Taekook Luan Hoi 2 Hoan
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)Sau khi đọc xong hai manh mối này, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đi vòng quanh từ trong ra ngoài quầy báo chí một vòng nữa, xác định là không còn manh mối nào khác rồi mới rời đi.Bọn họ dự tính sẽ đi đến gặp những cư dân khác ở trong thị trấn để xem có thể hỏi bọn họ điều gì không.Nhưng mà, nhóm cư dân vẫn còn sinh sống ở trong thị trấn thú bông tuy nhìn như rất nhiệt tình.Chỉ khi Điền Chính Quốc đề cập đến việc liên quan đến chuyện cũ cùng chuyện thị trấn được đổi mới, thì nét mặt bọn họ sẽ trở thành nét lạnh lùng.Ngoại trừ lần đó ra, dù có đặt câu hỏi khách sáo đến mấy thì nhóm cư dân ở thị trấn thú bông cũng sẽ đều trốn tránh không đáp, rồi nói sang chuyện khác.Xem ra, muốn từ nơi này tìm kiếm manh mối là không được.Trông thấy không bao lâu nữa đã đến giờ trưa, vì thế Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đi tìm nhà của trưởng trấn Bourdain.Ngay tại bên ngoài tòa biệt thự, hai người trùng hợp gặp Phác Chí Mẫn cùng Nhâm Hiệp."Hai người đã đi đến nơi nào vậy?"Phác Chí Mẫn chạy đến nói: "Tôi cùng Nhâm Hiệp đi tìm tung tích của mấy con thú bông đã đến nhà xưởng tấn công chúng ta ở tối qua." "Buổi sáng khi chúng ta rời khỏi nhà xưởng thú bông, chẳng phải xung quanh thiếu rất nhiều thú bông sao.""Đêm qua, trước khi thú bông rút đi, trên người tụi nó còn có không ít dấu vết bị cháy, còn có một số chỗ đã hư hỏng nặng, không biết hôm nay chúng có xuất hiện ở trên đường cùng bên cạnh tòa nhà nữa không.""Hay là, nó đã bị máy móc kéo lên đem đến xưởng hỏa thiêu rồi không?"Cậu ấy đã không nhìn thấy tụi nó ở bên cạnh nhà xưởng, cho nên cậu ấy cùng Nhâm Hiệp phải đi tìm."Kết quả như thế nào?" Điền Chính Quốc hỏi.Phác Chí Mẫn buông tay: "Hoàn toàn không tìm thấy những con thú bông bị hỏng và cháy sém kia, nên tôi cùng Nhâm Hiệp lại đi đến nhà xưởng thiêu hủy thú bông quan sát.""Anh đoán xem thế nào, không ngoài dự đoán, những con thú bông bị hỏng và cháy sém kia đang nằm xếp hàng bên trong xưởng, chờ bị thiêu hủy."Cậu ấy cho rằng, những con thú bông bị hỏng này hoặc là tụi nó đã tự chạy đến nhà xưởng thiêu hủy thú bông.Hoặc chính là nhân lúc đêm qua bọn họ không có rời khỏi nhà xưởng thú bông, có khi cũng trong khoảng thời gian bọn họ nghỉ ngơi ở buổi sáng, máy móc trong nhà máy thiêu hủy đã nhặt những con thú bông bị hỏng còn sứt mẻ này rời đi. Hai người Du Trạch và Vị Ngữ cũng chưa xuất hiện ở biệt thự.Bốn người Điền Chính Quốc đi vào trước theo lời của Marian, khi bọ họ đi vào trong biệt thự đã nhìn thấy trưởng trấn Bourdain, nhưng không nhìn thấy Rachel.Điền Chính Quốc hỏi Rachel.Marian trả lời: "À, Rachel, con bé là người có tính cách hướng nội, lúc này còn đang ở trong phòng của mình chờ đợi.""Đợi đến giờ ăn cơm, con bé sẽ xuống dưới đây."Điền Chính Quốc: "Tôi có thể đi chào hỏi Rachel một chút được không, cô bé là một đứa trẻ ngoan."Marian cùng Bourdain sau khi nghe xong liền quay đầu lại nhìn chăm chú vào Điền Chính Quốc.Ánh mắt của hai người như nói lên... Thật sự không giống với một cặp cha mẹ đang nghe con của mình được khen ngợi.Họ lộ rõ vẻ kỳ lạ, cùng lạnh lùng.Nhưng không đợi Điền Chính Quốc tiếp tục thăm dò, Marian đã liền kéo khóe miệng của mình lên, cười nói:"À đương nhiên có thể, nếu cậu muốn đi gặp con bé, thì phòng của Rachel chính là ở ngay tại trên lầu, phòng thứ ba ở bên tay trái." "Cảm ơn."Điền Chính Quốc nói xong liền gật đầu với hai người, cậu lập tức xoay người bước lên cầu thang rồi đi đến lầu hai.Trước khi đi, cậu đã nhìn ba người Kim Thái Hanh, Phác Chí Mẫn cùng Nhâm Hiệp rồi chớp mắt một cái.Chắc hẳn, bọn họ hiểu được ý cậu là gì.Sau khi lên lầu hai, Điền Chính Quốc đi về phía bên trái, gõ lên cánh cửa của phòng thứ ba.Sau hai tiếng gõ, cửa đã mở ra.Rachel chèn chân vào, một bàn tay nằm ở trên tay nắm cửa với nét mặt vô cùng cẩn thận.Vừa nhìn thấy người ngoài cửa là Điền Chính Quốc, đầu tiên cô bé giật mình, ngay sau đó đã nở một nụ cười tươi, vui vẻ nói:"Là anh sao, anh trai, sao anh lại ở trong nhà của em vậy?"Rachel nói xong, liền đưa đầu nhô ra ngoài, thăm dò nhìn ở bên cạnh, muốn nhìn một chút xem có ai khác nữa không.Điền Chính Quốc nói: "Anh chấp nhận lời mời của cha mẹ em đến dùng bữa trưa.""Anh có thể đi vào trong không, Rachel ?" Rachel buông cánh cửa ra, nói: "Tất nhiên, anh vào đi anh trai."Cơ thể của cô bé trông thoạt nhìn còn tệ hơn so với lần gặp mặt ở ngày hôm qua, khi nói xong còn ho khan hai tiếng, nét mặt của cô bé càng trở nên nhợt nhạt hơn.Điền Chính Quốc đi vào liền hỏi: "Em có khỏe không vậy?"Rachel gật gật đầu: "Khụ em, khụ khụ, em không sao, bệnh của em vẫn luôn như vậy, cũng đã thành thói quen."Nhìn nét mặt thật sự đã tập mãi thành thói quen, Rachel chạy đến bên cạnh bàn uống một ngụm nước.Khi Điền Chính Quốc đi vào, cậu lặng lẽ đánh giá phòng của Rachel.Từ sau khi cậu tiến vào tòa biệt thự này, Điền Chính Quốc đã chú ý đến tình hình bên trong biệt thự, thú bông, khắp nơi đều là thú bông, lấp đầy tầng một của biệt thự.Nhưng ngoài ý muốn của cậu chính là, trong phòng Rachel thế mà lại không có thú bông nào.Điền Chính Quốc khó tránh khỏi nghi ngờ, cậu không thể không hỏi: "Rachel à, em không thích thú bông sao, anh thấy trong phòng của em không có đặt thú bông."Cậu nhìn khuôn mặt của Racel, quan sát nét mặt của cô bé.Rachel vểnh môi nói: "Không ạ, Rachel là người không thích thú bông, chúng nó cứ kỳ lạ." "Thật không." Ánh mắt Điền Chính Quốc lóe sáng, lập tức ngồi ở bên cạnh Rachel, nói: "Rachel à, em có biết mình có một người chú không?"Dựa theo thời gian mà cậu đã nhìn thấy trên báo và đoạn phỏng vấn kia, cậu đã tính toán, có lẽ Rachel đã được sinh ra trước khi xuất hiện trò chơi bằng máy.Khi nhà triển lãm thú bông được xây dựng, thì Rachel hẳn là mới hai, ba tuổi.Rachel nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Cha của em cũng có nhắc tới chuyện chú đã qua đời, trước đây có lẽ em có gặp qua chú nhưng em quên rồi."Rachel cho rằng khi ấy tuổi cô bé còn nhỏ, nên không nhớ hoàn toàn mọi việc.Cô bé cũng không để ý đến chuyện này, lại kích động nói:"Anh ơi, em có một tập tranh vẽ, anh có muốn xem một chút không?""Được." Điền Chính Quốc đồng ý nói.Vì thế, Rachel nhảy xuống khỏi ghế dựa đi lấy tập tranh vẽ.Không bao lâu, cô bé đã ôm một tập tranh vẽ thật dày trở về, đưa cho Điền Chính Quốc, ý bảo cậu lật xem. Vào lúc cậu chạm vào tập tranh vẽ kia, vòng tay của Điền Chính Quốc thoáng chốc đã nóng lên, ngay sau đó bảng điều khiển bật ra.[Chúc mừng hành khách phát hiện Rachel đã quên mất ký ức, đạt được tin tức liên quan. Thú bông thức tỉnh (đợi thăm dò) ]Trong mắt Điền Chính Quốc hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó trên mặt rất bình tĩnh mà đưa tay mở tập tranh vẽ ra.Bên trong tập tranh vẽ là những họa tiết do Rachel dùng những bút sáp màu rực rỡ vẽ ra, bức tranh mang theo phong cách đơn giản, đậm chất trẻ thơ.Xem từ đầu đến cuối, Điền Chính Quốc đối với nội dung bên trong tập tranh vẽ có một ít suy đoán.Những bức tranh này hẳn là do Rachel trước đây đã lơ đãng nhìn thấy được tình cảnh chân thật của lúc ấy, có thể lúc ấy là bởi vì cô bé còn quá nhỏ, hoặc cũng có thể đã bị làm cho hoảng sợ.Cho nên Rachel khi đó đã quên đi một số chuyện đã xảy ra ở nhà mình.Nhưng trong ký ức, những hình ảnh này vẫn còn tồn tại.Vì vậy, Rachel liền cầm lấy bút dựa theo cảm giác cùng ký ức của mình mà tự nhiên vẽ ra. Bức tranh đầu tiên, là vẽ một hình người nhỏ có mái tóc nâu quỳ rạp ở trên mặt đất vẽ hoa văn gì đó, bên cạnh còn có một hình người nhỏ là phụ nữ với mái tóc dài xõa trên vai, ngoài ra một mặt của bức tranh là một cửa sổ với mặt trăng tròn bên ngoài.Tóc của người phụ nữ được tô thành màu vàng.Trong hiện thực, đây phải là mái tóc dài màu vàng óng.Đặc điểm tóc của hai hình người nhỏ người rất rõ ràng.Điền Chính Quốc đoán những người trên chắc chắn là cha mẹ của Rachel là Bourdain và Marian.Dù sao, dựa theo manh mối trong tập vẽ này, có thể suy đoán rằng, Rachel ở thời điểm đó còn rất nhỏ, vì vậy cô bé mới không thể một mình đi ra ngoài vào ban đêm.Cho nên, nơi xảy ra vụ việc chỉ có thể là bên trong tòa biệt thự này.Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi: "Rachel à, hai người kia là ai vậy? Là cha mẹ của em sao?""Vì sao em lại vẽ ra một bức tranh như vậy?"Nét mặt Rachel có chút do dự, nói: "Em chỉ muốn vẽ như vậy thì liền vẽ ra thôi, bọn họ, chắc là cha mẹ của em nhỉ."Cô bé nghiêng đầu, cũng có chút hoang mang.Điền Chính Quốc gật gật đầu. Bức tranh thứ hai, chia thành hai hình ảnh, bên trái là sự pha trộn lộn xộn của những đường kẻ đen và đỏ.Hai mắt Điền Chính Quốc cẩn thận nhìn, phát hiện đường cong là màu đen, mà diện tích còn lại được vẽ lung tung thành những vòng tròn là màu đỏ, nhưng vì chúng đều được vẽ bằng bút sáp màu nên nhìn không rõ ràng lắm.Hình ảnh ở bên trái, có một con thú bông được vẽ trên hoa văn lộn xộn màu đen và đỏ, đứng bên cạnh thì có một hình người nhỏ với tóc màu nâu.Kết hợp cả hai lại một chút, Điền Chính Quốc đột nhiên nghĩ đến bức tường nền dùng để chụp ảnh trong nhà triển lãm búp bê.Cậu suy nghĩ, có thể nào chẳng lẽ những đường đen này là hoa văn vẽ trên tường, còn màu đỏ ... chính là vết máu?Mà nhìn tranh vẽ ở bên phải, một hình người nhỏ được vẽ với đường nét đơn giản có mái tóc nâu đang đứng, vậy có nghĩa những đường cong đen đỏ được vẽ hỗn loạn trên mặt đất, sau đó lại đặt một thú bông lên trên.Cảm giác kỳ lạ này, giống như ở đó đang tiến hành một loại nghi thức nào đó.Lại lật ra một tờ, ở tranh vẽ thứ ba, theo nét vẽ chính là thú bông đang đứng trên những đường kẻ đen đỏ lộn xộn, hai mắt bị vẽ bằng bút sáp màu đỏ, khóe miệng đang cong lên, nở nụ cười. Dáng vẻ của thú bông này, Điền Chính Quốc không nhìn ra được là người hay là động vật, vì nó không có gì ngoài đầu, tay chân, cơ thể, chỉ là các đường vẽ đã khiến cho có cảm giác như nó có lông xù xù, vì thế Điền Chính Quốc mới nhìn ra được thứ ở trên trang vẽ chính là thú bông.Mà nét mặt của thú bông này rất kỳ lạ và một đôi tay được vẽ với hình dáng là móng vuốt sắc bén, buông thõng xuống ở hai bên cơ thể.Ở một bên mặt kia, thì chính là hình người nhỏ tóc nâu đứng cùng hình người nhỏ tóc vàng mặc váy nữ tính.Sau lưng bọn họ lại có một vòng tròn chính là ánh trăng khác.Bức tranh vẽ thứ tư, bên trong có thêm một nhân vật mới, đó là giữa hình người nhỏ tóc nâu và hình người nhỏ tóc vàng đang lỗi kéo tay của một cô bé nhỏ.Có lẽ đây chính là Rachel tự vẽ chính mình.Mà đằng sau ba người, một con thú bông được che nửa người ở sau bức tường, đang lặng lẽ nhô cơ thể của nó ra, đôi mắt màu đỏ của nó dường như không có ý tốt nhìn chăm chú vào bọn họ.Phía sau tập tranh vẽ không còn gì nữa.Điền Chính Quốc đóng lại, trong khi cậu đang xem tập tranh vẽ thì Rachel đã dựa vào bên cạnh trên ghế nhỏ, miệng ngâm nga ca khúc, sau đó dùng tay nghịch bút vẽ trên mặt đất. Điền Chính Quốc hỏi: "Rachel, em..."Không đợi cậu nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, ngay lập tức, giọng của Marian và Phác Chí Mẫn vọng đến."Mau xuống ăn cơm thôi.""Tiểu Du cùng Vị Ngữ còn chưa đến nữa."Điền Chính Quốc dẫn theo Rachel đi ra ngoài cửa.Bên ngoài, Marian đầu tiên nhìn Điền Chính Quốc mỉm cười, sau đó nụ cười tươi giảm dần xuống, bà ta vươn tay ra hướng về phía Rachel nói:"Đến đây nào Rachel, để mẹ dẫn con đi xuống dưới ăn cơm nha."Rachel rụt rè mà nắm lấy bàn tay kia.Điền Chính Quốc nhìn Marian nắm tay Rachel xoay người đi xuống dưới lầu.Marian rõ ràng biết Rachel có một chân bị tật, nhưng dường như bà ta không hề nghĩ đến việc sẽ bước chậm lại, mặc kệ Rachel đang khó khăn đi theo sát bên.Đợi cho hình ảnh hai người biến mất ở chỗ rẽ, Điền Chính Quốc mới cùng Phác Chí Mẫn chậm chạp đi theo sau xuống lầu. Phác Chí Mẫn nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Người vợ này của trưởng trấn, trông có vẻ không thích con gái cho lắm.""Chính Quốc, anh có phát hiện được manh mối nào ở trong phòng Rachel không?"Điền Chính Quốc gật đầu nói có, rồi nói lúc sau lại nói.Phác Chí Mẫn tỏ vẻ đã hiểu.Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me