Taekook Tieu Tho
Một năm mới lại đến bên mảnh đất Đại Hàn xinh đẹp. Taehyung cùng Jungkook tay trong tay dạo quanh trung tâm thương mại để sắm sửa đồ về quê. Và tất nhiên, không phải quê của em mà là Daegu- quê hương của hắn.Taehyung cũng đã quyết định rồi, lần này về quê đón Tết nhất định sẽ mang theo tiểu thỏ về cùng. Không thể để em ở nhà như đợt Giáng Sinh năm ngoái được, xót bé nhỏ của hắn lắm.Cả hai đứng lựa đồ tại một cửa hàng quần áo. Bạn nhỏ Jeon cứ như cái đuôi nhỏ đi phía sau, thấy hắn ướm đồ hay kiểm tra chất lượng vải như dân chuyên thì cũng bắt chước làm theo.Lả lướt vài vòng thì có một chiếc áo khoác lọt vào tầm mắt của thỏ, kiểu dáng cùng màu sắc đều rất vừa ý em. Có điều khi vừa lướt đến bảng giá thì mặt đứa nhỏ liền tái mét, lập tức bỏ lại chiếc áo về chỗ cũ.Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là có bao nhiêu chữ số 0 ở đó vậy? Một món đồ ở đây thôi cũng đủ để em ăn uống thỏa thích mấy tháng liền rồi.Quay sang thấy hắn đang lựa đồ cho mình, em nhỏ lo sợ ai kia sẽ phá sản liền tá hoảng chạy tới níu tay áo hắn lại."T-Taehyungie, hay chúng ta qua thử quầy khác xem sao." Jungkook vừa nói vừa lén lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán."Sao vậy? Em không ưng bộ nào hả?""Không phải, chỉ là...chỉ là em thấy hơi đói rồi. Chúng ta đi ăn nha ạ?"Em ra sức kéo hắn đi chỗ khác. Không thể nói rằng mấy món đồ ở đây đắt ói được, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Kim Tổng mất.Taehyung chỉ nhìn đôi mắt long lanh kia mà không nói gì, sau đó xoa mái đầu nhỏ đáng yêu của em rồi cười hiền."Vậy tôi dẫn bé đi ăn gà nhé.""Gà ạ? Đi đi!"Đứa nhỏ nghe đến gà thì thích thú nhảy cẫng lên, miệng cười xinh như con nít. Nhưng rồi ngay sau đó nụ cười liền tắt ngấm khi nghe câu nói của hắn."Gói tất cả rồi đem về biệt thự, tôi sẽ lựa sau." Kim Taehyung phất tay nói với nhân viên.Ựa, tình huống này đúng là nằm ngoài dự đoán của em rồi. Ai mà ngờ hắn lại chơi lớn đến độ vung tiền mua cả cửa hàng của người ta chỉ để đến lúc về lựa tiếp.Đúng là người giàu mà, chẳng biết trân trọng đồng tiền gì cả.Tự nhiên Jungkook thấy buồn ghê, chỉ vì em mà một ngày nào đó Kim Taehyung sẽ phá sản mất. Điều này cũng làm đứa nhỏ chẳng còn tâm trạng để ăn nữa."Ọc ọc""Bụng nhỏ đói rồi, đi ăn thôi.""Géc gô!!"Xử lí xong mấy bạn gà rồi một lớn một bé lại tạt vào một cửa hàng bán cà vạt. Jungkook để ý thấy hắn không có nhiều cà vạt, vài chiếc thậm chí đã cũ nên hôm nay bỗng muốn thử tự tay chọn cho Kim Tổng đây một chiếc xem sao. Mặc dù tiền bỏ ra vẫn là tiền của hắn, nhưng công em chọn cũng đáng giá chứ bộ.Hắn nhìn bạn nhỏ đang tỉ mỉ xem xét từng chiếc cà vạt một mà thấy đáng yêu làm sao. Cảm tưởng như chàng vợ nhỏ đang chọn đồ cho chồng vậy.Cứ đợi đến lúc hắn dụ được tiểu thỏ vào hang đi, đồ đạc và mọi thứ đồ trong nhà chắc chắn sẽ để em lựa hết.Jeon Jungkook sau một hồi nhìn muốn lác cả mắt cuối cùng cũng chọn cho hắn một chiếc cà vạt màu xanh than với mệnh giá em cho là phù hợp nhất.Cứ như vậy trên đường đi, Kim Taehyung cứ ôm khư khư hộp cà vạt, miệng mỉm cười mãi không thôi."Jungkook à, chỗ này đông người đấy.""Ok, vậy để em bay qua.""Em lại xem nhiều Iron Man quá rồi phải không? Nắm tay tôi kẻo lạc đấy."Jungkook nghe vậy liền ngoan ngoãn đưa tay ra cho hắn nắm. Bàn tay thon dài bao trọn lấy bàn tay nhỏ xinh, kiểu này dù có đông đến mấy hắn cũng không thể lạc mất em.Nhưng chưa kịp vui vẻ với ý nghĩ đó được bao lâu thì bàn tay nhỏ bỗng tự động rút ra khỏi tay hắn."IRON MANNN!" Em tia thấy idol từ đằng xa thì hét lớn chạy đi, trực tiếp gạt luôn lời dặn của hắn sang một bên."JEON JUNGKOOK!" Con thỏ kia không thể nghe lời hắn một lần sao?Đôi chân nhỏ phóng như bay, điêu luyện lách qua từng người trong đám đông một rồi lập tức ôm chầm lấy thần tượng của mình."Bạn là Iron Man thật hỏ?" Jungkook vùi mặt vào người idol, lí nhí hỏi. Iron Man gì mà ú nụ mềm xèo thế này."Đúng vậy, mình chính là Iron Man, người bảo vệ chính nghĩa và hoà bình thế giới!" Bạn Iron Man cũng rất đúng kịch bản mà nói.Nhưng dù có chuyên nghiệp đến mấy thì cũng không qua được mắt thỏ. Em như có chút nghi ngờ, híp mắt nhìn người mình cho là idol trước mặt mình làm nhân viên bên trong trang phục căng thẳng không thôi. Sao người sắt gì mà mềm nhũn thế này, có tin được không đây?"Nếu vậy thì bạn hãy bắn tia laser từ ngực đi.""Ờm...hôm nay tớ hết pin mất rồi. Để hôm nào khác tớ đầy pin thì cậu lại đến nhé." Phải mặc bộ trang phục kín mít này đã nực gần chết rồi mà giờ còn gặp phải em làm người nhân viên bên trong không khỏi toát mồ hôi."Thật sao?""......thật...""...""...""Vậy thôi để bữa khác vậy. Bạn Iron Man về nhà nhớ ăn thêm sắt vào nha." Đứa nhỏ vỗ vỗ vào người con Iron Man tỏ vẻ thông cảm rồi dửng dưng quay đít bỏ đi.Nhưng đi được một đoạn thì mới sực nhận ra là hắn đang không ở cạnh, liền tá hoảng chạy đi tìm. Không xong rồi, giờ mà không tìm được hắn thì ai chở em về nhà đây. Bao nhiêu sữa chuối trong tủ lạnh còn chưa kịp uống hết mà.Đứa nhỏ thầm mắng Kim Taehyung không chịu ngoan ngoãn đi theo mình mà để lạc mất, giờ hại em lại phải vác mông đi tìm. Aish chết tiệt mà!Nhưng mà trung tâm thương mại rộng lớn như thế này, biết tìm hắn ở đâu bây giờ? Jungkook không thể nào phân thân để đi hết cả toà nhà này được.Người nhân viên hoá trang Iron Man vừa rồi đang ngồi nhâm nhi cốc trà sữa, tận hưởng khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày. Bỗng thấy đằng xa có mái đầu nâu hạt dẻ đang chạy đến làm anh ta tá hoảng liền ném luôn cốc trà sữa rồi đội mũ vào."Bạn Iron Man ơi, bạn có đang rảnh không?" Jungkook chống tay xuống đầu gối thở hồng hộc, ngước đầu lên hỏi người bạn khổng lồ trước mặt.'Hơ hơ ta đang bận uống trà sữa rồi, sao không biến đi hả nhóc?'"À mình đang bận giải cứu thế giới nè.""Vậy là bạn không thể giúp mình ạ?'"Đúng rồi đó."'Mau phắn đi nhóc con phiền phức.'"Vậy bạn có thể gọi Spider Man hay Superman đến giúp mình có được không?"'Hic ai cứu tôi khỏi thằng nhóc này với.'Kim Taehyung chạy đi khắp nơi tìm em. Tại sao cùng là người, có hai chân như nhau mà em lại chạy nhanh đến vậy chứ? Hại hắn đuổi theo chẳng kịp. Đúng là con thỏ đội lốt người mà.Hắn chạy đến quần áo xộc xệch cũng chẳng thèm chỉnh lại, trên trán ướt đẫm mồ hôi mà trong lòng vẫn chỉ lo lắng không biết tiểu thỏ hiện giờ đang ở đâu.Ở đây đông người như vậy, em có thể đi đâu cơ chứ? Em nhỏ của hắn sợ chốn đông người lắm, không có hắn bên cạnh chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Chỉ nghĩ đến cảnh bạn nhỏ hai mắt đỏ hoe, miệng nhỏ không ngừng khóc thút thít gọi tên hắn mà trái tim như bị bóp nghẹn. Đau lòng chết mất.'Jungkookie ngoan không được khóc, tôi sẽ t--'"THÔNG BÁO TÌM TRẺ LẠC! Bé Kim Taehyung có ở đó không ạ? Bé Kim Taehyung nếu nghe thấy thông báo này thì hãy mau đến sảnh giữa tầng một của trung tâm thương mại, có người nhà đang chờ bé nhé.""Xin nhắc lại một lần nữa. Bé Ki- Ấy em ơi không được vào đâ!!- Taehyungie ơi, em đóii- chị đã bảo chỗ này không được tự tiện vào đâu mà..."Người vừa được sướng tên trên loa phát thanh của trung tâm thương mại hiện tại đang mặt đen như đít nồi.Mọi người xung quanh nghe đến tên hắn liền nhận ra vị giám đốc trẻ tuổi Kim Taehyung của công ty TH lừng danh đây mà. Chỉ không ngờ rằng vị tổng tài cao cao tại thượng đây lại đang được tìm vì đi lạc làm họ không khỏi bật cười.Kim Taehyung thề rằng nếu có cái hố nào ở đây thì hắn sẽ không chần chừ mà nhảy xuống."Đói đói đói quá đi~ -Bé Kim Taehyung làm ơn đến sảnh chính trung tâm mua sắm nhận lại người thân với ạ!!"'Jeon Jungkook, em liệu mà cất cái mông cho kĩ.'
------------------------------------------
nhìu khi hong hỉu sao viết được chap nì luôn á...
chắc Chi đến hồi bí bách rồi ơ hơ hơ ༎ຶ‿༎ຶ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me