TruyenFull.Me

TaeKook || Mộng Thước Quy.

Chương 28: Không biết xấu hổ!

-yuntt

Như Kim Thái Hanh nói, thế đạo không thiếu gì người tốt, trái lại, thế đạo cũng không thiếu gì Bách Hiểu Sinh* tự phong. Miệng lưỡi thế gian quả thực rất đáng sợ, uốn lưỡi ba vòng đã có thể biến bùn cát thành tấc đất tấc vàng, bảy xiêu tám vẹo thành có lối đi riêng, ong vò vẽ ra bươm bướm trong mộng Trang sinh*, muôn hình vạn trạng.

(*Bách Hiểu Sinh: người được cho là hiểu biết nhiều.
*Điển tích Trang Chu nằm mộng hoá bươm bướm.)

Kiểu người này ở đâu cũng có, trên trời dưới đất, chỉ sợ ngài Phục Hy và Quỷ Vương cũng không thể nào quản hết.

Tương tự, đám người Bách Hiểu Sinh mới nhú trong Ôn gia sáng sớm đã bộc phát cái miệng dẻo của mình. Tốp năm tốp ba toán nha hoàn phụ trách tắt đèn đêm dọn dẹp phòng ốc hi ha mấy câu, người canh cổng tan ca bá vai nhau chỉ trỏ trò chuyện mấy bận. Trên dưới Ôn gia phút chốc biến thành gánh kể chuyện, ta vài câu ngươi vài tiếng, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Thường nói chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu trên dưới đồn xa, từ trong ra ngoài Ôn gia, cứ mười vị thì có tám chín vị tủm tỉm với nhau, e rằng chuyện này chẳng quang minh cho lắm.

Thế tử gia Ôn Thanh Hiên ở trong phòng chép sách vừa xong, bước ra ngoài liền tiếp nhận đủ thứ thông tin lớn bé, đầu óc nhất thời choáng váng.

Nguyên văn.

Có gia nhân nửa đêm qua đói bụng không chịu nổi, bèn lén lút xách đèn chạy tới nhà ăn một phen, vô tình trông thấy thứ gì sột soạt xông ra từ khóm cây. Nàng ta kiên gan, thế mà dám soi đèn chạy theo bóng đen kia, nó nhảy một bước nàng ta tiến một bước, thoáng chốc đã đi xa nhà ăn vạn dặm.

Đuổi bắt một hồi, cái bóng kia rốt cuộc dừng lại, gia nhân đến gần mới phát hiện ra là con mèo béo không biết từ đâu chui tới, đang cuộn mình ở góc đèn đá leo lét để ngủ.

Bấy giờ nàng phát giác trong vô thức mình đã bị cục thịt béo dẫn tới biệt viện riêng của Ôn gia. Đặc biệt, biệt viện này còn là nơi hai vị Vương Tướng nghỉ ngơi!

Suy nghĩ này làm gia nhân chấn động, vội vàng bỏ con mèo kia muốn quay về nhà ăn.

Nào ngờ gió thổi tới, rèm lụa lay động, ban đêm yên tĩnh tới kì cục, sau vài ba tiếng leng keng rõ ràng đến ởn da gà là giọng nói bình bình truyền tới. Giọng nói rất bé, bé hơn cả tiếng chuông, cách xa như vậy nàng nghe không rõ, nhưng loáng thoáng truyền lại đôi ba âm tiết.

"...Ngoài trời...không tốt lắm."

Gia nhân trợn tròn mắt, ngoài trời, ngoài trời không tốt cái gì cơ? Có phải có chuyện gì không?

Bản tính tò mò hoàn toàn đánh sạch cơn thèm ăn. Nàng quên mất luôn cái gì mà phi lễ, không được nghe lén cuộc trò chuyện của người ta, cái gì mà ở kia là Thân Vương điện hạ và Thừa tướng uy nghi, xách váy núp dưới chân cầu nghe lén.

Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên: "Điện hạ, để ta đưa người vào trong."

"..."

Đầu óc gia nhân nổ đoàng.

Núp trong bóng tối dường như cho người ta lá gan và trí nghĩ không hề nhỏ, mới nghe có hai câu, thậm chí là hai câu không rõ đầu cua tai nheo thế nào, gia nhân đã dám chắc một câu: chắc chắn là chuyện tế nhị. Nàng ló cái đầu nho nhỏ, qua cầu thang và vải lụa vén lên thấy rõ tình hình ở đình trúc. Vị áo đen cúi sát người xuống vị áo trắng, sau đó—— nhẹ nhàng bế lên.

Thế mà, thế mà bế lên?!

Áo trắng, cái vị áo trắng hẳn là Tịnh Vương điện hạ nhỉ?

Y không phản kháng ư?!!

Y hoàn toàn nằm im bất động luôn, để vị Huyền Khước Văn thần kia bế trọn trong lòng mang về phòng?

Ôi ôi, nàng vừa thấy cái gì thế này, thật không dám mở mắt nhìn thẳng.

Tiếng cửa phòng khẽ vang, sau đó là tiếng áo vải sột sà sột soạt đưa tới, tiếng mão ngọc chạm bàn gỗ thanh thuý kêu lên. Gia nhân tuyệt đối sốc đến mức lú cả đầu, không dám ở lại nữa, loạng chà loạng choạng cầm đèn chạy như ma đuổi muốn về kể chuyện.

Đương nhiên, chỉ thế thì không thú vị.

Phàm là càng kịch tính gay cấn, càng to gan lớn mật thì càng kích thích người nghe. Nào ai có tâm tư nghe "Thập Bát Mô"* lại chỉ nghe phân nửa, việc ấy chẳng khác nào Trụ Vương xa hoa đồi truỵ đột nhiên lãng tử quay đầu, nào ai có tâm tư vẽ Xuân Cung viết hoàng thư* lại bỏ ngang đoạn hay, thế thì người mua sẽ chửi mười tám đời tổ tông người vẽ dưới đất mất.

(*"Thập Bát Mô": ca khúc ve vãn của người xưa.
*Hoàng thư: sách bậy.)

Vậy nên chỉ đoạn sột soạt cởi mão thì không được, gia nhân kia vừa đi vừa vận dụng hết vốn liếng câu từ đọc thoại bản mà ra, ba trăm sáu mươi lăm lời hoa bay nước chảy trôi qua đầu. Đến tai các tỷ muội chung phòng, đã thành đêm xuân khó nói thành lời, hai người quấn quýt si mê, xa cũng nghe tiếng giường rung kẽo kẹt.

Kể đến mức thập phần hoang đường mới có người không đồng ý. Nàng ta là nữ nhân mến mộ Điền Chính Quốc, đã tức đỏ cả mặt: "Không thể như thế được, điện hạ thanh cao đoan chính, từ lâu đã nói không với chuyện yêu đương nam nữ, huống hồ đây còn là nam nam. Mà kể là nam nam, tuyệt đối không có khả năng chứ đừng nghĩ đến việc dâm loạn. Hừ, tên Huyền Khước kia dám làm ra hành động sỉ nhục điện hạ, đúng là không ra gì."

Một nữ nhân khác đùng đùng lên tiếng, nàng là nữ nhân mến mộ Kim Thái Hanh: "Sao lại là Huyền Khước Văn thần sỉ nhục Tịnh Vương? Rõ ràng Tịnh Vương kia không phản kháng, trái lại còn làm ra loại ôn nhu hương gì không biết, mê hoặc Thừa tướng mới đúng. Y cũng là hạng quân tử liêm chính, chỉ tại Tịnh Vương thôi!"

Nữ nhân mến mộ Điền Chính Quốc tức giận: "Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì điện hạ nhà ta thế?"

Nữ nhân mến mộ Kim Thái Hanh không chịu thua: "Ngươi mới là kẻ nói nhăng nói cuội Thừa tướng nhà ta!"

"Đồ không biết điều!"

"Ăn không nói có!"

"Lẳng lơ!"

"Thất đức!"

"Thôi thôi được rồi.", có vị tỷ tỷ lên tiếng, nàng không mến mộ ai cả, không ghét bỏ ai cả, chỉ đơn giản là người thích nghe chuyện vui. Nàng che mặt, khúc kha khúc khích, "Chẳng phải đến cùng hưởng lạc đều là người nhà các vị sao? Ngồi xuống một chút chúng ta nghe tiếp, ôi, đang đến đoạn hay cơ mà. Rồi sau đó trong phòng vọng ra cái gì?"

Người bên trong lại say sưa kể đến sáng.

Đốm lửa càng lan cháy càng lớn, tóm lại khi truyền đến tai Ôn Thanh Hiên đã là loại cảnh tượng liễm diễm không nói được thành lời.

Sắc mặt Ôn Thanh Hiên hết xanh đỏ lại đen trắng, phong phú hệt như con cá bảy màu. Ngoài tức giận tột cùng chính là buồn nôn tột cùng. Ai cứu cậu với, đưa cho cậu một cái thau đồng giùm. Tư thông nam nam thì thôi đi, vì cái cớ gì nhục bạch trận kia còn cố ý diễn ra ngay trong Ôn phủ, để gia nhân nhìn thấy rồi truyền đến tai cậu?

Ôn Thanh Hiên thà rằng mình bị điếc.

Bằng không mình nghe sai.

Chỉ việc tận tai nghe thấy mấy lời trăng gió hoa mây the phòng, dù là chuyện thanh lâu cũng khiến Ôn Thanh Hiên phải chửi má nó. Đây còn là người quen biết, người ghét và rất ghét gian dâm trong chính căn nhà của mình, khỏi phải nói chứ một nghìn từ má nó cũng chưa đủ!

Ôn Thanh Hiên tức lắm rồi, cậu lòng vòng trong phòng nửa chén trà, đột ngột nghe gia nhân rỉ tai nhau giờ này Thân vương điện hạ và Thừa tướng đến phòng sách, hồi sau không lọt chữ nào. Ôn Thanh Hiên chẳng thèm nghĩ ngợi thêm, xồng xộc chạy một mạch đến thư phòng Ôn gia.

Đến lúc cậu nhận thức được, đã đang đối mặt với hai vị xếp sách cũ và lấy sách mới ra.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thản nhiên làm việc, không hề có biểu hiện chột dạ hay khác lạ gì.

Ôn Thanh Hiên bực sắp rồ cả người. Rõ ràng lăn lộn đến sáng cơ mà, tại sao vẫn còn mặt mũi đứng đây mà không chết dí trên giường đi?

Đúng là không biết xấu hổ, không biết xấu hổ.

Không biết xấu hổ!

Đề cập trực tiếp thì không được, nên Ôn Thanh Hiên nhếch môi, bộ dạng bình tĩnh như cũng tới tìm sách vô tình gặp phải hai vị này, trưng ra gương mặt chán ghét sắp cạp người khác đến nơi thường ngày: "Điện hạ dạo này quả thực rất khoẻ."

Điền Chính Quốc không nhận ra ý tứ sâu xa gì, chỉ nghĩ là lời nói chuyện khách sáo bình thường, nên y không để tâm mà thản nhiên đáp: "Cảm ơn công tử quan tâm."

Là sao?

Ý rằng quả thực ta đây xương cốt dẻo dai, trăm trận trăm thắng không hề nề hà ư?

Ôn Thanh Hiên nghiến răng nghiến lợi: "Xem ra phòng ốc Ôn gia không quá tệ nhỉ?"

Điền Chính Quốc nghiêm chỉnh xếp sách, nghĩ ngợi mà cũng không hẳn là nghĩ ngợi, giây lát liền đáp: "Rất tốt, không cần lo ngại."

Vậy thì cũng nên giữ ý tứ chút chứ? Đừng làm loạn được không?

Sắc mặt Ôn Thanh Hiên đích thực có thể hô mưa gọi gió đến, kẻ nào làm phiền cậu cắn người đó. Có điều giăng mây một hồi, lại nhận ra có gì đó không phải.

Lăn lộn đến sáng, lăn lộn đến sáng, lăn lộn đến sáng.

Sao trên người y chẳng có vết tích quái gì vậy?

Y nằm trên?

Song Ôn Thanh Hiên nhìn đến Kim Thái Hanh, phát hiện người kia thậm chí còn chỉn chu hơn thường ngày nữa, càng phát bực.

Thế tóm lại ai nằm trên? Người nào người nấy chẳng có vẻ gì như bị khi dễ cả một đêm, không ai bị hà hiếp thì cái gì bị hà hiếp, giường gỗ chắc? Rõ ràng có cái gì không đúng. Gia nhân còn bảo đứng xa nghe tiếng rõ mồn một cơ mà, sao âm giọng Điền Chính Quốc chẳng lạc đi tí nào? Trừ phi...

Sắc mặt Ôn Thanh Hiên nháy mắt đen như đít nồi.

Trừ phi mấy tên người làm kia mồm miệng tép nhảy nói điêu thành thói!

Mẹ nó, coi bản thiếu gia là trò đùa, là quần chúng xem kịch à? Làm hắn buồn nôn cả buổi sáng rồi té ra là hiểu lầm. Má nó chứ bản thiếu gia có phải con rối gỗ giật dây cho chư vị đâu? Các vị hay lắm, bịa đặt rất giỏi, gì mà kịch tính hơn cả Khương Vương cởi y sam Hồ Cơ trong lều trướng, gay cấn hơn cả tranh Long Dương đắt đỏ bậc nhất kinh thành. Biến bản thiếu gia như thằng thần kinh mới sáng sớm đã đi chất vấn người ta vô căn cứ.

Được lắm. Kẻ nào loan tin, bản thiếu gia khấu trừ tiền thưởng kẻ đó.

"Ôn công tử?"

"Có chuyện gì?", Ôn Thanh Hiên khó chịu nhấc mắt.

Thời điểm này Điền Chính Quốc đã gần xong việc, bàn tay bê tập sách lớn, khó hiểu nhìn đến: "Cậu bị bệnh? Sắc mặt hơi lạ thường."

Mẹ nó là vì mấy kẻ các người nên sắp bệnh ói đến nơi rồi.

Biểu cảm Ôn Thanh Hiên càng xám ngoét, nói: "Không cần điện hạ quản."

Thế rồi thực sự tâm tình bất ổn biến ra ngoài. Cậu thề rằng sau này sẽ không tin bất kì lời nói nhảm nào của đám nha hoàn Ôn phủ nữa. Rõ ràng chuyện cũng chẳng có gì, sao thình lình lại biến ra cái thứ ma chê quỷ hờn bôi bác cả người nói lẫn người nghe thế chứ.

Trừ nhân vật chính ra, thích bôi bác diễn viên chính thế nào cũng được.

Cậu ấm Ôn gia hậm hực rời đi, hoàn toàn quên mất bộ dáng mới đến của mình là giả vờ đi tìm sách, cũng không để tâm đến đạo lý không có lửa làm sao có khói, đám người kia bịa ra chuyện ly kỳ như thế tất là do có tình tiết nào là thực. Cậu đi một đường, chạy còn nhanh hơn cẩu.

Điền Chính Quốc tay nâng chồng sách, nhìn cửa thư phòng mở toang đầy kì quặc, đột nhiên có ý nghĩ chắc chắn Ôn Thanh Hiên tới tìm mình, bằng không sao cậu đến rồi lại đi chẳng mục đích rõ ràng như vậy. Không biết có chuyện gì, biểu cảm của Ôn Thanh Hiên như sắp tăng xông đến nơi, cùng với mấy ánh mắt ái ngại của gia nhân sáng nay làm y thấy quái không tả nổi.

Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ nửa ngày, chợt nhớ ra ban sáng có hai nha hoàn thầm thì với nhau rằng nửa đêm có người vô tình đi qua biệt viện chỗ y. Y nghe không rõ ràng lắm, thầm nghĩ lúc đó bản thân sớm đã ngủ, sao mà có hành vi gì nữa. Kim Thái Hanh lúc này đi tới, y nhìn hắn, gương mặt cười thật đẹp, bỗng nhiên cũng cảm thấy mờ mờ bí ẩn.

"Hôm qua ta ngủ quên ở ngoài, là ngươi đưa ta về phòng?"

"Ừm."

Điền Chính Quốc trầm mặc, lại hỏi: "Vậy đưa về bằng cách nào?"

Kim Thái Hanh: "...Thì, tuỳ tiện dìu hai ba cái thôi. Người không nhớ ư?"

Điền Chính Quốc: "..." Cũng không phải bế về, vì sao sau một đêm ai cũng nhìn y với ánh mắt tủm tỉm nghi hoặc như thế?

———
Tiểu kịch trường: 《Mấy năm sau, có một hôm Ôn Thanh Hiên tới Tịnh Vương phủ.》

Ôn Thanh Hiên đứng chờ người từ sáng sớm, dựa cột đá đình viện âm u nhìn cảnh tượng xanh ngắt một màu. Gia nhân qua lại, có tốp năm tốp ba túm tụm với nhau, thì thầm nói mấy tiếng. Có lẽ do khoảng cách quá gần, lại có lẽ do xung quanh hộ dân ra chợ nên yên tĩnh, tóm lại, cậu nghe được thế này.

Gia nhân Giáp: "Ài, muội có nghe thấy chuyện hôm qua không, La tỷ tỷ đứng xa mà vẫn nghe thấy đấy."

Gia nhân Ất: "Ôi, ý tỷ có phải là chuyện điện hạ Thừa tướng? Không dám giấu gì, nửa đêm muội đi qua một lần, nín thở có thể nghe thấy họ đang thấp giọng kiềm chế đó. Xấu hổ quá, muội không dám ở lại thêm."

Gia nhân Giáp Ất: "Nghe đâu còn kịch tính hơn cả Khương Vương cởi y sam Hồ Cơ đó, đến gần sáng mới lặng."

Gia nhân Giáp: "Chà."

Gia nhân Ất: "Chà..."

Thanh niên Ôn Thanh Hiên: "???"

Đoạn này nghe quen quen, Ôn Thanh Hiên không tự chủ nhớ lại một đoạn kí ức. Sau khi nhớ lại, chính là thầm cảm khái: "Vì lý do gì gia nhân Thân vương phủ lại giống Ôn gia như vậy? Đều thích bịa chuyện không có thật."

Cậu vẫn đứng chờ. Giữa chừng có người dâng trà bánh lên, nói một tiếng điện hạ có việc chưa ra, thỉnh công tử chờ thêm. Ôn Thanh Hiên gật đầu không nghi ngờ.

Cuối cùng, cậu từ bình tĩnh đến tức giận, từ hy vọng đến tuyệt vọng, đợi từ sáng sớm đến hoàng hôn đỏ rực như lửa.

Má nó! Vì sao Điền Chính Quốc còn chưa ra?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me