TruyenFull.Me

Taennie Noi Gio Thi Tham Ten Em

Trời tối dần, cả tiểu viện ngập trong ánh đèn lồng vàng dịu treo khắp hiên và góc sân. Sân giữa rộng rãi, nền đất được quét sạch, đặt sẵn một bàn dài với ghế gỗ mộc mạc xếp quanh.

Một bếp nướng than đỏ hồng được dựng ở giữa, mùi thịt cháy xèo xèo quyện với hương hành phi, khoai nướng và tiếng cười nói rôm rả làm không gian trở nên rộn ràng, ấm áp.

Jennie bước ra từ phòng mình, mái tóc buông nhẹ, mặc chiếc áo len mỏng kem nhạt. Cô đứng khựng lại vài giây vì sự náo nhiệt bất ngờ. Nhưng rồi, Nayeon từ xa đã vẫy tay gọi to:

“Jennie à, lại đây nào! Mọi người đang chờ em đó!”

Jennie gật nhẹ, bước chậm rãi lại bàn tiệc. Một ghế trống ngay cạnh Nayeon đã được để sẵn, bên cạnh là một cô gái tóc vàng ánh, ánh mắt sắc sảo nhưng nụ cười tươi rói.

“Ngồi đi, chị giới thiệu mọi người cho em nhé!”_Nayeon hào hứng vỗ tay, cả bàn tiệc im lại chờ màn giới thiệu.

“Đây là Lisa, sống ở phòng số 2. Cô ấy là Vlogger du lịch đến từ Thái Lan đó nha.”

Lisa cười ha hả, nháy mắt với Jennie rồi chìa tay ra với cô: “Aaa, trông cậu đáng yêu quá à!”

Jennie bật cười thành tiếng, cô đưa tay bắt tay với Lisa, đây là lần đầu tiên có một người xa lạ khen cô đáng yêu đấy: “Cảm ơn nhé, rất vui vì gặp cậu”.

“Còn đây là Namjoon, phòng số 3. Là nhà nghiên cứu văn học. Cổ điển lắm, nhưng nướng thịt là giỏi nhất ở đây đó!”

Namjoon đẩy kính, nhoẻn miệng cười dịu dàng: “Chào Jennie. Nếu thích đọc sách về văn học cứ tìm đến anh nha”

Jennie gật đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Vâng ạ”

“Phòng số 4 là Chaeyoung, nhân viên pha chế ở quán cà phê Đồi Nắng. Em, Lisa và cô ấy bằng tuổi nên là cứ thoải mái với nhau nhá.”_Nayeon liếc sang Chaeyoung đang cười nham nhở.

“Xin chào bạn mới nhé, cứ tự nhiên nha đừng ngại gì cả”_Chaeyoung vẫy tay chào cô, mỉm cười chào đón.

“Phòng số 1 là Hoseok, dạy yoga với thiền. Anh ấy hay tổ chức thiền sáng trong sân, nếu em thích thì mai tham gia thử.”_Tiếp theo Nayeon đưa tay giới thiệu anh chàng ngồi đối diện cho Jennie.

Hoseok giơ tay chào, nụ cười rạng rỡ: “Chào mừng đến với Boseong, Jennie. Balance and Healthy là phong cách sống của anh đây”.

Jennie mỉm cười, cô đưa tay nâng ly nước ép lên rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Em cảm ơn mọi người đã chào đón em. Nếu em có lỡ làm phiền thì mong mọi người thư thái bỏ qua cho em ạ”.

Lisa liền chen vào: “Ở đây không ai phiền ai đâu. Cùng ăn, cùng dọn, cùng sống thôi!”

Chaeyoung tiếp lời: “Đúng đó, ở đây ai cũng thân thiện cả, cậu đừng ngại, có việc gì cần giúp đỡ cứ nói”.

Nói xong cả sáu người cùng nhau nâng ly với Jennie, chào mừng cô đến với đại gia đình hỗn hợp vui vẻ này.

Trong đêm tiếng than hồng kêu lách tách, mùi thịt nướng thơm lừng lan khắp sân. Jennie nhìn quanh những gương mặt đang cười với mình, không thân quen nhưng không hề xa cách. Lần đầu tiên sau nhiều tháng dài, cô cảm thấy tim mình ấm lại một thứ cảm giác mà Seoul ồn ào chẳng bao giờ mang lại.

[6:30SA - Boseong]

Ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng xuyên qua khung rèm cửa, len lỏi vào căn phòng nhỏ nơi Jennie đang say giấc. Tiếng chim hót ríu rít đâu đó như một bản nhạc du dương báo hiệu buổi sáng yên bình đang bắt đầu. Cô khẽ mở mắt, cảm nhận được hương gió mát lành mang theo mùi cỏ non phảng phất ngoài hiên.

Jennie vươn vai, ngồi dậy và thở nhẹ ra một hơi. Mấy ngày nay được ngủ ngon, không còn bóng đè của những giấc mơ buồn hay áp lực vô hình đè nặng trên lồng ngực. Cô nhìn sang chiếc túi đặt cạnh đầu giường, rồi mỉm cười.

Hôm nay, là một ngày đẹp trời để bắt đầu.

Jennie mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn với chi tiết hoa lá chuẩn bị cho chuyến đi khám phá nơi tuyệt đẹp này, đầu cô đội mũ cói rộng vành.

Kính mát tròn che đi nửa gương mặt, tay cầm theo chiếc máy ảnh nhỏ xinh đã sạc đầy pin từ tối qua. Trước khi rời phòng, cô còn không quên khoác thêm túi đeo chéo đựng một cuốn sổ tay và cây bút.

Cánh cửa gỗ mở ra, Jennie bước ra sân tiểu viện. Ánh nắng chiếu xuống sân gạch đỏ, vẽ nên những mảng sáng lung linh nhảy múa trên từng phiến đá. Cô nhìn quanh vài người đã dậy sớm, đang tưới cây hoặc chuẩn bị bữa sáng trong gian bếp chung. Jennie nhẹ nhàng gật đầu chào, ai cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện.

Boseong vào buổi sớm giống như một bức tranh thủy mặc pha chút màu pastel dịu nhẹ. Con đường đất nhỏ dẫn từ tiểu viện ra đường chính được viền bằng hàng chè non xanh mướt, thấp thoáng những bụi cúc dại vàng rực rung rinh trong gió. Jennie giơ máy ảnh lên, chụp một tấm đầu tiên bức ảnh mở màn cho hành trình chữa lành của cô.

Cô cứ thế đi bộ theo lối mòn nhỏ, men qua những sườn đồi thoai thoải. Những hàng chè trải dài theo tầng lớp như những dải lụa xanh khổng lồ, trải khắp thung lũng. Mùi hương trà non thơm dịu phảng phất trong không khí, quyện cùng nắng sớm, khiến Jennie cảm giác như vừa đi lạc vào một thế giới khác tĩnh lặng, an yên và ngọt ngào.

Đi thêm một đoạn, cô bắt gặp một bà cụ đang hái chè cùng cháu gái nhỏ. Cô bé thấy Jennie liền vẫy tay: “Chị ơi, ở đây đẹp lắm chị nhớ chụp nhiều ảnh vào nha”.

Jennie bật cười, đưa tay giơ máy ảnh lên. Một tiếng “tách” vang lên khi cô bắt trọn khoảnh khắc hai bà cháu cùng cười dưới ánh nắng. Sau đó, bà cụ còn mời Jennie một ly trà ấm vừa pha trong chiếc bình nhỏ: “Khách từ xa tới, ta mời uống ly trà cho mát lòng mát dạ.”

Jennie khẽ cúi đầu cảm ơn, nhận lấy tách trà nóng vị thanh, ngọt nhẹ và ấm áp như lòng người nơi đây.

Boseong chẳng phải thị trấn sầm uất hay lộng lẫy, nhưng mọi thứ lại hài hòa một cách dịu dàng. Những ngôi nhà mái ngói xanh đỏ, những giàn hoa giấy buông rũ trước hiên, những con đường đất dẫn tới đồng trà mênh mông và cả những người dân hiền hậu, mộc mạc, tạo nên một vẻ đẹp bình yên mà lâu rồi Jennie chưa từng cảm nhận lại được.

Cô đứng giữa thung lũng chè, gió nhẹ làm tóc bay lòa xòa trước mặt. Đưa máy ảnh lên, Jennie chụp một tấm tự chụp bằng chế độ hẹn giờ cô đứng giữa trời xanh và biển chè, nụ cười thoáng nhẹ nơi khóe môi.

"Chào buổi sáng, Boseong." cô thì thầm trong gió.

Sau một buổi sáng dạo quanh thôn, chụp ảnh và trò chuyện với vài người dân địa phương, Jennie bắt đầu cảm thấy bụng đói cồn cào. Cô ngẩng đầu nhìn quanh, nheo mắt lại sau kính mát rồi dừng ánh nhìn trước một bảng hiệu gỗ nhỏ treo lủng lẳng trước mái hiên: “Quán Gió Đồi” bên dưới ghi dòng chữ bằng tay: “Cơm quê, canh nóng, rau vườn”.

Jennie bật cười vì cái tên nghe vừa giản dị, vừa có hồn. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Quán không rộng, chỉ có khoảng ba bốn bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ được kê ngay ngắn. Trên bàn đặt những bình hoa dại nhỏ xinh, có mùi thơm thanh mát từ căn bếp tỏa ra khiến bụng Jennie càng thêm sôi lên.

Một người phụ nữ ngoài bốn mươi, dáng người mảnh mai, tóc buộc gọn gàng, từ trong bếp bước ra. Bà nhìn thấy Jennie liền nở nụ cười thật tươi:

“Ồ, khách du lịch à? Trông con lạ quá.”

“Dạ vâng, con mới đến hồi hôm qua thôi ạ.”_Jennie lễ phép cúi đầu chào.

“Vậy con ngồi chờ nhé, để cô vào nấu đồ ăn cho con.”

Jennie bật cười khúc khích, cô khẽ đánh giá người dân ở đây ai cũng hiếu khách, thân thiện thật sự: “Dạ, con cảm ơn ạ”.

Chẳng mấy chốc, bà chủ bưng ra một khay đầy đủ các món: cơm trắng dẻo thơm, cá kho tộ, canh rau cải nấu tôm, thêm đĩa kim chi do chính tay bà muối. Jennie tròn mắt ngạc nhiên: “Ôi nhìn như cơm nhà vậy. Thơm quá”

“Ăn xong nhớ review 5 sao cho cô nha.”

Jennie gật gù rồi không quên rút máy ảnh ra chụp lại mâm cơm, sau đó còn mỉm cười nói: “Cô ơi, chụp giúp con một tấm được không? Con muốn lưu lại khoảnh khắc đầu tiên ăn cơm quê ở Boseong.”

“Được chứ! Lại đây, ngồi thế này nè, đúng rồi, cười lên nhé. Một, hai, ba...”

Tách! Bức ảnh Jennie ngồi trước mâm cơm, nụ cười rạng rỡ, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ đổ bóng xuống bàn ăn như ánh sáng mùa thu, lưu giữ khoảnh khắc thật đỗi an lành.

Sau bữa ăn no nê, Jennie lấy điện thoại ra: “Cô ơi con quét mã nhé, để con chuyển khoản luôn.”

Bà chủ nhìn cô ngập ngừng nói: “Ơ, ở đây tụi cô chỉ nhận tiền mặt thôi con. Trong thôn mình ít có dùng quẹt thẻ hay QR code.”

Jennie hơi sững lại. Cô lục túi đeo và túi áo rồi bối rối gãi đầu: “Cô ơi, con quên không mang theo tiền mặt. Gần đây có cây ATM nào không ạ?”

“Phải lên phố đầu huyện mới có con ơi, cũng hơi xa đó.”

Jennie ngơ ngác, mặt đỏ ửng vì ngượng. Cô liền tháo máy ảnh ra, đặt lên bàn: “Hay con để máy ảnh lại làm tin, chiều về con rút tiền rồi quay lại gửi cô thật sự con áy náy quá.”

Bà chủ xua tay, cười xòa: “Thôi thôi, cần gì. Coi như cô mời con bữa cơm chào mừng đến thôn mình. Đừng làm để tâm chuyện nhỏ xíu vậy. Thấy con ăn ngon là vui rồi.”

Jennie ngại ngùng, đứng dậy cúi đầu thật sâu: “Con cảm ơn cô nhiều lắm, con sẽ nhớ mãi bữa cơm hôm nay. Hứa là sau này có dịp sẽ quay lại ăn tiếp, trả cả gốc lẫn lãi luôn.”

Bà chủ vừa bật cười vừa nói với theo: “Chỉ cần quay lại là vui rồi! Lúc đó cô nấu gấp đôi cho con ăn đến khi bể bụng thì thôi”.

Jennie vừa bước ra khỏi quán, vừa cười vừa lắc đầu. Trái tim cô dường như lại được chắp thêm một miếng vá dịu dàng một điều đơn sơ nhưng ấm áp đến khó quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me