bông đặc biệt đó ở trong nhà xưởng này?""Đương nhiên, cũng có thể nghĩ ngược lại, không thể chỉ tìm kiếm ở trong phạm vi nhà xưởng."Đặc biệt là sau khi quan sát những chiếc máy móc có thể chế tạo ra thú bông, tuy không hiểu nguyên lý sản xuất thú bông, nhưng họ thật sự cũng không phát hiện ra chỗ kỳ lạ nào khác. "Tin tức mà Xa Hạ Thế Giới nhắc nhở là nói thị trấn thú bông ẩn chứa một bí mật to lớn, và bí mật của những con thú bông, tìm ra bí mật này, có lẽ sẽ tìm được con thú bông đặc biệt muốn giết.""Nhưng chúng ta phải tìm kiếm ở đâu?"Vị Ngữ nhịn không được hỏi."Thị trấn thú bông ..... Dù sao đây cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, chẳng lẽ chúng ta muốn lật tung hết toàn bộ để tìm sao?"Nhưng, bọn họ chỉ có thời gian 4 ngày sinh tồn ở Xa Hạ Thế Giới này......Điền Chính Quốc nói: "Sẽ có nhắc nhở, nhà xưởng sản xuất thú bông, nhà triển lãm thú bông đều là những nơi được nhắc nhở.""Chúng ta rời đi khỏi nhà xưởng đi ra ngoài nhìn xem.""Rốt cuộc chúng ta không được rời khỏi đây trong khoảng thời gian từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau.""Điều đó có nghĩa là chúng ta bị cấm ra ngoài?"Nhớ tới những lời Marian nói trước đó, Thần Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm.Rõ ràng là Điền Chính Quốc vừa mới nói xong, cô ta mới đặt vấn đề, nhưng ánh mắt Thần Lộ lại nhìn về phía Kim Thái Hanh. Thấy vậy, Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau đó chớp lông mi một chút, rũ xuống đôi mắt.Kim Thái Hanh thậm chí còn không thèm nhìn Thần Lộ, chứ đừng nói đến chuyện trả lời cô ta.Bầu không khí bắt đầu trở nên im lặng, trên mặt Thần Lộ lộ ra vẻ xấu hổ và tổn thương.Du Trạch ho khan một tiếng nói: "Câu nói kia là ' đừng rời khỏi xưởng sản xuất thú bông '—— là đang cảnh cáo chúng ta không nên ra ngoài trong thời gian quy định làm việc, khả năng sẽ gặp phải chuyện gì đó.""Có thể rời đi, nhưng tốt nhất đừng rời khỏi.""Nếu không thể biết được bí mật thị trấn thú bông đang ẩn chứa, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ."Nghe vậy, Thần Lộ giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười với Du Trạch.Cô ta nhìn về phía Kim Thái Hanh, như thể đang muốn nói thêm điều gì.Nhưng vào lúc này, Điền Chính Quốc đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta.Sau đó kéo tay Kim Thái Hanh, nói: "A Hanh, đi thôi, chúng ta đi xem thị trấn thú bông rốt cuộc có cái gì" Kim Thái Hanh dường như sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang được nắm chặt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, sau đó không khỏi nhếch miệng cười, cầm lại bàn tay cậu, giọng nói không hề nhỏ:"Ừm, đi thôi."Hai người dẫn đầu đi ra khỏi nhà xưởng.Phác Chí Mẫn đảo quanh đôi mắt màu xanh, chắp tay sau lưng vui sướng đi theo ở phía sau.Điếu thuốc trong miệng Du Trạch suýt chút nữa rơi ra ngoài, hai mắt trừng to, sau đó nghe được Nhâm Hiệp đang ở một bên mở miệng hỏi:"Cái kia, bọn họ, hai người bọn họ là một đôi sao?"Du Trạch một tay cầm lấy điếu thuốc, a một tiếng, sau đó gãi đầu như hiểu rõ mọi chuyện, tự mình lẩm bẩm:"..... Cái thằng này, chẳng trách dọn tới trước mặt nhà người ta ở, hoá ra có chủ ý như vậy."Tôi cũng là ngốc, hiện tại mới phản ứng lại.Chậc. Du Trạch không khỏi lắc đầu thở dài trong lòng, trách không được người khác có thể có đôi có cặp, trở thành người yêu của nhau, anh ta đến bây giờ cũng chỉ cô đơn, sẽ không phải cả đời chỉ có một mình đi, phải không?Du Trạch không khỏi rùng mình.Không được, chờ khi hoàn thành 13 trạm của đoàn tàu luân hồi, anh ta cần phải đi tìm một cô bạn gái đáng yêu.Suy nghĩ xong, Du Trạch cũng đi theo rời khỏi xưởng sản xuất thú bông.Theo sau là Nhâm Hiệp.Thần Lộ nắm chặt ngón tay, đi theo sau với Vị Ngữ.Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me