Taekook Mong Thuoc Quy
Trời đông cắt da cắt thịt, ngó mặt ra khỏi lều đã thấy sun chứ đừng kêu nhúng tay xuống nước khoắng qua khoắng lại, buốt muốn chết luôn. Chuyện này chính là cực hình, trong bếp không ai tình nguyện làm cả, Điền Chính Quốc thì tốt, y đến lĩnh phạt, kêu y giặt giũ nấu cơm cũng không hề quá đáng, chỉ là lĩnh phạt mà thôi.
Điền Chính Quốc đối với chuyện này chẳng phản ứng, mỗi bữa đều ngoan ngoãn ôm sọt rau lớn đem ra suối, ngồi thụp xuống nền tuyết cần mẫn xối sạch từng búp, xong xuôi thì bê tới bếp.
Ngày ấy tuyết dày lún nửa bàn chân, rét tím tái mặt mày. Thao trường luyện võ phủ mờ bụi đường, binh lính dọn dẹp xong mới bắt đầu lớp luyện cung, hiện tại vẫn đang miệt mài ở sân tập.
Điền Chính Quốc bấy giờ khệ nệ bưng rau củ sũng nước mới rửa về. Hôm nay gió rét, chưởng quản muốn nấu gà hầm củ sen, bèn ném cho Điền Chính Quốc cả sọt liên ngẫu cao thấy ngọn, chỉ nhìn thôi cũng biết nặng. Vất vả ôm nửa đường, một con mèo núi thốt nhiên chạy ngang chân làm Điền Chính Quốc giật mình đánh rơi củ quả, một đống liên ngẫu lăn lông lốc rồi nằm chỏng chơ trên nền tuyết trắng.
"..."
Con mèo núi không biết đâu ra kia ngoảnh mặt mèo quan sát, kiêu ngạo ngoác mồm meo meo hai tiếng rồi nguẩy đuôi chạy vèo mất, hoàn toàn không cho rằng mình vừa gây chuyện, phủi đít còn nhanh hơn gió.
Điền Chính Quốc thở dài thu tầm mắt, chưa đợi y lúng túng, đã có người vươn tay giúp y gom củ sen. Hắn phủi phủi đống xơ tuyết dính trên thân củ rồi đặt lại sọt, lúc đối mặt Điền Chính Quốc, tròng mắt đen tuyền ảm đạm lấp loé như hắc diệu thạch.
Kim Thái Hanh mặc một thân huyền y tay chẽn, vạt áo xanh lam thêu hoạ tiết cá nước uốn lượn, kéo xuống thắt lưng quấn quanh eo treo từng sợi chuông nhỏ bằng bạc đinh đang thanh thuý, đứng giữa trời tuyết trông lạnh càng thêm lạnh. Hắn sừng sững trước mặt Điền Chính Quốc, làn da cũng tái nhợt như quỷ, chút huyết sắc hồng hào đều không có, nom càng giống một con sói hoang trên đồng cỏ tuyết đang săn tìm thú vật. Lạnh đến nghẹt thở.
Đây chính là Kim Thái Hanh, luôn là Kim Thái Hanh, là bản chất bộc lộ ra bề ngoài mà hắn không thèm che dấu.
Kim Thái Hanh bảo trì im lặng, hắn trầm tư nhìn bàn tay tái xanh của Điền Chính Quốc, ngâm nước lạnh mấy ngày, da y nứt nẻ tưởng chừng sắp bong tróc từng mảng. Hắn mấp máy môi muốn nhắc nhở, khổ nỗi nhìn tròng mắt như thể chẳng vướng bận nơi Điền Chính Quốc khiến tim Kim Thái Hanh thắt nghẹn, nửa chữ kẹt đắng nghét trong cổ họng.
Hắn chết vì hổ thẹn.
Vạt áo y kéo cao che cổ, vết siết đêm đó hẳn đã biến mất. Nhưng Kim Thái Hanh chim sợ cành cong, hắn như kẻ đi trên dây, chỉ chút rung động cũng đủ khiến kẻ này chao đảo say sóng. Kim Thái Hanh sợ.
Không lúc nào hắn không nghĩ về bản thân, về lời mẫu thân hắn nói, về những gì mình đã làm. Giữa đêm đen, hắn nhìn bàn tay đẫm máu quân thù nơi chiến trận, thoáng chốc, nghĩ rằng mình đang mơ. Với cảm xúc hắn mang hiện tại, Kim Thái Hanh rất bối rối, càng gần Điền Chính Quốc càng như có mồi lửa thổi phừng bứt rứt trong lòng, vô cùng khó chịu.
Bởi vậy, Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Chính Quốc là phiền chán.
Hắn không nói lời cũ, đổi thành nhẹ cười khẩy, lẩm bẩm: "Vết thương chưa lành, người cố chạy nhảy ngoài này cho ai xem chứ?"
"Ta——"
Kim Thái Hanh không muốn nghe, càng không cho Điền Chính Quốc cơ hội biện giải. Hắn tiện tay đỡ sọt rau, thay y mang tới nhà bếp.
Trong bếp hiện tại vô cùng ấm cúng, mọi người đang tất bật chuẩn bị cơm trưa, mùi gạo thơm mát mới thổi dậy khắp ngóc ngách.
Kim Thái Hanh bưng đồ về vừa đúng lúc, chưởng quản đang sốt hết cả ruột, chậm chút nữa là gà hầm củ sen sẽ đổi thành gà hầm kỷ tử mất.
Vừa nghe tiếng vén rèm loạt soạt, chưởng quản không phân biệt đầu đuôi đã sa sả: "Ây dà, kêu cậu rửa thì rửa nhanh nhanh chút, hôm nay làm món hầm, liên ngẫu phải hầm rất lâu không thể qua loa được. Biết cậu mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nhưng mà——", vừa ngẩng đầu thấy bản mặt như trát vữa không đều của Kim Thái Hanh, chưởng quản sợ mất mật, tức khắc ngậm chặt miệng.
Kim Thái Hanh: "Nói tiếp đi."
Chưởng quản cười hề hề lắc đầu nguầy nguậy: "Không nói nữa không nói nữa.", đùa, Kim Thái Hanh có khác gì hung thần ác sát đâu, vị Diêm La sống này tự nhiên xuất hiện ở đây là muốn làm gì đó a a!!
Kim Thái Hanh lời ít ý nhiều đặt củ sen lên bàn cái bịch. Âm trầm đánh giá nguyên khu bếp lặng ngắt, sau đó mới đặt ánh mắt lên chưởng quản đang toát mồ hôi hột, bỗng nhiên mỉm cười.
Nụ cười hết sức quái dị, chưởng quản sởn hết gai ốc: "A ha ha, ha ha..."
Kim Thái Hanh u ám: "Điền công tử bị thương chưa lành, giao cho y rửa rau giữa trời tuyết mà muốn y nhanh cũng khó rồi. Hơn nữa y không phải hạng mười ngón tay không dính nước mùa xuân."
Mất một lúc chưởng quản mới hiểu ý vị đại Diêm Vương này, sượng sạo cười: "À đúng rồi đúng rồi.", đoạn gã quay phắt sang hỏi: "Ai phân việc cho Mẫn tiểu công tử rửa rau vậy hả? Muốn để y bệnh chết cho Mặc tướng quân truy cứu sao?!"
Mặc kệ bọn họ nháo nhào nạt nộ, Kim Thái Hanh sải chân dài ra ngoài. Điền Chính Quốc vừa tới nơi, thấy Kim Thái Hanh cước bộ rời đi, bèn vội vã đuổi theo hắn.
"Kim công tử."
"Kim công tử!"
Kim Thái Hanh ngó lơ, ba bước thành hai chẳng quay đầu, vạt áo phất phơ bạc tình rời khỏi tầm mắt Điền Chính Quốc hệt một cơn gió Đông. Điền Chính Quốc đứng sững tại chỗ, y chẳng hiểu, chỉ Kim Thái Hanh mới rõ điệu bộ trốn chui trốn nhủi của hắn có bao nhiêu phần xấu hổ hèn hạ.
Đợi khi Điền Chính Quốc vào bếp, chưởng quản trợn trắng mắt ném cho y con dao, lớn giọng phân phó: "Mau mau cắt củ sen, từ mai công việc phụ bếp của cậu là cắt gọt rau củ rõ chưa?! Thế là khỏi vin vào ốm bệnh chứ gì!"
"..."
Điền Chính Quốc chẳng rõ gì sất, thoáng chốc như thể khẽ ngoái đầu nhìn ra cửa, nhưng sau lưng người đã vội vàng rời xa.
Chưởng quản: "Có vấn đề gì hả?"
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không hề gì."
Y khe khẽ thở dài, đành đơn thuần cho rằng bản thân quá lề mề, ảnh hưởng tiến độ khiến chưởng quản ngứa mắt, cho dù y có biết việc, cũng không thể thạo bằng mấy vị "ngự trù" ở đại bản doanh được. Nghĩ thế, Mẫn tiểu công tử bỗng chốc thấy chưởng quản đang rất mực bao dung, bèn mau chóng nhận dao làm phần mình.
Ban trưa binh sĩ lũ lượt kéo đến, mấy mươi đôi ủng chiến đạp tuyết dày dệt thành dấu chân lớn nhỏ trước cửa trại. Tuyết rơi nặng hạt, lều ăn khó tránh khỏi lạnh lẽo hơn bình thường, không khí trái lại vô cùng xôn xao.
"Công tử, Mẫn tiểu công tử!"
Điền Chính Quốc: "Sao vậy?"
Phụ bếp túc trực gọi liền mấy tiếng, thấy Điền Chính Quốc ngó đầu bèn vội vàng vẫy tay: "Giờ ta phải chạy việc cho chưởng quản, Mẫn tiểu công tử rảnh rang thì phiền ra đây phân phát thức ăn chút."
"Được.", Điền Chính Quốc vừa hay rửa dọn xong, y hắng giọng, vén rèm bước ra thay phiên với tên phụ bếp kia. Tiểu tử gấp gáp không nói không rằng, vừa trao muôi xong là chạy bay biến mất hình mất dạng.
Gió đông chợt thổi lớn, cửa lều lùng bùng va đập mấy tiếng thảm thương. Trận gió rít mạnh mẽ này kéo rèm mùng bay loạt soạt, sau lớp bạt dày bấy giờ mới lấp loáng bóng dáng mấy vị quân gia, người nào người nấy nhuốm đầy sương tuyết.
Nhóm Huân Nghiên tiên phong đón đầu. Còn chưa để Huân cô nương lên tiếng, Trương Duệ đã xông xáo vội vàng sải chân vào phòng ăn, chạy tọc một mạch đến bên nồi canh: "Ca!"
Huân Nghiên vừa suýt xoa phủi tuyết dính trên áo, vừa bĩu môi theo bóng lưng thiếu niên. Xem kìa, thấy thần tiên ca ca còn chẳng bằng thấy Điền Chính Quốc, được cái gì là quẳng ra sau đầu hết, trông có khác nào đồ chó quẫy đuôi lấy lòng chủ không, đến sư phụ tốt đây sợ rằng còn chẳng có phúc phần như thế. Thật đần chết đi được!
Đồ chó đần vẫn mải ngúng nguẩy phần mình, sắc mặt hơi xám, nhưng ánh mắt lại không dấu nổi vẻ sáng ngời: "Ca, vết thương của huynh sao rồi? Đứng đây có ổn không?"
Điền Chính Quốc nhẹ giọng: "Vết thương không đáng lo ngại nữa. Cảm ơn đệ quan tâm.", đoạn nhìn từ trên xuống dưới đối phương, Điền Chính Quốc hơi lăn tăn, "Đệ không ăn cơm hả?"
"À...dạ?"
"Khay cơm còn chẳng thèm lấy.", Huân Nghiên thẳng thừng đập khay gỗ lên đầu thiếu niên, nghiêm khắc nói, "Nhìn qua tưởng đâu chó con thấy chủ không đấy, mất hết phong thái."
Trương Duệ nhận đồ từ tay nàng, oán giận lẩm nhẩm: "Con chỉ vui mừng một chút..."
Thân sư phụ lẽ nào không rõ chút này có bao nhiêu phần nặng nhẹ. Huân Nghiên càng không thèm đôi co với nít ranh, sắc mặt hồng hào tươi cười với Điền Chính Quốc: "Lần đầu thấy đệ đứng đây đó. Vui không?"
"Đệ mới ở chốc lát thôi, cũng không tính là việc mới."
"Vậy hả?", Huân Nghiên cười hì hì, thuận tay cầm bát canh gà hầm mới đơm đầy cho Trương Duệ, "Con mau đi lấy đồ đi."
Bị đuổi thẳng, Trương Duệ ngớ người ngay lập tức. Cậu lắp ba lắp bắp nhìn Huân Nghiên rồi quay qua Điền Chính Quốc, ngần ngừ mãi chẳng nói thành lời cũng chẳng nỡ rời xa. Cứ đứng chôn chân nhìn chằm chặp y như thế, Điền Chính Quốc cũng cảm thấy thiếu tự nhiên.
"Đệ còn gì muốn nói với ta không?"
"Đệ...đệ...Không, ý đệ là..."
Đệ đệ cả ngày vẫn không nói được gì ra hồn, Huân cô nương sốt ruột muốn chết, khuỷu tay cố ý vô tình đẩy thiếu niên: "Nam tử hán đại trượng phu nói mấy câu mà xoắn hết cả lưỡi với nhau.
Muốn thăm hỏi thì lát nữa tìm sư huynh tốt của con nói chuyện cũng chưa muộn. Mau đi đi."
Nàng đã nói thế, Trương Duệ nào dám dề dà thêm. Đợi cậu tiếc nuối bê khay đi, Huân Nghiên mới thở dài thườn thượt lăn ra bàn: "Thật là, mấy tên nhóc tầm tuổi này sểnh ra là lười biếng, cả ngày ngó Đông ngó Tây. Không biết tột cùng chúng nó đang nghĩ gì nữa."
Điền Chính Quốc cười đáp: "Đệ ấy hoạt bát vậy mới tốt mà. Huân tỷ nói quá rồi."
"Ai dám nói quá chứ?!", Huân Nghiên ảo não, "Trẻ nhỏ khó dạy, không uốn nắn thì sao thành người được, huống hồ Trương Duệ không còn nhỏ! Mẫn công tử chiều đệ, đệ cũng đừng coi rằng trông sóc mấy đứa nhóc này cần dễ dãi."
"...", nhắc tới Mẫn Doãn Kỳ, Điền Chính Quốc liền thiếu tự nhiên, y phủ nhận: "Đệ đâu có."
Huân Nghiên ảo não: "Chỉ e Trương Duệ mê đắm cô nương nào trong doanh, hồng nhan quấn thân, mật ngọt chết ruồi! Chậc, kì quái, vô cùng kì quái, trong doanh thì có hồng nhan tri kỷ nào tiếp xúc được với nó chứ. Phỏng chừng là gặp quỷ rồi!"
Điền Chính Quốc: "Tỷ xem bói ít thôi, phòng trừ nghĩ nhiều hại thân."
"Đệ thì biết cái gì?!", Huân Nghiên dẩu môi, tán dóc với Điền Chính Quốc mấy thứ này chẳng thà tự mình nói chuyện với đầu gối. Nàng dứt khoát không bàn luận nữa, thay vào đó lại nhớ ra chuyện quan trọng, tức khắc kêu: "Phải rồi, có chuyện này nhất định phải kể với đệ. Mặc tướng quân đã điều lệnh chuyển doanh, Kim công tử hiện đang ở trấn trên thủ thành, Mẫn công tử nhận lệnh, vài hôm tới cũng sẽ cầm binh đến đó."
"Kim công tử? Kim Nam Tuấn đó hả?"
"Chẳng lẽ là Kim Thái Hanh?", Huân Nghiên phẩy tay, "Đám người nghi kỵ hắn đếm sơ ra dài hơn cả tấu sớ. Không có lòng binh, không lập công trạng, có được đề bạt thì Mặc tướng quân cũng không dụng đâu."
Điền Chính Quốc thở dài, cũng phải, ban nãy y còn gặp Kim Thái Hanh bên ngoài. Sao mà chốc lát bay tới tận Đông Nam được. Tính quân khó dụng, Mặc tướng quân càng muốn dành thời gian ra để quân mài dũa trui rèn hơn.
"Kỳ ca mấy hôm nay thế nào?"
"Y ấy à, y sống tốt lắm.", Huân Nghiên chống cằm, "Mới sáng nay còn rảnh rang tới chỗ ta xem tập kết, giáo huấn đám binh sĩ một phen, doạ họ sợ chết khiếp."
Đoạn tiếp tục: " Mẫn công tử bảo việc chuẩn bị sớm chu toàn rồi, chỉ chờ nhận mệnh từ Mặc tướng quân thôi."
Tay cầm muôi của Điền Chính Quốc khẽ siết. Lòng y khó chịu, thế nhưng bản thân lại chẳng có lập trường bày tỏ, tránh để bối rối, Điền Chính Quốc vẫn nhẹ giọng: "Đệ biết rồi."
"Cảm ơn tỷ."
"Ây dà, không có chi không có chi."
Tiếng rèm bạt tiếp tục vang lên, lần này người tới là Mẫn Doãn Kỳ. Thấy Điền Chính Quốc, vẻ mặt y thoáng hiện nét ngạc nhiên, có điều chỉ lướt qua như thế, chút xao động sau đó đều bị Mẫn Doãn Kỳ che giấu. Y xoay người lấy khay cơm, hoàn toàn ngó lơ Điền Chính Quốc.
Mắt thấy nhà ăn thêm đông, Huân Nghiên cáo lui: "Vậy ta đi trước nhé."
Điền Chính Quốc gật đầu, ánh mắt lại đánh sang phía huynh trưởng. Mẫn Doãn Kỳ làm như chẳng thấy, bình tĩnh lấy đồ ăn, lúc đi tới chỗ canh gà hầm, y hơi khựng lại.
Điền Chính Quốc ngập ngừng gọi: "C——"
Nửa chữ cuối còn chưa gọi xong, Mẫn Doãn Kỳ đã dứt khoát chọn quay lưng bê khay cơm về bàn, thà không dùng đến canh ấm cũng không muốn đối mặt Điền Chính Quốc. Xem chừng là giận thật.
Hành động của y làm Điền Chính Quốc luống cuống đánh rơi cả muôi múc vào xoong canh. Y hụt hẫng nhặt muôi, càng cảm thấy ấm ức thất vọng, nào còn tâm trạng để tâm chính chuyện.
Vừa hay, theo sau Mẫn Doãn Kỳ hoá ra còn có Uyên Thu và Mặc Tiêu Vĩ. Uyên Thu lò dò bưng đồ tới trước mặt Điền Chính Quốc. Qua làn khói bốc nghi ngút từ nồi canh, gương mặt Điền Chính Quốc tựa phủ một lớp lụa mỏng tà, dung nhan mờ nhoè, biểu tình khó phân, chẳng hiểu sao lại thoáng khiến Uyên Thu thấy chuyện xưa.
Uyên Thu đứng ngây như phỗng. Nàng trộm nghĩ, đứt gánh giữa đường qua bao nhiêu ngày, nếu lần này còn e ngại không nói, sợ rằng sau này Điền Chính Quốc đi mất, nàng sẽ không còn cơ hội nào thứ hai nữa.
Không còn cơ hội thứ hai, sẽ lạc mất phương hướng.
Uyên Thu bèn lí nhí: "...Ca ca."
"...Ca, Mẫn tiểu ca..."
Khi khói nhoè dần tản, dung nhan anh tuấn của Điền Chính Quốc dần rõ, Uyên Thu gần như dụng hết sức nửa đời người hô lớn: "Mẫn ca! Muội——"
Muội muội mấy tiếng, nhìn rõ rồi, Uyên Thu mới biết từ nãy tới giờ ánh mắt Điền Chính Quốc hoàn toàn không đặt lên mình.
Nàng ngơ ngác, kế đó vội vàng đuổi theo tròng mắt y, thấy trong đó có bóng người. Quay đầu nhìn mới biết là Mẫn Doãn Kỳ, vẫn luôn là Mẫn Doãn Kỳ.
Trong ấy không hề có nàng.
Không hiểu sao lòng đột nhiên trống rỗng lạ kỳ, cứ như bị đâm dằm. Uyên Thu tủi thân cúi gằm mặt, cũng hơi xấu hổ. Thì ra nãy giờ chỉ mình nàng không biết tốt xấu độc thoại, ân công ca ca nào rảnh quan tâm.
"A, Uyên tiểu muội."
Điền Chính Quốc bấy giờ mới chú ý tiểu cô nương. Y híp mắt cười nhẹ: "Muội muốn ăn canh hả?"
Chút dũng khí mãi mới lôi ra được đều bay biến hết, Uyên Thu siết lấy khay gỗ, há hốc mấy lần mà câu từ đều nghẹn bứ nơi cổ họng. Cuối cùng, nàng chỉ có thể sượng sạo cười: "Đúng, đúng vậy...Ha ha, muội...muội thích nhất là canh gà hầm thuốc bắc!"
"A?", Mặc Tiêu Vĩ dung dăng dung dẻ ló mặt vào, tò mò hỏi, "Mắt muội có vấn đề hả? Này là gà hầm củ sen mà!"
Uyên Thu: "..."
Mặc Tiêu Vĩ sáng rỡ: "Ây dô, ngon miệng quá nè, Điền ca mau múc mau múc! Cho đệ hai bát đầy nhé!"
Mặc thiếu niên cười ha hả, Uyên Thu bị chọc cho cứng miệng, chỉ đành loay hoay: "Muội...muội cũng ăn một bát."
Nhận xong, thiếu nam thiếu nữ cùng đem đồ về chỗ ngồi, Điền Chính Quốc lại vẫn cứ ngẩn ngơ như bị quỷ hút mất hồn.
Mang cõi lòng mênh mang, chiều muộn, Điền Chính Quốc tới lều lớn nơi Mẫn Doãn Kỳ xử việc.
___
Thông tin nhân vật: Uyên Thu.
Tuổi: 19.
Chiều cao: 1m68.
Món ăn thích: vằn thắn tương ớt (sợi mì có thể hơi dai một xíu, nhưng hoành thánh phải tròn xoe và nước xương trong vắt).
Món ăn ghét: phu thê phế phiến (một món nguội làm từ thịt bò thái mỏng và nội tạng bò, như hình dưới).
Chức vụ hiện tại: thân tín của Điền Chính Quốc.
Quá khứ tại doanh tào: một cô nương được nhặt về, Uyên tiểu muội.
*Phu thê phế phiến:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me