TruyenFull.Me

Taekook Mong Thuoc Quy

Một buổi sớm, chòi gác tại Tây Bắc phát hiện động tĩnh lạ.

Cách xa xa, từng đốm đen như kiến tiến về doanh với vận tốc ánh sáng doạ binh gác hốt hoảng, luống ca luống cuống mãi mới moi ra được ống đồng, vừa soi xong đã kích động đến mức nói không thành lời. Thủ binh hấp tấp như ma rượt chạy xuống dưới hô hào.

"Mặc tướng quân và Mẫn công tử trở về!"

"Mặc tướng quân và Mẫn công tử trở về!!!"

Tin tức như mồi lửa thiêu ruộng lúa, lan nhanh hơn cháy đồng.

Điền Chính Quốc vén rèm, bắt gặp Vãn Hoán chống hông ngáp ngắn ngáp dài, bèn chào y một cái.

"Ô, Mẫn Doãn Kỳ mấy bữa trước gửi thư cho đệ, ta còn tưởng hắn sẽ về chậm hơn."

Điền Chính Quốc đáp: "Huynh ấy không phải kiểu trễ nải đâu."

Vãn Hoán khoanh tay cười cười: "Quả thật."

Lấy lí do do thám thu được thành quả, buổi tối trong doanh liền tổ chức tiệc mừng. Mặc tướng quân chỉ sợ đêm không đủ say uống không đủ vui hào phóng xẻ lương thực dự trữ, sợ rằng cuối tháng chút thịt vụn cũng chẳng còn.

Chúng quân bày biện bàn ghế gỗ ngoài trời, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, phụ bếp vác cái chảo qua qua lại lại vã đầy mồ hôi, mà phía trong nhà ăn đầu bếp đảo chảo rau xào tí nữa lăn ra ngất xỉu. Gã chạy việc miết tờ thực đơn, gãi đầu gãi tai: "Cơm rang rau củ, thịt heo quay, bánh canh cua, gan ngỗng ủ rượu...Còn, còn tận mấy món nữa..."

Gã hoa mắt chóng mặt, không khỏi suýt xoa Mặc tướng quân chi tiêu mạnh tay, một bữa bằng cả tháng cộng lại, cứ như con thiêu thân "sáng nay có rượu cứ nốc cạn, ngày mai hết cơm ké anh em" vậy. Không không, cốt lõi bạn bè đâu? Anh em nào mà ké? Mặc tướng quân thế này thì cuối tháng gặm đất thay cơm, quần lót cũng không có mà bán nữa!

Người người xô xô đẩy đẩy, đầu bếp lúc này nóng lòng chỉ trỏ: "Mau, đưa chỗ lòng kia ra xào! Đừng đứng đực ra đấy."

"À à..."

"Còn phía kia, xong rồi thì mang ra mau, bao nhiêu món chưa làm."

Nóng nảy xong thì lau mồ hôi trán lục tục chạy đi xem thịt quay, bỏ lại mấy mươi bếp phó bếp viên lớn nhỏ chóng vội làm không ngơi tay.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn tình cảnh hỗn loạn tại khu nấu, lạnh mặt bảo với Mặc tướng quân: "Người làm thế này, đến Tết năm sau muốn ăn thì ăn thế nào?"

Mặc tướng quân phe phẩy quạt trúc, thân thiết ngó gần: "Ài, đừng cứng ngắc quá, hiếm có buổi vui, ngươi cười một cái xem nào."

"Không cười nổi."

Mặc tướng quân ha ha: "Tên nhãi nhà ngươi, việc vui hôm nay chớ để ngày mai, vụ mùa sắp tới, kêu quân tới phụ giúp bách tính rồi đổi lấy gạo là được mà."

Mẫn Doãn Kỳ mở miệng tính đốp trả, ngặt nỗi nhận thức Mặc tướng quân cười híp mắt thành đường chỉ đen, sợ rằng nói nữa thì đường cũng khó thấy, y bèn bực bội ngậm miệng xoay phắt đi.

Mặc tướng quân nhìn góc mặt Mẫn Doãn Kỳ giữa phố người rộn ràng, trong anh tuấn cương nghị có mềm mại, trong thâm sâu quyết đoán có nghĩa tình. Lại có khi bởi âm thanh làm nhiễu màng, từng đường nét của Mẫn Doãn Kỳ thế mà mang khí chất bậc quân vương khó lòng nhầm lẫn, chớp chớp, còn đậm đặc không tưởng.

Mặc tướng quân suy ngẫm đến khuôn mặt bản thân bao nhiêu lần hiện trong gương, dù Mặc Tiêu Vĩ phấn khởi khen ông đẹp, vết tích tháng năm cốt vẫn không che giấu nổi. Lão trung niên thở dài xoa cằm râu: "Đúng là thanh niên trẻ khoẻ, ta mà tầm tuổi mấy người, cũng đâu kém cạnh."

"Tướng quân khéo đùa."

Mặc tướng quân: "Đùa thế nào? Ầy, da này, tóc này, mắt này, cả cách đi đứng nữa, đã già rồi."

Mẫn Doãn Kỳ âm thầm bĩu môi: người chưa đầu năm, kêu già là già cái gì? Huống chi lão võ tướng sáng luyện binh đao tối luyện thế cờ, thân thể khoẻ mạnh cường tráng, vui mồm chứ có ma nào tin héo già khô quắt.

Nghĩ thì nghĩ, đáp thì bảo trì không đáp.

Lão trung niên thở dài thườn thượt.

Dẫu sao vị trí hiện tại chỉ hai người đứng, Mẫn Doãn Kỳ tạm coi là một trong mấy kẻ hiếm hoi đối ứng ngang hàng được với Mặc tướng quân. Đứng lâu sinh ngứa ngáy mà y vẫn im thin thít, Mặc tướng quân đương mở miệng bắt chuyện tiếp.

Đúng lúc này.

"Phụ thân!"

Từ ngữ ngắn gọn mà reo hơn chuông, nội mỗi hai chữ đã gói trọn vẹn thân phận người đến.

Phu tử họ Mặc không hổ huyết thống tương liên, cha nheo mắt thấy con đã cười tươi rói như vớ phải vàng, biểu tình đôi bên thoạt giống nhau y đúc: "Vĩ Nhi, mau lại đây."

Mặc Tiêu Vĩ mười mấy ngày không gặp cha, ban đầu vốn dĩ thủ thế chạy ào qua, một lúc sau không hiểu trí nghĩ đuổi kịp hành động hay vì lí do gì, cậu chàng tức khắc thẳng lưng oai vệ bình tĩnh bước.

Mặc tướng quân tự hào gật gù với thằng bé: "Đúng là trưởng thành hơn nhiều."

Mẫn Doãn Kỳ: "...", nhìn sao cũng thấy có ba phần bắt chước thước dáng Kim Nam Tuấn.

Mặc Tiêu Vĩ né mấy kẻ bê thức ăn từ nhà bếp, trước tầm mắt Mặc tướng quân buổi trời khó gặp, con ngươi cậu sáng rực: "Người xem thế nào?"

Mặc tướng quân thích chí: "Tốt, rất tốt, giao cho Kim Nam Tuấn quản giáo quả thực đúng đắn, Vĩ Nhi cũng vừa ý, lần này gặp hắn phải nhờ hắn rèn giũa nghiêm tâm thêm một chút."

Mặc Tiêu Vĩ: "..."

Hay lắm à nha, người chưa biết con trai cưng của người nợ Kim Nam Tuấn năm mươi cộng thiếu là bảy mươi lần chép phạt đâu. Ấy là người còn không biết con cưng của người từng bảo với trời thì thầm với đất rằng tặng Kim Nam Tuấn cho cậu chẳng bằng tặng cho heo, heo nó cũng không thèm!

Mặc Tiêu Vĩ hơi bực dọc rầu rĩ: "Huân tỷ nói ai rèn con đều tốt, chẳng bằng thay đổi đi, con cũng muốn làm quen với mọi người."

"Cái này chẳng phải con hay làm lắm sao?"

"...Tính chất khác nhau mà.", Mặc Tiêu Vĩ phụng phịu.

Mặc tướng quân chẳng mảy may phát giác vấn đề vẫn cười cười nói nói: "Giống cả giống cả, chỉ là gặp mấy cái mặt nói mấy câu thôi."

Không nói thì thôi, nói đến đâu Mặc tiểu công tử ủ ê đến đó. Bỗng chợt nhận ra thứ gì, Mặc Tiêu Vĩ ngẩng phắt đầu: "Người cho nấu dương xỉ xào tỏi đấy à?"

Mặc tướng quân kinh ngạc: "Con nhận ra à?"

Thường nói đồ yêu ngửi mùi đã thích, đồ ghét vừa nghe liền không ưa. Thứ Mặc tiểu công tử ghét cay ghét đắng, đương nhiên khịt mũi một cái đã thừa sức nhận ra.

Mặc Tiêu Vĩ rất rất không vui, ấm ức muốn khóc: "Con ghét dương xỉ..."

"...Xào với tỏi ăn ghê lắm."

"Ầy, củ quả đều tích cho đợt sau mất rồi, vả lại dương xỉ cũng không nhiều, ai dám bắt con ăn?"

"Nhưng..."

Nhưng nhị lắm điều đột nhiên im bặt hết.

Mặc tướng quân hỏi: "Sao thế?"

"Không, không, dương xỉ tạm được, ăn được là tốt.", cậu khua khoắng tay, xoành xoạch thay đổi ý kiến lẫn biểu cảm, "Con đi trước nha, cha ở lại vui vẻ."

Đoạn bay biến nhanh hơn khói thuốc. Mặc tướng quân khó hiểu, mà Mẫn Doãn Kỳ đồng thời quay sau, thình lình phát hiện nhóm Vãn Hoán đang tiến tới, có cả Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn...

Thảo nào...

Hắn quản thúc được quá chứ, uy danh đến nỗi vừa ló dạng là Mặc Tiêu Vĩ chạy toé khói luôn.

Kim Nam Tuấn dường như loáng thoáng bắt được bóng dáng Mặc Tiêu Vĩ, không hài lòng lẩm nhẩm: "Nó trốn tránh gì cơ chứ? Càng ngày càng không ra thể thống."

Vãn Hoán cười tươi: "Thiếu niên ai mà không nghịch."

Huyền Thiên Quân không nể nang: "Ta không nghịch."

"Ngươi thì khác.", Vãn Hoán nói, "Ngươi đặc biệt hơn."

Cùng lúc, Điền Chính Quốc rời bước khỏi lều. Y tiện tay chỉnh lại búi tóc hơi rối, ghé ngang chòi gác Tây Bắc vốn vắng người, chân đi hơi vội, ước chừng thời gian không còn sớm.

Mùi dầu cá voi nhàn nhạt trong không khí thảng hoặc chóp mũi.

Điền Chính Quốc theo bản năng ngẩng đầu, y thấy một cái đèn gió thắp dầu cá nằm trên bệ chòi, giống như hoa tiên nhảy nhót, đom đóm rũ đuôi phủ nền giấy, lại tựa thu một ngôi sao trên trời nhét vào trong.

Sáng lấp loáng hơn cả mặt sông khi trăng lên.

Gió mơn man thổi, sau hồi lập loè, một bàn tay khớp xương rõ ràng xoè đến thu cái đèn lại.

Ngón tay tựa sứ Nhữ, màu sắc lạnh nhạt như hàn đông. Điền Chính Quốc vô thức ngừng bước, ngẩn người ra.

Lại lần nữa, bốn mắt nhìn nhau.

Kim Thái Hanh nghiêng người, tình cờ nhận thức được Điền Chính Quốc đứng tại mô đất dưới. Người này ăn vận không khác bấy nhiêu lần hắn gặp, liếc nhanh là phát hiện.

Tóc phất phơ sượt qua gò má Điền Chính Quốc, mắt ngọc y mở tròn lốm đốm vạn sao đêm. Kim Thái Hanh chú tâm vào đôi đồng tử chứa chòm Bắc Đẩu Thiên Thương trên khuôn mặt rất đỗi hài hoà, bất chợt cảm giác vạn thời không trôi qua nhanh hơn cả ánh sáng, mọi thứ bỗng ngưng đọng.

Hắn siết bệ gỗ, muốn quay đi.

Tình trạng giao tiếp của hai người không phải tốt nếu không muốn nói là tệ. Bao nhiêu ngày, số lời nói ra đếm không quá mười, vậy nên gặp thì gặp, không nhất thiết phải chào hỏi tay bắt mặt mừng. Điền Chính Quốc còn không phải kiểu người lắm mồm lắm chuyện, thực sự không quen thân y sẽ kiệm lời hơn vàng nữa.

Nhưng không biết vì lý do đặc biệt gì, y đứng ở đây, Kim Thái Hanh đứng trên chòi gỗ giây phút nào, Điền Chính Quốc ngây ngốc đứng dưới thêm phút ấy.

Quá kì lạ.

Kim Thái Hanh mất kiên nhẫn: "Điền công tử muốn ngắm nghía đến lúc nào? Quý nhân rảnh rỗi?"

Điền Chính Quốc hồi thần, nhanh chóng vớt vát biểu tình thường khi: "Không gì cả."

Kim Thái Hanh hếch mắt, tính thây mặc y không quan tâm. Song Điền Chính Quốc có phần e ngại hắn quên, do dự một hồi vẫn cất tiếng: "Kim công tử không đến?"

Đến này ai cũng biết là đến đâu. Kim Thái Hanh lạnh giọng, cứ như đương nhiên: "Không muốn đến."

Người không có ý khó gượng ép, Điền Chính Quốc đơn thuần hỏi xong một câu cười trừ bất đắc dĩ. Y không bàn bạc bắt ép Kim Thái Hanh, hắn không muốn thì không muốn, Điền Chính Quốc hết lời bày tỏ bèn rời bước.

Nào ngờ có người gọi y lại.

"Oa, Điền ca!"

Âm vang nồng hơi đêm lạnh lại vẫn không che giấu nổi tia lửa, chỉ có thể là Mặc Tiêu Vĩ.

Cậu nhóc thở hồng hộc như mới chạy việt dã quang doanh tào một vòng, vừa hốt hoảng vừa nóng lòng thông cáo. Gương mặt vội vã đến ngay cả Kim Thái Hanh cũng phải chú ý.

"Đệ làm——"

"Mất rồi!", Mặc Tiêu Vĩ nhăn tít cả mặt, vô thố ném một câu không đầu không đuôi.

"Điền ca! Không thấy họ Tiêu nữa!"

"!!!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me