TruyenFull.Me

[Taekook /Ver] Lạt Mềm

Chương 19

hyni_tk

Dịch: CP88
***
Địa điểm ăn tối của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cứ như thế quyết định xong.
Sau khi nhận được cái gật đầu của cậu, mẹ Kim gọi quản gia trong nhà đến, dặn dò ông ấy bảo nhà bếp chuẩn bị làm cơm. Ngoài ra còn hỏi khẩu vị của cậu. Điền Chính Quốc không kén ăn, chỉ nói đều được. Vẫn là sau đó Kim Thái Hanh nói với mẹ rằng dạ dày cậu không tốt, bảo nhà bếp đừng làm mấy món gây kích thích dạ dày là được.

Mẹ Kim vui vẻ đồng ý, lại dặn dò quản gia bảo nhà bếp làm những món thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng. Quản gia vâng dạ, vào nhà bếp sắp xếp.

Chuẩn bị bữa tối cũng cần thời gian, mẹ Kim bèn gọi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi xuống, mọi người cùng nhau tán gẫu hàn huyên. Điền Chính Quốc đi theo Kim Thái Hanh ngồi xuống một bên ghế, mẹ Kim đợi cậu ngồi xong, cười hỏi.
"Con và Thái Hanh học cùng cấp ba, là ba năm đều học cùng nhau sao?"

Từ giọng nói và thái độ của bà đều mang theo dịu dàng hiền từ, Điền Chính Quốc thoáng nhìn sang Kim Thái Hanh, trả lời.
"Lớp 11 mới học cùng ạ."
"Hai đứa không học cùng lớp 10?" Mẹ Kim hỏi.
Điền Chính Quốc đáp: "Không cùng trường ạ."
"Năm lớp 11 con mới chuyển đến." Lại bổ sung.
"Cấp ba chuyển trường?" Mẹ Kim hơi ngạc nhiên, cười hỏi: "Lên cấp ba rồi còn phải chuyển trường. Bởi vì ba mẹ điều chuyển công tác sao?"
"Không phải ạ."
"Vậy..."

Bên này mẹ Kim ôn hòa hỏi thăm, giống như đang hàn huyên với đám con cháu nhà mình. Nhưng bà hỏi đến đây, Kim Thanh ngồi một bên chen vào: "Mẹ, mẹ hỏi mãi mấy cái này làm gì chứ?"

Con gái nhắc một câu như vậy, mẹ Kim cũng nhận ra bản thân hỏi quá chi tiết rồi. Bà hồi thần, cười nói với Điền Chính Quốc: "Xin lỗi con nhé, hỏi sâu quá rồi. Chỉ tại Thái Hanh lần đầu nhắc đến một bạn học như con, mới thuận miệng hỏi."

Đám bạn bè hồi cấp ba của Kim Thái Hanh hầu hết là đám bạn chơi với anh từ nhỏ. Ví như mấy người Trần Cảnh Vũ, đều là cùng trưởng thành, cùng đi học. Mà Điền Chính Quốc thì Kim Thái Hanh chưa bao giờ nhắc đến, thậm chí đến tận khi nhắc chuyện dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm với Kim Thanh, Kim Thái Hanh mới nói mình có một bạn học như vậy.
Tề Dĩ Phạm đúng lúc này lên tiếng: "Cậu mới biết thầy Điền là giáo viên của con. Lần trước chẳng phải cậu đi họp phụ huynh cho con đó sao ạ, hôm họp phụ huynh đó hai người mới gặp lại nhau."

"Đúng rồi, Thái Hanh tốt nghiệp trung học xong thì đi du học, cũng chỉ mới về không lâu. Tính ra thì hai người không gặp nhau mười năm rồi nhỉ." Cháu trai kể ra tình huống gặp lại của hai người, mẹ Kim hiểu ra nói.
"Vâng." Điền Chính Quốc đáp.
"Con học đại học ở đâu nhỉ?" Mẹ Kim hỏi.
Điền Chính Quốc nói ra tên trường của mình, mẹ Kim nghe xong thì cười lên, nói: "Trường này rất tốt."

Mẹ Kim khen ngợi, Điền Chính Quốc cũng khẽ gật đầu, không nhiều lời.
Cứ như thế, mọi người vừa tán gẫu, vừa chờ đến bữa.

-
Nhà bếp làm xong bữa tối, mọi người bèn đứng dậy đi vào nhà ăn.
Ba của Kim Thái Hanh và ba của Tề Dĩ Phạm tối nay phải tham dự một bữa tiệc nên không ăn cơm ở nhà. Bởi thế mà bữa tối trên bàn cơm cũng chỉ có mấy người bọn họ.

Mẹ Kim thân thiện quan tâm, Kim Thanh tuy ở bên ngoài là nữ cường nhân, nhưng ở nhà cũng là một người dễ chung sống. Không có người lạ cần làm quen thêm, Điền Chính Quốc cũng được thoải mái hơn đôi chút.

Mọi người đi vào nhà ăn, Điền Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh, Tề Dĩ Phạm và mẹ ngồi một bên còn lại. Mẹ Kim ôn hòa nói Điền Chính Quốc ăn nhiều vào. Cậu nhẹ giọng đáp, bữa cơm đầm ấm vui vẻ.
Bữa cơm của Kim gia không có cảm giác nặng nề của những gia đình giàu có khác, dù là ăn cơm cũng không phải hoàn toàn không trò chuyện. Kim Thanh nhớ đến chuyện của Tề Dĩ Phạm, bèn hỏi đến buổi dạy kèm của hôm nay.

Tề Dĩ Phạm học cả một chiều, là sự ngoan ngoãn hiếm có khó tìm, được mẹ hỏi, không cần ai nói đã nhanh nhẹn tự khoe ra. Đại khái là tiến độ cực nhanh, nghe cái là hiểu.

"Ở trường cũng là thầy Điền dạy, sao con không ngoan ngoãn mà học đi?" Kim Thanh lại không hề nể nang đâm thẳng một dao.
Tề Dĩ Phạm: "..."

Bị mẹ nói một câu như thế, Tề Dĩ Phạm đơ người mất hai giây mới phản ứng lại, sau đó nhìn về phía Điền Chính Quốc, nói: "Hầy, học trên lớp sao bằng dạy kèm một một được ạ. Một thầy một trò, không hiểu có thể hỏi lại ngay, nhưng ở lớp nhiều bạn như thế, thầy đang giảng bài ở trên, con cũng không thể bỗng nhiên giơ tay nói chỗ này không hiểu được."

"Chỉ được cái lý do lý trấu." Kim Thanh nói.
Tề Dĩ Phạm lè lưỡi cười hề hề, sau đó thoáng nhìn sang cậu, nói: "Cũng không hẳn chỉ có lý do này, chủ yếu là bây giờ thầy Điền ở nhà chúng ta, con cảm giác quan hệ giữa thầy trò cũng gần gũi hơn rất nhiều. Lúc ở trường, thầy cứ như một người máy giảng bài ấy, bây giờ ở nhà mình dạy kèm cho con, con với thầy còn tán gẫu mấy chuyện hồi cấp ba của cậu đấy."

Tề Dĩ Phạm nói xong, không chỉ có Kim Thanh và mẹ Kim, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi ăn cơm đối diện đều ngẩng đầu nhìn sang cậu nhóc.

Nhắc đến Kim Thái Hanh, mẹ Kim lập tức cười lên, hỏi: "Thế hả. Tán gẫu gì thế?"
Tề Dĩ Phạm đáp: "Tán gẫu cậu con hồi cấp ba có thích cô nào không."
Tề Dĩ Phạm nói xong, Điền Chính Quốc: "..."
Khi đó Điền Chính Quốc và Tề Dĩ Phạm tán gẫu mấy câu, chẳng qua có hai câu, một là Kim Thái Hanh hồi cấp ba có phải được rất nhiều bạn nữ thích hay không, cậu trả lời đúng, hai là hồi cấp ba Kim Thái Hanh có thích bạn nữ nào không, câu này thì cậu trả lời là không biết.

Kim Thanh cũng cười lên nhìn sang Kim Thái Hanh ngồi đối diện, hỏi con trai: "Thế cậu con có không?"

"Có ạ." Tề Dĩ Phạm nói, "Hồi đó cậu còn yêu đương với mấy cô lận đấy."
Điền Chính Quốc: "..."

Thằng bé này sao lại có thể bịa chuyện như đương nhiên thế chứ.
Tề Dĩ Phạm nói bậy nói bạ, ánh mắt của Điền Chính Quốc cũng từ mờ mịt vốn có chuyển sang bối rối, cậu nhìn sang Tề Dĩ Phạm, vừa muốn nói gì đó, mẹ Kim đã nói.

"Nghe là biết con lại bịa chuyện rồi."
Mẹ Kim nói xong, Tề Dĩ Phạm dừng cười nhìn sang bà ngoại mình.

Lúc Tề Dĩ Phạm nhìn qua, mẹ Kim vẫn cười như cũ, trong mắt mang theo mấy phần hờ hững và sự ung dung không thể nói rõ nào đó. Bà nhìn sang Kim Thái Hanh ngồi một bên vẫn không lên tiếng, nói với Tề Dĩ Phạm.

"Cậu của con hiểu chuyện hơn con nhiều. Từ nhỏ thằng bé đã biết bản thân sinh ra trong một gia đình như thế nào, nên tiếp nhận phương thức giáo dục gì, phải kết hôn với một cô gái như thế nào, sống một cuộc sống ra sao."

"Bản thân con muốn yêu đương, nhưng lại sợ mẹ nên mới muốn kéo cậu con cùng xuống nước. Tiếc cho con là đánh chủ ý lên nhầm người."
-
Điền Chính Quốc ăn xong bữa tối ở Kim gia.
Cậ hôm nay là khách. Trước bữa cơm mẹ Kim đã hỏi khẩu vị của cậu, cho nhà bếp chuẩn bị một bữa tối thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng. Nhưng tuy là như thế thì Điền Chính Quốc vẫn không ăn được bao nhiêu.

Mẹ Kim ban đầu còn cho là cơm hôm nay không hợp khẩu vị của cậu, nhưng nhìn cơ thể gầy hơn hẳn so với những người cùng tuổi, cảm thấy có thể là do ngày thường cậu vốn đã không ăn nhiều.

Đó là thói quen cá nhân, ngoài ra thì bệnh dạ dày cũng là một nguyên nhân gây ảnh hưởng nhất định. Thế là sau khi ăn xong, mẹ Kim bèn cho quản gia chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ cho cậu mang về. Điền Chính Quốc ban đầu còn từ chối, nhưng mẹ Kim đã trực tiếp nhét túi lớn túi bé, còn cả Điền Chính Quốc lên xe của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc vốn tính sau khi ăn tối sẽ tự gọi xe về nhà. Dù sao đã ăn tối rồi, Kim Thái Hanh còn đặc biệt chở mình về nữa thì hơi phiền anh quá. Nhưng Kim Thái Hanh nói buổi tối mình không ở lại đây, đưa cậu về cũng là tiện đường. Anh đã nói như vậy, cậu cũng không từ chối nữa.

Đưa Điền Chính Quốc lên xe xong, mẹ Kim và Tề Dĩ Phạm đứng ngoài cửa xe chào tạm biệt Điền Chính Quốc. Cậu lễ phép chào lại, sau đó, Kim Thái Hanh đóng cửa kính xe, chở Điền Chính Quốc rời khỏi đại trạch Kim gia.
Cửa kính đóng lại, gió và âm thanh đều bị ngăn ở bên ngoài. Điền Chính Quốc ngồi ở ghế lái phụ, cách một tấm kính nhìn về phía trước.

Bởi vì không có ai nói chuyện nên bầu không khí trong xe rơi vào im lặng. Kim Thái Hanh cho xe chạy thẳng về phía trước, đến một cột đèn đỏ thì cho xe dừng.

Ngã tư phía trước, đèn đỏ đang đếm ngược, Kim Thái Hanh tựa người về sau, cánh tay thon dài duỗi ra, tư thế cực kỳ tùy ý.
"Sau này sẽ không xảy ra chuyện Tề Dĩ Phạm không nghe lời."

Bầu không khí im lặng trong xe được một câu nói này của Kim Thái Hanh đánh vỡ, Điền Chính Quốc đang nhìn đèn đỏ đằng trước ngẩn người cũng hồi thần quay sang. Cậu quay sang nhìn Kim Thái Hanh một cái, sau đó nói.
"Không có."
"Từ sau khi cậu gọi điện thoại đến, em ấy đã rất nghe lời rồi."

Điền Chính Quốc là người không quá chủ động nói đỡ cho ai đó. Nên dù ở trên bàn cơm nói chuyện rất nhiều về việc học của Tề Dĩ Phạm, nhưng nếu anh không hỏi, Điền Chính Quốc cũng sẽ không nói. Thậm chí nói, dù anh có hỏi, cậu cũng chưa chắc sẽ nói.

Nhưng Tề Dĩ Phạm vẫn tính là nghe lời, sau khi anh gọi điện tới, Tề Dĩ Phạm không gây khó dễ gì cho cậu nữa.
Điền Chính Quốc nói xong, Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái.

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế lái phụ, dưới ánh đèn, chỉ có làn da của cậu là trắng, những màu sắc khác đều khá nhạt.

Bởi vì không có ánh sáng, đôi mắt kính của cậu còn không phản quang, khuôn mặt của cậu cứ thế hiện rõ trước mắt Kim Thái Hanh.
Sau khi nói xong câu kia, cậu đã quay đầu đi, chỉ để lại cho anh một cái góc nghiêng mặt. Làn da nhợt nhạt và ánh đèn tựa một lớp lụa đen hình thành một đường ranh giới rõ ràng, đường ranh giới đó vẽ ra một đường cong trên sườn mặt cậu. Điền Chính Quốc thật sự rất gầy, đường nét trên khuôn mặt cậu cũng vì thế mà trở nên rõ ràng khắc sâu hơn. Thật ra cậu khá điển trai, nhưng vì cặp kính kia che đi phần lớn khuôn mặt, bao gồm cả má, đã che mất luôn nhan sắc của cậu.

Điền Chính Quốc tựa một bức họa đen trắng ngồi tựa vào ghế ở nơi đó. Hôm nay cậu cũng mặc áo khoác gió thể thao như mọi ngày, cơ thể khá gầy khiến chiếc áo nhìn có vẻ rộng. Nhưng chiếc áo này khá tốt, không chỉ không khiến cậu nhìn bị gầy nhằng, ngược lại còn khá phong cách.

Hình tượng của cậu khá giống với một chàng trai Nhật Bản, mà loại hình tượng này là xuất phát từ bên trong, chứ không phải do cố tình dựng lên thành.

Hình tượng đó khiến cậu có một loại yếu ớt và u buồn. Lúc cậu không nói gì, nhìn vào sẽ cảm giác có hơi nặng nề và hiền lành. Nhưng thật ra cậu chỉ phản ứng chậm và nhạt nhẽo, cũng không hẳn là không có cảm xúc. Có khi, cậu càng giống với một động vật nhỏ đang đắm chìm trong suy nghĩ và cảm xúc của chính mình hơn, bề ngoài và vẻ mặt của cậu nhìn thì nặng nề hiền lành, nhưng trong lòng lại giấu cả một ngân hà đầy sao.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc đang nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước. Nhìn một lát, anh thu hồi ánh mắt, chờ đèn đỏ chuyển về 0, đèn xanh sáng lên, Kim Thái Hanh cho xe tiếp tục chạy đi.

-
Đúng là Điền Chính Quốc đang chìm trong suy nghĩ.
Thậm chí nói suốt quãng đường dài này, cậu gần như không tán gẫu với Kim Thái Hanh. Khung cảnh ngoài cửa sổ xe liên tục thay đổi, đèn đường chạy tít về sau, đợi đến khi xe dừng lại, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt, Điền Chính Quốc mới từ trong thế giới của mình hồi thần.

Kim Thái Hanh bên cạnh cho xe dừng xong cũng không làm phiền cậu đắm chìm trong suy nghĩ, chỉ ngồi một bên đợi. Điền Chính Quốc quay lại thoáng nhìn Kim Thái Hanh ngồi ở đó, tháo dây an toàn, nói một tiếng "cám ơn".
Nhưng lần này Kim Thái Hanh không chào "tạm biệt" lại, mà chỉ nhìn cậu một cái, sau đó mở cửa xuống xe.
Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh đi về sau cốp xe chuẩn bị lấy thuốc bổ các loại mẹ Kim đã chuẩn bị cho cậu ra, tiếng mở cốp xe vang lên, Điền Chính Quốc mới hồi thần. Cậu xuống xe, đi về phía sau xe, vừa đi vừa nói.
"Tôi tự lấy được."

Điền Chính Quốc nói xong thì cũng đã đi tới sau xe, đồng thời nhìn theo ánh mắt của Kim Thái Hanh.
Nhìn thấy thuốc bổ chất đầy trong cốp xe, Điền Chính Quốc: "..."

Lúc về, cậu lên xe trước nên không biết mẹ Kim và quản gia xếp cho bao nhiêu đồ lên. Hiện tại nhìn thấy rồi, Điền Chính Quốc nhất thời trầm mặc không biết nên nói gì. Trong lúc cậu trầm mặc, Kim Thái Hanh đã xách toàn bộ ra ngoài.

Xong xuôi, Kim Thái Hanh xách một đống thuốc bổ các loại, nói với Điền Chính Quốc.
"Đi thôi."
"Tôi đưa cậu về."
***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me